Xuyên Thành Nam Phi Của Bạo Quân

Chương 148

Ôn Trì nghĩ một lúc mới nhớ ra mình quả thật đã nói mấy lời như vậy, cũng thật sự từng rời khỏi đây. Nhưng khi đi ra ngoài, cậu mới phát hiện phong cảnh nơi này cực đẹp mà cũng cực kỳ hẻo lánh, phía trước là vách núi, phía sau là rừng cây.

Cậu đi trong rừng rất lâu cũng chẳng thấy bóng người nào. Dù là một hồn ma dã quỷ, cậu cũng thấy sợ, nên sau khi vòng vèo một vòng, cậu lại lủi thủi quay về.

Nhưng cậu tuyệt đối sẽ không thừa nhận mình nhát gan!

"Nhìn cái gì mà nhìn? Nếu ta đi chỗ khác, ở đây chẳng phải chỉ còn mình ngươi thôi sao?"

Ôn Trì chống nạnh, khí thế hùng hồn ngẩng cằm lên, "Cha mẹ ngươi với hai nha hoàn ngốc nghếch kia đều không thèm để ý tới ngươi, chỉ có ta là chịu hạ mình nói chuyện với ngươi. Ta mà đi, e là ngươi chẳng còn ai để nói chuyện nữa đâu."

Tạ Diệp không quay đầu lại, lạnh nhạt: "Không cần."

"Chà! Ngươi đúng là đứa nhỏ nói chuyện chẳng lọt tai chút nào!"

Ôn Trì tức tối đi tới trước tủ, trừng đôi mắt hạnh vào Tạ Diệp đang thay y phục, còn làm bộ đưa tay điểm trán hắn, đáng tiếc là chẳng chạm được.

Tạ Diệp đã quen với cái tính tay chân linh tinh của cậu, ngay cả mí mắt cũng không nâng, mặt không biểu cảm mà c** đ*.

Ôn Trì tặc một tiếng, khoanh tay dựa vào tủ quần áo, từ trên xuống dưới đánh giá thân hình gầy yếu của Tạ Diệp.

Không hiểu sao, hắn mới bảy tám tuổi mà trên người lại có mấy vết thương cũ, nằm ở những ch* k*n đáo. Nếu không phải Ôn Trì quá rảnh rỗi nhìn kỹ thì còn lâu mới phát hiện ra hắn từng bị thương nhiều như vậy.

"Nói thật đi, mấy vết thương này của ngươi là sao mà có? Trông không giống va đập đâu, mà giống bị đánh hơn..."

Cậu còn chưa nói xong, Tạ Diệp đã "soạt" một tiếng kéo áo mới thay xuống, che kín những vết thương đó.

Ôn Trì câm nín, nghĩ đến khoảng thời gian này mình cứ như con chó nhỏ cứ lấy mặt nóng dán mông lạnh của đứa bé này, trong lòng vừa tức vừa tủi.

"Ta chẳng phải đang lo cho ngươi sao!" Ôn Trì tức giận nói, "Ngươi thấy ta quan tâm ai như vậy bao giờ chưa?"

Tạ Diệp đang xếp quần áo vừa thay, nghe vậy thì nhàn nhạt nhấc mí mắt: "Chẳng phải vì chỉ có mình ta nhìn thấy ngươi sao?"

"..."

Ôn Trì nghẹn họng.

Đúng là một phần nguyên nhân... thôi được rồi, là một trăm phần trăm nguyên nhân.

Nhưng chuyện đó không quan trọng. Gặp nhau là duyên, duyên khiến bọn họ gặp nhau, vậy mà thằng nhóc này lại dùng thái độ tệ hại như thế đối xử với cậu, đúng là quá đáng!

Bên này Ôn Trì tức đến sắp hóa cá nóc, bên kia Tạ Diệp lại dửng dưng như chưa có gì xảy ra, ra ngoài múc nước rửa tay chân xong liền lên giường nằm.

Đợi Ôn Trì hết giận đi lại gần thì Tạ Diệp đã nhắm mắt, trông như ngủ rồi.

Chỉ là hình như hắn ngủ không yên, hàng mi dài như lông quạ cứ run lên, khóe môi cũng mím chặt.

Lúc nãy Ôn Trì đã để ý thấy mặt hắn ửng đỏ bất thường, giờ nhìn kỹ mới thấy đỏ đã lan tới tận vành tai.

Ôn Trì nhìn hắn một lúc, bỗng nhận ra điều gì, liền cẩn thận đưa tay sờ thử mặt hắn.

