Thế nhưng, Tạ Diệp chẳng cầm cự được bao lâu, bất ngờ lại phun ra một ngụm máu tươi.
"Tạ Diệp!"
Lần này Ôn Trì thực sự bị dọa sợ, cậu vốn nghĩ vết thương trên người Tạ Diệp sẽ nhanh chóng hồi phục, nhưng nhìn tình hình hiện tại lại cực kỳ nghiêm trọng.
Cậu vội đặt A Cô sang một bên, lo lắng nhào tới: "Ngươi thế này không ổn rồi, ta vẫn nên bảo Nhược Đào mời đại phu đến xem cho ngươi thì hơn."
Tạ Diệp nhíu mày đầy đau đớn, nghe vậy khẽ lắc đầu: "Không cần."
Ôn Trì nhìn gương mặt tái nhợt đến cực điểm của hắn, đột nhiên hô hấp trở nên dồn dập. Trong khoảnh khắc, như có một bàn tay vô hình hung hăng siết lấy tim cậu, khiến cậu đau đến mức toàn thân run rẩy.
Cậu luôn cảm thấy có gì đó không đúng.
Chẳng phải Tạ Diệp có khả năng tự hồi phục rất mạnh sao? Vì sao đã qua nửa canh giờ mà vẫn còn ra nông nỗi đầy máu me thế này?
"Nhưng mà..." Ôn Trì ngừng lại một chút, cố gắng khiến giọng mình bớt run: "Nhưng ta không biết phải làm gì cả. Bây giờ ta nên làm gì để giúp ngươi?"
Tạ Diệp mệt mỏi nhắm mắt, nhưng bàn tay để bên người lại lần mò nắm lấy tay Ôn Trì. Hắn dường như chẳng còn chút sức lực nào, chỉ có thể khẽ siết tay Ôn Trì một cái.
"Ngươi không cần làm gì cả," Tạ Diệp nói, "Ta chưa chết được đâu."
Nói xong, hắn điều chỉnh hơi thở, như thể từ từ chìm vào giấc ngủ.
Ôn Trì thấy vậy, không dám quấy rầy nữa, bèn ôm A Cô – con vật lại bắt đầu cọ quậy bên người Tạ Diệp – rồi yên lặng ngồi ở mép giường ngẩn người.
Ai ngờ Tạ Diệp lần này ngủ liền hai ngày hai đêm.
Trong khoảng thời gian ấy, Ôn Trì nhân lúc Tạ Diệp ngủ say, giúp hắn thay bộ y phục đã dính đầy máu khô, rồi cẩn thận lau sạch những vết máu trên người.
Khi lau, cậu phát hiện trên người Tạ Diệp có vô số vết thương do đao kiếm gây ra, dù phần lớn đã lành lại nhưng trông vẫn vô cùng đáng sợ.
Ôn Trì vụng về băng bó hết những vết thương đó, dọn dẹp tàn cục xong, những nghi vấn đã bị kìm nén trong lòng lại trỗi dậy — Tạ Diệp làm sao lại xuất hiện bị thương ở rìa rừng trúc?
Hơn nữa lại còn bị thương nặng đến vậy.
Vì chuyện này, Ôn Trì cố ý đi hỏi Nhược Đào.
Tiếc là sau khi nghe xong, Nhược Đào chỉ lắc đầu: "Nô tỳ không rõ lắm."
Ôn Trì nghi hoặc: "Ngươi không phải người của Thái tử sao? Ngay cả hành tung của Thái tử mà cũng không biết à?"
Nhược Đào có vẻ bất đắc dĩ, vẫn lắc đầu:
"Hồi công tử, nô tỳ chỉ làm việc cho Thái tử điện hạ, chứ không như Tả Chi thường xuyên ở cạnh ngài ấy. Rất nhiều chuyện về Thái tử điện hạ, nô tỳ thật sự không rõ. Thân là nô, nô tỳ cũng không dám hỏi đến chuyện của chủ tử."
