Xuyên Thành Nam Phi Của Bạo Quân

Chương 129

Ôn Trì còn chưa kịp thấy ngượng thì cảm giác buồn nôn quen thuộc lại như con rắn trườn lên cổ họng.

Cậu vốn định vỗ lưng người kia, nhưng nghĩ tới việc vừa nãy mình đã nôn đầy lên lưng hắn, liền vội thu tay lại, cuối cùng chỉ khẽ đẩy vai hắn.

Người kia cứng đờ như khúc gỗ, dường như chẳng cảm nhận được lực của Ôn Trì, sải bước tiếp tục đi về phía trước. Lần này hắn không dùng khinh công mà bước nhanh như gió.

Ôn Trì cực kỳ khó chịu, mới nôn xong, giờ lại bị hắn vác ngược trên vai, bước chân hắn lớn làm cậu lắc lư liên tục, chóng mặt hoa mắt.

Cảm giác buồn nôn nơi cổ họng dâng lên từng đợt.

Cậu lại muốn nôn.

Lúc này, trong gió đêm vang lên giọng nói lạnh lẽo của hắn: "Nuốt xuống."

Ôn Trì: "..."

Người kia tiếp lời: "Ngươi dám nôn ra nữa, ta sẽ giết ngươi tại chỗ."

Dù hắn cố tình hạ giọng, Ôn Trì vẫn lập tức nhận ra thân phận của hắn.

Cậu kinh ngạc há miệng, muốn nói nhưng phát hiện bản thân không phát ra được âm thanh nào.

Mãi đến khi hắn vác cậu đến một ngôi nhà hoang không rõ ở đâu, bước đi vô cùng quen thuộc như thuộc lòng từng ngóc ngách. Cuối cùng, hắn mở một cánh cửa đá trong căn phòng giống thư phòng, dẫn vào một căn mật thất.

Vừa bước vào, tầm mắt vốn mờ tối bỗng sáng hẳn.

Trong mật thất thắp đầy nến, nơi này không hề cũ nát như bên ngoài, mà được dọn dẹp sạch sẽ, bàn ghế giường chiếu đều đầy đủ.

Hắn không khách khí, ném Ôn Trì xuống đất.

Ôn Trì đau, định chống tay ngồi dậy mới nhớ bản thân bị điểm huyệt, đành bất lực nhắm mắt nghỉ ngơi.

Người kia đi quanh mật thất như tìm gì đó. Khi quay lại thấy Ôn Trì nhắm mắt như sắp ngủ, hắn sững một chút, rồi tức tối bước tới, túm cổ áo cậu, nghiến răng:

"Ngươi cố ý phải không?"

Ôn Trì khó khăn lắm mới đỡ hơn một chút, nhưng vẫn rất khó chịu. Cậu yếu ớt liếc nhìn chiếc mặt nạ sát gần, há miệng rồi nhún vai tỏ ý mình không nói được.

Hắn ngẩn ra, suy nghĩ một chút rồi giải huyệt cho cậu.

Cảm giác như sợi dây vô hình siết chặt biến mất, Ôn Trì thở phào, đổi sang tư thế thoải mái hơn, ngồi bệt xuống. Nhưng tay hắn vẫn túm cổ áo, làm cậu khó thở.

Ôn Trì nói: "Thả tay trước đã."

Tiếc là hắn không buông, ngược lại còn siết chặt hơn, áp sát, giọng hạ thấp mang theo sát ý rợn người: "Ngươi chạy không thoát đâu, cứ đợi hắn tới tìm ngươi đi."

"Ta biết ta không chạy thoát." Ôn Trì thở, "Nên ta không chạy."

Hắn hơi bất ngờ trước thái độ biết điều này, nhưng vẫn lạnh giọng: "Đừng giở trò. Nếu ta phát hiện, lập tức giết ngươi!"

Ôn Trì bật cười khẽ.

Ánh mắt hắn lập tức trở nên sắc lạnh như dao, nhưng lại không ra tay, hiển nhiên là cố kỵ điều gì đó.

