Khoảng thời gian này, Ôn Lương chẳng khác nào cái xác không hồn.
Y gần như ngày nào cũng ra ngoài cửa cung thử vận may, đủ loại đồ vật nhỏ cứ như nước chảy mà đưa vào tay đám binh lính kia, nhưng rốt cuộc chẳng có một ai chịu để y đi vào.
Nghe y nhắc đến tên Tạ Cẩm, đám lính lập tức cười phá lên không chút nể tình.
"Hay là thế này, ta dạy cho ngươi một cách."
Một tên lính bị hắn bám riết không chịu nổi, liền chế giễu: "Vương gia là vì phạm tội mới bị giam trong thiên lao. Nếu ngươi cũng phạm tội, nói không chừng có thể bị giam chung với Vương gia. Khi đó, ngươi muốn nói gì thì nói, nói ba ngày ba đêm cũng chẳng ai quản."
Dứt lời, hắn cười càng thêm hả hê. Những tên lính khác cũng cười càng lúc càng lớn tiếng.
Tiếng cười bốn phía hòa thành một, như những lưỡi dao đâm vào tai Ôn Lương.
Mặt y trắng bệch, môi cắn chặt, hai bàn tay buông thõng bên người nắm lại rồi lại thả ra, lặp đi lặp lại nhiều lần, nhưng tâm trạng vẫn không sao bình ổn được.
Bao nhiêu dũng khí tích cóp suốt mấy ngày nay đều bị mài sạch vào giây phút này, y không còn mặt mũi để đứng ở đây nữa.
Ôn Lương hít sâu một hơi, xoay người định rời đi.
"Đứng lại."
Phía sau vang lên tiếng một tên lính quát, "Nếu ngươi có lý do nhất định phải gặp Vương gia, ta có thể chỉ cho ngươi một con đường."
Sự tuyệt vọng trên mặt Ôn Lương lập tức hóa thành kinh hỉ, y vội quay lại nhìn người vừa nói.
Vốn đang mừng rỡ, nghe tiếp lời sau, sắc mặt y lại trở nên khó coi, thân hình hơi lảo đảo, cố gắng lắm mới đứng vững, giọng khàn khàn: "Hắn... hắn sẽ bị xử trảm?"
Tên lính mất kiên nhẫn: "Bảo ngươi ba ngày nữa thì ba ngày nữa quay lại, lắm lời gì chứ? Không muốn thì thôi."
Nói xong, hắn trở về vị trí, không định nói thêm với Ôn Lương câu nào.
Ôn Lương đứng ngây tại chỗ, một luồng khí lạnh từ gan bàn chân chạy thẳng l*n đ*nh đầu, toàn thân y giá buốt, như thể bị l*t s*ch ném vào băng thiên tuyết địa.
Y không phải chưa từng nghĩ đến kết cục của Tạ Cẩm, nhưng vẫn không dám tin...
Hệ thống nói Tạ Cẩm là vị hôn phu tương lai của y, sẽ thay đổi số mệnh anh ta sẽ mang đến cho y một tương lai tươi đẹp.
Những lời đó đều là hệ thống nói.
Dù giờ hệ thống không còn ở bên, nó cũng chưa từng lừa y.
Vậy thì sao Tạ Cẩm có thể chết dễ dàng như vậy?
Không, Tạ Cẩm không thể chết.
Y đã mất Tạ Diệp, không thể mất thêm Tạ Cẩm, không muốn cuối cùng trắng tay.
Nếu thế thì những phản kháng trước kia của y có ý nghĩa gì? Chi bằng lúc đầu nghe lời cha, ngoan ngoãn gả vào Đông cung, biết đâu khi đó, người được Tạ Diệp bảo vệ trong xe ngựa lại là y.
Ôn Lương cắn môi đến khi nếm thấy vị máu tanh.
Y liếc đám lính đã chẳng còn để ý đến mình, lại đứng ngẩn ngơ hồi lâu rồi mới chậm rãi quay đi.
Không ngờ vừa xoay người, y lại bất ngờ đụng phải một người chẳng biết đã đứng sau từ lúc nào.