Ôn Trì thấy Nhược Đào quả thật không biết gì, bèn thôi không hỏi nữa. Cậu im lặng một lúc, rồi chuyển sang hỏi: "Chúng ta còn phải ở đây bao lâu?"
"Chiếu theo những năm trước, có lẽ năm ngày nữa sẽ khởi hành hồi cung." Nhược Đào đáp, "Dung phi nương nương vẫn còn ở trong sơn trang, mọi người không tiện tự ý rời đi."
Ôn Trì gật gật đầu.
Tính ra thì còn năm ngày nữa, đủ để Tạ Diệp hồi phục. Nếu đến khi đó hắn vẫn chưa tỉnh, thì cậu có thể xin phép Dung phi cho ở lại thêm vài ngày.
Chỉ là không biết khi nào Tạ Diệp mới chịu tỉnh lại.
Nghĩ đến đây, lòng Ôn Trì như bị đè nén, cảm giác ấy giống như bị người ta nhấn xuống nước, sự ngột ngạt hóa thành từng sợi dây leo, từ từ quấn lấy thần kinh của cậu, siết chặt không buông.
Trong khoảng thời gian Tạ Diệp hôn mê không tỉnh, cậu cũng như mất hồn, làm gì cũng không có tinh thần, suốt ngày suốt đêm canh chừng bên giường hắn, ngẩn người vô định.
A Cô thường xuyên chạy tới chỗ này, mỗi lần tiểu thái giám khổ sở tìm đến, A Cô lại ôm chặt lấy ống quần của Ôn Trì không chịu buông. Hễ Ôn Trì có ý định trả lại nó, nó liền bắt đầu r*n r*, ra vẻ đáng thương.
Ôn Trì không hề có sức chống đỡ trước loại động vật nhỏ như thế, A Cô chỉ cần rên vài tiếng là cậu đã đầu hàng, vì vậy bèn thương lượng với tiểu thái giám cho nuôi tạm A Cô bên cạnh, đợi đến khi cậu rời đi sẽ trả lại.
Tiểu thái giám dĩ nhiên là không đồng ý.
Dù Ôn Trì đến từ Đông cung, nhưng y không biết địa vị của Ôn Trì ở đó ra sao, càng không biết Ôn Trì có được Thái tử điện hạ sủng ái hay không. Nếu Ôn Trì còn không bằng con hồ ly trắng này trong lòng Thái tử, thì y mà đồng ý thì chẳng phải đang tự đào hố chôn mình?
Nhưng tiểu thái giám cũng không dám đắc tội với Ôn Trì, chỉ biết ôm chặt A Cô đang vùng vẫy, mặt nhăn thành một đống, vẻ khó xử hiện rõ mồn một.
Ôn Trì thấy y khổ sở vậy, cũng không muốn làm khó, bèn phất tay: "Thôi, ngươi mang A Cô về đi."
Tiểu thái giám như được đại xá, vội vàng cúi đầu thật sâu: "Đa tạ Ôn công tử thông cảm."
Nhìn theo tiểu thái giám ôm A Cô chạy biến không thấy bóng dáng đâu, Ôn Trì khẽ bật cười, xoay người vào phòng, trông thấy Tạ Diệp vẫn nằm yên bất động trên giường.
Tấm ga giường dưới người Tạ Diệp và chăn đắp trên người hắn đều đã được Ôn Trì thay mới, quá trình đó khó khăn thế nào thì khỏi phải nói, tóm lại là mệt đến mức cậu ngồi bệt trên ghế cả nửa ngày cũng không đứng dậy nổi.
Ôn Trì rón rén bước đến bên giường, cụp mắt xuống, cứ thế lặng lẽ nhìn Tạ Diệp thật lâu.