"Nếu muốn giết ta thì vừa nãy ra tay luôn cho xong, việc gì mang ta tới đây rồi mới giết?"

Ôn Trì nhìn thẳng vào mặt nạ, cười: "Có mệt không, Hoa Tử Tàng?"

Nghe cái tên, bàn tay đang siết cổ áo của Hoa Tử Tàng khựng lại.

Ôn Trì hơi dựa lùi, cau mày: "Ta đâu có ngu đến mức nghe không ra giọng ngươi."

Biết không thể giấu nữa, hắn thả cổ áo, tháo mặt nạ.

Trước mắt Ôn Trì là gương mặt tái nhợt, gầy gò hơn trước, tóc đen rối xõa trên vai, mắt cụp xuống, ánh nhìn chết lặng không rời khỏi cậu.

Không ngờ có ngày Hoa Tử Tàng lại tiều tụy thế này, Ôn Trì không giấu nổi kinh ngạc. Rõ ràng dạo này hắn sống chẳng dễ dàng gì.

Ánh mắt hắn thoáng qua tia âm u khi thấy nét mặt cậu.

Dưới ánh nến vàng, nửa mặt hắn sáng, nửa tối, nét mặt dữ dằn thoắt ẩn thoắt hiện, như ác quỷ từ địa ngục bò lên. Ôn Trì bị ánh nhìn lạnh băng làm rợn tóc gáy, vội ngậm miệng.

May là hắn không làm gì thêm, chỉ liếc sâu rồi vào phòng trong. Khi ra, hắn đã thay y phục xanh thẫm, tóc buộc gọn.

Mật thất có đủ mọi thứ, cả lương thực, chỉ thiếu chỗ tắm. Hắn chỉ đành lấy nước lau qua lưng. Nhưng mùi thuốc nôn của Ôn Trì đã bám khắp nơi, chỉ cần hít thở là ngửi thấy.

Vốn có chút sạch sẽ, nay hắn lại phải trốn chạy như chuột, sống khổ cực, nhưng mùi này khiến hắn bực bội hơn.

Ra khỏi phòng trong, hắn thấy Ôn Trì đã leo lên giường duy nhất, còn đắp chăn lên bụng.

Hoa Tử Tàng: "..."

Hắn nén giận, bước tới, thấy Ôn Trì nhắm mắt như muốn ngủ, liền vận khí, đập mạnh xuống giường cạnh cậu.

Giường lún xuống, Ôn Trì mở mắt liền bắt gặp ánh mắt u ám, sợ hãi lăn sang bên kia, tức giận:

"Ngươi làm gì vậy!"

"Xuống." Hắn lạnh lùng ra lệnh.

Ôn Trì chần chừ một lúc, không muốn xuống vì trong phòng chỉ có giường là êm, còn ghế tre hay ghế đá đều khó chịu.

"Nếu ngươi muốn dùng giường thì ta không nằm, ngồi một góc cũng được." Cậu thương lượng.

"Xuống." Hắn gạt phăng, giọng cứng rắn. "Không muốn tự xuống thì ta kéo ngươi xuống."

Bị dọa, Ôn Trì vội xuống. Nhưng hắn không hề lên giường, mà chỉ liếc đống chăn rối rồi ngồi vào ghế đá.

Ôn Trì: "..."

Cậu hiểu ra hắn chỉ muốn làm mình khó chịu.

Khi cậu định ngồi xuống ghế đá đối diện, hắn lại lạnh giọng: "Muốn chết thì cứ ngồi."

Ôn Trì khựng lại, đành đứng, nói: "Nguơi cứ bảo muốn giết ta, nhưng nếu ta chết, ngươi còn gì để uy h**p Tạ Diệp?"

Hắn mím môi, không trả lời.

Ôn Trì tiếp tục: "Tạ Diệp muốn gặp ta còn sống chứ không phải xác chết."

Hắn cau mày, lạnh giọng: "Ngươi nói đúng, chỉ cần còn thoi thóp là sống... Ta không ngại cho ngươi biết thế nào là 'sống'."

