Xuyên Thành Nam Phi Của Bạo Quân

Chương 115

Tiểu Toản Tử mặt cắt không còn giọt máu, như vừa chịu phải kinh hoàng tột độ, ngay cả tay cầm băng gạc và thuốc mỡ cũng khẽ run.

Thấy Ôn Trì và Tạ Diệp đồng thời quay đầu nhìn, Tiểu Toản Tử như bừng tỉnh từ giấc mộng, lập tức hoảng sợ "phịch" một tiếng quỳ rạp xuống đất:

"Thái tử điện hạ, Ôn công tử, nô tài đã mang đồ đến rồi."

Dù Tiểu Toản Tử hận không thể vùi đầu xuống đất, Ôn Trì vẫn xấu hổ đến nóng bừng hai má. Cậu vội vàng đứng dậy từ người Tạ Diệp, đưa tay ra: "Đưa cho ta."

Nghe vậy, Tiểu Toản Tử lập tức quỳ gối tiến lên, cẩn thận trao băng gạc và thuốc mỡ cho Ôn Trì.

Ôn Trì nhận lấy, trước khi quay đi, liếc thấy dáng vẻ sợ đến mất hồn của Tiểu Toản Tử thì vừa thấy buồn cười vừa thấy thương.

Trước kia, chẳng phải bản thân cậu cũng luôn run rẩy như thế khi ở trước mặt Tạ Diệp sao?

"Không còn việc của ngươi nữa, lui xuống đi." Ôn Trì nói.

Tiểu Toản Tử vốn tưởng mình vô ý phá hỏng chuyện tốt của Thái tử, thế nào cũng bị lột một lớp da. Không ngờ lại dễ dàng thoát nạn, trong lòng vừa mừng vừa sợ.

Hắn vội vàng đáp một tiếng "vâng", rồi dùng cả tay lẫn chân bò dậy, lom khom chạy biến mất.

Ôn Trì xoay người, nửa quỳ trước mặt Tạ Diệp, cẩn thận nhìn vết cắn trên tay hắn. Thương tích chẳng có chút cải thiện nào, dù không sâu nhưng chắc chắn là đau.

Ôn Trì vụng về băng bó, trong lòng đầy hối hận.

Sớm biết thế này, cậu đã không đem hết nỗi oán hận dồn vào cú cắn ấy. Những ngày qua, chờ đợi quá lâu, kìm nén quá nhiều, lúc đó mới không kiềm chế được.

Vất vả lắm mới băng xong, nhưng do tay nghề kém nên cậu quấn thành... một chiếc bánh chưng trắng bóc.

Đang định ngẩng đầu, Ôn Trì chợt cảm giác cổ mình bị treo lên một vật gì đó. Cúi xuống nhìn, là một viên đá quen thuộc, xâu bằng dây đen, lặng lẽ nằm trên ngực cậu.

Đó chẳng phải... viên đá Ôn Lương từng đeo sao?

Ôn Trì sững người, đầu óc trống rỗng trong giây lát. Cậu đưa tay định tháo xuống, nhưng Tạ Diệp đã nắm lấy cổ tay cậu, ngăn lại:

"Đừng tháo. Cho ngươi đấy."

Ôn Trì khựng lại: "Đây là linh thạch của nhà Hoa, ta giữ thì không ổn."

Tạ Diệp ngang nhiên đáp: "Đã là thứ ta cướp từ nhà Hoa thì nó là của ta. Đồ của ta, ta muốn cho ai là quyền của ta."

Ôn Trì: "..."

Cái kiểu lý lẽ của kẻ cướp này...

Cậu vốn không muốn nhận, huống chi viên đá này từng do Ôn Lương đeo, ai biết hệ thống của hắn có còn ẩn trong đó không.

"Nhưng ta giữ cũng chẳng dùng được..."

"Rồi sẽ có lúc nó hữu dụng." Tạ Diệp cắt lời, giọng cứng rắn, ánh mắt kiên định.

Hắn buông cổ tay cậu, đưa tay chạm nhẹ viên đá: "Có lẽ một ngày nào đó, nó sẽ cứu mạng ngươi."

Nghe vậy, Ôn Trì không nói nữa, nhưng nghĩ bụng phải tìm chỗ giấu đi khi về cung.

Trời đông tối nhanh, vừa sang giờ Dậu là trời đã sẫm.

Ăn tối xong, Ôn Trì tắm rửa rồi lên giường. Ở nơi heo hút chân núi này, muốn gặp được nhà dân phải đi xa, đến thôn gần nhất cũng mất gần nửa canh giờ ngựa chạy. Sống ở đây một thời gian, buồn chán đến mọc nấm, cậu quen với việc vừa tối là ngủ.

Nhưng tối nay bên cạnh lại có thêm một người, cậu thấy hơi lạ. Hai tay ôm eo Tạ Diệp, mặt vùi vào ngực hắn, nghe rõ tiếng tim mạnh mẽ đập đều.

Lúc này, cậu cảm nhận rất rõ, Tạ Diệp đang ở ngay bên cạnh mình. Chỉ là hắn gầy đi nhiều, ôm vào thấy rõ. Ôn Trì vừa khó chịu vừa xót xa, ôm chặt hơn, khẽ thở dài.