Tiếc là tay cậu xuyên qua mặt hắn.

Bất đắc dĩ, cậu đành lên tiếng: "Này nhóc, hình như ngươi phát sốt rồi. Ta chạm không được nên không giúp được đâu, ngươi tự đi tìm cha mẹ ngươi đi."

Hàng mi Tạ Diệp run mạnh hai cái, hồi lâu sau mới gắng gượng mở mắt, ánh nhìn tán loạn dần tụ lại trên gương mặt Ôn Trì: "Ngươi đừng quản ta."

Ôn Trì suýt phun máu.

Nếu không phải cậu có lòng tốt, cậu đã mặc kệ xem thằng nhóc bất lịch sự này sống chết ra sao rồi. Kết quả, lòng tốt lại bị coi như đồ bỏ.

"Ta đâu muốn quản ngươi, ta chỉ sợ ngươi chết ngay trước mặt ta thôi. Dù ta mất trí nhớ nhưng nguyên tắc vẫn còn, ta không phải loại thấy chết không cứu."

Mỗi khi Ôn Trì sốt ruột là lại líu ríu nói không ngừng.

Tạ Diệp dần nhắm mắt lại trong tiếng cậu lải nhải.

"Này! Sao ngươi lại ngủ nữa rồi? Thế này không được đâu, vẫn phải gặp thầy thuốc uống thuốc mới khỏi bệnh. Lúc còn chút sức, đi tìm cha mẹ ngươi đi."

Tạ Diệp nhắm mắt đáp: "Người đàn ông đó không phải cha ta."

Ôn Trì sững người: "Hả?"

Giọng hắn vẫn nhạt: "Đó là thúc của ta, anh song sinh của mẹ ta."

"..."

Cú twist này khiến Ôn Trì không kịp trở tay. Cậu im lặng một lúc mới dè dặt hỏi: "Vậy người phụ nữ kia chắc là mẹ ngươi chứ?"

Tạ Diệp "ừ" một tiếng.

Ôn Trì ngượng ngập.

Chưa nói tới việc hai anh em song sinh đó chẳng giống nhau chút nào, chỉ riêng cách họ cư xử thôi đã chẳng giống anh em, mà giống hệt một đôi vợ chồng.

Trong hiểu biết của Ôn Trì, anh em bình thường sẽ không hay hôn lên ấn đường nhau hoặc kề vai áp má thân mật như vậy. Không khí giữa họ sao nhìn cũng thấy ám muội.

Nhưng Tạ Diệp đã nói thế, chắc không phải giả. Tính hắn dù lạnh nhạt quá mức nhưng cũng không phải kiểu đùa giỡn trong chuyện này.

Có lẽ là mình nghĩ nhiều...

"Vậy à? Ha ha ha ha..."

Ôn Trì gãi đầu, cố lấy tiếng cười gượng gạo che đi sự ngại ngùng, "Xem ra tình cảm giữa mẹ ngươi và thúc ngươi tốt thật."

Tạ Diệp không đáp, không biết đã ngủ hay là không muốn nói chuyện nữa.

Ôn Trì lại giục mấy lần, hắn vẫn lờ đi. Sau đó, Ôn Trì cũng chán, chẳng nói nữa, liền rảnh rỗi đi đi lại lại trong phòng — nhiều lúc cậu không chạm được vào giường hay ghế, chỉ có thể đứng hoặc đi. May là làm hồn ma không thấy mỏi, chứ nếu còn cảm giác thì chắc đôi chân cậu tiêu rồi.

Tới nửa đêm, sau vô số lần thử, cuối cùng cậu cũng lại chạm được vào giường.

Ôn Trì nhẹ nhàng nằm xuống bên cạnh Tạ Diệp. Chỗ trống không nhiều, để khỏi rơi xuống, cậu phải nằm nghiêng đối diện hắn.

Khoảng cách rất gần, chỉ cần hắn mở mắt là sẽ thấy ngay mặt cậu.

Cũng vì gần nên cậu mới rõ ràng cảm nhận được hơi thở khó khăn của hắn. Môi mỏng hơi hé, mỗi lần thở ra đều nặng nề, lồng ngực phập phồng dữ dội.

Ôn Trì nhìn hắn không chớp mắt, bỗng nhận ra mình chẳng hề thích thấy Tạ Diệp lúc bệnh thế này. Cậu thà hắn khỏe mạnh, lạnh lùng đối đáp cậu, còn hơn thấy hắn khó chịu như vậy.

Cậu xuống giường, thử chạm vào chậu nước trên giá của hắn. Chạm được!

