Xuyên Thành Nam Phi Của Bạo Quân

Chương 33

Bình An vừa nhổ cỏ xong, mệt đến thở hổn hển, trên mặt và cổ toàn là mồ hôi, cậu ta miễn cưỡng nặn ra một nụ cười, tỏ vẻ lập công: "Nô tài đã hoàn thành dặn dò của Ôn công tử rồi."

Ôn Trì ngẩn ra: "Dặn dò gì cơ?"

"Vài ngày trước chẳng phải Ôn công tử bảo nô tài nhổ sạch cỏ dại trong sân sao?" Bình An vui vẻ đáp, "Nô tài đã nhổ sạch sẽ cả rồi, Ôn công tử có muốn kiểm tra không?"

Ôn Trì hờ hững xua tay: "Không cần, làm xong là được."

Nói xong, cậu nhấc chân định đi vào trong.

Bị giày vò cả một đêm cộng thêm buổi sáng, cậu thật sự mệt rã rời, lúc này chỉ muốn tìm cái ghế nằm nghỉ, thuận tiện sắp xếp lại suy nghĩ trong đầu.

Có quá nhiều chuyện nhét đầy đầu óc cậu, sắp phát nổ đến nơi.

Kết quả, Ôn Trì vừa đi được một đoạn, Bình An đã hớt hải chạy theo sau.

"Ôn công tử, hôm qua người đi đâu vậy?"

Ôn Trì không dừng bước, nghiêng đầu liếc Bình An một cái đầy nghi hoặc.

Chỉ thấy Bình An mở to mắt, cẩn thận nói: "Hôm qua nô tài nghe Nhược Phương bảo Ôn công tử cùng Thái tử điện hạ xuất cung, nô tài cứ tưởng Ôn công tử sẽ về trong đêm, ai ngờ đêm qua nô tài đợi cả buổi cũng không thấy Ôn công tử trở lại."

Ôn Trì thật sự thấy tò mò: "Ngươi đợi ta làm gì? Có việc tìm ta sao?"

"Cũng không hẳn..." Bình An thấy Ôn Trì hỏi thế, hình như hiểu lầm gì đó, lập tức đỏ mặt, vội vàng giải thích: "Nô tài vì muốn hoàn thành dặn dò của Ôn công tử, mấy hôm nay ngày đêm nhổ cỏ trong sân, hôm qua không thấy Ôn công tử trở về, chỉ là có chút lo lắng mà thôi."

Nghe vậy, Ôn Trì bỗng dừng chân.

Bình An đi sát bên cạnh cậu, bất ngờ suýt đụng trúng, may mà cậu ta nhanh nhẹn thu bước ngay trong tích tắc, đứng vững lại không chút sai lệch.

"Ôn công tử?"

Ôn Trì thản nhiên liếc xuống chân Bình An, rồi mới nhìn lên mặt cậu ta.

Bình An bị nhìn đến khó hiểu, nhịn không được đưa tay sờ mặt: "Nô tài có dính gì bẩn trên mặt sao?"

Ôn Trì nói: "Không có."

Bình An thu tay lại, thấp thỏm hỏi: "Vậy sao Ôn công tử lại nhìn nô tài như vậy?"

Ôn Trì im lặng chốc lát, không trả lời, mà chuyển sang nói: "Cỏ trong sân đã nhổ xong rồi phải không? Ta thấy ngươi cũng rảnh rỗi, vậy thì thế này đi, ngươi cắt tỉa hết mấy nhánh cây con trong sân, đừng để mọc lung tung, trông rất khó coi."

Bình An vừa mới thở được một hơi: "......"

Ôn Trì để ý thấy nét mặt khó xử của cậu ta: "Không muốn làm à?"

"Dạ không phải." Bình An cúi đầu đáp, "Lời Ôn công tử dặn, nô tài nhất định sẽ cố gắng hoàn thành."

Ôn Trì mỉm cười, gọi Nhược Đào vừa đi ngang qua lại, dặn: "Ngươi đi kiểm tra xem Bình An nhổ cỏ thế nào, chỗ nào chưa làm tốt thì bảo hắn nhổ lại từ đầu."

