Xuyên Thành Nam Phi Của Bạo Quân

Chương 12

Sáng hôm sau.

Khi Ôn Trì tỉnh dậy liền phát hiện mình đang nằm trên giường của Thái tử. Tuy cậu chỉ cuộn người ngủ ở mép giường, nhưng điều đó cũng khiến cậu hồn vía lên mây, lăn một vòng ngã "bịch" xuống sàn.

Tiểu thái giám canh ngoài cửa nghe thấy động tĩnh, vội vã chạy vào.

Thấy Ôn Trì ngã trên tấm thảm, tiểu thái giám lo lắng kêu lên: "Ôn công tử, người không sao chứ? Sao lại ngã thế này?"

Ôn Trì choáng váng được tiểu thái giám đỡ dậy, vừa mở miệng đã hỏi: "Thái tử đâu?"

"Thái tử điện hạ dậy từ giờ Thìn rồi, chắc giờ đang diện thánh, nô tài cũng không rõ lắm..." Tiểu thái giám này cấp bậc thấp, không được hầu cận bên người Thái tử, cả ngày cũng chẳng gặp được mấy lần. Nhưng nếu vị Ôn công tử này có thể ngủ trong tẩm điện Thái tử, thì rõ ràng không phải người mà gã có thể thất lễ, lập tức cung kính nói tiếp, "Ôn công tử người nghỉ ngơi trước, nô tài đi chuẩn bị nước rửa mặt, bữa sáng cũng đã dọn sẵn rồi."

Ôn Trì không nhớ nổi mình ngủ quên từ khi nào, nhíu mày nghĩ một lúc mới nhớ ra: tối qua cậu đứng bên giường Thái tử ngáp liên tục... hình như lúc ấy Thái tử còn chưa ngủ, lại cho phép cậu ngồi dưới mép giường một lát. Thế là cậu thật sự ngồi xuống...

Và ngủ quên thật!

Nghĩ đến đây, Ôn Trì ôm trán đầy đau khổ.

"Ôn công tử?" Tiểu thái giám bị phản ứng của cậu dọa sợ, lo lắng hỏi: "Người không sao chứ?"

Ôn Trì lắc đầu. Giờ việc đã đến nước này, cậu không thể ở lại thêm nữa, liền báo một tiếng rồi nhặt lại áo khoác và đai lưng chẳng biết rơi lúc nào, vội vã rời khỏi tẩm điện.

-------

Về đến Trúc Địch cư, trong lòng Ôn Trì vẫn còn bàng hoàng.

Nhược Phương, Nhược Đào và Bình An đã chờ suốt đêm ngoài sân. Thấy Ôn Trì trở về, cả ba đều mừng rỡ, lập tức vây lại.

Bình An đứng sau, mặt đầy vui sướng. Nhược Phương và Nhược Đào thì ríu rít hai bên.

"Ôn công tử, người không sao là tốt rồi." Nhược Phương nhìn cậu từ đầu đến chân, thấy không thương tích mới thở phào, vui vẻ nói, "Tối qua Chu công công phái người tới nói người ngủ lại chỗ Thái tử, làm bọn nô tỳ sợ muốn chết."

Nghe vậy, Nhược Đào liếc Nhược Phương một cái, không vui nói: "Ta đã bảo ngươi suy nghĩ nhiều rồi mà. Thái tử điện hạ cũng không đáng sợ như ngươi tưởng."

Nhược Phương lè lưỡi: "Tại những lời đồn kia đáng sợ quá thôi."

"Ngươi thật là..." Nhược Đào bất đắc dĩ chọt nhẹ vào trán nàng, rồi lộ vẻ mơ màng, "Chúng ta phải mừng cho Ôn công tử mới phải. Ôn công tử là người đầu tiên được thị tẩm trong Đông cung đó. Nếu ngày mai mang thai trưởng tử, sau này Thái tử thuận lợi đăng cơ, Ôn công tử sẽ nhờ con mà vinh hiển, một bước lên làm phi."

"Khụ khụ khụ!"

Nhược Đào còn chưa nói hết, Ôn Trì đã bị lượng thông tin quá lớn làm ho sặc sụa.

"Ôn công tử!" Bình An lập tức chen vào, nhẹ nhàng vỗ lưng cho cậu, đồng thời nghiêm mặt liếc Nhược Đào, "Đừng nói nữa."

Nhược Đào muốn nói lại thôi, nhưng cuối cùng cũng ngượng ngùng ngậm miệng, cùng Nhược Phương đứng nhìn Bình An đỡ Ôn Trì vào phòng.

Nhược Phương gãi đầu: "Mà này, Nhược Đào, ngươi có thấy Bình An có gì lạ không? Hình như hắn không thích ở gần hai ta lắm."

"Vậy à?" Nhược Đào nhìn về phía căn phòng, ánh mắt sâu xa, sau đó mới mỉm cười kéo tay Nhược Phương, "Vậy ta với ngươi tự chơi với nhau, không cần hắn."

"Ừ, chúng ta không chơi với hắn."

