Xuyên Thành Nam Phi Của Bạo Quân

Chương 30

Từ sau khi nhà họ Ôn xảy ra chuyện, Ôn Lương liền không bước chân ra khỏi cửa nửa bước.

Y không rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, chỉ lờ mờ nghe được đôi câu rải rác từ miệng mẹ và đám hạ nhân, rằng hình như là Ôn Trì đã cáo trạng nhà họ Ôn trước mặt Hoàng thượng, khiến quan chức của cha cậu – Ôn Trường Thanh – từ tam phẩm bị giáng xuống dưới lục phẩm, chưa kể còn bị giới quan trường đàm tiếu không ngớt, nhận lấy vô số ánh mắt khinh rẻ từ đồng liêu.

Chức vụ mới mà Ôn Trường Thanh vừa nhậm không còn nhẹ nhàng như trước, từ Lễ bộ ông bị điều sang Hình bộ, mà trong Hình bộ lại có không ít người là bè cánh của Tứ hoàng tử Tạ Cẩm. Đám người đó đều càn rỡ bá đạo, bất kỳ ai không thân thiết với Tứ hoàng tử đều bị họ liệt vào phe đối địch, ngay cả kiểu người trung lập như Ôn Trường Thanh cũng không ngoại lệ.

Vì vậy, vừa mới nhậm chức, Ôn Trường Thanh đã liên tục bị những kẻ đó cố tình gây khó dễ, thậm chí có mấy người nhỏ tuổi hơn ông cũng có thể cưỡi lên đầu ông mà tác oai tác quái.

Đôi khi sự đả kích về tinh thần còn khiến người ta sụp đổ hơn cả hình phạt về thể xác. Chỉ mới năm sáu ngày nhậm chức, Ôn Trường Thanh đã không chịu nổi, thậm chí còn nảy sinh ý định từ quan, đưa vợ con về quê tránh một thời gian.

Nhưng điều khiến ông tuyệt vọng hơn cả là, trước đó ông từng nhiều lần đến phủ Thượng thư tìm Doãn đại nhân, lại liên tiếp bị từ chối ngoài cửa.

Sau này có một lần, ông rốt cuộc cũng đợi được Doãn đại nhân tan triều bên ngoài cung, nào ngờ vừa thấy ông, sắc mặt Doãn đại nhân liền trầm xuống ngay.

Ôn Trường Thanh không hiểu vì sao, đành phải lên tiếng hỏi han.

Doãn đại nhân giận mà không thể nói, trừng mắt nhìn ông, nghẹn lời hồi lâu rồi tức giận nói: "Ngươi đã làm gì, trong lòng ngươi rõ ràng hơn ai hết."

Ôn Trường Thanh thấy vậy liền biết chuyện kia hẳn đã truyền tới tai Doãn đại nhân, lập tức thẹn đến mức mặt đỏ bừng, vội nói: "Đại nhân, ta bị oan mà... Nếu không phải có người nói với ta rằng Thái tử điện hạ ngài ấy..."

"Thái tử điện hạ dù có thế nào cũng vẫn là Thái tử điện hạ, đâu phải hạng người như ngươi và ta có thể mưu tính?" Doãn đại nhân thở dài một tiếng, "Tội khi quân là tội phải chém đầu. Nếu không nhờ đứa con thứ hai của nhà ngươi cầu tình thay cho nhà họ Ôn, thì cái đầu này của ngươi đã sớm rơi khỏi cổ rồi. Làm người thì nên dám làm dám chịu, đã dám làm ra chuyện như vậy, thì hậu quả thế nào cũng tự mình gánh lấy đi."

Nói xong, Doãn đại nhân phất tay áo bỏ đi.

"Đại nhân, ta biết lỗi rồi!" Ôn Trường Thanh quỳ sụp xuống đất, nước mắt hối hận tuôn trào, "Đại nhân có thể nể tình giao hảo giữa ta và ngài bao năm qua, thay ta nói giúp vài câu trước mặt Hoàng thượng được không? Ta cầu xin ngài, đại nhân!"