Nghe xong câu ấy, sắc mặt Bình An lập tức tái nhợt, nhưng không dám hé nửa lời.

Nhược Đào hình như cũng cảm thấy Ôn Trì có gì đó là lạ, nàng liếc nhìn Bình An một cái, rồi mới nhẹ giọng đáp "Vâng", quay người rời đi.

Ôn Trì liếc qua thấy Bình An còn đứng tại chỗ, liền lên tiếng: "Đi làm việc đi, đợi ngươi làm xong mấy chuyện này, ta còn vài việc nữa cần ngươi hoàn thành, những việc trước kia ngươi trốn, bây giờ đều phải làm bù lại cả."

Khóe mắt Bình An hoe đỏ, chẳng rõ là vì tức giận hay vì ấm ức, cậu ta ngẩng đầu, dùng ánh mắt khó lường nhìn về phía Ôn Trì.

Ôn Trì điềm nhiên đối mặt với cậu.

Bình An không ngờ ánh mắt mình lại bị Ôn Trì bắt gặp, lập tức như chuột thấy mèo, vội vàng thu mắt lại, không nói không rằng xoay người bước nhanh vào trong viện.

Ôn Trì nhìn bóng lưng cậu ta bỏ chạy như trốn nợ, trầm ngâm một lúc mới quay người đi vào trong phòng.

-------

Tuy nhổ cỏ và tỉa cành đều là việc tay chân, nhưng so ra, việc tỉa cành còn vất vả hơn nhổ cỏ nhiều.

Trong cung vốn có các cung nữ, thái giám chuyên lo những việc này, nhưng họ tuyệt nhiên sẽ không bước chân đến Trúc Địch cư làm việc.

Bình An vốn không có ai chỉ dẫn, bản thân lại chưa từng làm qua, nên vừa bắt tay vào đã bị làm khó. Cậu ta không biết từ đâu moi ra một cái kéo nhỏ, vụng về cắt tỉa đám cành lá rối ren trên mấy cây con.

Động tác của cậu cực kỳ không thuần thục, thậm chí còn lỡ tay đâm kéo vào ngón tay mình, máu đỏ lập tức trào ra từ vết thương.

Thế nhưng Bình An lại trông có vẻ đã quen với việc này, rất bình tĩnh tìm băng gạc quấn lại đầu ngón tay bị thương.

Nếu quan sát kỹ còn có thể thấy trên tay cậu ta có vô số vết xước lớn nhỏ, hẳn là lúc nhổ cỏ để lại.

Ôn Trì ngồi trên băng đá, chống cằm nhìn tất cả những điều đó.

Đúng lúc này, Nhược Phương đi tới, đặt mấy phong thư lên bàn đá trước mặt cậu: "Ôn công tử, bên Ôn phủ lại sai người gửi thư tới."

Ôn Trì liếc nhìn, mặt không đổi sắc: "Cất đi là được."

Nhược Phương ngập ngừng: "Người đưa thư nói chuyện gấp, xin Ôn công tử nhất định phải mở thư xem ngay."

Ôn Trì phì cười: "Lần nào hắn chẳng nói thế."

"......" Nhược Phương lúc này mới phản ứng lại, đỏ bừng mặt cầm mấy phong thư cất đi, "Cũng phải..."

Hiện giờ danh tiếng của Ôn gia đã rơi xuống đáy, Ôn Trường Thanh và Hứa thị đương nhiên muốn nghĩ mọi cách liên hệ với Ôn Trì trong cung. Đừng nói là ba ngày hai bữa gửi thư, họ còn mấy lần đích thân đến tận cung, chỉ tiếc lần nào cũng bị thị vệ chặn lại ngoài Đông cung — không có lệnh của Thái tử, họ không thể tùy tiện ra vào.

Vậy cũng hợp ý Ôn Trì.

