Xuyên Thành Nam Phi Của Bạo Quân

Chương 46

Khi Ôn Trì nhận ra bàn tay đang đặt trên eo mình là tay của Tạ Diệp, cả người cậu cứng đờ, lập tức như con cá chạch cố gắng trườn khỏi lòng hắn.

Tiếc là sức tay của Tạ Diệp rất lớn, hắn ghì chặt cậu trên đùi, không cho cậu chút cơ hội nào để vùng vẫy.

Cậu càng giãy giụa, bàn tay ôm eo cậu lại càng siết chặt.

Cuối cùng, Ôn Trì buông xuôi.

Cậu ngồi bất động trên đùi Tạ Diệp, khuôn mặt lộ rõ vẻ tuyệt vọng. Còn chưa kịp bình tĩnh lại, một bàn tay đột ngột vươn tới, bóp lấy cằm cậu, ép cậu quay đầu.

Ngay giây sau, cậu đã đụng phải một đôi mắt phượng lạnh băng.

Tạ Diệp lạnh giọng: "Trả lời bản cung."

Ôn Trì ngơ ngác nhìn khuôn mặt lạnh như sương của hắn: "Trả lời cái gì cơ ạ?"

Tạ Diệp: "......"

Thấy sắc mặt Tạ Diệp chợt tối sầm, Ôn Trì lập tức ngửi ra nguy hiểm, theo bản năng muốn lùi lại.

Nhưng cậu còn chưa kịp kéo giãn khoảng cách giữa hai người, đã bị Tạ Diệp siết eo kéo trở lại.

Ôn Trì hoảng hốt kêu lên một tiếng, hai tay chống vào lồng ngực hắn: "Thái tử điện hạ, người bình tĩnh đã."

"Vừa nãy Hoa Tử Tàng sờ ngươi chỗ nào?" Tạ Diệp dường như mất hết kiên nhẫn, bàn tay kia bắt đầu dò dẫm bên hông Ôn Trì, hơi thở nóng rực từng đợt phả lên mặt cậu,

"Chỗ này? Hay là chỗ này?"

Tất cả sự chú ý của Ôn Trì đều dồn hết vào bàn tay kia, cậu thậm chí còn chưa kịp hiểu tại sao Tạ Diệp lại nhắc đến Hoa Tử Tàng.

"Sờ cái gì mà sờ?" Ôn Trì choáng váng, vừa tránh tay hắn vừa cuống cuồng nói, "Thái tử điện hạ, ta không hiểu người đang nói gì cả!"

Vừa dứt lời, cậu lập tức cảm nhận được sức lực của Tạ Diệp lại tăng thêm.

"Ngươi trốn làm gì? Ngươi chán ghét bản cung đụng vào ngươi đến vậy sao? Vừa nãy Hoa Tử Tàng chạm vào ngươi, bản cung không thấy ngươi trốn tránh như thế."

Giọng Tạ Diệp như rơi vào trong đống đá vụn, lạnh đến mức làm người ta rùng mình. Hắn buông cằm cậu ra, vòng tay ra sau, giữ chặt lấy gáy Ôn Trì.

Đến lúc này Ôn Trì mới hiểu ra nguyên nhân hành động kỳ quái của Tạ Diệp—thì ra cái tên chó thái tử này vẫn còn để bụng chuyện ban nãy cậu suýt ngã thì được Hoa Tử Tàng kéo một cái.

Bảo sao lúc còn trong trướng ở tiệc hoa đào, Tạ Diệp đã như ăn phải thuốc nổ, mở miệng ra là châm chọc Hoa Tử Tàng, Hoa Tử Tàng nói gì hắn cũng phải phản bác cho bằng được.

"Thái tử điện hạ, người hiểu nhầm rồi, ta chỉ là..."

Lời giải thích của Ôn Trì còn chưa kịp nói hết, môi cậu đã bị một nụ hôn đột ngột chặn lại.

Cậu kinh ngạc tột độ, mắt mở to tròn như chuông đồng, đờ đẫn nhìn khuôn mặt gần trong gang tấc.

Trong xe ngựa chỉ có hai ngọn đèn, ánh sáng mờ nhạt màu vàng ấm chiếu lên người hai người họ, như phủ lên mặt Tạ Diệp một lớp ánh vàng mỏng mảnh.

