Sợ mình nhìn nhầm, Ôn Trì vội dụi mắt, nhìn lại cho kỹ —
Đúng thật là Ôn Lương.
Dù có quên mất mặt mũi y, Ôn Trì cũng không thể quên được nốt ruồi son đỏ rực g*** h** ch*n mày. Ở Đông cung, cậu từng gặp không ít người có nốt ruồi giữa trán, nhưng không ai có cái nốt son nổi bật như của nhân vật chính thụ Ôn Lương.
Người ta thì "ngửi hương biết mỹ nhân", còn Ôn Trì thì "nhìn nốt ruồi biết Ôn Lương".
Đám thiếu niên vây quanh Ôn Lương cũng đều có nốt ruồi đỏ giữa trán, miệng cười đầy ác ý, vừa xô đẩy vừa líu ríu nói gì đó.
Tiếc là Ôn Trì đứng xa quá, nghe không rõ họ nói gì.
Cậu chỉ thấy Ôn Lương cực kỳ bất lực, còn khóc lóc rất đáng thương.
Ôn Lương vốn đã gầy gò, ước chừng cao hơn mét bảy một chút, so với mấy kẻ kia lùn hơn nửa cái đầu, bị đẩy qua đẩy lại mà đứng còn chẳng vững, hai tay ôm chặt lấy mình, môi dưới cắn đến trắng bệch, nước mắt cứ thế tuôn ra như suối.
Sắc mặt Ôn Trì có hơi phức tạp. Tuy không ưa gì Ôn Lương, nhưng bảo cậu trơ mắt nhìn y bị bắt nạt mà không làm gì thì cũng không đành lòng. Suy nghĩ một chút, cậu định đẩy Tạ Diệp quay đầu rời đi.
Không thấy thì coi như không có. Ôn Lương sống hay chết, chẳng liên quan gì đến cậu cả.
Thế nhưng vừa xoay người, cậu lại chạm phải ánh mắt sâu không lường nổi của Tạ Diệp — không biết hắn nhìn mình từ khi nào.
Ôn Trì lập tức thấy chột dạ, cười gượng: "Tạ công tử, chúng ta về thôi, còn có người đang đợi ở tửu lâu."
Tạ Diệp chống cằm, như đang xem kịch vui. Hắn không trả lời, chỉ dùng ánh mắt ra hiệu về phía Ôn Lương: "Người quen?"
Ôn Trì lí nhí đáp: "Không quen."
Tạ Diệp như chẳng nghe thấy, tự nói một câu: "Hắn bị bắt nạt kìa."
Ôn Trì không đoán ra hắn đang định làm gì, chỉ có thể vờ cứng rắn: "Ta thực sự không quen, chúng ta đi thôi."
Tạ Diệp khẽ cười.
Ôn Trì: "..." Cậu có cảm giác bất an cực kỳ mãnh liệt.
Quả nhiên, ngay sau đó, Tạ Diệp lật tay, trong lòng xuất hiện một cục đất sét còn sót lại ban nãy. Chưa kịp để Ôn Trì phản ứng, hắn đã búng cục đất đi.
Ôn Trì chỉ kịp mở to mắt, nhìn cục đất vọt ra như viên đạn, trong nháy mắt đã bắn trúng bắp chân Ôn Lương.
Ôn Lương đau đớn kêu lên một tiếng, quỳ rạp xuống đất, khiến đám thiếu niên kia giật mình hoảng hốt.
Ôn Trì dở khóc dở cười nhìn Tạ Diệp: "Tạ công tử... người đang làm gì thế..."
Tạ Diệp khẽ nhào nặn thêm một cục đất, thản nhiên: "Vui mà."
Ôn Trì: "..."
Đúng là chó thái tử, đến ngày lễ mà cũng không quên hành hạ nhân vật chính thụ.
Ngay lúc Ôn Trì còn đang im lặng tiêu hóa tình huống, Tạ Diệp lại tung ra cục đất thứ hai. Cũng chính xác như trước, lần này bắn trúng chân kia của Ôn Lương. Y vừa mới gượng dậy lại thảm thiết ngã nhào xuống lần nữa, khiến mấy kẻ bên cạnh hoàn toàn chết lặng.
Tạ Diệp chơi vui đến ghiền, liên tiếp búng từng cục đất sét trong tay ra, tất cả đều trúng vào người Ôn Lương, khiến y ngã lăn lộn hết lần này đến lần khác.
Cuối cùng, Ôn Lương đau đến mức mặt mũi tái xanh, thậm chí không còn sức bò dậy khỏi mặt đất. Y nằm sấp một cách vô cùng thê thảm, bật khóc nức nở.
Tiếng khóc của Ôn Lương thu hút ánh nhìn của không ít người đi đường. Vài thiếu niên hoảng loạn, cuống cuồng bỏ chạy.
Ôn Trì liếc nhìn Tạ Diệp, phát hiện tên này vẫn chưa chịu dừng, còn đang chơi đến nghiện, lại vừa nặn xong một cục đất sét từ túi đất đã mua sẵn, chuẩn bị búng tiếp.
