Thực ra, Lý Hạo trông không đến nỗi xấu, chỉ là cảm giác mang lại không dễ chịu gì.
Tạ Cẩm vừa nhìn liền biết đây là kẻ lớn lên trong mật ngọt, từ nhỏ được chiều hư, lớn lên lại quanh năm chìm trong tửu sắc, thân thể sớm đã bị đào rỗng. Trên người phảng phất mùi son phấn, vóc dáng thì gầy guộc uể oải, đến gò má cũng hõm sâu thấy rõ.
Dù Tạ Cẩm vốn không phải người đánh giá người khác qua vẻ ngoài, nhưng với loại công tử bột như Lý Hạo, anh vẫn thường lựa chọn âm thầm giữ khoảng cách, chưa từng xuất hiện tình huống như hiện giờ.
Tim anh đập dồn dập, đến mức anh phải đưa tay lên ngực, cố gắng giữ mình bình tĩnh.
Nhưng mọi nỗ lực đều vô ích.
Ánh mắt anh như bị trúng tà, cứ nhìn chằm chằm vào Lý Hạo. Đôi chân cũng như không do bản thân điều khiển, tự bước đến gần. Đến khi anh như biến thành một người khác, không nhịn được mà mở miệng:
"Các ngươi là..."
Lời anh vừa dứt, Ôn Lương — mặt đỏ bừng vì khẩn trương — bỗng mạnh dạn lên tiếng, lắp ba lắp bắp:
"Bẩm... bẩm Vương gia, tiểu nhân là trưởng tử của cựu Lễ bộ thị lang Ôn Trường Thanh, tên là Ôn Lương."
Tạ Cẩm chẳng thèm nhìn Ôn Lương lấy một cái, ánh mắt từ đầu đến cuối chỉ dừng trên người Lý Hạo. Anh nói:
"Bản vương hỏi ngươi."
Nghe vậy, Ôn Lương sững sờ.
Khoảnh khắc sau, ánh mắt y như hóa đá, không dám tin trừng trừng nhìn qua lại giữa Tạ Cẩm và Lý Hạo. Y chẳng thể che giấu nổi cảm xúc lúc này — bi thương, thất vọng và kinh ngạc hiện rõ trên nét mặt.
Thế nhưng Tạ Cẩm lại hoàn toàn không nhìn thấy, dẫu anh đứng ngay trước mặt, cũng chẳng khác gì một cơn gió thoảng qua, mơ hồ vô hình.
Người duy nhất tồn tại chân thực trong mắt Tạ Cẩm... chính là Lý Hạo.
Mà bị Tạ Cẩm nhìn chằm chằm như vậy, Lý Hạo chẳng dễ chịu gì. Hắn có cảm giác mình giống một cái bánh bao thịt bị người ta nhòm ngó, cả người nổi da gà. Nhưng dù thế, hắn vẫn phải cắn răng cúi người thi lễ, nói rõ ràng:
"Bẩm Vương gia, tiểu nhân là người Giang Nam họ Lý, tên Lý Hạo, là trưởng tử của Lý Vấn. Phụ thân tiểu nhân có việc không thể đến, nên tiểu nhân được lệnh thay mặt phụ thân đến chúc thọ Trưởng công chúa."
"Lý Hạo..." Tạ Cẩm lặp lại tên cậu, thấp giọng thì thầm.
Anh chắc chắn mình chưa từng gặp qua Lý Hạo, càng không quen biết.
Nhưng vì sao...
Chỉ cần vừa nhìn thấy Lý Hạo, tim anh liền đập loạn, ánh mắt không cách nào dời đi...
Còn đang miên man suy nghĩ, phía sau bỗng có người nhẹ nhàng tiến đến — là Chu công công.
"Thái tử điện hạ đang nghỉ ngơi trong lều." Chu công công khom người mời, "Vương gia, mời vào."
Tạ Cẩm bị giọng nói của Chu công công kéo khỏi dòng suy nghĩ. Anh như có điều trăn trở mà liếc nhìn Lý Hạo. Hắn vẫn đang cúi đầu, không dám ngẩng lên, sau đó anh phẩy tay áo, xoay người vào trong lều.
Chu công công nhìn hai kẻ một hồi căng thẳng, một kẻ mặt mũi tuyệt vọng, nhanh chóng thu lại nụ cười cung kính dành cho Tạ Cẩm, sắc mặt lạnh băng:
"Cả hai vào đi."
