Từ trước tới nay cảm xúc Ma Tôn đạm bạc, tính tình kiêu ngạo, đến Đào Ngọc cũng không tưởng tượng nổi có ngày y lại thấy gương mặt đó lộ ra biểu tình không tự nhiên.
Hoắc Kỳ đã nói tới mức này đương nhiên Đào Ngọc không thể kì kèo.
Y thức thời lưu loát cất lồng sắt trong tay đi, một chữ cũng không hỏi thêm, nhanh chóng cáo từ. Trước lúc rời đi, Đào Ngọc không khỏi nhìn mèo nhỏ đang cuộn tròn say ngủ trong lòng Ma Tôn.
Con mèo này…
Quả thật rất đáng yêu.
…
Hứa Tây ngủ đến khi tự tỉnh, no say mở mắt ra vừa vặn giữa trưa.
Ma Tôn đã ra khỏi cửa từ sớm, để lại hai người hầu canh giữ bên ngoài.
Mèo trắng vùi người vào cái giường mềm mại, đầu tiên là chậm chạp nâng chân trước lên, sau đó xoa lung tung trên mặt một hồi. Đợi đến khi có thể mở mắt ra, mèo trắng lại lắc lắc cái chân, nhìn qua nhìn lại một hồi như muốn tìm kiếm gì đó.
Cái chân xù xù quơ quào giữa không trung, Hứa Tây nhất thời mơ màng.
Cậu nhớ là đang ngủ thì bị chuột rút mà.
Không những rút gân, trong lúc ngủ cậu còn cảm thấy vào lúc cả người khó chịu nhất, đột nhiên có một lực đạo xuất hiện, gãi đúng chỗ ngứa nhẹ nhàng xoa bóp, cảm giác đau đớn theo đó nhanh chóng rút đi.
Mèo trắng ngồi dậy, nhìn xung quanh một vòng.
Là tẩm điện của Ma Tôn mà.
Khả năng người hầu tiến vào lúc nửa đêm nửa hôm là không thể, trong phòng trừ cậu ra cũng chỉ có Ma Tôn.
Phản diện chính điên rồi mới có thể mát xa cho cậu.
Nghĩ mãi không ra, Hứa Tây bèn quy về ảo giác khi đang ngủ, nhảy xuống giường ăn linh quả.
…
Sau đó vài ngày, Ma Tôn không đưa mèo trắng đi tu luyện nữa.
Hứa Tây cho rằng biểu hiện của mình khi đó quá cùi bắp, Ma Tôn đã hết hy vọng, trong lòng không khỏi thầm vui mừng. Mấy ngày nay cậu dần thích ứng được lề lối sinh hoạt trong tẩm điện, mỗi ngày ngoài ngủ ngủ ra cũng chỉ có ăn ăn. Thậm chí, đối với phản diện chính độc ác Ma Tôn, Hứa Tây nhìn nhiều, dần dần chẳng còn sợ hãi nữa, nhiều lúc còn to gan lớn mật ngây người ngắm nghía dung mạo đối phương.
Không hổ là phản diện chính, lớn lên rất đẹp.
Mèo trắng an nhàn đến mềm cả xương.
Vậy nên đến khi cảm giác nhức nhối trên người hoàn toàn biến mất, bị Ma Tôn tròng dây vào cổ dắt đến võ đường tu luyện hôm trước, Hứa Tây đần cả người.
Tuy nhiên, lần này Hứa Tây biết chống đối cũng vô dụng nên nhanh chóng tiếp nhận mệnh lệnh. Võ đường của Ma giới là nơi luyện tập chung, rất rộng lớn, chia thành nhiều khu vực khác nhau.
Hoắc Kỳ và Đào Ngọc đưa Hứa Tây đến khu huấn luyện yêu thú khu vực trung cấp, có không ít ma tu cũng đem yêu thú của bản thân đến đây rèn giũa.
Ma Tôn không có thói quen xởi lởi giao lưu giới thiệu, vậy nên đại đa số ma tu chẳng hề biết Hứa Tây có địa vị gì, bọn chúng chỉ nghe nói Ma Tôn trời sinh lãnh khốc vô tình, gần đây đột nhiên nuôi mèo.