Chỉ thấy nửa bên mặt hắn lộ ra dưới ánh đèn, nhìn gần mới phát hiện làn da hắn trắng đến ngỡ ngàng, đôi mắt phượng dưới hàng mày đen nhánh hơi híp lại, trông như được ai vẽ tỉ mỉ từng nét, hàng mi dài run nhẹ như cánh bướm khẽ quét qua má Ôn Trì.

Ôn Trì rùng mình một cái, nhột quá.

Nhưng rất nhanh, sự chú ý của cậu đã bị dời đi — vì cậu cảm giác được Tạ Diệp đang cắn môi cậu.

Tạ Diệp hôn cực tệ, thậm chí có thể nói là không có kỹ xảo gì cả. Đương nhiên, Ôn Trì cũng chẳng cảm nhận được chút tình cảm nào từ nụ hôn ấy, mà giống như Tạ Diệp đang trút giận thì đúng hơn.

"Ưm ưm......" Ôn Trì bị ép hé miệng, đầu lưỡi kia lập tức luồn vào, nước bọt không kịp nuốt chảy xuống khóe môi.

Ôn Trì đưa tay lên định lau đi chất lỏng bên cằm, nhưng lại bị Tạ Diệp giữ chặt cổ tay, bẻ tay ra sau lưng.

Hành động ấy dường như lại khiến Tạ Diệp khó chịu hơn, hắn đột nhiên cắn mạnh một cái, răng nanh sắc bén như muốn xé rách môi Ôn Trì.

Ôn Trì ngửa đầu, toàn thân mơ màng, đầu mũi và khoang miệng đều tràn ngập mùi rượu từ người Tạ Diệp.

Không bao lâu sau, cậu đột ngột cảm thấy một trận đau nhói, ngay sau đó là mùi máu tanh lợ nhẹ lan ra trong miệng.

Tạ Diệp càng dùng sức, mùi máu càng đậm...

Mặt Ôn Trì trắng bệch vì đau, muốn rên lên một tiếng nhưng miệng lại bị bịt chặt, cậu chỉ có thể giãy giụa dữ dội. Nào ngờ động tác ấy lại càng chọc giận Tạ Diệp, hắn giữ chặt hai tay cậu, tay còn lại tiếp tục lần mò bên hông.

Không biết chạm vào đâu rồi.

Ôn Trì đang giãy đành đạch thì bỗng nhiên toàn thân cứng đờ, sau đó... bật cười như điên: "hahaha hahaha——"

Tạ Diệp cũng ngừng lại theo.

Ôn Trì vặn vẹo trong lòng hắn, cười đến mức tai đỏ rực, không tài nào ngừng lại được: "Hahaha... người chạm trúng chỗ nhột của ta rồi, má ơi nhột chết mất hahaha..."

Tạ Diệp: "......"

Vẻ mặt hắn tối sầm thấy rõ, đáng tiếc Ôn Trì còn đang cười nghiêng ngả, căn bản không để ý đến biến hóa trên gương mặt hắn.

Cười một hồi, Ôn Trì không chú ý mà lăn từ trên đùi hắn xuống đất.

Đến khi cậu cuối cùng cũng ngừng cười được, mở mắt ra thì bắt gặp gương mặt của Chu công công đang cúi xuống nhìn mình, biểu cảm phức tạp khó tả.

Ôn Trì: "......"

Nụ cười còn chưa kịp thu lại hoàn toàn đã cứng đờ trên mặt Ôn Trì.

Trong không khí tĩnh lặng, Chu công công len lén liếc nhìn về phía Tạ Diệp, sau đó nhẹ giọng nhắc nhở: "Ôn công tử, dưới đất lạnh, ngươi vẫn nên mau đứng dậy đi."

Ôn Trì lau mặt một cái, bò dậy khỏi sàn xe bằng cả tay chân.

Cậu thầm nghĩ phen này tiêu rồi, lại chọc giận tên keo kiệt ấy nữa rồi, thế là rụt cổ đứng nép sang một bên, cúi gằm mặt, vẻ mặt đầy dè chừng.

Trần xe không cao, xe ngựa lại lắc lư theo đường đi, cậu buộc phải khom người, đong đưa theo từng nhịp xóc của xe. May mà vẫn miễn cưỡng đứng vững được.

Ôn Trì lén ngước mắt lên nhìn —

Chỉ thấy Tạ Diệp vẫn giữ nguyên tư thế ban đầu ngồi trên xe lăn, giống như vừa trải qua chuyện gì quá đỗi chấn động, sắc mặt hắn vẫn chưa thoát ra khỏi trạng thái ngơ ngác ban nãy.

