Xuyên Thành Mẹ Ruột Nhân Vật Phản Diện Phật Hệ Hằng Ngày

Chương 74

Trợ lý của Đường Cẩm nói cho Đường Cẩm biết, Giản Lan tự mình đến phòng trang điểm tìm cô ta. Đường Cẩm đợi một hồi, đều không thấy người. Thế là cô ta ra khỏi phòng trang điểm muốn tìm Giản Lan.

Không nghĩ tới ở trên hành lang đụng phải một màn này.

Ở nhà thời điểm, Giản Lan liền đối với Diệp Phạm có nhiều bảo hộ, cũng không biết vì cái gì hai người này rõ ràng chưa từng gặp mặt, Giản Lan liền đối với Diệp Phạm có ấn tượng tốt. Huống hồ Diệp Phạm vẫn là người luôn cùng mình đối đầu, chính là như vậy, sắc mặt của Giản Lan cũng không có lạnh xuống.

Trên mặt Đường Cẩm mang theo vẻ tức giận, cô ta bước nhanh đến mấy bước, ngăn ở giữa Diệp Phạm cùng Giản Lan. Đáy mắt Diệp Phạm lộ ra hiểu rõ, xem ra cô đã phỏng đoán là chính xác, người phụ nữ trước mắt này đích thực là mẹ ruột của nguyên chủ, Giản Lan.

Diệp Phạm có chút nghiêng đầu, ánh mắt lần nữa rơi vào trên thân Giản Lan, cô nhìn chằm chằm Giản Lan một hồi.

Đường Cẩm nhìn về phía Diệp Phạm ánh mắt mang theo điểm lãnh ý: "Cô mới vừa rồi cùng mẹ tôi nói cái gì?" Giọng điệu Đường Cẩm giống như là đang chất vấn, nghe vào có chút hùng hổ dọa người.

Đường Cẩm cũng không rõ ràng, cô ta vì cái gì phải kiêng kị Diệp Phạm như thế. Có lẽ là Diệp Phạm quá ưu tú, một mực ép trên đầu cô ta, cũng có thể là do nguyên nhân khác.

Giản Lan nhíu mi một cái: "A Cẩm, con tại sao nói lời như vậy?" Giản Lan vô thức bảo vệ Diệp Phạm, dưới cái nhìn của bà, thái độ của Đường Cẩm thực sự có vấn đề. Giản Lan từ trước đến nay sẽ không yêu chiều đứa bé nhà mình, cho nên bà cũng không bởi vì Đường Cẩm là con của mình mà bênh vực Đường Cẩm.

Giản Lan nhìn qua dịu dàng, nhưng bà đã quản lý công ty nhiều năm, thái độ từ trước đến nay cường ngạnh. Nếu là chạm đến ranh giới cuối cùng của bà, bà sẽ không tha thứ.

Đường Cẩm tính tình vốn như vậy, chẳng qua là che giấu ở trước mặt  người Đường gia, hiện tại Giản Lan vừa nói, cô ta lập tức nắm chặt tay ở bên người.

Cô ta ở Diệp Phạm trước mặt mất thể diện, lại không thể phản bác. Đường Cẩm dậm dậm chân: "Mẹ." Đường Cẩm nhìn như đang làm nũng, kỳ thật cô ta không muốn đối với Diệp Phạm xin lỗi.

Giản Lan nhìn về phía Diệp Phạm, giọng nói của bà mang theo tia có lỗi: "Thật không tốt, ta thay con gái của ta xin lỗi cô."

Diệp Phạm hướng Giản Lan cười cười, giống như không đem chuyện này để ở trong lòng, tính tình của cô không làm khó người khác, mà người trước mắt này lại là mẹ của cô, thanh âm của cô mềm mại đi mấy phần.

"Không sao."

Giản Lan âm thầm ở trong lòng thở dài một hơi, Đường Cẩm cùng Diệp Phạm rõ ràng là bằng tuổi nhau, nhưng Diệp Phạm lại rõ ràng hiểu chuyện hơn rất nhiều. Giản Lan cùng Diệp Phạm hai người khí chất ngoài ý muốn gần giống nhau, mà Đường Cẩm đứng tại bên cạnh bọn họ, lại không hợp.