Ma Tôn luôn hành sự tàn nhẫn, trước kia toàn tay không đập chết yêu thú, chưa từng chăn nuôi linh sủng nào, mọi người nghe mà ruột gan tò mò nhộn nhạo.
Rốt cuộc là thứ mèo gì?
Lần trước Đào Ngọc đưa Hứa Tây tới vừa vặn vào ngày tắm gội (*), hầu như không có ma tu nào tới võ đường.
(*) Ngày tắm gội: xuất phát từ thời nhà Hán. Người đi làm được nghỉ 5 ngày, tắm rửa thay áo mới, về nhà đoàn viên, phụ nữ dành riêng 1 ngày để tắm, gọi là "hựu mộc".
Hôm nay lại khác.
Hứa Tây nằm trong lòng bàn tay Ma Tôn, điên cuồng tính toán chút nữa phải ứng phó thế nào thì đột nhiên nghe thấy vô vàn âm thanh huyên náo. Không chỉ có tiếng người nói, mà còn có cả tiếng vật kêu.
Mèo trắng tò mò ngó đầu ra từ lồng ngực Ma Tôn, nằm bẹp lên vai hắn.
Trước tiên, cậu nhìn được một góc võ đường bị ma tu vây kín.
Hứa Tây có chút sửng sốt.
Những người này đang nhìn cậu à?
Đang lúc băn khoăn không hiểu chuyện gì xảy ra, nhờ chiều cao trời phú của Ma Tôn, Hứa Tây cuối cùng cũng nhìn tới đủ loại yêu thú phía sau những ma tu đó. Diện mạo những yêu thú đó khác nhau, nhưng tướng tá đều mạnh mẽ hung tàn, miệng lởm chởm răng năng. Con nhỏ nhất cũng cao cỡ người trưởng thành, thậm chí có con còn lớn bằng cả tầng lầu, qunah người bọc đầy ngân giáp sáng lóa, ngoác cái mồm rộng như bồn máu, đớp một cái là có thể nhai rào rào cả trăm con mèo trắng không thành vấn đề.
Hứa Tây, kẻ cùng lắm chỉ mới đi vườn bách thú, nhìn mà dại cả người.
Thân hình mèo trắng cứng đờ một lát, sau đó yên lặng cúi đầu xuống, bắt đầu chui rúc vào cổ áo Ma Tôn.
Hoắc Kỳ: “...”
Sắc mặt nam nhân không đổi, tạm thời ngầm đồng ý để mèo trắng to gan làm loạn, đồng thời xoay người nhìn thoáng qua đằng sau.
Thấy biểu tình sợ hãi hoảng loạn của mèo trắng, Hoắc Kỳ cũng thực bất đắc dĩ.
… Chỉ là một đám yêu thú chiến đấu bình thường ở Ma giới thôi mà.
Lơ là vài phút, Hứa Tây đã thành công đào xong lớp quần áo, nhét lọt bản thân vào đống vải vóc, khiến cổ áo phẳng phiu của nam nhân phồng lên một cục. Đào Ngọc đứng cạnh bên xem đến trừng mắt, kinh hồn táng đảm.
Con mèo này không muốn sống nữa sao?
Nhìn cổ áo nhăn nhúm, gân xanh giữa trán Ma Tôn mơ hồ nhảy lên.
Trước bàn dân thiên hạ mà bày ra bộ dáng gì đây?
Tầm mắt rơi xuống cái đuôi xù bông bên ngoài, Hoắc Kỳ vươn tay toan kéo mèo trắng ra. Nhưng rồi cái cục mềm mại trước ngực có động tĩnh, Hoắc Kỳ cảm nhận được nhiệt độ âm ấm của cơ thể mèo trắng, cùng với biên độ run rẩy rất nhẹ, động tác bỗng chốc khựng lại.
Ma Tôn nén thẹn, không kiên nhẫn mở miệng, “Bảo bọn chúng đem yêu thú ra xa.”
Mới đầu Đào Ngọc còn tưởng Ma Tôn vươn tay là muốn bóp chết mèo trắng, hiện giờ nghe hắn phân phó mà kinh ngạc, vội vàng cúi đầu nhận lệnh.
Yêu thú nhanh chóng bị đẩy xuống một góc.
Chờ đến khi xung quanh tĩnh lặng, Ma Tôn mới lạnh lùng mở miệng, “Lăn ra đây.”
