Xuyên Thành Nam Phi Của Bạo Quân

Chương 124

Cốt truyện đã sớm hơn nửa tháng, Ôn Trì nào có tâm trạng yên ổn ở lại Đông cung?

Cậu hoàn toàn không nghe lọt lời khuyên nhủ của Tiểu Toàn Tử, chỉ muốn nhanh chóng tới bên Tạ Diệp, bất kể nguy hiểm hay an toàn, cậu chỉ muốn ở cạnh hắn.

Nhưng khi Ôn Trì đẩy Tiểu Toàn Tử sang một bên định bước ra ngoài, lại bị một người khác chặn lại.

Nhược Đào không còn vẻ hoạt bát thường ngày, sắc mặt trầm xuống, đưa tay ngăn cậu lại, trầm giọng nói: "Công tử, bên ngoài không an toàn, tạm thời người không thể ra ngoài."

Ôn Trì sốt ruột: "Ta muốn đi tìm Tạ Diệp."

Nhược Đào dứt khoát từ chối: "Không được."

Ôn Trì giận dữ: "Nhược Đào!"

Đối diện với Ôn Trì đang cuống quýt, Nhược Đào vẫn không lay động, giọng bình tĩnh: "Công tử, đây là lệnh của Thái tử điện hạ, công tử nghe lời thì hơn."

Ôn Trì và Nhược Đào quen biết đã nhiều năm, đây là lần đầu tiên cậu thấy dáng vẻ này của nàng.

Lúc này, cậu chợt cảm nhận sâu sắc rằng Nhược Đào quả thật là người của Tạ Diệp, trước nay ở bên mình đã che giấu quá sâu, khiến cậu không nhận ra bản tính thật của nàng.

Thời gian cấp bách, nhiều lời cũng vô ích.

Ôn Trì không định giằng co với Nhược Đào nữa, vòng qua nàng định tiếp tục đi, nào ngờ từ bốn phía không biết từ đâu xuất hiện hơn mười hắc y nhân, "soạt soạt soạt" rơi xuống trước mặt, chặn kín đường đi.

Những hắc y nhân này ai nấy võ công cao cường, vừa nãy ẩn nấp quanh đây, Ôn Trì hoàn toàn không phát giác.

Cậu biết mình không đấu lại được họ, cũng không muốn phí sức dây dưa với người phe mình, bèn quay sang khẩn cầu Nhược Đào: "Nhược Đào, ngươi nói cho ta biết Tạ Diệp ở đâu được không? Ta muốn tìm hắn, ta cảm thấy hắn có thể đang gặp nguy hiểm."

Nhược Đào đối diện với đôi mắt đỏ hoe của Ôn Trì, khẽ thở dài:

"Công tử, Thái tử điện hạ quả thực đang gặp nguy hiểm, nhưng chúng ta nào phải không ở giữa vòng xoáy? Ngài lo cho điện hạ, điện hạ cũng luôn lo cho an nguy của ngài. Vì điện hạ, xin ngài hãy ở nơi an toàn, để ngài ấy không phải bận lòng vì ngài."

Ôn Trì nói: "Nhưng ta muốn..."

"Tiểu Toàn Tử!" Nhược Đào cứng giọng cắt lời, quay đầu dặn: "Đưa công tử về, một ngày Thái tử điện hạ chưa trở lại, công tử tuyệt đối không được bước ra khỏi đây nửa bước."

Ôn Trì vừa gấp vừa tức: "Nhược Đào! Ngươi không thể làm vậy!"

Tiếc rằng Nhược Đào không chỉ làm vậy, mà còn nhân lúc Ôn Trì không đề phòng, đưa tay điểm huyệt cậu.

Ôn Trì lập tức cảm thấy toàn thân cứng lại, tay chân hoàn toàn mất kiểm soát, cậu há miệng muốn nói nhưng chỉ phát ra những âm thanh khàn khàn.

Tiểu Toàn Tử thấy vậy, vội gọi mấy tiểu thái giám tới cùng nhau đưa Ôn Trì trở lại tẩm điện.