Có lẽ vì hắn đã nằm quá lâu nên sắc mặt càng lúc càng tái nhợt, giống hệt như tuyết trắng ngoài cửa sổ, chẳng còn chút sắc hồng nào. Môi hắn khô nứt, trắng bệch, trông cực kỳ yếu ớt.
Tình trạng này của Tạ Diệp kéo dài từ đêm đó đến giờ, không hề có dấu hiệu chuyển biến tốt.
Ôn Trì ngồi xuống bên giường, chậm rãi nắm lấy tay hắn.
Cậu cảm nhận được tay Tạ Diệp rất lạnh, lạnh từ lòng bàn tay lan ra tận đầu ngón, rõ ràng cậu đang nắm tay hắn, vậy mà lại như đang nắm phải một vũng nước lạnh lẽo.
Trong trí nhớ của cậu, từ mặt cho đến tay, Tạ Diệp lúc nào cũng lạnh, cứ như bản thân hắn vốn dĩ đã có thân nhiệt thấp hơn người thường.
Nhưng không hiểu có phải ảo giác không, Ôn Trì cảm thấy nhiệt độ cơ thể Tạ Diệp dường như còn thấp hơn trước.
Ôn Trì do dự hồi lâu, cuối cùng quyết định đến rừng trúc xem thử – vì Tạ Diệp xuất hiện từ đó, biết đâu nơi đó còn để lại manh mối nào chăng.
Dù trong lòng đã có tính toán như vậy, cậu vẫn nhẫn nại chờ đến tối.
Mùa đông trời tối sớm, vừa chạng vạng là toàn bộ sơn trang đã chìm vào yên tĩnh, đến cả hai người ồn ào nhất là Lâm Dư và Nguyệt Quế cũng sớm đã về phòng nghỉ ngơi.
Ôn Trì tranh thủ ngủ một canh giờ trên giường ở phòng khác, khi tỉnh dậy thì trời đã khuya, thấy thời cơ đã đến, cậu liền xách theo một chiếc đèn lồng ra khỏi phòng.
Vừa mở cửa, gió đêm mang theo tuyết tạt thẳng vào mặt, đau rát, nhưng may mà Ôn Trì đã chuẩn bị trước. Cậu kéo chặt chiếc áo choàng dày trên người, kéo mũ áo trùm kín đầu, cúi thấp người bước nhanh vào trong tuyết.
Tối nay tuyết rơi đặc biệt dày, phủ kín cả mặt đất lẫn bể nước sau nhà, không còn nhận ra hình dáng cũ.
May là khu rừng trúc nằm ngay sau bể nước, không xa lắm, Ôn Trì chỉ cần cúi đầu đi thẳng tới là được.
Nhưng gió đêm quá lớn, Ôn Trì vừa đi được nửa đường thì gió mạnh bất ngờ thổi rách chiếc đèn lồng trong tay, khiến ngọn nến bên trong tắt ngấm, bóng tối mờ mịt lập tức nuốt trọn tầm nhìn của cậu.
May thay trước khi ra ngoài cậu có mang theo hỏa tập. Ôn Trì sờ vào hỏa tập giấu trong tay áo, định chờ gió dịu đi rồi mới châm lại đèn.
Ánh trăng bạc chiếu xuống, Ôn Trì chỉ có thể miễn cưỡng phân biệt được chướng ngại vật phía trước. Tuy vậy, vì có chút võ công, nên đi lại trong đêm với cậu không phải quá khó khăn.
Thế nhưng chưa đi được bao xa, cậu chợt dừng phắt lại – hình như có người.
Và người đó đang đi về phía cậu giữa gió tuyết.
Ôn Trì giật mình, chưa kịp suy nghĩ gì, thân thể đã phản xạ nằm sấp xuống nền tuyết, cố gắng hòa mình vào màu trắng xóa xung quanh. Tay phải cậu siết chặt cán đèn lồng, mắt cảnh giác dán chặt vào bóng đen trước mặt.
Không bao lâu sau, bóng đen đó tiến lại gần.