------
Ôn Trì ngồi trong lều, trong lòng như có trăm con kiến bò.
Cậu cầm tách trà trong tay đã lâu, nhưng vẫn chưa uống nổi ngụm nào, chỉ cúi đầu nhìn khuôn mặt nhăn nhó phản chiếu trong nước trà, khẽ thở dài một tiếng.
Cậu thực sự không hiểu, Tạ Diệp rốt cuộc tại sao cứ thích gây sự với Ôn Lương?
Nếu không phải cậu hiểu rõ thiết lập nhân vật của Tạ Diệp, cậu thật sự sắp nghi ngờ liệu hắn có phải đã thích Ôn Lương rồi không...
Tuy rằng diễn biến trong truyện đã có chút thay đổi, nhưng nếu Tạ Diệp chuyển sang thích Ôn Lương... cũng không phải không thể.
Càng nghĩ, Ôn Trì càng thấy lòng loạn như tơ vò.
Đúng lúc này, Chu công công cũng dẫn Lý Hạo và Ôn Lương bước vào lều.
Lý Hạo nằm mơ cũng không ngờ mình có ngày được diện kiến Thái tử điện hạ đương triều. Kích động xen lẫn luống cuống, đến mức hắn không biết phải để tay ở đâu, đành hấp tấp cùng Ôn Lương đồng loạt quỳ xuống hành lễ với Thái tử.
So với Lý Hạo, Ôn Lương phía sau lại bình tĩnh hơn nhiều. Có điều nếu nhìn kỹ sẽ thấy thần sắc y hơi đờ đẫn, như hồn phiêu phách tán, chỉ có ánh mắt dè dặt thỉnh thoảng liếc về phía Tạ Cẩm. Đáng tiếc, toàn bộ sự chú ý của Tạ Cẩm đều dồn hết lên người Lý Hạo.
Ôn Trì mơ hồ nhận ra bầu không khí giữa ba người có chút kỳ lạ, không khỏi sinh nghi.
Dù thời điểm công thụ gặp nhau đã bị Tạ Diệp "hỗ trợ" đẩy sớm lên, nhưng Tạ Cẩm thân là công chính của truyện, chẳng đến mức phớt lờ chủ thụ như Ôn Lương đến vậy chứ.
Hơn nữa ánh mắt anh nhìn Lý Hạo thực sự rất khó diễn tả bằng lời...
Chẳng lẽ là tình tiết truyện bị sửa đổi? Hay là Tạ Cẩm chỉ động lòng lúc Ôn Lương đánh đàn thôi?
Bầu không khí trong lều có phần kỳ quái, nhưng Tạ Diệp lại chẳng hề để tâm, phất tay ra hiệu cho cung nữ bên cạnh pha trà cho Tạ Cẩm, giọng điệu nhạt nhẽo: "Lão Tứ tìm bản cung có việc gì à?"
"À, cũng không phải chuyện gì quan trọng." Tạ Cẩm bị Tạ Diệp điểm danh, rốt cuộc cũng thu lại ánh mắt vẫn cứ nhìn về phía Lý Hạo, cười nói,
"Ta rảnh rỗi chẳng có việc gì làm, lại thấy lều của hoàng huynh ở ngay cạnh nên qua đây trò chuyện một chút."
Tạ Diệp hỏi: "Ngươi muốn trò chuyện gì?"
Nghe vậy, Tạ Cẩm theo phản xạ ngẩng lên nhìn về phía Ôn Trì, người đang mang vẻ mặt vô cùng phức tạp. Ban đầu anh định nhân cơ hội này hỏi Ôn Trì một chút về nạn châu chấu ở Tấn Châu, nếu có thể moi được chút chủ ý từ cậu, thì càng tốt.
Nhưng từ lúc anh nhìn thấy Lý Hạo, tinh thần liền trở nên rối loạn, cả người không yên, cũng chẳng còn tâm trí nào để hỏi han tin tức nữa.
Tạ Cẩm cố ép bản thân không nhìn về phía Lý Hạo nữa, cố nặn ra một nụ cười khổ: "Nếu hoàng huynh đang có khách, vậy ta để lát nữa quay lại cũng được."