Ôn Trì im bặt, không dám thách thức.

Cậu thầm đoán tình hình bên Tạ Diệp chưa quá tệ, nếu không Hoa Tử Tàng đã chẳng liều mình dùng cậu để uy h**p.

Nhìn quanh, cậu thấy mật thất lớn nhưng không có cửa thông gió, chỉ có khe dưới cửa đá. Cửa đã đóng kín, không thể tự đẩy ra. Có thể bên trong có cơ quan mở, nhưng đấu với Hoa Tử Tàng thì cậu chịu không nổi quá bốn, năm chiêu.

Cậu đưa tay ôm bụng, cuối cùng bỏ ý định liều mạng, tìm góc dựa tường nghỉ. Chẳng mấy chốc ngủ thiếp đi.

Không biết bao lâu sau, cậu bị cảm giác nghẹt thở đánh thức, nhận ra không khí trong phòng đã loãng. Vội bò đến khe cửa để hít chút khí mới.

Ngoài kia bỗng vang lên tiếng bước chân nhẹ, rồi một giọng trẻ con: "Ai ở trong đó?"

Ôn Trì giật mình, xác nhận là giọng bé trai, bèn hỏi:

"Ngươi là ai?"

"Ngươi là ai?" thằng bé nhại lại.

Sau một hồi vòng vo, nó nói: "Ta không có nhà."

Ôn Trì đoán ra thân phận và thấy giọng quen, hẳn từng gặp ở Hoa gia. Cậu thử dụ dỗ: "Ngươi thả ta ra, ta sẽ xin Thái tử cho ngươi."

Thằng bé cười nhạo: "Cái tên 'dược dẫn' đó hận Hoa gia chết hết, lời xin của ngươi có ích gì?"

Quả nhiên là đứa trẻ Ôn Trì từng gặp! Nhưng vì sao Hoa Tử Tàng vẫn giữ nó bên mình?

Ôn Trì cố thuyết phục, phân tích nếu giữ cậu sẽ bị bại lộ sớm muộn. Nhưng nó nói:

"Ta không biết mở cửa."

Nói xong, nó vội kêu: "Hắn về rồi." rồi chạy mất.

Ôn Trì vội tìm chỗ trốn.

Cửa đá mở, Hoa Tử Tàng bước vào, cửa lại khép kín. Từ người hắn phảng phất mùi máu khiến Ôn Trì buồn nôn.

Hắn tìm thấy Ôn Trì trốn sau giá, cau mày nhưng không chấp, chỉ ném đồ lên bàn.

Thấy Ôn Trì cứ đứng xa, hắn bực: "Lại đây!"

Cậu miễn cưỡng bước tới. Hắn liếc gương mặt tái xanh và cái bụng được bảo vệ, cười khẽ: "Không ngờ hắn lại có con."

Ôn Trì cảnh giác hơn.

"Yên tâm, ta còn cần ngươi làm mồi câu Tạ Diệp, tạm thời không động vào ngươi. Nhưng đứa con thì... ta không đảm bảo."

Ôn Trì lạnh người: "Rốt cuộc ngươi muốn gì?"

Hắn nhìn bụng cậu, cười, nhưng trong mắt đầy hận thù:

"Ta không chỉ muốn hắn chết, mà cả đứa trẻ cũng phải chết. Thứ quái vật như hắn ngay từ khi sinh ra đã không nên tồn tại!"

Ôn Trì bị dồn đến tường, ôm bụng, trừng hắn:

"Các người vốn không coi hắn là người, sao bắt hắn coi Hoa gia là thân? Hơn nữa, có kẻ từng hạ độc hắn khi mới mười mấy tuổi, lang bạt mười năm rồi bị đưa vào cung làm con rối! Đi đêm lắm có ngày gặp ma, Hoa gia làm nhiều chuyện bẩn thỉu thì phải nghĩ đến báo ứng!"

Cậu nói một hơi, mặt trắng bệch vì thiếu oxy, ngực nghẹn đầy lửa giận, người khẽ run.

Bình Luận (0)
Comment