Ôn Lương gầy gò vàng vọt bị va phải lùi liền mấy bước.
Người kia thì chẳng nhúc nhích, khom lưng, khoanh tay, ánh mắt khó đoán nhìn chằm chằm y.
Ôn Lương cố gắng đứng vững, ngẩng đầu thấy người kia mặc áo lam xám, đầu đội mũ khéo sĩ... chỉ cần nhìn là biết thân phận.
Y sững ra, ngơ ngác nhìn người đó tiến lại gần.
"Nô gia nhận lệnh của Chu công công, đặc biệt đến nói với công tử vài câu."
Giọng thái giám the thé, cùng cái dáng vẻ cao cao tại thượng khiến Ôn Lương cực kỳ khó chịu. "Không biết công tử có muốn nghe hay không?"
Chu công công?
Ôn Lương khẽ ngẩn ra, tất nhiên y biết Chu công công là người thân cận bên Thái tử, chỉ phục vụ Thái tử.
Nhưng sao Chu công công lại tìm đến y?
Chẳng lẽ...
Chu công công nhận lệnh của Thái tử?
Ý nghĩ này khiến y nhanh chóng phấn chấn, căng thẳng đến nỗi bước đi còn lóng ngóng, cố kìm nén niềm vui sướng dâng trào, cẩn thận theo thái giám đến trước một cỗ xe ngựa.
Thái giám vẫn giữ nguyên dáng vẻ kiêu căng, lười liếc y, chỉ nhấc cằm: "Lên xe."
Ôn Lương ngoan ngoãn làm theo.
Trong xe không có ai, y thoáng thất vọng nhưng lập tức thu lại, quay sang nhìn thái giám vừa lên xe cùng mình.
Thái giám bảo y ngồi xuống, rồi ngồi đối diện.
Ôn Lương ngồi thẳng, hai tay đặt trên gối nắm chặt vạt áo.
Trong đầu y tưởng tượng đủ lời thái giám có thể nói, nhưng không ngờ mở miệng lại là: "Nghe nói ngươi muốn gặp Vương gia?"
"..."
Ôn Lương không hiểu vì sao thái giám của Thái tử lại nói đến Tạ Cẩm, y ngẩn ra, nghĩ đến tình cảnh hiện tại của Tạ Cẩm và Dung phi, liền không dám nói thẳng:
"Vương gia từng có ơn với ta, thấy người lâm vào cảnh ngộ này ta rất đồng cảm, chỉ mong được gặp một lần để đích thân tạ ơn."
Thái giám nói: "Ngươi biết Vương gia là trọng phạm triều đình, từng mưu phản, dù ngươi có đợi ngoài cửa cung mà gặp được, cũng khó tránh bị xem là tàn dư đồng đảng, rồi bị bắt xử tử."
Nghe vậy, Ôn Lương sững lại.
Khi nghiền ngẫm kỹ lời này, y chỉ thấy tê cả da đầu, may mắn dâng lên.
Y chỉ nghĩ đến chuyện gặp Tạ Cẩm, chưa từng nghĩ hậu quả.
May quá...
May mà chưa gặp, nếu không thì nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch được.
Vừa dứt ý nghĩ, y lại nghe thái giám nói:
"Dù sao ngươi cũng là anh ruột Ôn công tử, ngươi ngày ngày bám ngoài cửa cung, ngươi không biết xấu hổ thì Ôn công tử vẫn cần giữ mặt mũi."
Nghe nhắc đến Ôn Trì, y cứng người, cắn môi, sắc mặt trắng bệch.
Thái giám nói tiếp: "Nể mặt Ôn công tử, Chu công công mới rộng lượng giúp ngươi toại nguyện. Nếu đồng ý, nô gia sẽ đưa ngươi vào thiên lao gặp Vương gia."
Ôn Lương ngẩng lên, ngạc nhiên: "Vào gặp Vương gia?"
Thái giám lập tức lạnh mặt: "Sao? Ngươi không muốn nhận ân tình của Chu công công?"
"Không phải." Ôn Lương đáp, "Ta..."
Chưa kịp nói hết, lời đã nghẹn lại trong cổ họng.