Tạ Diệp chống cằm, lười biếng liếc sang Lý Hạo và Ôn Lương – hai người đang đứng y như học sinh tiểu học bị điểm danh, hờ hững nói: "Ngươi muốn ở lại thì cứ ở, bọn họ nào phải khách khứa gì, chẳng qua là bản cung tiện tay gọi tới mà thôi."
Vừa dứt lời, thân thể Lý Hạo và Ôn Lương đều cứng đờ rõ rệt.
Ôn Trì cũng sa sầm nét mặt.
Nhìn cái dáng vẻ đắc ý này của Tạ Diệp, đúng là thể hiện khí chất phản diện thời kỳ đầu một cách xuất sắc: kiêu ngạo, đắc thế, quyền thế. Chỉ sợ hắn càng đắc ý bao nhiêu bây giờ thì sau này lại bị vả mặt thê thảm bấy nhiêu.
Tạ Cẩm cười cười không đáp, nhưng ánh mắt vẫn vô thức liếc về phía Lý Hạo.
Tạ Diệp có vẻ đã quen với cái tính lề mề của anh, không buồn để ý nữa mà chuyển ánh mắt trở lại Lý Hạo và Ôn Lương. Chuẩn xác mà nói, là ánh mắt hắn lướt qua Lý Hạo đứng phía trước, rơi thẳng lên người Ôn Lương.
Hắn nói: "Ôn Lương."
Ôn Lương đột ngột nghe thấy tên mình, giật bắn cả người, vội đáp: "Có tiểu nhân!"
"Ngươi nói xem," Thái tử Tạ Diệp cong khóe môi, nụ cười chẳng rõ là thật hay giả, giống như mèo đang đùa con chuột, "Bản cung gọi ngươi tới là vì chuyện gì?"
"Tiểu nhân..." Tim Ôn Lương như thắt lại, nghẹn đến mức không thở nổi, bất an đáp, "Tiểu nhân không biết..."
Tạ Diệp bỗng bật cười, giọng cười đầy ẩn ý:
"Nhà các ngươi lật lọng nuốt lời, tráo người đánh tráo tên, đưa kẻ khác tới thay thế vị công tử quý giá này gả cho bản cung. Bản cung nể mặt đệ đệ ngươi là Ôn Trì nên không so đo. Vậy mà bây giờ ngươi lại tự mình dâng đến cửa, còn tưởng bản cung sẽ để ngươi rời khỏi yến tiệc này yên ổn sao?"
Sắc mặt Ôn Lương lập tức trắng bệch, hai chân mềm nhũn, cả người nghiêng sang một bên ngã quỵ xuống. Đến khi kịp phản ứng lại, y đã quỳ rạp xuống, giọng run rẩy cầu xin:
"Thái tử điện hạ tha mạng, tiểu nhân nhất thời hồ đồ, tiểu nhân biết sai rồi..."
Tạ Diệp khẽ cười: "Bản cung nhìn không ra ngươi có chút nào là biết lỗi."
Ôn Lương đã bị dọa đến mức không nói nên lời, toàn thân run như cầy sấy.
Tạ Diệp có vẻ rất thích nhìn bộ dạng này của y, ung dung ngắm một lúc lâu mới lạnh giọng:
"Xem ra vẫn là bản cung quá nhân từ, mới khiến ngươi sau khi phạm phải đại tội còn dám lượn lờ trước mặt bản cung. Nếu Ôn Trường Thanh không dạy nổi ngươi, vậy để bản cung thay hắn dạy."
"Thái tử điện hạ tha mạng! Tha mạng cho tiểu nhân với!" Ôn Lương chưa từng bị dọa đến thế, hồn vía bay sạch cả.
Mắt y đỏ hoe, nước mắt trào ra như suối, chớp mắt đã ướt đẫm cả khuôn mặt. Đây là lần đầu tiên y gặp Thái tử, cũng là lần đầu tiên bị khí thế uy nghiêm trời sinh của hoàng tộc dọa cho suýt ngất.
Nhưng Tạ Diệp dường như chẳng hề nghe thấy tiếng cầu xin kia, cất giọng: "Chu Hiền."
Chu công công lập tức bước tới bên Ôn Lương: "Nô tài có mặt."
Tạ Diệp chẳng buồn liếc kẻ đang khóc sắp ngất kia, phất tay: "Ngươi lo liệu đi."