Cậu không muốn trực tiếp đối đầu với gia đình của nguyên chủ cùng nhân vật chính thụ, nên lấy Thái tử ra làm lá chắn cũng là cách không tệ.

Trước khi rời đi, Nhược Phương vẫn có chút không yên lòng, khẽ hỏi: "Ôn công tử, người không vui sao?"

Ôn Trì khựng lại.

Nhược Phương liếc nhìn Bình An đang khổ sở cắt tỉa cành cây đằng xa: "Là do Bình An chọc giận người à?"

Ôn Trì bừng tỉnh. Thì ra Nhược Phương tưởng cậu bị Thái tử chèn ép, về rồi lấy Bình An làm chỗ xả giận.

Hiểu ra rồi, cậu vừa buồn cười vừa bất đắc dĩ, nhưng cũng không định giải thích gì thêm.

Trước kia cậu vẫn cảm thấy hành vi của Bình An rất kỳ quặc, vừa muốn giúp cậu đứng vững trong Đông cung, lại vừa không muốn cậu quá gần gũi với Thái tử.

Sau chuyện tối qua, cậu bỗng thấy mọi chuyện đều sáng tỏ.

Nếu đoán không nhầm, Bình An hẳn là người bên phe Tứ hoàng tử cài vào, muốn giúp cậu tạo sự hiện diện trước mặt Thái tử, nhưng lại không để cậu thật lòng với Thái tử.

Nói trắng ra, kẻ đứng sau muốn bồi dưỡng cậu thành một con rối nghe lời.

Chỉ tiếc Bình An non tay quá, dễ dàng để lộ sơ hở.

Nhưng nhìn từ góc độ khác thì, có thể những người đó cũng không thèm cử cao thủ đến giám sát cậu – dù sao Ôn gia cũng chẳng phải danh môn vọng tộc, thân phận "Ôn Lương" mà cậu dùng trước đây cũng chỉ là một kẻ vô danh giữa hàng trăm thiếu gia tiểu thư.

Dù Bình An có ngốc thật, Ôn Trì cũng không dám lật mặt ngay, chỉ có thể dùng cách này để tiêu hao sức lực của cậu ta, tránh cho cậu rảnh rỗi mà sinh chuyện.

Nghĩ tới đây, Ôn Trì cảm thấy mình đúng là thông minh tuyệt đỉnh, nghĩ ra được một kế sách hoàn hảo như thế. Cậu tuyệt đối không thừa nhận mình là do nhát gan mà ra đâu!

------

Bên kia, Trương Thải Họa cũng đã định xong ngày tổ chức tiệc trà, là vào buổi chiều năm ngày sau, địa điểm vẫn là bên hồ mà Ôn Trì từng đến một lần trước đó.

Trương Thải Họa dường như sợ Ôn Trì từ chối, không giống lần trước đích thân đến mời, lần này chỉ sai một cung nữ đến truyền lời, nói xong liền chạy mất dạng, không cho Ôn Trì cơ hội cự tuyệt.

Ôn Trì vừa nghĩ đến cái gọi là bình phẩm thư họa liền đau hết cả đầu.

Cậu lấy đâu ra tranh chữ để mang đi bình phẩm chứ?

Cậu từng nghĩ đến chuyện viết vẽ đối phó, nhưng trí nhớ thì có, còn kỹ năng thì lại không — những thứ nguyên chủ giỏi như cầm kỳ thư họa, cậu hoàn toàn chẳng làm nổi.

Ngay cả viết chữ bằng bút lông còn không xong, lấy gì để vẽ tranh đề chữ?

Thời gian càng tới gần, Ôn Trì càng thấy khó chịu và lo lắng.

Chiều hôm ấy, như thường lệ, cậu bị Chu công công đưa đến thư phòng của Thái tử. Thái tử xử lý xong công việc liền rảnh rỗi, bèn bảo Chu công công chuẩn bị bút mực giấy nghiên.

Ôn Trì ngồi trên ghế thấp, thất thần nhìn Tạ Diệp cầm bút lông viết chữ trên giấy, bất giác đắm chìm vào dòng suy nghĩ.