Doãn đại nhân như thể không nghe thấy tiếng van xin của ông, quay lưng bỏ đi không ngoái đầu lại.

Ôn Trường Thanh thất hồn lạc phách quay về phủ, Hứa thị đang chờ ông từ lâu liền vội chạy ra đón: "Lão gia, Doãn đại nhân nói sao? Ngài ấy có chịu giúp chúng ta không?"

Ôn Trường Thanh mặt mày âm trầm, quay đầu nhìn gương mặt đầy lo lắng của Hứa thị, trong lòng lại hiện lên tất cả những chuyện phiền lòng. Nếu không phải do Hứa thị luôn xúi giục bên tai, thì ông đâu có nảy ra ý định để Ôn Trì thay Ôn Lương vào cung?

Bây giờ nhà họ Hoa đứng sau Thái tử như mặt trời ban trưa, ngay cả Hoàng thượng cũng phải kiêng dè hắn ba phần. Thái tử dù có bị hủy dung, tàn phế hai chân, cũng không biết còn tốt hơn mấy tên hoàng tử thất sủng kia bao nhiêu.

Con trai họ Ôn gả vào đó chẳng thiệt chút nào. Nếu Ôn Lương cũng lọt vào mắt Thái tử như Ôn Trì, thì nhà họ Ôn còn chẳng lên hương?

Tất cả là lỗi của Hứa thị...

Một phụ nữ chẳng biết chữ lại dám lải nhải bên tai ông, hại ông hồ đồ mà bỏ lỡ cơ hội bám víu Thái tử, giờ thì hay rồi, không chỉ bỏ lỡ mà còn rước họa vào thân...

Ôn Trường Thanh càng nghĩ càng tức, giơ tay tát thẳng một bạt tai vào mặt Hứa thị.

"Chát" một tiếng, vang giòn trong không khí.

Hứa thị bị đánh lệch cả đầu, ôm má, không thể tin nổi mà nhìn ông, khóe môi đã rỉ máu.

Cơn giận trùm kín đầu óc Ôn Trường Thanh, ông giơ tay chỉ thẳng ra cửa: "Cút! Sau này đừng để ta thấy mặt ngươi nữa."

Nước mắt Hứa thị tức thì tuôn như mưa: "Lão gia..."

Ôn Trường Thanh gầm lên: "Cút!"

Hứa thị khóc không thành tiếng, quay đầu bỏ chạy ra khỏi thư phòng.

Dù đã trút giận lên Hứa thị và đám hạ nhân, nhưng ngày hôm sau Ôn Trường Thanh vẫn phải vào triều, cúi đầu nhún nhường, bị đồng liêu mỉa mai giễu cợt. Bề ngoài ông cố tỏ ra nhẫn nhịn, nhưng trong lòng thì giận đến mức suýt ngất.

Sau khi về phủ, ông lại mang tất cả tức giận trút hết lên đầu Hứa thị và đám gia nhân. Thế là cả phủ họ Ôn lập tức bị bao trùm trong bầu không khí ngột ngạt, ai ai cũng nơm nớp lo sợ, chỉ sợ bị vạ lây.

Ngay cả Hứa thị, thân là chủ mẫu, mỗi ngày cũng phải lấy nước mắt rửa mặt, vừa oán Ôn Trường Thanh đổ hết tội lên đầu bà, vừa hận Ôn Trì không để lại chút đường sống nào cho nhà họ Ôn. Giờ tên nghiệt tử kia đã bám được Thái tử tàn phế, chim sẻ hóa phượng hoàng, ngay cả nhà họ Ôn nuôi cậu khôn lớn mà cậu cũng chẳng tha.

Tuy vậy, mặc nhà có chuyện gì, Hứa thị cũng không nỡ để Ôn Lương biết.