Tới lúc này y mới hiểu, việc y được ngồi trên xe này chẳng liên quan gì đến Thái tử, tất cả là nhờ người em trai tốt kia.
Y chạy khắp nơi, khúm núm cầu xin hết người này đến người khác, tin Tạ Cẩm sắp bị xử trảm cũng là nghe từ lính, vậy mà giờ, chỉ nhờ lòng thương hại của em trai, y lại có thể dễ dàng gặp Tạ Cẩm.
Trong lòng y dấy lên một cảm giác khó tả.
Cay đắng, tê dại, ngột ngạt, hối hận...
Mọi cảm xúc đan xen thành tấm lưới khổng lồ bao trùm lấy y. Ôn Lương mấp máy môi, hồi lâu mới thở dài: "Đa tạ công công thành toàn, ân tình của Chu công công, ta sẽ ghi nhớ suốt đời."
"Cũng không đến mức thế." Thái giám phẩy tay, chẳng nói gì thêm, chỉ ra phía trước khẽ dặn phu xe vài câu.
Xe nhanh chóng lăn bánh.
Ôn Lương vén rèm cửa, thò đầu nhìn ra, thấy cảnh vật lùi lại phía sau, đám lính ban nãy nói chuyện với y cũng ngoái nhìn, chẳng mấy chốc đã bị bỏ lại xa tít.
Xe thuận lợi đi qua cửa cung, hướng vào trong.
Y buông rèm, cúi đầu nhìn mũi giày, tâm trạng nặng nề, thái giám ngồi đối diện cũng không bắt chuyện, chỉ nhắm mắt dưỡng thần.
Không rõ bao lâu sau, xe dừng lại.
Thái giám mở mắt, bảo: "Xuống xe."
Ôn Lương vội đáp, theo sau hắn bước xuống.
Nhìn quanh, nơi này hẻo lánh tĩnh mịch, ngoài đám lính gác ngoài lao thì không thấy bóng ai, nhưng bức tường xám cao ngất che cả bầu trời, đứng bên trong chỉ thấy ngột ngạt như bị bàn tay vô hình bóp chặt cổ.
Y há miệng mà vẫn thấy khó thở.
Không khí ở đây quá áp bức, vừa xuống xe y đã thấy khó chịu.
Nhưng thái giám dẫn đường dường như đã quá quen, đi thẳng đến gần một lính gác thì thầm mấy câu.
Người lính nhìn thân hình cứng ngắc của Ôn Lương, gật đầu, rồi gọi một lính khác đến.
Lính này nói: "Công công, xin mời bên này."
Thái giám nhấc chân định đi, chợt nhớ ra gì đó, quay lại thấy Ôn Lương còn đứng ngẩn, bèn cau mày: "Không đi à? Chẳng lẽ công tử muốn nô gia cho kiệu tám người khiêng vào?"
Ôn Lương mới sực tỉnh, vội vã theo sau.
Nơi này là chỗ giam trọng phạm, gọi là thiên lao, từ xưa đến nay giam không ít hoàng thân quốc thích hoặc đại thần quyền thế một thời, điều kiện vẫn tốt hơn so với nhà lao thường.
Nhưng vừa bước vào, y vẫn bị mùi trong không khí xộc đến mức phải bịt mũi.
Dù bố cục nơi đây trông như một phủ đệ, bàn ghế, giường tủ đủ cả, nhưng tối tăm ẩm ướt, thi thoảng có bóng côn trùng đen vụt qua.
Ôn Lương từ nhỏ đã sợ sâu bọ, rùng mình, xoa xoa cánh tay để xua bớt gai ốc. Lính và thái giám không để ý, hay đúng hơn là chẳng bận tâm đến y.
Đến trước một căn phòng, lính dẫn đường mới dừng lại.
Thái giám cũng đứng lại.
Lính lấy chìa ở thắt lưng, mở ổ khóa sắt nặng nề trên cửa.
Hắn ra hiệu: "Thời gian có hạn, nói ngắn gọn."
Thái giám đứng yên, ngoảnh lại nhìn Ôn Lương.