Diệp Phạm quay đầu, đối diện với con mắt của Đường Cẩm: "Vừa rồi dì bị trặc chân, cho nên tôi mới cùng bà nói vài câu, nếu là cô gấp gáp, vẫn là trước tiên đem dì đưa đến bệnh viện đi."

Diệp Phạm giọng điệu thản nhiên, cùng thái độ đối với Giản Lan  vừa rồi chênh lệch rất lớn, nhưng Đường Cẩm lại không phản bác lại được. Đường Cẩm hít sâu một hơi: "Mẹ của tôi chính tôi sẽ chăm sóc, không cần cô hao tâm tổn trí." Giản Lan đang ở bên cạnh, giọng điệu của Đường Cẩm đối với Diệp Phạm đành phải nhẹ lại một chút.

Diệp Phạm hiếm khi đối Đường Cẩm cười cười, khóe môi của cô có chút cong lên, nói một câu đầy ý vị sâu xa.

"Như vậy a, về sau nếu cô có thể làm được thì tốt rồi."

Lúc này, trong ba người, chỉ có Diệp Phạm biết quan hệ thật sự của bọn họ, Giản Lan còn có thể làm mẹ của Đường Cẩm bao lâu, Diệp Phạm cũng không thể cam đoan. Diệp Phạm hướng Giản Lan chào tạm biệt: "Dì, con đi trước."

Giản Lan nhẹ gật đầu.

Diệp Phạm không có tiếp tục lưu lại, cô hướng phía cửa sau đi. Xe bảo mẫu đã dừng tại cổng, cô rất nhanh liền ngồi lên xe. Ánh đèn vừa sáng, màn đêm nặng nề, đèn đường chiếu xuống ánh sáng thanh lãnh, trong xe lặng im. Diệp Phạm nhìn cảnh sắc lướt qua cực nhanh ngoài cửa sổ, cô hơi nhíu lông mày, trong đầu hiện lên gương mặt kia của Giản Lan.

Hiện tại, Diệp Phạm sẽ không đem sự tình Đường Cẩm cùng cô bị đánh tráo nói cho Giản Lan, bởi vì bây giờ không phải là một thời cơ tốt. Dù cho Đường gia xác nhận thân phận chân thật của cô, cũng có thể để cho cô trở lại Đường gia. Thế nhưng Đường Cẩm ở Đường gia sinh hoạt đã nhiều năm, giữa bọn họ sớm đã tích lũy tình cảm, cô đột nhiên xuất hiện, sẽ chỉ giống một người ngoài.

Huống hồ, Diệp Phạm cũng không hi vọng sẽ dựa vào bối cảnh của Đường gia để đạt được điều mình muốn. Diệp Phạm chắc chắn sẽ không bỏ qua cho Đường Cẩm, Đường Cẩm đã lấy đi đồ của người khác, nhất định phải trả giá đắt. Cô sẽ để cho người Đường gia phát hiện ra bộ mặt thật của Đường Cẩm.

Một nơi khác, Giản Lan cũng lên xe. Bởi vì chân của Giản Lan bị thương, cho nên trợ lý của Đường Cẩm lái xe đưa bà trở về. Đường Cẩm bởi vì nhất thời có việc, không có cùng Giản Lan ngồi lên cùng một chiếc xe: "Mẹ, trợ lý của con sẽ đưa mẹ đi bệnh viện, chân của mẹ bị thương, tuyệt đối không nên đi loạn."

Giản Lan gật đầu: "Con đi làm việc đi, mẹ sẽ chiếu cố tốt chính mình."

Lúc trợ lý xử lý tốt vấn đề về trang phục lại chạy đến, Diệp Phạm đã rời đi, Đường Cẩm đem toàn bộ lửa giận đều phát ra ở trên thân trợ lý. Ở trước mặt Giản Lan, Đường Cẩm không có lập tức phát tác, nhưng cô ta đã làm ra một cái quyết định, sau khi trở về, cô ta sẽ lập tức đem cái người trợ lý này sa thải.