Cho đến khi cảm nhận được một chút gì đó lành lạnh chạm vào đầu mũi.

Ôn Trì bỗng hoàn hồn, chỉ thấy trước mặt xuất hiện một bàn tay. Bàn tay ấy đang cầm bút lông, ngòi bút vừa vặn điểm lên chóp mũi cậu.

Ôn Trì đờ đẫn nhìn bàn tay gần trong gang tấc kia, nhất thời không phản ứng nổi chuyện gì đang xảy ra.

Cho đến khi giọng Tạ Diệp trầm trầm vang lên, lạnh tanh: "Ngươi đang nghĩ gì vậy? Nghĩ đến xuất thần như thế, đến bản cung gọi cũng không nghe thấy."

Nói đoạn, tay hắn nghiêng sang bên một chút.

Ngay sau đó, ngòi bút lông rơi xuống má trái của Ôn Trì, lại thêm một chấm mực lành lạnh nữa.

Lúc này Ôn Trì mới hoàn toàn hiểu ra — mẹ kiếp, cái tên chó Thái tử này đang lấy bút lông bôi loạn trên mặt cậu đấy à?!

Cậu nhìn kỹ thì quả nhiên thấy đầu bút thấm đầy mực đen.

"......" Ôn Trì tức đến méo miệng, mắng một tiếng không kiềm được: "Má nó!"

Tay đang vẽ bừa lên mặt cậu của Tạ Diệp khựng lại, nheo mắt nhìn cậu: "Ngươi vừa nói gì?"

Ôn Trì bị gương mặt thay đổi sắc lạnh của chó Thái tử dọa cho giật mình, bản năng cầu sinh lập tức trỗi dậy, cậu vội cúi đầu xấu hổ: "Thái tử điện hạ, tiểu nhân hôm nay có chút không khỏe, mới nhất thời thất thần, mong điện hạ thứ tội."

Nào ngờ lời vừa dứt, tay còn lại của Tạ Diệp đã vươn tới, trực tiếp bóp lấy cằm Ôn Trì.

Ôn Trì đã quen với kiểu hành xử bá đạo tổng tài này của Tạ Diệp, chưa đợi hắn dùng sức đã rất ngoan ngoãn ngẩng đầu, tròn mắt long lanh như búp bê nhìn hắn đầy thành khẩn.

Đáng tiếc, lúc này Tạ Diệp đã không còn dễ dụ như trước. Hắn cụp mắt, ánh nhìn lạnh lẽo áp xuống cậu: "'Má' là có ý gì?"

Ôn Trì: "......"

Tạ Diệp thấy cậu im lặng, ánh mắt lại càng lạnh hơn.

Ôn Trì cảm nhận rõ ràng khí áp rét buốt từ người hắn tỏa ra, hoảng sợ đến nghẹn thở, linh quang chợt lóe, vội mở miệng: "Hồi điện hạ, tiểu nhân từng đọc được trong một cuốn dã sử, chữ 'má' này vốn hàm chứa một ý nghĩa tốt đẹp."

Tạ Diệp không đổi sắc mặt, tay cầm bút còn cố tình chấm nhẹ vài cái lên má Ôn Trì: "Hàm nghĩa gì?"

Ôn Trì lén nuốt nước miếng: "Là khát vọng, là sùng bái, là tôn kính sâu sắc nhất."

Tạ Diệp nheo đôi mắt dài, ánh nhìn có phần nghi ngờ đảo qua mặt cậu, như đang xác định xem lời này là thật hay bịa.

"Cũng tức là..." Ôn Trì đột nhiên bị ma xui quỷ khiến, liều mạng chen thêm câu riêng, "Tiểu nhân thốt ra chữ ấy trước mặt Thái tử điện hạ, là bởi tiểu nhân vô cùng tôn sùng điện hạ, nếu điện hạ chịu để tiểu nhân 'má' một lần, thì đời này tiểu nhân có chết cũng không hối tiếc."

Bình Luận (0)
Comment