Thế là, Ôn Trì bị nhốt lại trong tẩm điện của Tạ Diệp.

Chuyện Hoàng đế băng hà hệ trọng vô cùng, nhưng Đông cung lại bình lặng, ít nhất bên phía Ôn Trì không thấy gợn sóng nào, ngoài việc mấy tiểu thái giám chăm sóc cậu càng ngày càng u sầu, cậu không cảm nhận được biến đổi gì.

Cho đến một đêm, Ôn Trì mất ngủ, nghe thấy tiếng cửa phòng bị đẩy ra, vội từ giường bật dậy.

Tưởng là Tiểu Toàn Tử có việc, không ngờ lại là Nhược Đào và Nhược Phương mặc đồ đen.

Sau lưng hai nàng đều đeo bọc hành lý, thấy Ôn Trì đang tỉnh, lập tức bước nhanh tới bên giường.

A Cô vốn đang cuộn tròn ngủ bên cạnh Ôn Trì, nghe tiếng bước chân liền vươn cổ, nghiêng đầu tò mò nhìn họ.

Nhược Đào xoa đầu A Cô, rồi nhanh chóng nói: "Công tử, mau dậy thu dọn, chúng ta phải rời khỏi đây."

Ôn Trì vốn chưa ngủ, nhưng nghe xong lời nàng, đầu óc như còn đang mơ. Cậu hoàn toàn không hiểu Nhược Đào đang nói gì.

Ôn Trì ôm chặt A Cô đang quẫy đạp, ngơ ngác hỏi: "Sao vậy?"

Nhược Phương vừa lấy quần áo treo trên giá vừa giải thích: "Trong cung không an toàn, chúng ta ra ngoài lánh tạm."

Nghe vậy, Ôn Trì vội mặc áo, nhưng rồi lại hỏi: "Tạ Diệp đâu?"

Nhược Đào hơi khựng lại, không ngờ Ôn Trì lại chấp niệm sâu như vậy.

Nàng không phải không muốn giải thích, nhưng lúc này tình thế gấp gáp, chỉ nói: "Công tử, chúng ta đi trước, trên đường ta sẽ giải thích."

Ôn Trì không nói, cũng ngừng mặc áo, chỉ ngước mắt nhìn nàng.

A Cô cũng "hừ" một tiếng, ngước mắt nhìn Nhược Đào.

"..."

Nhược Đào bất đắc dĩ, chỉ nói ngắn gọn: "Bữa tiệc hôm đó chỉ là cái bẫy do Dung phi và Trưởng công chúa giăng ra, họ muốn hãm hại Thái tử, thậm chí đã sắp đặt cái chết của Hoàng thượng, để đổ tội lên người điện hạ."

Ôn Trì nghe xong tim chợt siết lại, bất giác siết chặt tay: "Vậy Tạ Diệp thì sao? Hắn có sao không?"

"Thái tử điện hạ tất nhiên sẽ không để họ đạt ý đồ, đã dám đi thì chắc chắn đã chuẩn bị chu toàn, chỉ là không ngờ..."

"Không ngờ gì?"

"Không ngờ Tứ điện hạ bất ngờ trở mặt."

Nhắc đến Tạ Cẩm, mắt Nhược Đào lóe lên tia hận thù, "Tưởng hắn là người hiểu lý lẽ, sẽ không như mẹ mình có dã tâm lang sói, ai ngờ lòng người khó lường, hắn giấu kỹ thật."

Ôn Trì im lặng.

Dù đã sớm đoán Tạ Cẩm sẽ không đi đúng hướng cốt truyện, nhưng nghe chính miệng Nhược Đào nói ra, cậu vẫn thấy đầu óc trống rỗng.

Nhược Đào nói xong, không dám chậm trễ, cũng không để ý đến quy củ chủ tớ, kéo áo cho Ôn Trì: "Xong rồi, công tử, mau đi thôi, không kịp nữa đâu."

Ôn Trì lo lắng trong lòng, nhưng dưới sự thúc giục của hai nàng, vẫn ôm A Cô đi theo.