Xe rời đi, sắc mặt của Đường Cẩm lập tức trầm xuống, ngược lại lên một chiếc xe khác.

Giản Lan không có đi bệnh viện, bà gọi bác sĩ tư nhân tới trong nhà. Sau khi xử lý tốt hết thảy, Giản Lan ngồi ở bên giường, chậm chạp không có chìm vào giấc ngủ. Bà hồi tưởng lại cặp mắt của Diệp Phạm khi nhìn về phía bà kia.

Chẳng lẽ chỉ vẻn vẹn bởi vì Diệp Phạm cùng bà có một đôi mắt tương tự, bà đã cảm thấy Diệp Phạm quen thuộc, nhịn không được sinh ra ý muốn thân cận sao?

Giản Lan mất ngủ, cả đêm đều không thể chìm vào giấc ngủ.

...

Sau buổi trình diễn thời trang của Dior, những ký giả kia cầm ảnh chụp, tranh thủ mánh lới phát một chút tin tức. Đơn giản là bởi vì Diệp Phạm cùng Đường Cẩm đồng thời xuất hiện ở show thời trang, các phóng viên nắm lấy điểm ấy không thả.

Tiêu đề là【 Đường Cẩm Diệp Phạm tới show trình diễn thời trang, mặt hai người toàn bộ quá trình đều lạnh lùng, không giao lưu chút nào! 】

Nội dung là Diệp Phạm cùng Đường Cẩm tới tham dự show trình diễn thời trang, vị trí hai người ngay gần nhau, vẻn vẹn cách ba cái vị trí. Nhưng là từ lúc show trình diễn bắt đầu, mãi cho đến khi kết thúc, hai người cũng không hề nói với nhau lời nào.

Còn có rất nhiều tin tức giống như vậy, đều là nói những nội dung này. Những tin tức này vừa phát ra, lập tức liền bị  của Diệp Phạm cực lực phản bác.

"Dựa vào yêu cầu gì mà Diệp Phạm phải cùng Đường Cẩm giao lưu? Không phải chỉ là nhìn một show trình diễn sao, còn cần cùng người không quen chào hỏi sao, mỗi lần các ngươi đụng phải người xa lạ đều sẽ dán lên sao."

"Mỗi lần Diệp Phạm và Đường Cẩm đồng thời xuất hiện, đều sẽ xuất hiện những loại tin tức này, cho đám cẩu tử một câu, đừng có lại đưa tới cho Diệp Phạm phiền phức."

Fan hâm mộ của Diệp Phạm cực lực giữ gìn lợi ích cho Diệp Phạm.

Sau khi Diệp Phạm tham gia « Kế hoạch Cự Tinh », so với trước kia càng đỏ hơn. Bởi vì cô có tính cách tốt, năng lực lại mạnh, hai phương diện này trở thành điểm hút fan của cô, số lượng fan hâm mộ của cô ngày càng nhiều hơn.

Hiện tại, trên mạng vừa có tin tức không tốt đối với Diệp Phạm, fan hâm mộ kiểu gì cũng sẽ đứng ra. Phòng làm việc của Diệp Phạm biết, chỉ cần Diệp Phạm cùng Đường Cẩm hai người đồng thời xuất hiện, những truyền thông kia nhất định sẽ trắng trợn phát một chút tin tức về chuyện hai người không hợp.

Đây là sự thật, bởi vì chuyện giữa Diệp Phạm cùng Đường Cẩm, đã định sẵn hai người không có khả năng có kết giao gì. Chỉ cần truyền thông đưa ra sự tình không quá mức, bọn họ sẽ không áp dụng bất kỳ biện pháp gì.

Nhưng là, việc này dẫn sang chuyện khác vẫn là điều tất yếu. Dù sao Diệp Phạm tham dự show thời trang của Dior, bọn họ cũng không hi vọng lực chú ý của mọi người toàn bộ đặt tại việc Diệp Phạm cùng Đường Cẩm không hợp.