Quả nhiên là người thật.
Kẻ đó mặc không mỏng hơn Ôn Trì là mấy, trên người khoác áo choàng đen, mũ trùm đầu kín mít, ánh sáng xung quanh lại mờ mịt, Ôn Trì với người đó còn cách nhau một khoảng, căn bản không thể thấy rõ diện mạo, dáng người cũng không rõ là cao thấp, béo gầy thế nào.
Nhưng giữa đêm hôm thế này, người đó xuất hiện ở đây để làm gì?
Đầu Ôn Trì như treo một dấu hỏi to tướng.
Cậu còn chưa kịp hiểu rốt cuộc Tạ Diệp đã gặp chuyện gì, giờ lại đụng phải một kẻ thần thần bí bí nữa.
Khoảnh khắc ấy, Ôn Trì thấy mình như rơi vào biển sương mù mịt, bốn phía trắng xóa, không nhìn rõ, cũng không đoán nổi, lần đầu tiên trong đời cậu cảm thấy bản thân giống như một kẻ ngốc.
Kẻ đó chắc cũng biết võ công, dù đi ngược gió tuyết nhưng tốc độ vẫn không chậm, không hề nhận ra sự hiện diện của Ôn Trì, cứ thế lướt qua cậu.
Mãi đến khi người đó đi thêm một đoạn, Ôn Trì mới chợt hiểu – thì ra người kia không hề đi về phía cậu, mà là đang men theo dãy hành lang chạy thẳng về hướng Bắc.
Ôn Trì vẫn nằm sấp dưới tuyết, trơ mắt nhìn bóng người càng lúc càng xa, cuối cùng cậu vùng dậy, buông bỏ chiếc đèn lồng, quyết định bám theo.
Đi được khoảng thời gian một tuần trà, người nọ bất ngờ dừng lại trước một bức tường.
Ôn Trì vẫn nằm rạp trong tuyết, cẩn thận thò đầu nhìn về phía đó.
Chỉ thấy người kia quan sát xung quanh một lượt, thấy không có gì bất thường mới khẽ nói gì đó với bức tường. Chờ một lát, một cánh cửa bí mật trong tường được mở ra, người kia nhanh chóng lách vào trong.
Ôn Trì không vội theo ngay, mà nằm chờ thêm chút nữa. Khi xác định đối phương đã vào trong, cậu liền thi triển khinh công phóng tới bức tường. Trên tường có một cánh cửa gỗ cũ kỹ không dễ nhận ra, giờ đã đóng lại.
Ôn Trì suy nghĩ giây lát, dứt khoát nhảy qua đầu tường.
Nào ngờ bên kia cửa gỗ lại có một tiểu thái giám đứng gác, làm cậu suýt hồn bay phách tán. Cậu vội đổi hướng giữa không trung, đầu mũi chân điểm mạnh lên tường rồi đáp xuống một mái hiên gần đó.
Không kịp th* d*c, Ôn Trì lập tức cúi người ẩn mình.
Giây phút đó, cậu thật sự thấy biết ơn mấy buổi bị Lưu Đức ép luyện khinh công. Dù khi ấy khổ cực vô cùng, nhưng giờ lại cứu mạng cậu một phen. Chỉ nghĩ đến cảnh bị tiểu thái giám kia bắt gặp thôi, cậu đã không dám tưởng tượng tiếp rồi.
Nhưng mà – tại sao sau cánh cửa đó lại có tiểu thái giám gác? Chẳng lẽ vừa rồi chính hắn là người mở cửa?
Ôn Trì gạt bỏ nghi ngờ trong lòng, men theo mái nhà di chuyển, chẳng mấy chốc đã thấy người áo choàng đen kia đang đi theo sau một tiểu thái giám khác. Tuyết đã phủ kín áo choàng, nhưng hắn không hề để tâm, chỉ chuyên chú đi theo.
Qua một hành lang dài, tiểu thái giám dừng trước một gian phòng.