Ôn Lương là con trai ruột duy nhất của bà, cũng là bảo bối bà nâng như nâng trứng, sau này còn phải gả cho thiếu niên anh tài ưu tú nhất kinh thành. Bà không muốn Ôn Lương bận lòng vì những chuyện vặt vãnh này.

Nhờ lời căn dặn của Hứa thị, đám hạ nhân trong phủ cũng ngầm hiểu mà tuyệt đối không nhắc đến những chuyện đó trước mặt Ôn Lương.

Tuy Ôn Lương đôi lúc vẫn vô tình nghe được chút ít tin đồn, nhưng lại chưa từng để tâm, vẫn sống trong chiếc tháp ngà của mình. Điều duy nhất khiến y thắc mắc là người bạn chơi cùng năm xưa bỗng dưng không đến tìm y nữa.

Ôn Lương đợi rất lâu, rốt cuộc cũng đợi đến tết Đoan Ngọ.

Y nghe nói mấy người bạn cũ sẽ ra chợ dạo chơi, thế là len lén chuồn khỏi phủ, tìm đến chỗ mấy người đó.

Nhưng Ôn Lương không ngờ, đám bạn từng thân thiết ngày xưa khi thấy y lại lập tức trở mặt, ép y vào góc chợ rồi bắt đầu chửi bới, bắt nạt.

"Cha ngươi đúng là đồ đê tiện, đến cả con ruột cũng nỡ đem ra tính kế."

"Cha ta bảo rồi, không cho ta chơi với người nhà họ Ôn nữa, ai biết lúc nào sẽ bị các ngươi chơi xỏ?"

"Ôn Lương, ngươi chắc chắn biết cha ngươi muốn để đệ đệ ngươi thế thân, vậy mà mấy hôm đó còn giả vờ chẳng có gì, cứ ăn chơi với bọn ta như không... lòng dạ ngươi đúng là ác độc."

Lời lẽ độc địa từ miệng bọn chúng như từng cây kim đâm vào tim Ôn Lương.

Y không nói nổi lời nào phản bác, chỉ biết để nước mắt lăn dài trên má.

Cuối cùng, Ôn Lương cũng không nhớ nổi mình đã thoát ra kiểu gì, chỉ thấy đầu óc mơ hồ, chân bước về phủ trong vô thức.

Hai a hoàn đợi mãi không thấy y trở về, đang thò đầu ra khỏi viện ngóng trông, vừa thấy bóng y từ xa đã vội chạy tới đón.

"Thiếu gia, cuối cùng người cũng về rồi."

"Thiếu gia, người đã dùng bữa chưa?"

Ôn Lương há miệng định trả lời, nhưng lại không phát ra được chút âm thanh nào, miệng y chỉ toàn vị đắng của nước mắt.

Y lắc đầu một cách vô thần, chân vẫn bước đều về phía trước.

Hai nha hoàn nhanh chóng nhận ra có điều gì đó không ổn, liền một trái một phải vây lấy y.

"Thiếu gia, người sao vậy?"

"Thiếu gia, đã xảy ra chuyện gì sao?"

Tiếc là bất kể hai người hỏi gì, Ôn Lương cũng không nói một lời.

Cho đến khi vào phòng, dưới ánh nến, hai nha hoàn mới nhìn rõ khuôn mặt đầm đìa nước mắt cùng những vết xước trên mặt và tay của y.

Cả hai đều hoảng hốt, vội vàng lấy băng gạc và rượu thuốc ra băng bó vết thương cho Ôn Lương.

Bản thân Ôn Lương cũng không rõ mình làm sao nữa, cứ như bị thứ gì đó đánh trúng, ngã lên ngã xuống bao lần, cả người đầy vết bầm tím và trầy xước, khiến hai nha hoàn phải bận rộn suốt một hồi mới xử lý xong hết các vết thương.

Với tình trạng đó, dĩ nhiên là không thể tắm rửa, Ôn Lương chỉ đành miễn cưỡng dùng nước ấm lau người qua loa.