Thế là, phòng làm việc của Diệp Phạm đăng lên ảnh Diệp Phạm đêm đó. Trên tấm ảnh Diệp Phạm mặc lễ phục màu đen, lộ ra nửa bả vai tinh tế trắng như tuyết. Trên môi Diệp Phạm chính là màu son Phong Diệp của Dior, làn da tuyết trắng, môi đỏ mọng xinh đẹp, cả người nhìn qua cao quý lại lãnh diễm.

Trên Weibo đã bùng nổ rất nhiều bình luận, tốc độ bình luận cực nhanh.

"Tiểu tỷ tỷ mặc trang phục màu đen, lại phối hợp với môi đỏ, con mắt của ta đều không thể dời ra, giống như một bức tranh a."

"Trên môi Diệp Phạm là màu son gì a? Ta làm sao cho tới bây giờ chưa từng thấy qua, thật đẹp."

"Ta cũng nhìn qua một chút liền chú ý tới son môi của Diệp Phạm, màu son môi rất đẹp, nhưng tiểu tỷ tỷ càng đẹp hơn, thổ lộ như mọi ngày."

"Ta lục soát rất nhiều nhãn hiệu, đều không tìm được thỏi son môi này, không phải là sản phẩm mới chứ? Cầu biết tên, mãnh liệt muốn biết a a!"

Một chiêu này phi thường hữu hiệu, đầu đề trước đó trong giải trí viết chuyện không hợp, đều bị mọi người hoàn toàn ném ra sau đầu. Sự chú ý của mọi người toàn bộ đặt ở trên khuôn mặt đẹp của Diệp Phạm, còn có màu son môi đỏ của cô. Bọn họ hết sức tò mò, Diệp Phạm bôi đến cùng là màu son môi gì.

Cũng có người đoán được, Diệp Phạm tham gia show thời trang của Dior, cái này có khả năng chính là sản phẩm son môi mới của Dior, bọn họ liền đi tới quầy hỏi thăm. Nhưng là, cao tầng Dior cũng không có công bố ra ngoài chuyện này, nhân viên chuyên môn cũng không biết đây là sản phẩm son môi mới, mọi người chỉ có thể hậm hực mà về.

Bên kia, nội bộ của Dior mở một cuộc hội nghị. Show trình diễn thời trang đêm đó chính là vì để khảo hạch Diệp Phạm cùng Đường Cẩm, xem ai càng thích hợp làm đại diện thân thiết của Dior hơn.

Cho dù Dior đã ngầm thừa nhận Diệp Phạm thích hợp hơn, nhưng Dior vẫn không có lập tức tìm Diệp Phạm, bọn họ đang chăm chú nhìn bình luận trên mạng.

Phòng làm việc của Đường Cẩm cùng phòng làm việc của Diệp Phạm đều đăng ảnh bọn họ tham gia xem show thời trang, fan hâm mộ của Đường Cẩm xác thực đều khen Đường Cẩm, nhưng bên trong bình luận có rất ít người đề cập đến son môi của Đường Cẩm. Mà ở dưới Weibo  của Diệp Phạm, trừ những lời ca ngợi của fan hâm mộ, rất nhiều người chú ý tới màu son môi của Diệp Phạm, bọn họ đều hiếu kì cái màu son môi đỏ này là màu gì.

Thậm chí có nhân viên phản hồi tới, son môi còn chưa đưa ra thị trường, đã có người đến tận quầy hỏi cái màu son môi này là gì. Rất hiển nhiên, bọn họ đều không kịp chờ đợi muốn mua đến màu son môi đỏ này.

Đây chính là điều mà Dior muốn. Một người đại sứ nhãn hiệu, sẽ làm cho người khác muốn mua son môi đỏ này, người này nhất định có thể điều động được lực mua của fan hâm mộ.

Mà Diệp Phạm làm được điều này.

Cao tầng của Dior đưa ra quyết định sau cùng, đại diện nhãn hiệu của sản phẩm son môi mới lần này, chỉ có thể là Diệp Phạm. Dior cấp tốc liên hệ với Đới Cận Sơn, Đới Cận Sơn thông báo cho Diệp Phạm, Diệp Phạm đi vào công ty Dior, sau khi thương nghị cùng bọn họ liền ký hợp đồng.