Cánh tay đặt ở cổ cậu bỗng siết lại. Giọng Tạ Diệp khàn khàn vang lên trên đỉnh đầu: "Còn chưa ngủ?"

Ôn Trì ngẩng lên, trán vừa vặn chạm vào cằm hắn. Trong ánh sáng mờ, cậu không thấy rõ nét mặt, nhưng cảm giác rõ rệt ánh mắt hắn vẫn dán lên mình.

"Ngươi... trong người vẫn còn độc..." Ôn Trì nhỏ giọng.

"Không sao." Tạ Diệp bình thản. "Ta sẽ tự giải quyết, ngươi đừng lo."

Ôn Trì nghe thế mới hơi yên tâm. Ngoài cửa sổ, tuyết đã ngừng, trời cũng bớt lạnh. "Đông này chắc sắp qua rồi nhỉ?"

Tạ Diệp nhẹ cười: "Mới bắt đầu thôi."

"Gì cơ?" Ôn Trì chưa hiểu, nhưng hắn không trả lời, chỉ cúi trán chạm trán, hơi thở hòa vào nhau.

Hơi nóng làm Ôn Trì bức bối, tim như có nai nhỏ nhảy loạn. Cậu định hít sâu để bình tĩnh thì môi đã bị Tạ Diệp mạnh mẽ chiếm lấy.

Nụ hôn bá đạo, lưỡi nóng bỏng xông thẳng vào, không cho cậu thở. Ôn Trì giật mình, định đẩy ra, nhưng tay vừa chạm vai hắn đã tự nhiên vòng qua cổ, ôm chặt.

Tạ Diệp hơi ngẩn người, rồi càng hôn sâu hơn, như muốn thiêu cháy cậu. Ôn Trì vốn bị động, dù đầu tiên hơi chủ động nhưng nhanh chóng lại thành người bị cuốn trôi, để mặc hắn hôn như bão tố.

Mơ hồ, cậu bị hắn ôm lật người. Hắn vung tay, màn che giường rơi xuống, che kín mọi cảnh tượng bên trong...

------

Sáng hôm sau.

Ôn Trì tỉnh dậy, toàn thân mỏi nhừ, nhất là thắt lưng đau đến như sắp gãy. Sờ bên cạnh đã trống, chăn nguội lạnh. Cậu cố ngồi dậy nhưng do ch* k*n sưng tấy, lại nằm xuống, dang tay chân hình chữ đại.

Cửa kêu "kẽo kẹt", có người vào. Ôn Trì nhắm mắt, đoán là Tiểu Toản Tử mang nước rửa mặt, vốn nghĩ hắn sẽ đặt xuống rồi ra ngoài. Nhưng lần này, hắn lại dừng ngay cạnh giường, rồi ngồi xuống.

Giường lún xuống, Ôn Trì giật mình mở mắt — đối diện là khuôn mặt tuấn mỹ gần trong gang tấc. Đôi mắt phượng dài hẹp lặng lẽ nhìn cậu, lông mi rũ như che sóng trong mắt.

Thấy cậu mở mắt, Tạ Diệp khẽ mỉm cười, dùng ngón tay nâng cằm cậu, cúi xuống hôn lên môi:

"Dậy thôi."

Ôn Trì sững sờ nhìn gương mặt trước mắt, dù gầy gò vẫn đẹp đến cực hạn. Cậu định nói gì đó, chợt nhớ ra, vội mím môi, lắc đầu.

Tạ Diệp cười, xoa mặt cậu: "Đau họng sao? Ta rót nước cho ngươi."

Ôn Trì vẫn lắc đầu.

"Thế sao không nói?" Tạ Diệp nghi hoặc.

Ôn Trì mới thản nhiên đáp: "Ngại quá, điện hạ... sáng nay ta bị hôi miệng."

Tạ Diệp khựng lại, nhớ đến chuyện ở Tấn Châu năm xưa, khi hắn từng chê cậu hôi miệng, thật ra chỉ là ngượng ngùng nói bừa. Nghĩ thế, trong lòng vừa hối hận vừa buồn cười.

Không nhịn được, hắn bật cười. Đến khi nhận ra, hắn liền nghiêm lại, nhìn vào mắt cậu — ánh nhìn đầy ủy khuất như sắp rơi nước mắt.

"Buồn cười lắm sao?" Ôn Trì hỏi.

"Không buồn cười." Tạ Diệp ho khẽ.

"Vậy ngươi cười gì?"

Tạ Diệp thở dài, ôm eo cậu, kéo sát lại, hôn lên môi hai cái rồi nói nghiêm túc: "Cười ta năm đó khẩu thị tâm phi."

Ôn Trì ngơ ngác chớp mắt. Tạ Diệp nhìn dáng vẻ mờ mịt ấy, lòng mềm nhũn, lại hôn nhẹ một cái: "Rõ ràng là thơm."

Ôn Trì: "..."

Xong rồi. Sao lại cảm giác như bị điện giật trúng tim thế này...

Bình Luận (0)
Comment