Chu công công đáp: "Vâng."
Ôn Lương trợn trừng mắt nhìn Chu công công gọi hai tên thị vệ tới, hoảng loạn đến chẳng màng giữ thể diện, vội vàng quay sang cầu cứu Tạ Cẩm vẫn đang ngồi một bên như người ngoài cuộc:
"Vương gia, cầu xin ngài cứu ta với, ta không muốn chết, cầu xin ngài..."
Tạ Cẩm đang mải nghĩ chuyện liên quan tới Lý Hạo, bất chợt bị Ôn Lương kéo ống quần thì khựng lại, còn chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Thấy Tạ Cẩm không có ý định ra tay cứu giúp, đáy lòng Ôn Lương dâng lên một nỗi tuyệt vọng. Y đành chuyển hướng sang Ôn Trì:
"Ôn Trì, ngươi giúp ta cầu xin Thái tử đi! Rõ ràng ngươi cũng có phần trong chuyện đó, ngươi biết phụ thân làm vậy là vì..."
"Ồn ào quá." Tạ Diệp cau mày, giọng đầy mất kiên nhẫn, "Kéo ra ngoài."
Hai tên thị vệ lập tức tiến đến, mỗi bên giữ chặt một vai Ôn Lương, chẳng tốn chút sức lực đã lôi y ra ngoài như thể nhấc một con gà.
Trong lều bỗng chốc yên tĩnh trở lại.
Tiếng gào khóc thảm thiết của Ôn Lương ban nãy khiến Tạ Diệp đau cả đầu, hắn nhắm mắt day day trán.
"Hoàng huynh xưa nay vẫn không thích những kẻ hay khóc nhè," Tạ Cẩm thở dài, "Vừa rồi quả thật làm khó huynh rồi."
Ôn Trì: "..."
Ban đầu cậu còn định lên tiếng xin cho Ôn Lương – nhân vật thụ chính, nhưng vừa nghe Tạ Cẩm nói vậy, cậu hoảng hồn nuốt lại lời đang lơ lửng nơi đầu lưỡi.
Thôi bỏ đi, cậu cũng là kẻ hay khóc, đừng có dâng đầu ra chịu chết nữa.
Ôn Lương bị đưa ra ngoài chưa đến một tuần hương, chuyện xảy ra quá đột ngột khiến Lý Hạo – người đi cùng y, sững sờ tại chỗ. Mặt hắn trắng bệch, đứng đơ như cột đá, chỉ hận không thể chuồn khỏi nơi này ngay lập tức.
Nhưng tiếc rằng đây không phải nơi muốn đến thì đến, muốn đi thì đi. Lý Hạo cảm giác hai chân mình sắp chống không nổi cơ thể nữa, nhưng vẫn phải cứng người đứng yên.
Đúng lúc này, ánh mắt của Tạ Diệp chuyển sang hắn.
Lý Hạo cảm nhận được cái nhìn kia đang lướt qua người mình, nhất thời cũng suýt quỳ sụp xuống như Ôn Lương vừa rồi.
"Còn ngươi, Lý Hạo..." Giọng Tạ Diệp có phần do dự, như thể đang nhớ lại điều gì, "Bản cung hình như đã từng nghe cái tên này ở đâu rồi."
Chu công công đúng lúc tiếp lời: "Thái tử điện hạ, có lẽ người đã quên, hắn là con trai của Lý Vấn, tên Lý Hạo, người ở Giang Nam. Ba năm trước từng là một trong những chủ mưu bắt cóc và giam giữ một nữ tử dân gian. "
"Tuy vụ án không gây chấn động lớn, nhưng vài vị đại nhân từng nhắc đến với người. Họ nói Lý Hạo đã bị giam trong ngục, chẳng rõ vì sao nay lại được thả ra."
Lý Hạo: "..."
Tạ Diệp kéo dài giọng "ồ" một tiếng: "Bản cung nhớ ra rồi, thì ra là ngươi."
Lý Hạo chết lặng, ai mà ngờ tới chỉ đến tham gia một buổi tiệc hoa đào lại bị lôi ra chuyện cũ năm xưa.
Mà người lôi ra còn là Thái tử...
"Thái tử điện hạ tha mạng, tiểu nhân đã chịu đủ trừng phạt, giờ đã sửa sai làm lại cuộc đời rồi!" Lý Hạo quỳ rạp xuống, dập đầu lia lịa, giọng run rẩy van xin.