Cậu thật sự không nhịn nổi nữa, không phải vì tức giận chuyện Tạ Diệp bắt nạt Ôn Lương, mà là tức cái tên này khi bắt nạt còn phải lôi theo mình làm pháo hôi!
Cậu đâu có muốn chết sớm dưới hào quang nhân vật chính đâu! Tạ Diệp không thể nhân lúc cậu không để ý mà lén đi bắt nạt người ta à?!
"Tạ công tử, trời cũng không còn sớm nữa, chúng ta nên đi thôi." Ôn Trì vừa nói vừa đưa tay đẩy xe lăn.
Lần này Tạ Diệp không nói gì, vứt bỏ cục đất sét trong tay, ngoan ngoãn ngồi yên trên xe.
Ôn Trì âm thầm thở phào, bỗng dưng cảm thấy hơi có lỗi với Ôn Lương. Chuyện vừa rồi với Ôn Lương mà nói đúng là họa vô đơn chí. Nhưng cảm giác áy náy đó cũng nhanh chóng bị cậu ném ra sau đầu — vì cậu chợt nhận ra có gì đó không đúng.
"Tạ công tử," Ôn Trì hạ giọng nói, "Ta cứ cảm thấy có người đang theo dõi chúng ta."
Tạ Diệp thản nhiên đáp: "Không sai đâu."
Nghe vậy, Ôn Trì có chút hoảng hốt trong thoáng chốc, nhưng rất nhanh đã trấn tĩnh lại. Cậu nhớ tới vẻ điềm nhiên của Tạ Diệp, lại nhớ đến cảnh hắn một tay b*p ch*t Nguyệt Thiện, cảm giác an toàn trong lòng lập tức tăng vọt, bước đi cũng tự tin hơn hẳn.
Ôn Trì bắt đầu sinh kiêu, thậm chí còn bày mưu hiến kế: "Tạ công tử, người theo dõi là ai vậy? Hay là chúng ta dụ hắn vào hẻm, rồi bắt sống luôn đi?"
Tạ Diệp nghiêng đầu liếc nhìn cậu, khóe miệng khẽ cong như cười mà không cười: "Ngươi bắt?"
Ôn Trì im lặng vài giây: "...Ta chỉ hợp bị bắt đi thôi."
Tạ Diệp nói tiếp: "Hơn nữa, không chỉ một người, phải hơn mười tên, ngươi định một mẻ hốt gọn hết à?"
Ôn Trì cười gượng: "Không phải còn Tạ công tử sao..."
Tạ Diệp cười lạnh: "Ta chỉ là một kẻ tàn phế bị hủy dung thôi, ngươi trông cậy gì vào một phế nhân như ta?"
Ôn Trì: "..."
Wtf! Cái tên chó Thái tử này có chỗ nào phế vậy?! Mới nãy còn đi đường nhanh nhẹn lắm mà?! Giờ gặp nguy hiểm lại giả tàn phế?! Diễn nhập vai hơi quá rồi đó!
Ôn Trì tuyệt vọng, trong lúc giả vờ liếc ngang ngó dọc tìm đường, cậu dùng khóe mắt đảo qua một vòng.
Quả nhiên cậu phát hiện kẻ theo dõi không chỉ có một. Hồi nãy chỉ cảm thấy bị người theo dõi, bây giờ thì đã nhìn rõ được đối phương là ai — toàn là đàn ông cao gầy, gương mặt bình thường, đều mặc đồ tối màu, ánh mắt hung ác, không thèm che giấu mà nhìn chằm chằm vào cậu và Tạ Diệp, ngày càng tiến lại gần.
May mà nơi này là chợ, người qua kẻ lại đông đúc khiến bọn họ có chút kiêng dè, không dám manh động quá mức.
Ôn Trì lập tức thu ánh mắt lại, tăng tốc đẩy xe lăn. Đây là lần đầu tiên cậu gặp phải chuyện như vậy, sợ đến mức giọng cũng run rẩy, thậm chí còn lỡ miệng gọi tên Tạ Diệp: "Tạ Diệp, làm sao bây giờ? Hình như bọn họ sắp đuổi kịp rồi!"
Giọng Tạ Diệp cũng trầm hẳn xuống: "Về tửu lâu."
Ôn Trì đáp một tiếng, bắt đầu đẩy xe chạy nhanh hơn.
Không ngờ mấy người kia vừa thấy hai người có ý định bỏ chạy thì lập tức bám theo, thân thủ cực kỳ nhẹ nhàng và nhanh nhẹn, hệt như người có võ công, gần như trong chớp mắt đã từ bốn phương tám hướng vây kín họ.
Nhìn đám người kia càng lúc càng tới gần, Ôn Trì thở ngày càng gấp.
Cậu hoàn toàn hoảng loạn, không biết phải làm gì tiếp theo.