Trong ấn tượng của Ôn Trì, rất hiếm khi thấy Tạ Diệp có biểu cảm kiểu "vỡ hình tượng" như vậy.

Cậu nhớ lần cuối cùng trông thấy nét mặt tương tự trên gương mặt Tạ Diệp là trong đêm ở chợ phiên nọ — khi ấy Tạ Diệp bảo cậu chạy trước, cậu chạy được một đoạn thì bị lực lượng nào đó kéo ngược lại.

Lúc ấy, Tạ Diệp trơ mắt nhìn cậu càng chạy càng gần, mặt cũng đờ ra hệt như bây giờ, cứ như thể gặp ma vậy.

Nhưng sự nghi hoặc trong lòng Ôn Trì cũng chẳng kéo dài được bao lâu.

Chu công công không biết từ đâu lấy ra một chiếc khăn tay sạch, tỉ mỉ lau mặt cho Tạ Diệp.

Chiếc khăn ấy màu trắng, sau khi lau xong thì lấm tấm vài vệt đỏ mờ — đó là nước bọt Ôn Trì phun đầy lên mặt Tạ Diệp lúc cười, lẫn với chút máu bị cắn ra từ miệng cậu.

Nói cách khác...

Cậu vừa rồi cười đến mức... phun cả nước miếng lên mặt Tạ Diệp.

Ôn Trì nhớ rất rõ, Tạ Diệp mắc chứng sạch sẽ. Trong nguyên tác có viết một đoạn, sau khi Tạ Diệp lên ngôi, một phi tần vô tình làm đổ canh lên tay áo hắn, kết quả bị hắn thẹn quá hóa giận, siết chết tại chỗ.

Tuy rằng hiện tại nhìn hành vi của Tạ Diệp không quá giống kiểu người mắc bệnh sạch sẽ nghiêm trọng, nhưng điều đó cũng chẳng ngăn hắn g**t ch*t cậu.

Ôn Trì sợ thật rồi. Nếu cậu mà có đuôi, nhất định nó đã cụp sát vào người, khẽ run rẩy rồi.

Cậu lấy hết can đảm nhận lấy chiếc khăn tay mới từ tay Chu công công, lò dò đi đến trước mặt Tạ Diệp:

"Thái... Thái tử điện hạ, ta giúp ngươi lau một chút."

Nói xong liền nghiêm túc lau mặt hắn, nhưng do run tay vì quá sợ, suýt chút nữa chọc luôn khăn vào mắt Tạ Diệp.

Tạ Diệp: "......"

Mặt Ôn Trì tái nhợt, suy nghĩ một chút vẫn là đừng tăng xác suất tử vong của mình thì hơn, bèn định thu tay lại.

Không ngờ tay vừa rút được nửa chừng đã bị Tạ Diệp bất ngờ nắm chặt cổ tay kéo lại.

Ánh mắt hắn tràn đầy vẻ chán ghét, như thể vẫn chưa tiêu hóa được cảm giác nước miếng đầy mặt ban nãy.

Chỉ cần nghĩ đến cảnh đó thôi đã thấy tức nghẹn ngực, giọng nói xưa nay luôn lạnh nhạt lúc này lại mang theo hàm ý nghiến răng nghiến lợi: "Ôn Trì, ngươi chán sống rồi à?"

Ôn Trì giật bắn cả người, đến khăn tay rơi xuống đất cũng không hay, miệng mở to, đôi mắt tràn ngập hoảng sợ nhìn chằm chằm Tạ Diệp.

Tạ Diệp lạnh như băng, kéo Ôn Trì lại gần:

"Ngươi tưởng lau đi là xong chuyện?"

"Không, ta không lau đi chúng..." Ôn Trì sợ đến mức lắp bắp, cảm giác như cái chết đang kề sát bên tai, liền buột miệng nói bừa, "Ta chỉ... chỉ là muốn lau cho đều ra một chút..."

Tạ Diệp: "......"

Có lẽ do khoảng cách quá gần, Ôn Trì thấy rõ môi Tạ Diệp đang giật giật.

Cậu cũng chợt nhận ra mình vừa nói cái quái gì.

A a a!

Cậu đang ăn nói linh tinh cái gì vậy trời ơi!