Trong tẩm điện đèn đuốc sáng trưng, nhưng bên ngoài lại tối om, chỉ có ánh trăng nhàn nhạt phủ lên tòa cung điện yên ắng.

Gió đêm thổi qua, cành cây xào xạc. A Cô run rẩy, rúc vào lòng Ôn Trì.

"Ngoan." Ôn Trì vỗ về, "Ngoan nào."

A Cô dần yên tĩnh lại.

Ôn Trì ngẩng lên, thấy phía trước có năm sáu hắc y nhân.

Họ lặng lẽ chờ cho Nhược Đào và Nhược Phương đưa Ôn Trì lại gần, một người tiến lên thì thầm với Nhược Đào mấy câu, rồi dẫn đường.

"Đi thôi, công tử." Nhược Đào nói, "Chúng ta đi mật đạo ra ngoài."

Ôn Trì vẫn ngập ngừng: "Nhưng Tạ Diệp..."

Nhược Đào lắc đầu, giọng nghiêm: "Công tử biết rõ bây giờ nên làm gì. Chuyện bên Thái tử không phải ta muốn can thiệp là được, chỉ khi ngài an toàn, Thái tử mới không bị vướng bận."

Ôn Trì nhìn vào mắt nàng.

Nhược Đào mím môi, không né tránh.

Ôn Trì do dự một lúc, cuối cùng bỏ đi chấp niệm, gật đầu, để mọi người hộ tống đi.

Không biết đi bao lâu, xung quanh ngày càng tối và vắng, họ còn băng qua mấy con hẻm nhỏ không người.

Nhược Đào đi trước, dường như có tâm sự, chỉ thỉnh thoảng quay lại nhìn Ôn Trì.

Ôn Trì ôm chặt A Cô. A Cô rúc vào ngực cậu, thỉnh thoảng l**m cằm cậu.

Lưỡi A Cô mềm và ấm, tuy hơi ẩm ướt nhưng cũng khiến Ôn Trì thấy yên lòng hơn, cậu cúi đầu cọ nhẹ lên đầu nó.

Chừng nửa canh giờ sau, cảnh vật trước mắt đột nhiên sáng hơn — họ đã ra khỏi hoàng cung.

Không còn tường thành cao ngăn trở, trước mắt là khoảng đất rộng bao trùm trong màn đêm, ba cỗ xe ngựa đỗ không xa, mấy thái giám cầm đèn lồng đứng chờ.

Người dẫn đầu chính là Tiểu Toàn Tử.

Thấy Ôn Trì bình an ra ngoài, gương mặt căng thẳng của y lập tức giãn ra, vội bước nhanh tới: "Công tử, việc gấp, mau lên xe."

Ôn Trì ôm A Cô lên chiếc xe đầu tiên.

Xe này tuy không sang như những xe trước cậu từng ngồi, nhưng bên trong đầy đủ chăn và đồ ăn.

Cậu đặt A Cô xuống.

A Cô bị đặt xuống thì ngơ ra, rồi lấy chân cào ống quần Ôn Trì, thấy cậu không phản ứng lại cọ đầu vào chân.

Ôn Trì cúi nhìn đôi mắt tròn xoe, không nhịn được cười, nhưng lúc này lại thấy khó chịu.

Cảm giác khó chịu này mơ hồ, như có gì chặn ở ngực, vừa tức vừa căng, dạo này vẫn thường xuất hiện nhưng cậu luôn ép xuống.

Cậu nghĩ có lẽ do mình mất ngủ. Nhưng A Cô không hiểu, vẫn quấn lấy cậu.

Ôn Trì khẽ vỗ đầu nó: "Ngoan, tự ngồi đi."

A Cô nghiêng đầu nhìn cậu một lúc, rồi xoay người đi ngửi khắp xe, cái đuôi to lông xù vẫy bất an.

Ôn Trì nhắm mắt dưỡng thần, nghĩ cảm giác này sẽ mau tan như mọi lần, nhưng không ngờ càng lúc càng nặng.