Hắn gõ cửa nhẹ nhàng, hạ giọng bén nhọn: "Người đến rồi."
Không lâu sau, một bà mụ ăn mặc giản dị ra mở cửa. Tiểu thái giám lập tức tránh sang một bên, làm động tác mời.
Người kia bước vào trong.
Bà mụ đứng trước cửa cẩn thận liếc nhìn hai bên, sau đó mới khép cửa lại, chặn đứng tầm nhìn của Ôn Trì.
Ôn Trì vẫn nằm sấp, dán cả mặt lên mái hiên, cố lắm cũng không nhìn rõ được gì. Nhưng ngay khi bà mụ kia đóng cửa, hắn thấy người đó cởi bỏ áo choàng, lộ ra áo dài màu lam nhạt bên trong... Trông rất quen mắt.
Trực giác bảo Ôn Trì rằng – người kia rất có thể là người quen.
Ôn Trì định bụng chờ người kia ra rồi theo dõi tiếp, nhưng rồi lại do dự. Nghĩ đi nghĩ lại, cậu quyết định mạo hiểm thêm bước nữa.
Cậu nhảy khỏi mái hiên, len lỏi đến cửa sổ phòng kia.
Chỗ đó có mái che, gió đêm đỡ hơn đôi chút, nhưng vì không có tiếng gió làm nền, Ôn Trì buộc phải nhẹ tay hết mức. Cậu thổi hơi một lúc, dùng nước bọt dính lên ngón tay, rồi khoét một lỗ nhỏ ở mép dưới cửa sổ.
Cậu áp sát mắt, nheo mắt nhìn vào trong.
Trong phòng đèn sáng rõ, bếp lò thỉnh thoảng phát ra tiếng gỗ cháy tí tách. Có hai nha hoàn và một bà mụ đứng xếp hàng một bên, cúi đầu cung kính. Mà người đang đứng cạnh bọn họ – lại chính là kẻ Ôn Trì quen thuộc nhất – Hoa Tử Tàng.
Hoa Tử Tàng?
Là Hoa Tử Tàng!
Ôn Trì sững sờ đến mức miệng há hốc, trừng mắt nhìn tình cảnh trong phòng. Khi phản ứng kịp, cậu lập tức đưa tay bịt miệng, sợ bản thân vì quá khiếp sợ mà phát ra tiếng.
Nhưng cậu nghĩ mãi cũng không thông.
Cậu nhớ rất rõ Hoa Tử Tàng vốn không nằm trong danh sách khách mời của Dung phi, làm sao lại xuất hiện ở sơn trang này? Đây là địa phận riêng của hoàng gia, nếu không có lệnh cho phép, người ngoài lén lút vào đây sẽ bị chém đầu!
Vậy thì việc Hoa Tử Tàng vượt đường xa đến đây bí mật như vậy – là để gặp ai?
Ngay khi Ôn Trì vừa nghĩ đến đó, thì từ trong phòng truyền ra một giọng nữ dịu dàng:
"Phiền công tử phải lặn lội xa xôi. Với thân phận hiện tại của ta và ngươi, muốn gặp mặt đã không dễ, bản cung chỉ đành chọn nơi núi rừng hoang vu này."
Giọng nói vừa dứt, một bóng dáng mảnh mai từ từ bước vào tầm mắt của Ôn Trì. Là một nữ tử mặc hoa phục, trâm ngọc trên tóc khẽ rung mỗi khi nàng bước.
Nàng bước đến trước mặt Hoa Tử Tàng, nở một nụ cười khách sáo.
Chỉ nghe giọng thôi, Ôn Trì đã đoán được thân phận của người đó. Giờ tận mắt nhìn thấy khuôn mặt nghiêng nghiêng của nàng, đồng tử cậu co rút lại, tay đang chống dưới cửa sổ cũng nắm chặt.
Là Dung phi...
Không ngờ lại là Dung phi!