Ngay cả khăn trên mép chậu cũng chạm được!

Ôn Trì mừng rỡ, thử chạm nước: là nước lạnh. Thì ra hắn vẫn dùng nước lạnh rửa mặt suốt thời gian qua. Cậu vừa bất ngờ vừa thấy khó nói nên lời.

Cậu làm ướt khăn, đắp lên trán hắn.

Chẳng mấy chốc, khăn đã bị hơi nóng từ trán hắn làm ấm lên.

Ôn Trì phải liên tục nhúng lại khăn. May là lần này cậu luôn chạm được vào chậu và khăn, chạy tới chạy lui không mệt mà còn thấy mình bận rộn có việc làm.

Những lúc khác, cậu ngồi bên giường nhìn hắn ngủ.

Cậu luôn cảm thấy gương mặt Tạ Diệp quen lắm, chắc từng biết hắn khi còn sống, thậm chí quan hệ không tệ. Nhưng mỗi lần cậu đoán thế, hắn lại không chút nể tình dập tắt ảo tưởng của cậu.

Haiz...

Đúng là một đứa nhóc.

Một đứa nhóc kiêu ngạo, khó gần.

Ôn Trì đang miên man nghĩ thì cảm giác có bàn tay đặt lên đầu mình. Cậu giật mình, ngẩng lên liền bắt gặp đôi mắt đen láy của Tạ Diệp.

Không biết hắn tỉnh từ khi nào, đang nhìn chằm chằm vào cậu.

Ôn Trì sững ra nhìn hắn, rồi liếc lên bàn tay đang đặt trên đầu mình.

"Ôi trời!"

Cậu mừng quýnh, định đứng bật dậy nhưng lại sợ làm hắn rụt tay về, nên đành giữ nguyên tư thế, cả mặt đỏ bừng vì phấn khích, "Ngươi chạm được ta rồi? Ngươi chạm được ta rồi!"

Tạ Diệp không nói, ánh mắt vẫn nhạt. Bàn tay trên đầu cậu khẽ động, như đang thuận theo tóc cậu mà vuốt xuống.

Ôn Trì theo bản năng dụi đầu vào tay hắn, cố kìm nén niềm vui sướng đang sôi trào, nhưng vẫn không nhịn được mà bật cười: "Ha ha ha ha tốt quá, cuối cùng ngươi cũng chạm được ta rồi. Vậy có phải ta cũng chạm được ngươi..."

Nói rồi, cậu đưa ngón tay chạm nhẹ vào má hắn.

Cảm giác mềm mại, ấm áp.

Vừa quen thuộc, vừa xa lạ...

Nước mắt Ôn Trì bỗng ứa ra.

Tạ Diệp như bị cơn xúc động bất ngờ của cậu làm hoảng, vội thu tay lại, trong mắt hiếm khi lóe lên chút bối rối: "Ngươi khóc gì vậy?"

Ôn Trì nhận ra mình mất mặt, lần đầu thấy xấu hổ như thế, vội lau nước mắt, cố gượng cười: "Không có gì, chỉ là hơi nhớ hồi còn làm người."

Tạ Diệp lạnh lùng: "Ngươi còn chẳng nhớ gì về khi làm người, nhớ cái gì?"

Ôn Trì: "..."

Thằng nhóc chết tiệt này, không biết nói thì khâu miệng lại hộ cái.

Cậu lại tức.

Cậu hay giận Tạ Diệp, nhưng cũng nhanh nguôi. Hắn mặc kệ cậu, cậu tự giận một lúc rồi lại bám hắn như keo dính.

Nói ra thì hơi nhục, nhưng Ôn Trì đã quen bị hắn phớt lờ. Dù sao ở đây chỉ có hắn thấy được cậu, nếu không bám hắn, cậu sẽ phải một mình chịu đựng sự cô độc trống rỗng.

Cậu hả giận bằng cách dí mạnh hai cái vào má hắn, rồi nhanh chân chạy ra bàn, lè lưỡi: "Hề hề, tức không?"

Tạ Diệp lặng lẽ nhìn cậu, rồi quay đầu nhắm mắt: "Ấu trĩ."

Ôn Trì vênh váo: "Ta chính là ấu trĩ đấy."

Hắn lười đáp.

Ôn Trì chẳng có gì làm, một mình đứng bên bàn hờn dỗi — vừa tức hắn không biết điều, vừa tức mình không chạm được bàn ghế, chỉ đứng chứ không ngồi được.

Đứng một lúc, bên kia Tạ Diệp cất tiếng: "Lại đây."