Diệp Phạm chính thức trở thành đại sứ quảng bá nhãn hiệu hệ sản phẩm son môi mới của Dior. Ngày hôm đó, Weibo chính thức của Dior đổi mới một tin Weibo.

"Hình ảnh đại sứ nhãn hiệu @Diệp Phạm, quảng bá một hệ liệt son môi mới nhất của Dior."

Trong Weibo còn đăng lên hình ảnh quảng cáo của Diệp Phạm. Cả tấm hình, chung quanh đều là tia sáng lờ mờ, tất cả tia sáng tựa hồ đều tập trung ở giữa tấm ảnh trên thân Diệp Phạm. Tóc của Diệp Phạm cuốn lên, xung quanh con mắt của cô thoáng nhuộm màu phấn mắt nhàn nhạt,  lộ ra cảm giác mị hoặc.

Lông mày của cô đen nhánh, có chút kéo dài, cùng bình thường so sánh, nhiều thêm mấy phần sắc bén. Diệp Phạm có một đôi mắt trong trẻo đến cực điểm, tia sáng rơi vào đáy mắt, tựa hồ cũng trở nên yên lặng.

Trong trang dung này, chói mắt nhất  chính là cặp môi đỏ kia. Hình dáng môi rõ ràng, màu sắc đậm mà tươi đẹp kinh diễm. Bên phải ảnh chụp, Diệp Phạm có chút giơ tay lên, là một đôi cánh tay thon dài trắng tuyết. Đầu ngón tay của cô hơi cong, một thỏi son môi nghiêng nghiêng cầm ở trong lòng bàn tay.

Khóe môi Diệp Phạm cũng không có cong lên, ánh mắt cũng bình tĩnh lãnh đạm. Nhàn nhạt liếc một chút, lại khiến lòng người chấn động, chỉ để lại cảm giác chấn động.

Thanh lãnh diễm lệ, xinh đẹp, cường thế...

Nhiều loại cảm giác đan vào một chỗ, đó là một loại dụ hoặc khó mà hình dung.

Đại diện hệ liệt son môi mới nhất của Dior lại là Diệp Phạm, Weibo này vừa phát ra, lập tức đưa tới chú ý của rất nhiều người.

"Chúc mừng Diệp Phạm trở thành đại sứ nhãn hiệu Dior, tiểu tỷ tỷ năng lực mạnh như vậy, về sau sẽ càng thêm thành công."

"Diệp Phạm cùng sản phẩm son môi mới của Dior nhìn qua rất hợp a, tấm hình này ánh mắt của cô ấy có chút sắc bén, nhưng làm thế nào vẫn đẹp như vậy đâu."

"Hóa ra Diệp Phạm ngày đó bôi là sản phẩm son môi mới của Dior a, ta nhất định sẽ đi mua!"

Fan hâm mộ của Diệp Phạm đều chạy tới dưới Weibo của Diệp Phạm, chúc mừng Diệp Phạm cầm tới danh hiệu này, trong thời gian rất ngắn, bình luận trên Weibo nhiều lên mấy chục ngàn. Làm cho dân mạng khiếp sợ nhất chính là, Diệp Phạm chưa hề lấy qua bất luận danh hiệu đại sứ quảng bá của nhãn hàng nào, trong nháy mắt, cư nhiên liền trở thành một đại diện thân thiết của một nhãn hiệu hàng hiệu.

Nhưng là, không có ai hoài nghi năng lực của Diệp Phạm. Bởi vì tấm hình này quá đẹp, cũng thật thích hợp.

Cặp môi đỏ kia, hoàn toàn để cho người ta không thể dời ánh mắt. Bọn họ đều không thể không thừa nhận, Diệp Phạm phát triển thật sự là quá mức thuận lợi rồi.

Năng lực bản thân ưu tú, lại thêm cố gắng, tương lai Diệp Phạm sẽ tiến càng xa hơn.

...