-------

Ôn Trì bị Tạ Diệp hành cho kiệt sức cả thể xác lẫn tinh thần, chỉ rửa mặt rửa chân qua loa, nằm xuống giường là ngủ mê man suốt cả ngày.

Cậu không hề hay biết, tin tức cậu ngủ lại điện của Thái tử như mọc cánh mà lan khắp Đông cung trong vòng một ngày — mà những lời bàn tán sau lưng, đương nhiên chẳng có câu nào dễ nghe.

Mãi đến hai ngày sau, khi có người đến Trúc Địch cư bái phỏng, Ôn Trì mới từ miệng Bình An biết được chuyện này.

Ban đầu Bình An định không nói với Ôn Trì mấy chuyện phiền lòng ấy, vì ngoài khiến cậu bực mình ra chẳng có ích gì. Ai ngờ đám người trong Đông cung lại nhanh chân đến mức đã kéo nhau đến cửa rồi.

"Người ngoài kia là đích nữ của Hàn lâm học sĩ Trương đại nhân, nàng họ Trương tên Thái Hội, mới nhập Đông cung mấy ngày trước." Bình An nói, "Nghe nói Trương đại nhân là người thanh liêm chính trực, rất được dân chúng yêu mến, con gái dạy ra cũng dịu dàng đoan trang. Ôn công tử, chẳng bằng gặp nàng một lần?"

Trong lòng Ôn Trì có tới một vạn điều không muốn. Cậu rất thích giao tiếp, nhưng lại không ưa kiểu xã giao đầy toan tính, hiểm độc, đụng vào là mất mạng này. Không đắc tội nổi thì trốn là được. Cậu hỏi Bình An: "Ta có thể không gặp không?"

"Ôn công tử nói sao thì là vậy, nô tài lập tức bảo Nhược Đào đi đuổi khéo họ." Bình An nói xong, lại cẩn thận dò xét, "Ôn công tử thật sự không gặp sao?"

Ôn Trì hỏi ngược lại: "Ta nhất định phải gặp à?"

"Nô tài không có ý đó." Bình An lập tức hoảng hốt quỳ xuống, dè dặt giải thích: "Ôn công tử, trong cung không như ngoài cung, rất nhiều chuyện là thân bất do kỷ. Dù chúng ta không đi chọc ai, cũng không tránh được người khác tới gây chuyện. Thay vì bị động, chi bằng sớm kết giao vài tri kỷ, sau này nếu có chuyện gì cũng dễ bề xoay xở."

Ôn Trì lập tức hiểu ra.

Nói trắng ra, Bình An đang khuyên cậu sớm lôi kéo thế lực, mở luôn bản cung đấu. Mà vị đích nữ kia chắc cũng vì mục đích đó mà tới.

Đã vậy, Ôn Trì lại càng không muốn gặp. Cậu nhắm mắt, phất tay: "Đi đi."

Bình An thấy khuyên không được, cũng không nói thêm lời nào, lặng lẽ lui ra.

Ai ngờ từ ngày hôm đó, có đích nữ học sĩ dẫn đầu, những người khác cũng đua nhau học theo, tìm mọi cách đến tận nơi bái phỏng. Ôn Trì đều trốn tránh không tiếp. Thế mà mấy người kia vẫn dùng đủ mọi tâm tư để gửi trái cây, bánh ngọt, trà nước vào Trúc Địch cư, khiến cậu phải bảo Nhược Phương và Nhược Đào mang trả hết lại.

Thậm chí có vài kẻ to gan, dám chặn đường Ôn Trì khi cậu đang tới thư phòng của Thái tử — trong số đó còn có một gương mặt quen.

Khi thấy mặt Nguyệt Quế, Ôn Trì còn tưởng mình nhìn nhầm.

Nguyệt Quế dường như cũng thấy mất tự nhiên, lặng thinh đứng sau lưng đám người kia, mặt lạnh như tiền, trong khi mấy người phía trước thì nhiệt tình một cách bất thường mời Ôn Trì đi chèo thuyền trên hồ.

Ôn Trì chẳng có hứng, may mà cậu chưa cần mở miệng từ chối, Chu công công đã sầm mặt xuống, giọng the thé vang lên: "Chư vị công tử đây là có ý gì? Không thấy Ôn công tử đang đi hầu Thái tử điện hạ sao? Hay là các vị muốn cướp người từ tay Thái tử?"

Lời vừa dứt, cả đám — bao gồm cả Nguyệt Quế — mặt mày tái mét.

Ngay sau đó, Chu công công chợt cao giọng: "Ai cho các ngươi cái gan đó? Dám trèo lên đầu Thái tử điện hạ mà làm càn? Hôm nay các ngươi không để tâm đến việc của Thái tử, ngày mai chẳng lẽ đến Thái tử cũng không coi ra gì?"

Câu nói đó cực kỳ nghiêm trọng, đám người kia sợ đến mức đồng loạt quỳ rạp xuống đất.

Mấy người phía trước còn hận đến nghiến răng, lườm Nguyệt Quế một cái — chỉ vì nghe y xúi dại rằng tên họ Ôn này ngày nào cũng đi qua con đường này, kết quả quên mất rằng sau lưng cậu còn có Thái tử chống lưng. Tên Nguyệt Quế chết tiệt, ngu si thì chớ, còn kéo cả bọn xuống nước.