Ôn Trì hừ một tiếng, không lại. Cậu đâu phải chó con gọi là tới, đuổi là đi.

Tưởng hắn không được đáp sẽ im, ai ngờ hắn lại gắng gượng muốn ngồi dậy.

Hắn vẫn đang sốt, đầu óc choáng váng, phải tốn sức mới chống được nửa người, trông yếu ớt vô cùng.

Ôn Trì thấy vậy liền hối hận, nghĩ mình làm gì phải chấp nhặt với đứa bé bảy tám tuổi, bèn lao tới, cứng giọng đè hắn nằm xuống:

"Ngươi làm gì vậy? Sốt thế này rồi, đừng cử động lung tung nữa."

Ôn Trì trợn mắt, nghiêm giọng như phụ huynh, lần đầu nổi cáu với hắn, "Ai bảo ngươi không chịu tìm thầy thuốc? Vậy thì tự mà chịu đi."

Tạ Diệp nằm đó, ánh mắt mơ hồ nhìn Ôn Trì.

Cậu lại mềm lòng, thở dài, nhúng lại khăn đắp lên trán hắn: "Trước cứ thế xem có hạ sốt không, nếu không thì mai vẫn phải nói với mẹ và thúc ngươi, sức khỏe quan trọng hơn sĩ diện."

Hắn nhắm mắt: "Ừ."

Chưa dứt lời, hắn bỗng nói: "Ngươi lên đây nghỉ đi."

Ôn Trì nằm mơ cũng không ngờ câu này lại từ miệng hắn thốt ra, ngẩn người: "Ngươi nói gì cơ?"

Hắn không đáp, chỉ vỗ nhẹ vào khoảng trống bên cạnh.

Cậu chậm hiểu một lúc mới hiểu, khóe môi cong mãi không hạ xuống. Cố tỏ vẻ e dè một chút, rồi nhanh nhẹn trèo lên nằm cạnh hắn.

Giường vừa khít hai người nằm.

Ôn Trì không thấy buồn ngủ, chỉ nhìn trần nhà ngẩn ngơ.

Bất ngờ, giọng Tạ Diệp thấp xuống: "Cảm ơn ngươi đã chăm ta."

Khoảnh khắc ấy, mọi tủi hờn của Ôn Trì tan biến hết. Nói đi cũng phải nói lại, thể chất của hắn thật đặc biệt.

Chỉ một giấc ngủ, hắn hết sốt, khỏi bệnh, lại trở về dáng vẻ lạnh lùng ít lời thường ngày.

Hắn rất bận, cả ngày kín lịch. Ôn Trì không muốn chạy theo, nên ngày càng ở trong phòng lâu hơn.

Thỉnh thoảng chạm được đồ vật, cậu lại nghịch ngợm lật sách và tranh của hắn.

Không chỉ viết chữ đẹp, Tạ Diệp còn vẽ tuyệt: người và cảnh sống động tới mức khó tin là do đứa bé bảy tám tuổi vẽ. Ôn Trì xem đi xem lại, lần nào cũng trầm trồ.

Đối diện phản ứng khoa trương đó, hắn bình thản hỏi: "Ngươi không biết vẽ sao?"

Cậu nghẹn, nghĩ đâu phải ai cũng cầm kỳ thi họa, cậu chỉ biết ăn chơi.

Nhưng lời mất mặt ấy dĩ nhiên không thốt ra, cậu bĩu môi: "Tất nhiên là biết, vẽ tranh đơn giản thế, có tay là làm được."

Hắn liếc cái mặt đỏ vì nói dối của cậu, lặng lẽ trải giấy trắng, bắt đầu mài mực.

Ôn Trì giật mình: "Ngươi làm gì vậy?"

Hắn không ngẩng đầu: "Đương nhiên là cho ngươi cơ hội trổ tài."

Ôn Trì: "..."

Giờ hối hận còn kịp không?

Không kịp nữa. Hắn mài mực thành thạo, làm động tác mời.

Cậu đã leo lên lưng hổ, đành cứng đầu cầm bút, chấm mực đen, đứng trước bàn suy nghĩ chốc lát rồi vén tay áo bắt đầu vẽ.

Chỉ một tuần trà, cậu hoàn thành một bức. Đặt bút xuống, Ôn Trì lặng lẽ tránh sang bên.

Tạ Diệp bước tới nhìn, sắc mặt trở nên khó tả. Hắn liếc cậu, lại nhìn tranh, rồi dò hỏi: "Đây là... gà?"

"..."

Ôn Trì đen mặt, "Đây là phượng hoàng."

Bình Luận (0)
Comment