Nhíu mày, cậu siết chặt chăn trên người.

Nhược Đào sớm chú ý, lo lắng ghé lại: "Công tử?"

Ôn Trì mở mắt, đáp khẽ.

Nàng sờ trán cậu, nhiệt độ bình thường, rồi nhìn kỹ sắc mặt: "Công tử, ngài sao vậy? Không khỏe chỗ nào?"

"Ta khó chịu." Ôn Trì thở dài, "Nhưng nhất thời không nói rõ, chắc do mấy hôm nay không ngủ được, ta ngủ một lát sẽ ổn."

Nhược Đào không biết y thuật, chỉ đành lo lắng. Nàng định gọi Tiểu Toàn Tử ở xe sau, nhưng nghĩ đang đi đường nên thôi.

"Công tử ráng chút nữa." Nàng đắp chăn cho cậu, an ủi, "Đến nơi, nô tỳ sẽ mời đại phu."

Ôn Trì khẽ gật đầu.

Lúc này Nhược Phương cũng tới, tay bưng một chén trà nóng, đưa cậu: "Công tử, uống chút trà nhuận cổ."

Ôn Trì không từ chối, uống một ngụm.

Thấy cậu không uống thêm, nàng đặt chén xuống, lấy một đĩa điểm tâm:

"Công tử, đây là món ngài thích, nếm thử đi?"

Chưa dứt lời, Ôn Trì đã ngửi thấy mùi dầu mỡ từ xa, mùi ấy như có sinh mạng, chui thẳng vào mũi, cậu cố kìm cơn buồn nôn, quay đầu lại —

Thấy Nhược Phương bưng một đĩa thịt gà chiên vàng ươm.

Trong cung hiếm khi dùng đồ chiên, nhưng Ôn Trì vốn là người hiện đại, từ nhỏ đã ăn quen, thỉnh thoảng lại bảo bếp làm.

Bình thường chỉ cần ngửi mùi này là cậu đã thèm, vậy mà giờ, mùi quen thuộc ấy lại khiến cậu buồn nôn dữ dội.

Khi Nhược Phương đưa tới gần, vừa cúi nhìn những miếng gà bóng dầu, đầu óc cậu như nổ tung.

"Ọe—"

Ôn Trì lập tức nôn khan.

Cậu khó chịu chưa từng có, như thần kinh bị tê liệt, cảm giác chỉ còn lại mùi dầu mỡ ghê tởm.

Cậu bịt miệng, quay đầu nôn tiếp, muốn nôn sạch ruột gan. May mà mấy hôm nay không ăn nhiều, chỉ nôn ra chút nước.

Nhược Phương và Nhược Đào bị phản ứng này làm cho tái mét.

Nhược Đào phản ứng trước, vội lấy chăn lau tay cho cậu: "Nhược Phương! Vứt hết đi!"

Nhược Phương hoàn hồn, vội đưa đĩa điểm tâm ra ngoài cho thị vệ, rồi trấn tĩnh lại, vỗ lưng Ôn Trì.

Ôn Trì nôn khan hồi lâu mới dừng, nhưng cơn buồn nôn vẫn vương lại.

Nhược Phương dịu giọng: "Công tử, thấy khá hơn chưa?"

Ôn Trì đang xoa đầu A Cô, ngước lên thấy cả hai đều sợ hãi, bèn áy náy: "Xin lỗi, làm các ngươi lo lắng. Ta chắc là bệnh rồi, nhưng trước giờ chưa từng thế này."

Nhược Đào và Nhược Phương liếc nhau, như hiểu ra gì đó.

Nhược Phương mím môi, để Nhược Đào nói: "Công tử, ngài không phải bệnh, ngài có lẽ là..."

Nói đến đây, Nhược Đào dừng lại.

Ôn Trì nghi hoặc: "Là gì?"

Nàng cảm thấy tay mình run lên, biết mình quá kích động, cố kiềm chế, nói: "Đến nơi rồi, chúng ta tìm đại phu khám cho công tử."

Bình Luận (0)
Comment