Sau khi mọi việc xong xuôi, y cho hai nha hoàn lui xuống, rồi nằm yên lặng trên giường.

Lúc ấy, trong đầu y đột nhiên vang lên một giọng nói không rõ là người hay không phải người: "Tìm cách tham dự yến hội hoa đào."

Ôn Lương sững người, chớp chớp mắt, ngờ vực nói: "Giờ không có cha ta giúp, ta đâu thể đến yến hội hoa đào nữa."

Hệ thống đáp: "Ngươi có thể đi."

Ôn Lương hỏi: "Ta đi bằng cách nào?"

Sau một thoáng yên lặng, hệ thống mới đáp: "Tìm công tử nhà họ Lý, hắn sẽ chịu dẫn ngươi đi."

"Nhưng Lý Húc hắn..." Ôn Lương ngập ngừng, tỏ vẻ không tình nguyện, song sau một hồi do dự, y vẫn gật đầu: "Được, ngày mai ta sẽ đi tìm hắn."

Thấy Ôn Lương ngoan ngoãn nghe lời, có lẽ để khích lệ cậu, hệ thống liền truyền vài hình ảnh vào trong đầu cậu. Ở yến hội hoa đào, Tứ hoàng tử Tạ Cẩm đứng thẳng bên dòng suối, trong lòng ôm lấy Ôn Lương đang tái mặt vì sợ hãi.

Ôn Lương chăm chú nhìn những hình ảnh đó, trong lòng dâng lên một tia hy vọng mong manh, y dè dặt hỏi: "Tứ hoàng tử thật sự để ý đến ta sao?"

Hệ thống đáp: "Hắn là người có trong vận mệnh của ngươi."

Ôn Lương nghi hoặc: "Tại sao nhất định là hắn?"

"Nguyện vọng của ngươi là tránh xa Tạ Diệp, mà ta được sinh ra để thực hiện nguyện vọng đó." Hệ thống đáp một cách cứng nhắc,

"Ngay khi ngươi thốt ra mong ước này, ta đã biết được mệnh vận giữa ngươi và Tạ Diệp. Ngươi có người thuộc về vận mệnh của ngươi, Tạ Diệp cũng có người thuộc về hắn. Chỉ khi cả hai hoàn thành được đường dây vận mệnh riêng của mình, nguyện vọng của ngươi mới có thể thực sự được thực hiện."

Ôn Lương vẫn hơi do dự.

Hệ thống cảm nhận được cảm xúc của y, liền an ủi: "Yến hội hoa đào là cơ hội tốt nhất để ngươi gặp Tạ Cẩm, ngàn vạn lần đừng bỏ lỡ. Có ta ở đây, mọi chuyện sẽ tiến triển suôn sẻ."

Được hệ thống trấn an, tâm trạng bồn chồn của Ôn Lương dần ổn định lại. Nhưng khi nghĩ tới những chuyện đã xảy ra trong những ngày qua, y lại cảm thấy sống mũi cay xè, giọng cũng bất giác nghẹn ngào:

"Ôn Trì thật quá đáng, hắn hận ta, hận mẫu thân ta thì cũng được đi, nhưng vì sao phải trút hết căm hận lên người cha ta? Ta thà rằng hắn trực tiếp nhằm vào ta..."

Nhắc đến Ôn Trì, hệ thống chợt im bặt.

Gọi là "kéo một sợi, động cả mạng lưới", toàn bộ biến cố này đều bắt đầu từ Ôn Trì. Có sự tồn tại của cậu, quỹ đạo kết cục mà hệ thống sớm đã dự liệu lại đang từng chút một bị thay đổi.

Vì sao lại thế?

Ngay cả hệ thống cũng không đoán ra nổi, điều duy nhất nó biết là — nếu để mọi chuyện tiếp tục phát triển thế này, nhiệm vụ của nó sẽ vĩnh viễn không thể hoàn thành.

Bình Luận (0)
Comment