Hạ Hàn nhận một bộ phim mới, ngày kia đã bắt đầu quay rồi. Anh muốn trước khi bận rộn quay phim thì dành nhiều thời gian bồi Đô Đô một chút.

Cũng như bình thường, Hạ Hàn sau khi họp báo tuyên truyền xong, lập tức đi tới nhà Diệp Phạm. Diệp Phạm lại đang cùng đoàn đội của Dior ký hợp đồng, cô không ở nhà.

Đô Đô đã vài ngày rồi không có đến nhà Hạ Hàn, Hạ Hàn hỏi như vậy, Đô Đô đương nhiên là đáp ứng. Nhưng mà, Diệp Phạm ban đêm trở về nếu không thấy được Đô Đô, sẽ nóng nảy.

"Có cần phải hỏi mẹ một chút không ạ?" Đô Đô nghĩ nghĩ, "Mẹ còn chưa từng đi tới nhà thúc thúc a."

Hạ Hàn vuốt vuốt cái đầu nhỏ của Đô Đô, anh nhếch miệng: "Đúng vậy a, Đô Đô nói đúng. Chúng ta đêm nay cùng mẹ tới đó đi."

Con của anh quả thật thông minh. Hạ Hàn bấm số điện thoại của Diệp Phạm. Bên kia rất nhanh liền có người nhận: "Hạ Hàn, có chuyện gì không?"

Thanh âm trầm thấp của Hạ Hàn vang lên, thông báo cho Diệp Phạm một tiếng: "Anh muốn dẫn Đô Đô tới nhà anh."

Diệp Phạm do dự, cô tìm một cái lý do cự tuyệt: "Vẫn là thôi đi, như vậy thực sự quá làm phiền anh rồi."

Khóe môi Hạ Hàn nhẹ cong, chậm rãi nói: "Thật sao? Không bằng em hỏi một chút ý nghĩ của Đô Đô?"

Hạ Hàn cúi đầu, hai mắt nhìn con ngoan của anh. Con mắt của Đô Đô lóe sáng như sao, hai cái tay nhỏ nắm cùng một chỗ, dáng vẻ tựa hồ rất chờ mong. Bọn họ trao đổi một ánh mắt, giữa hai cha con mười phần ăn ý.

Thân thể  của Hạ Hàn khom xuống, ngang tầm với chiều cao của Đô Đô. Tầm mắt anh cùng Đô Đô ngang nhau, sau đó mới mở miệng: "Mẹ muốn nói chuyện với con."

Hạ Hàn khẽ mím môi, vươn tay, đem điện thoại di động của mình đưa tới trong tay tiểu mập mạp. Thần trợ công Đô Đô dùng tay nhỏ mũm mĩm nhận lấy điện thoại, rất chân thành mà đối với màn hình điện thoại di động nói một câu: "Mẹ, ngày hôm nay con muốn đi tới nhà Hạ thúc thúc."

Câu trả lời của Đô Đô hiển nhiên là ở trong dự kiến của Diệp Phạm. "Được rồi." Diệp Phạm bất đắc dĩ, "Đô Đô, con hôm nay phải về nhà sớm."

Hạ Hàn nửa ngồi ở trước mặt Đô Đô, tiếp điện thoại di động. Ngữ khí của anh rất lạnh nhạt, bên môi hiện lên một nụ cười ý vị thâm trường: "Đô Đô muốn lưu lại ở nhà anh ăn cơm chiều, không bằng sau khi em xong việc liền tới nhà của anh đi."

Hạ Hàn nhíu mày: "Đến lúc đó anh đưa hai mẹ con về nhà?" Rõ ràng đây là một câu nghi vấn, nhưng từ trong miệng Hạ Hàn nói ra, lại hoàn toàn không cho thương lượng.

"Địa chỉ nhà anh là..." Hạ Hàn mắt sắc tối đen, trấn định ung dung nói ra một câu, "Sợ em quên, lát nữa anh lại phát tin nhắn đến cho em." Giọng điệu của Hạ Hàn ngược lại nói cực nhanh, không đợi Diệp Phạm trả lời, anh liền tự tiện chủ trương thay cô quyết định.