Người cầm đầu liền dập đầu với Chu công công, vừa khóc vừa nói: "Mong Thái tử điện hạ tha tội, tiểu nhân bọn ta chỉ nghe lời Nguyệt công tử. Nguyệt công tử nói lần đầu gặp Ôn công tử liền ngày đêm nhung nhớ, bọn tiểu nhân cảm động trước tình cảm chân thành ấy nên mới cả gan đi theo..."

"Ngươi mới là kẻ nói bậy!" Nguyệt Quế không ngờ bọn họ lại đổ hết tội lên đầu mình, lập tức nổi trận lôi đình, chỉ tay vào bọn họ quát: "Rõ ràng là các ngươi thấy Ôn Lương được sủng thì muốn leo lên cành cao. Đừng tưởng dội nước bẩn lên đầu ta là sẽ không ai biết các ngươi đang mưu tính gì. Những tâm tư bẩn thỉu đó của các ngươi viết hết cả lên mặt rồi!"

Người kia giận dữ: "Ngươi mới nói bậy! Rõ ràng là bọn ta đi theo ngươi! Nguyệt công tử, sao ngươi có thể lật mặt nhanh như vậy!"

Hai người một lời qua lại, cứ thế cãi nhau ngay trước mặt Chu công công.

Mãi đến khi Chu công công ho khan một tiếng, hai người kia mới sực nhớ ra ông vẫn đứng đó, lập tức im bặt.

"Đã muốn cãi nhau thì bản công công sẽ thành toàn cho các ngươi." Chu công công mặt lạnh, quát lớn: "Tiểu Soạn Tử."

Một tiểu thái giám lập tức chạy đến quỳ xuống: "Có nô tài."

"Dẫn bọn họ xuống."

"Dạ!"

Tiếng cầu xin của đám người bị lôi đi cũng theo đó dần dần nhỏ lại.

Ôn Trì lặng lẽ liếc về phía ấy, trong lòng không nhịn được cảm khái: mấy bộ phim cổ trang quả thực nắm bắt quá chuẩn. Rõ ràng có thể bảo họ tự đi, thế mà đám thái giám cứ phải kéo lê họ như bao tải, vừa tốn sức, lại khiến người ta trầy xước tay chân.

Sau màn náo loạn đó, Ôn Trì theo Chu công công đến thư phòng của Thái tử thì đã muộn mất nửa canh giờ.

Thái tử vẫn là vị thái tử rảnh rỗi đến phát chán kia, nghiêng người dựa trên nhuyễn tháp nhắm mắt dưỡng thần, hai tiểu thái giám đứng hai bên đang cẩn thận bóp vai cho hắn.

Ôn Trì nhìn thấy dáng vẻ run rẩy sợ sệt của hai người kia, như thể thấy chính mình trong tương lai, lòng lại tuôn hai hàng lệ cay đắng.

Cậu thu lại tâm tư, rón rén ngồi xuống chỗ quen thuộc.

Chu công công bước tới trước mặt Thái tử, kể lại tường tận chuyện vừa rồi.

Hiển nhiên Tạ Diệp chưa hề ngủ, và cũng nghe hết toàn bộ. Hắn chậm rãi mở mắt, tựa như đã theo dõi Ôn Trì từ đầu, ánh mắt không cần tìm kiếm đã chuẩn xác rơi lên người cậu.

"Ngươi nói đi." Có lẽ vì lâu rồi chưa mở miệng, giọng Tạ Diệp hơi khàn, nhưng vẫn dễ nghe đến kỳ lạ, "Bản cung nên xử lý bọn họ thế nào?"

Ôn Trì: "..."

Tên chó Thái tử này sao cứ thích ép người ta phát biểu thế?

Ôn Trì tưởng đây là câu hỏi đòi mạng, nhưng nghĩ lại, cậu từng mắc lỗi bao nhiêu lần trước mặt Thái tử, ngoại trừ lần bị hai tiểu thái giám kéo đi thì hình như cũng chưa từng bị phạt gì thật.

Cậu nghĩ tới nghĩ lui, vẫn không hiểu nổi Tạ Diệp rốt cuộc có ý gì. Cậu cũng chẳng tin bản thân là người đặc biệt gì trong lòng Thái tử.

Bất đắc dĩ, cậu đành chọn một hình phạt vừa phải: "Tiểu nhân cho rằng... phạt trượng vài roi là được rồi."

Tuy cậu rất kiêng dè Nguyệt Quế, nhưng cũng chưa tới mức muốn lấy mạng y.

"Vậy thì theo ý ngươi." Tạ Diệp lúc này chẳng khác gì mấy tổng tài bá đạo trong truyện ngôn tình sủng thê, "Chu Hiền."

Chu công công vội khom người: "Nô tài có mặt."

"Mấy kẻ đó, phạt trượng đến chết."

"Dạ."

Ôn Trì: "..............."

Bình Luận (0)
Comment