Rõ ràng bọn chúng nhắm vào thời cơ Tạ Diệp chỉ có một mình cậu bên cạnh, hơn nữa còn có vẻ định ra tay ngay tại khu chợ.
Nếu thật sự đánh nhau, đến một tên Ôn Trì còn chưa chắc đánh lại, nói gì tới cả chục người.
Cậu thở hổn hển, chậm rãi dừng lại. Từ khóe mắt cậu thấy một con hẻm, có lẽ có thể chạy thoát theo hướng đó nếu không ai xung quanh chịu giúp họ.
Lúc này, Tạ Diệp bất ngờ lên tiếng: "Ngươi quay về tửu lâu trước đi."
Ôn Trì sửng sốt: "Gì cơ?"
Tạ Diệp nói: "Về tìm Chu Hiền, bảo hắn dẫn người đến tìm ta."
Ôn Trì sốt ruột: "Còn người thì sao?"
Tạ Diệp rất bình tĩnh: "Ta sẽ không sao."
Ôn Trì nói: "Nhưng bọn họ đông người như vậy, người căn bản không thoát được!"
"Chúng tạm thời chưa dám động tới ta." Tạ Diệp quay đầu nhìn cậu một cái, nửa mặt bị che bởi chiếc mặt nạ đen tương phản rõ rệt với làn da trắng lạnh lẽo. Trong mắt hắn dường như có thứ gì đó chớp qua, nhưng chỉ thoáng rồi biến mất,
"Nếu ngươi cũng bị bắt, thì ai đi gọi Chu Hiền?"
Ôn Trì khựng lại, nghĩ kỹ thì thấy Tạ Diệp nói rất có lý.
"Vậy ta đi trước!" Ôn Trì là người nghe lời, đã được dặn như vậy thì chỉ đành làm theo, "Người chờ ta, ta nhất định sẽ tìm người đến cứu người!"
Lời còn chưa dứt, Ôn Trì đã chạy một đoạn xa.
Cậu nhắm thẳng con hẻm vừa thấy, vọt người chạy vào đó.
May mà nguyên chủ khá quen thuộc nơi này, nhờ có ký ức của nguyên chủ, Ôn Trì không mất nhiều thời gian để định ra lộ trình quay về tửu lâu.
Chỉ cần nhanh một chút, chắc chưa tới một nén hương là có thể gọi người quay lại cứu Tạ Diệp.
Nhưng điều Ôn Trì không ngờ được là — cậu còn chưa chạy được bao xa, đôi chân lại đột nhiên cứng lại.
Cảm giác quen thuộc này...
Một nỗi tuyệt vọng dâng lên. Ôn Trì mở to mắt kinh hãi, và ngay sau đó, đôi chân cậu không còn khống chế được nữa, quay người chạy ngược lại.
Không xa phía trước, Tạ Diệp đã bị bọn kia bao vây. Hắn vẫn giữ vẻ mặt vô cảm nhìn đám người đó, đến ánh mắt cũng chẳng thèm lay chuyển. Thế mà khi hắn quay đầu lại, nhìn thấy bóng Ôn Trì đang lao ngược trở về, trên gương mặt luôn thờ ơ kia lại hiện lên một vẻ ngỡ ngàng không thể che giấu, ánh mắt nhìn Ôn Trì cứ như thể... thấy ma vậy.
Ôn Trì chạy rất nhanh, bước chân dẫm trên mặt đất vang lên những tiếng "độp độp độp".
Đám người đang bao vây Tạ Diệp nghe thấy tiếng bước chân thì đồng loạt quay đầu lại.
Ôn Trì nhân lúc ấy chen vào, túm lấy tay đẩy xe lăn rồi lại cắm đầu cắm cổ chạy tiếp. Hai chân cậu như được lắp động cơ, lao đi như thể không cần mạng sống.
Đám người phía sau sững ra một lúc rồi mới phản ứng lại, lập tức đuổi theo hai người.
Khu chợ ban đầu còn náo nhiệt, lúc này vì cuộc truy đuổi mà trở nên hỗn loạn, tiếng hét thất thanh vang lên không dứt. Người đi đường hoảng hốt né sang hai bên.
Ban đầu Ôn Trì định tìm một cửa tiệm hay tửu lâu nào đó để trốn, nhưng thấy cảnh người người tránh né cậu như tránh ôn dịch, đành phải đổi ý, chui đại vào một con hẻm gần đó.
Vừa đẩy xe lăn len lỏi qua những ngõ ngách đan xen, cậu vừa lục tìm trí nhớ của nguyên chủ trong đầu.
Gió rít bên tai xen lẫn giọng nói đầy bất đắc dĩ của Tạ Diệp: "Ngươi khóc cái gì?"
Ôn Trì nước mắt đầm đìa: "Hu hu hu hu hu..."
Tạ Diệp hỏi: "Không phải ngươi chạy rồi sao? Sao quay lại?"
Ôn Trì khóc đến nấc lên: "Ta đi không được! Ta không rời xa được người!"
Tạ Diệp: "..."