Diệp Phạm: "..."

Cô đang chuẩn bị cự tuyệt, không nghĩ tới, điện thoại bên kia vang lên tiếng vỗ tay, chỉ nghe thanh âm của Đô Đô, liền biết trên mặt mũm mĩm của bé đã lộ ra nụ cười: "Tốt tốt."

Diệp Phạm nhắm mắt, lại không thể phản bác cái gì. Con của cô đã triệt để cùng Hạ Hàn ở trên một mặt trận thống nhất. Gần đây, Hạ Hàn thật sự là được voi đòi tiên.

Sau khi được sự đồng ý của Diệp Phạm, Hạ Hàn mang theo Đô Đô đi nhà của mình. Anh không ngờ đến, đêm nay, anh cùng Đô Đô lại nghênh đón một vị khách không ngờ tới.

"Thúc thúc, vì cái gì trong viện lại có thêm một cái xích đu?" Đô Đô mặt nhỏ tràn đầy hưng phấn, tay chỉ xích đu, con mắt tỏa sáng.

Đô Đô nhìn xuyên qua cửa sổ thủy tinh phòng khách, chú ý tới xích đu ở ngoài vườn. Hạ Hàn cười sờ lên đầu Đô Đô: "Thích không? Thúc thúc làm cho con đó." Bởi vì lúc trước Đô Đô nói chuyện với Hạ Hàn, bé kiểu gì cũng sẽ nhắc tới trò chơi xích đu trong công viên.

Giọng điệu của Đô Đô luôn luôn mang theo tiếc nuối, mỗi lần xích đu đều là trò dẻo nhất, luôn không tới phiên bé. Đô Đô nhảy tại chỗ mấy lần, tùy thời chuẩn bị xông ra ngoài: "Thích, thích, siêu cấp thích." Hạ Hàn bị bé chọc cười, lôi kéo tay nhỏ bé của bé, đi tới trong vườn.

Hạ Hàn đã đặc biệt cùng nhà thiết kế đề cập qua, để bọn họ đem xích đu làm thành kiểu thích hợp cho trẻ nhỏ chơi. Hạ Hàn đem Đô Đô bế lên, bỏ vào trên xích đu. Đô Đô rất phối hợp cầm hai bên dây của xích đu, bé nãi thanh nãi khí hô một câu: "Thúc thúc, con muốn bay lên."

Hạ Hàn khống chế tốt lực đạo, hướng phía sau lưng Đô Đô nhẹ nhàng đẩy. Xích đu lay động, khóe miệng Đô Đô cười không ngừng, trong vườn một mực vang lên tiếng Đô Đô cười khanh khách.

"Nhớ kỹ cầm chặt." Hạ Hàn nhắc nhở một câu, anh sợ Đô Đô chơi đến hưng phấn, liền buông tay ra.

Đô Đô rất nghe lời nắm chặt tay nhỏ, bé nhìn thân thể mình lúc cao lúc thấp, hiện tại bé không cần dựa vào người khác cũng có thể bay nha.

Đô Đô không sợ người khác làm phiền chơi rất nhiều lần, mới lưu luyến không rời trở về phòng.

Mùa đông dưới khí trời lạnh như vậy, trên trán Đô Đô bị phủ lên một tầng mồ hôi, Hạ Hàn sợ bé cảm mạo, mau đem bé ôm đến trên ghế sa lon.

"Đô Đô ngoan ngoãn ngồi, thúc thúc cầm nước cho con uống." Đô Đô rất dứt khoát ân một tiếng, bé ngồi ở ghế sô pha, bắp chân vung vẩy.

Một nơi khác.

Hạ lão thái thái ở nhà bạn ăn bữa tối, ngày hôm nay có tụ hội, bà cảm thấy thân thể có chút không thoải mái, liền sớm về nhà.

Màn đêm thâm trầm, gió đông lạnh thấu xương trên đường thổi mạnh, xe hơi màu đen bình ổn chạy trên đường. Về trên đường Hạ trạch, bà sẽ đi qua nhà Hạ Hàn.