Tạ Diệp cúi mắt nhìn hắn từ trên cao: "Chỉ ba năm ngắn ngủi, sao đủ để ngươi hoàn lương?"
Dứt lời, hắn lại gọi: "Chu Hiền."
Chu công công vội thưa: "Nô tài có mặt."
Thái tử lạnh nhạt dặn: "Tống hắn về ngục, nhốt thêm ba mươi năm nữa."
Nghe vậy, Lý Hạo trợn trắng mắt, hai mí lật ngược rồi ngất xỉu ngay tại chỗ.
Nhưng điều đó không hề ảnh hưởng đến hành động của thị vệ, họ lập tức tiến đến, kéo hắn ra ngoài như kéo một con cá chết.
Không ai để ý, sợi dây đỏ quấn hờ nơi cổ Lý Hạo rơi xuống khi bị kéo đi. Trên sợi dây ấy có một viên đá nhỏ ngũ sắc, dưới ánh mặt trời khẽ lóe lên ánh sáng rực rỡ.
Sau khi Lý Hạo bị kéo đi, một đôi giày đen dừng lại trước viên đá.
Rồi một bàn tay cúi xuống, nhặt lấy nó.
Tạ Cẩm dõi mắt nhìn theo Lý Hạo bị lôi đi, lòng anh bỗng nghẹn lại, cảm giác vô cùng khó chịu mà không rõ vì sao. Anh đứng dậy cáo từ Thái tử, định quay về lều nghỉ ngơi một lát.
Ôn Trì do dự hồi lâu cuối cùng cũng không nhịn được, lên tiếng: "Thái tử điện hạ, người định giết Ôn Lương thật sao?"
Tạ Diệp không trả lời, ngược lại hỏi: "Ngươi mong bản cung giết hắn à?"
Ôn Trì lắc đầu: "Tuy ta và hắn không thân thiết, nhưng cũng không mong hắn chết trong tay ta hay điện hạ."
Nghe vậy, Thái tử thoáng dừng, quay sang nhìn Ôn Trì, ánh mắt sâu thẳm không lường được, bình tĩnh như mặt hồ không gợn sóng: "Ngươi không nỡ?"
Ôn Trì vẫn lắc đầu.
Tạ Diệp cố chấp nói: "Cho bản cung một lý do."
Còn chẳng phải vì cậu nhát gan, sợ bị hệ thống của Ôn Lương trả thù, càng sợ bị phản phệ bởi hào quang nhân vật chính sao.
Nhưng những lời đó không thể nói ra, cậu đành uyển chuyển đáp: "Ta không muốn hại mạng người."
Nghe xong, Tạ Diệp thoáng ngẩn người, bỗng nhiên bật cười, tiếng cười càng lúc càng lớn, trong đôi mắt dài hẹp lóe lên ánh sáng lạnh khiến người khác sởn gai ốc.
Hắn giơ tay lên: "Ngươi có biết bàn tay này của bản cung đã nhuốm bao nhiêu máu người không?"
Biết nhiều chết sớm, Ôn Trì nào dám đáp, thấy tình hình sắp trượt khỏi tầm kiểm soát, cậu theo bản năng đưa tay nắm lấy tay đang giơ giữa không trung của hắn.
Tạ Diệp sững sờ nhìn cậu.
Ôn Trì nghiêm túc nói: "Ta tin rằng điện hạ chỉ là đang tự vệ chính đáng thôi."
Nói xong, Tạ Diệp bất ngờ phản tay, nắm chặt cổ tay Ôn Trì, dùng lực kéo cậu vào lòng.
Ôn Trì giật mình, theo phản xạ muốn tránh ra, không ngờ vấp chân, ngã thẳng lên đùi Thái tử.
Ôn Trì: "..."
Vãi...
Cậu cảm thấy mình sắp bị bẻ gãy cổ tới nơi.
Đúng lúc này, từ khóe mắt, cậu thấy Chu công công vén rèm bước vào: "Thái tử điện hạ, yến tiệc sắp bắt đầu rồi, thỉnh người..."
Chưa nói xong, giọng ông đã tắt ngúm.
Trước khi ông ta kịp phản ứng, chén trà trên bàn đã bay thẳng tới, đập ngay vào trán ông.