Giây phút ấy, Ôn Trì chỉ muốn khâu miệng mình lại, nhưng đáng tiếc miệng thì không chịu nghe lời, vẫn bị bản năng sinh tồn thôi thúc tiếp tục lảm nhảm:

"Thái tử điện hạ, tiểu nhân cảm thấy nếu nước bọt dính lên mặt, chỉ cần lau là được, nhưng nếu dính vào miệng thì chẳng phải người sẽ... sẽ nuốt vào sao? Nếu có thể ngăn người khỏi nuốt nước miếng của ta, thì chuyện này... cũng xem như là việc tốt rồi..."

Tạ Diệp: "......"

Thôi xong rồi, lần này sắc mặt hắn đen thui thật rồi.

Ôn Trì bị hơi lạnh tỏa ra từ người hắn làm cho nổi cả da gà, cậu nhắm tịt mắt lại, như thể đã thấy bóng tử thần hiện ra trước mặt.

Ngay khoảnh khắc ấy, Tạ Diệp bỗng lạnh lùng hỏi:

"Vậy ngươi muốn ai ăn nước bọt của ngươi?"

Ôn Trì mơ màng chớp mắt, không hiểu sao lại chuyển đề tài sang chuyện này.

Tạ Diệp lại hỏi: "Hoa Tử Tàng?"

Ôn Trì im bặt, cậu đang cố gắng phân tích xem chuyện này có liên quan gì tới Hoa Tử Tàng không.

Phải nói là Hoa Tử Tàng thật đáng thương, bị Tạ Diệp nhắm vào không thôi, đến lúc rời đi rồi vẫn không yên thân, liên tục bị gọi hồn.

"Không không không..." Ôn Trì điên cuồng lắc đầu, "Ta với hắn không thân chút nào hết!"

"Ồ?" Giọng Tạ Diệp càng lúc càng lạnh, "Thì ra ngươi muốn người thân quen ăn nước bọt của ngươi?"

Ôn Trì: "......"

Cái logic gì đây?

Tư duy của cái tên chó thái tử này thật sự kỳ dị quá thể, đúng là thiên tài logic.

Dưới ánh nhìn rét căm căm của Tạ Diệp, Ôn Trì sắp chịu không nổi nữa, cậu nhăn nhó nói:

"Ta vì sao nhất định phải để người khác ăn nước miếng của mình chứ? Ta không muốn ăn nước miếng của ai hết, cũng không muốn ai ăn nước miếng của ta!"

Tạ Diệp im lặng, ánh mắt dán chặt lên mặt Ôn Trì.

Ôn Trì cố gắng tránh né ánh nhìn đó, đến mức gần như rúc cả đầu vào cổ áo.

Hai người cứ giằng co như thế một lúc lâu.

Ôn Trì tưởng phen này chắc tiêu thật rồi, không ngờ Tạ Diệp lại đột ngột buông cổ tay cậu ra.

Cậu sửng sốt nhìn hắn, chỉ thấy Tạ Diệp hừ lạnh một tiếng qua mũi, xoay mặt đi, đưa cả cái gáy ra cho cậu nhìn.

Ôn Trì chẳng còn tâm trí đâu mà suy đoán xem Tạ Diệp lại giận dỗi vì lý do gì nữa, cậu cảm thấy bản thân may mắn sống sót qua ải, thân tàn tâm mệt, vội ngồi xuống chỗ xa hắn nhất.

Xe ngựa lắc lư không ngừng, cuối cùng cũng vào đến hoàng cung.

Ôn Trì nhắm mắt dưỡng thần trong chốc lát, mới thấy tinh thần khá hơn một chút.

Đến khi xe ngừng lại trước cổng trạch viện Trúc Địch Cư, cậu lập tức nhảy xuống xe như chạy nạn.

"Ôn công tử!" Chu công công cũng theo sau xuống xe, nhỏ giọng gọi, "Ôn công tử xin dừng bước!"

Ôn Trì dừng chân, không tình nguyện hỏi: "Chu công công còn chuyện gì sao?"

Chu công công quay đầu liếc về phía cửa sổ xe, rồi kéo Ôn Trì sang một bên, lộ vẻ khó xử:

"Ôn công tử, giờ người cũng rõ tính khí Thái tử điện hạ rồi đấy, điện hạ hiện tại vẫn còn đang giận đó. Nếu giờ người cứ thế mà đi, chỉ e đợi lát nữa điện hạ quay về sẽ tức đến không biết chừng nào đâu. Chi bằng người nán lại dỗ dành ngài ấy một chút rồi hãy đi."

Bình Luận (0)
Comment