Y không ngờ sau bao ngày chạy đôn chạy đáo, giờ lại có thể dễ dàng gặp Tạ Cẩm như thế, bước chân như lạc vào mơ, chậm rãi bước vào dưới ánh mắt của lính và thái giám.
Mùi ẩm mốc trong phòng còn nồng hơn bên ngoài.
Y bỏ tay khỏi mũi, gượng gạo tiến lên, thấy trước mắt là bàn ghế tủ cũ kỹ, trên bàn có vài đĩa thức ăn đã nguội lạnh, dường như chưa ai động.
Ôn Lương cực kỳ bối rối, cả đời chưa từng lúng túng đến mức không biết đặt tay ở đâu. Y bước cứng nhắc đến bàn, nhưng không thấy bóng dáng Tạ Cẩm.
Tuy nhiên, hắn thấy một gian trong, chắc là chỗ nghỉ ngơi.
Y xoay người, vén tấm rèm mỏng ngăn giữa, lập tức thấy một người nằm trên giường.
Người đó bất động, như đang ngủ.
Y theo bản năng khẽ bước, nhẹ nhàng tiến lại, thấy người nọ không cởi giày, áo cũng chưa thay, nằm nghiêng quay lưng lại, mái tóc đen buông xõa trên gối thêu.
Ôn Lương chần chừ một lúc, khẽ gọi: "Vương gia."
Người kia không động đậy, không rõ có nghe thấy hay không.
Y căng thẳng đến giọng run rẩy, đây là lần đầu y được ở gần Tạ Cẩm đến thế. Trước kia y chỉ có thể nhìn từ xa, anh ta luôn được vây quanh, xa không với tới.
Y len lén bấm móng tay vào lòng bàn tay, ép mình bình tĩnh, lại gọi: "Vương gia, thứ ta mạo muội, ta có lời muốn nói."
Người kia vẫn bất động.
Y do dự, nghĩ có lẽ Tạ Cẩm ngủ thật, nhưng nếu anh ngủ, y nói ra những lời này thì còn ý nghĩa gì?
"Vương gia?" Y nghiêng người, định đánh thức, "Ngài có thể dậy nghe ta nói vài câu không? Chuyện này rất quan trọng, nghe xong ngài sẽ hiểu..."
Chưa dứt lời, y bất ngờ đối diện với một đôi mắt mở ra.
Ôn Lương hoảng sợ kêu lên, lùi mấy bước, nhìn Tạ Cẩm chậm rãi ngồi dậy, tóc đen rũ xuống vai, mặt trắng bệch như giấy, mắt trống rỗng, môi tím khô nứt, nửa dưới khuôn mặt đầy râu, cả người tiều tụy tột cùng — còn đâu phong thái công tử như xưa?
Thì ra khi nãy Tạ Cẩm không ngủ, chỉ là không muốn để ý đến y.
Ôn Lương sững sờ, suýt không nhận ra, không dám tin...
Người trước mắt vẫn là Tứ hoàng tử Tạ Cẩm tuấn nhã trong ký ức y sao?
Trời ơi...
Vì sao lại thành ra thế này?
Y chấn động đến nỗi câm lặng.
Tạ Cẩm chờ một lúc, không nghe tiếng gì, mới ngẩng đầu nhìn y bằng đôi mắt trống rỗng. Có lẽ anh ta đã nhận ra, ánh mắt thoáng dao động rồi biến mất: "Bọn họ phái ngươi tới?"
Ôn Lương hiểu "bọn họ" là Tạ Diệp và Ôn Trì, liền lắc đầu lia lịa: "Không, không, là ta tự muốn tới."
Nói xong, y nhớ đến thái giám đang chờ ngoài kia — người của Tạ Diệp, bèn vội phân trần: "Đúng là người của Thái tử đưa ta tới, nhưng không phải Thái tử sai, là ta muốn gặp ngài."
Tạ Cẩm bình thản nhìn y, trong mắt không có nghi ngờ, cũng không có địch ý, chẳng có gì cả, như mặt nước chết. Anh hỏi: "Ngươi muốn nói gì với ta?"