Bởi vì nguyên nhân việc bận rộn, Hạ Hàn từ lúc xuất đạo đến nay chỉ có một người ở bên ngoài. Hạ Hàn cứ cách một đoạn thời gian sẽ về nhà xem bọn họ, cho nên người nhà họ Hạ cũng sẽ không tận lực đi tìm anh.

Cũng không biết sao, lúc đi qua khu nhà ở của Hạ Hàn, Hạ lão thái thái chợt giật nảy trong lòng.

Bà càng nghĩ càng thấy đến kỳ quái, lại vô hình ẩn ẩn sinh ra cảm giác hoảng hốt. Sau đó, bà quỷ thần xui khiến để lái xe quay đầu, lái quay về chỗ ở của Hạ Hàn.

Hạ Hàn mua một cái biệt thự khác, hai năm nay một mực ở chỗ này. Hạ lão thái thái trước kia tới qua mấy lần, thường thường đều là Hạ Hàn ở nhà một mình.

Ô tô dần dần đến, trong biệt thự Hạ Hàn để đèn sáng, nhìn là biết nhà có người.

Hạ lão thái thái xuống xe, bà không gọi điện thoại cho Hạ Hàn, trực tiếp mở cửa. Bà biết mật mã nhà Hạ Hàn, mỗi lần đổi Hạ Hàn đều sẽ thông báo cho bà một tiếng.

Cửa lớn mở ra, Hạ lão thái thái đi vào sân trước, lại vào phòng.

Hạ lão thái thái nhìn quanh một vòng, không thấy Hạ Hàn, nhưng lại phát hiện một đứa bé. Đô Đô nghe thấy động tĩnh sau lưng, bé nghiêng đầu quay lại, nhìn về phía cổng, biểu lộ mang theo nghi hoặc.   Tầm mắt của bọn họ đối đầu, không có ai mở miệng. Bé trai chừng ba tuổi ngồi ở trên ghế sa lon.

Sau khi thấy rõ ràng, Hạ lão thái thái phát hiện ngũ quan cùng thần thái của bé đều nhìn rất quen mắt. Bà bỗng nhiên khẽ giật mình, cả người sững sờ ngay tại chỗ.

Bé trai này, ngũ quan cư nhiên rất giống Hạ Hàn khi còn bé.

Hạ Hàn khi còn bé là do bà nuôi lớn, bà tuyệt đối là người hiểu rõ anh nhất trên thế giới này.

Dựa theo độ tương tự của hai người, không thể nghi ngờ, nhất định là con ruột.

Đô Đô nghiêng một chút cái đầu nhỏ, đánh giá bà bà lạ lẫm này. Bé chưa từng gặp qua bà, chẳng qua là cảm thấy giống như có một chút cảm giác quen thuộc.

Nhưng là bé không thể cùng người xa lạ nói chuyện, Đô Đô dùng tay mập mạp nhỏ che miệng lại.

Ánh sáng sáng ngời chiếu xuống, trong phòng khách to như vậy chỉ có không khí trầm mặc chậm rãi lưu động.

Hạ lão thái thái cùng Đô Đô hai người, mắt to nhìn mắt nhỏ, đều quan sát lẫn nhau.

Nếu như nói Hạ Hàn từ khi còn bé đã cao lạnh trầm mặc, mà Đô Đô thì lộ ra mười phần thân thiết, khí chất của bé nhu thuận, giống như có thể cùng mỗi người nói chuyện hoà nhập.

Bé cùng khi còn bé cùng Hạ Hàn có điểm khác biệt duy nhất là ở trên mặt tựa hồ hơi mập mạp hơn một chút.

Nhưng là bộ dáng trắng noãn béo ị, cũng quá đáng yêu đi.

Hạ lão thái thái chỉ là muốn để Hạ Hàn mang một cô cháu dâu về nhà, đừng cứ một mình cô đơn mà thôi.

Cảnh tượng như vậy ngược lại vượt qua sự tưởng tượng của bà.

Cái này... Bà chẳng lẽ trực tiếp đã có chắt rồi sao?

~~~
Bình Luận (0)
Comment