Hứa Tây: “...”
Mèo trắng chậm rì rì chui ra từ cổ áo Ma Tôn.
Cậu nghe được âm thanh trào phúng, “Nhìn một cái thôi cũng bị dọa thành như vậy, dũng cảm quá đi.”
Hứa Tây cúi đầu, hoàn toàn không dám phản bác.
Kỳ thật khi nãy cậu cũng không hoàn toàn sợ hãi vì yêu thú.
Tuy những yêu thú đó nhìn rất đáng sợ nhưng Hứa Tây để ý, chúng đều được tròng xích trên người, còn đứng cách cậu một đoạn. Chỉ là khi đó thị giác của Hứa Tây bị đánh sâu vào mà chưa có chuẩn bị, choáng đến độ run rẩy.
Ngoài ra…
Đến khi xung quanh tràn ngập hơi thở lạnh lẽo của Ma Tôn, gương mặt dán lên cần cổ lành lạnh không độ ấm, Hứa Tây mới nhận ra, không biết cậu đã rúc vào quấn áo Ma Tôn từ khi nào.
Cậu điên rồi sao?
Vì dính sát vào ngực hắn nên Hứa Tây có thể cảm nhận rõ ràng hô hấp trầm đều nhẫn nại của Hoắc Kỳ.
Cảm giác áp bách nhanh chóng ùa tới, trong đầu Hứa Tây đã nhảy ra một trăm cách chết của bản thân.
Đây là nguyên nhân phát run khi ấy.
Đến khi cuộn tròn trên cánh tay Ma Tôn rồi, Hứa Tây mới ngẩn đầu nhìn cổ áo bị mình làm cho nhăn nhúm, cùng vài sợi lông mèo rớt lại, trước mắt lại lần nữa tối sầm. Biểu tình Ma Tôn không nhìn được vui buồn, Hứa Tây do dư một lát, sau đó quyết định im lặng.
Cậu âm thầm dùng chân nhỏ nhẹ nhàng vỗ vỗ cổ áo Ma Tôn, rồi đưa lưỡi ra cố gắng liếm sạch lông mèo vương vãi.
Ma Tôn kịp thời túm lấy cổ cậu.
Ngữ khí nam nhân ghét bỏ, “Còn muốn người bổn tọa dính thêm nước miếng?”
Hứa Tây cẩn thận nâng đôi mắt tròn xoe nhìn đối phương, ý tứ lấy lòng cực kì rõ ràng.
Một người một mèo nhìn nhau.
Ánh mắt Ma Tôn hơi né tránh.
Một lúc sau, mèo trắng bay nửa vòng trong không trung thành hình parabol, rơi chuẩn vào lòng Đào Ngọc.
Ma Tôn quay người, ra lệnh, “Bắt đầu tu luyện mau.”
…
Buổi tu luyện hôm nay Hứa Tây còn định phối hợp nhưng mọi chuyện vẫn chẳng tiến triển nhiều hơn trước.
Được nửa buổi thì Ma Tôn có việc phải đi, Hứa Tây cũng nằm bẹp ra đất phơi nắng, coi như tạm nghỉ.
Không có Ma Tôn dọa người bên cạnh, đống ma tu tò mò trốn trong góc cũng lục đục chạy ra. . truyện teen hay
Bề ngoài của ma tu giống hệt người thường, không có địch ý với mèo trắng. Trừ ánh mắt hơi nóng bỏng ra, bọn chúng cũng không làm gì kì quái nên Hứa Tây không hề sợ hãi. Mèo trắng vừa được đưa xuống từ trên cọc gỗ, cả người thả lỏng, lại còn đang lười biếng phơi nắng, lúc này chỉ muốn lăn ra ngủ một giấc nên đành nhắm mắt lại, tùy ý để bọn chúng vây xem.
Mười mấy ma tu vây quanh mèo nhỏ, nhỏ giọng thảo luận.
“Linh sủng khác yêu thú thật đấy, nhỏ quá đi.”
Giọng nói vang lên, Hứa Tây cảm thấy bụng mình bị chọc một cái, không khỏi “Meo” một tiếng né tránh.
“Mềm vãi.” Ma tu đó kinh ngạc cảm thán, “Huynh đệ sờ thử đi?”
“Ta không dám, sợ trượt tay chọc chết.”