Ôn Trì giơ tay đến phát mỏi, vậy mà vẫn không thấy Tạ Diệp đưa tay ra nhận áo.
Một lúc sau, Tạ Diệp mới hạ mắt, ánh nhìn lướt qua đôi chân trần của cậu, giọng nhàn nhạt: "Giữ lấy đi."
Nói xong, hắn quay người phóng lên đầu tường cách đó không xa.
Ôn Trì trơ mắt nhìn bóng dáng xám đen của hắn hòa vào màn đêm tĩnh mịch, cậu thu tay về, chợt cảm thấy gió đêm lùa qua da thịt lạnh buốt. Nhưng cậu vẫn không khoác lại áo của Tạ Diệp, mà vội vàng bước nhanh về phòng.
Nhược Phương và Nhược Đào không biết chuyện cậu lén rời khỏi Trúc Địch cư vào ban đêm, hai nha đầu chắc đã sớm đi ngủ trong phòng.
Còn Bình An—
Từ sau khi Ôn Trì bắt đầu nghi ngờ Bình An là gian tế do ai đó cài vào, cậu liền ném hết đống việc nặng nhọc lên người Bình An, thậm chí còn để cậu ta gánh luôn phần việc của Nhược Phương và Nhược Đào.
Thành ra ánh mắt của Bình An nhìn cậu ngày càng oán thán, cũng ngày càng né tránh. Nhưng Ôn Trì vờ như không thấy, dù sao thì chịu khổ cũng đâu phải cậu.
Xác nhận mọi người đều đã ngủ, Ôn Trì liền lén trở về phòng lấy quần áo, rồi lại chuồn sang phòng tắm.
Phòng tắm tối om, chỉ thắp hai ngọn nến, ánh sáng leo lét chỉ đủ chiếu sáng một góc.
Ôn Trì sợ ánh nến quá rõ sẽ khiến Nhược Phương và Nhược Đào chú ý, nên không dám đốt thêm. Cậu đi lòng vòng hai lượt trong phòng tắm, mới giật mình nhận ra ở đây phải tự đun nước nóng.
Nhưng chỗ đun nước lại ở nhà bếp phía bắc Trúc Địch cư, cách phòng tắm một khoảng sân.
Giờ bảo cậu ra đó đun nước là chuyện quá xa vời, chưa nói đến việc xách nước về, chỉ đi từ phòng tắm ra nhà bếp thôi cũng đủ khiến cậu mệt lả.
Đến giờ, chân Ôn Trì vẫn còn mềm nhũn.
Vừa rồi chỉ đi bộ từ ngoài vào đây đã tiêu hao hết toàn bộ sức lực. Cậu dựa vào thành bồn tắm gỗ trống rỗng, cẩn thận ngồi xuống đất.
Tuy cậu và Tạ Diệp chưa đi đến bước cuối cùng, cũng không để lại gì trong người, nhưng toàn thân vẫn vô cùng khó chịu. Hơn nữa lúc nãy còn nằm lăn trên bãi cỏ, tóc tai và người đều dính đầy cỏ vụn, vẫn phải rửa ráy cho sạch sẽ.
Ôn Trì nghỉ ngơi một lúc lâu, đợi sức lực hồi phục được chút ít, liền định lấy nước lạnh lau tạm người.
May mắn Nhược Phương và Nhược Đào vẫn thường trữ nước trong lu, nên cậu không cần mệt xác đi múc nước giếng.
Cậu nghiến răng đứng dậy, đang định múc ít nước ra, thì chợt nghe tiếng gõ cửa khe khẽ.
"Ôn công tử." Giọng nói dè dặt của Bình An vang lên trong đêm vắng, vô cùng rõ ràng.
Ôn Trì giật mình, lập tức chột dạ kéo áo che người, bình tĩnh lại rồi mới giả vờ điềm nhiên đáp: "Là ta."
Bình An hỏi: "Công tử muốn tắm rửa sao?"
"Ta hơi nóng, muốn tắm chút." Ôn Trì nói xong, linh quang lóe lên, liền dõng dạc sai khiến: "Đúng rồi, ngươi đi đun ít nước nóng cho ta đi."
Bên kia im lặng.
Dù Bình An không nói lời nào, Ôn Trì cũng đoán được chắc cậu ta đang hối hận vì vừa rồi lỡ gõ cửa.
Một lúc sau, Bình An mới đáp: "Nô tài đi ngay, công tử chờ chút."
Ôn Trì lại tiếp tục ngồi bên bồn tắm chờ đợi.
Chờ rất lâu, mới nghe tiếng bước chân Bình An mang nước đến. Cái thùng dùng để múc nước cũng không quá lớn, nhưng muốn đổ đầy bồn tắm thì cũng phải đi lại hơn mười lượt.
Thế là Bình An cứ thế đi tới đi lui hơn mười lần.
Khi bồn tắm được đổ đầy nước, Bình An đã mệt đến mức đứng không thẳng lưng.
Ôn Trì cảm kích nói: "Vất vả cho ngươi rồi."
Bình An lau mồ hôi đầm đìa trên mặt, gượng cười: "Đây là việc nô tài nên làm."
Ôn Trì phất tay: "Ngươi đi nghỉ đi."
Bình An xách thùng chuẩn bị rời đi.
Ôn Trì như chợt nhớ ra điều gì, vội gọi lại: "Đúng rồi, ngươi có nghe được tin tức gì liên quan đến nhà họ Hoa không?"
Nghe vậy, Bình An đưa mắt đánh giá Ôn Trì một lượt, ánh mắt có phần kỳ quái, thấp giọng lẩm bẩm: "Công tử sao lại đột nhiên hỏi chuyện nhà họ Hoa?"
Chẳng phải vì trong viện này chỉ có cậu ta là biết nhiều nhất đấy sao.
Ôn Trì nghĩ bụng như vậy, nhưng ngoài mặt vẫn nghiêm túc: "Mấy hôm trước ta gặp không ít người nhà họ Hoa trong tiệc sinh nhật của Trưởng công chúa, mà Thái tử điện hạ lại là con của Hoa hoàng hậu, nên ta muốn tìm hiểu thêm chút."
Ôn Trì nói rất thành khẩn, hoàn toàn không giống đang bịa chuyện.
Bình An do dự một lát, vẫn lắc đầu: "Nhà họ Hoa là danh môn thế gia ở kinh thành, dù chỉ là họ hàng xa bị cảm cũng đủ khiến đám công tử thiếu gia sợ xanh mặt. Nô tài chỉ là một kẻ hầu, làm sao biết nhiều chuyện của họ cho được?"
Ôn Trì thấy cậu ta không muốn nói thêm, cũng không ép buộc, liền để cậu đi.
Chờ Bình An rời khỏi, Ôn Trì liền c** đ*, tr*n tr**ng bước vào bồn tắm.
Lúc này cậu đã hoàn toàn tỉnh táo, nhớ lại chuyện đêm qua chỉ thấy buồn cười và khó tin.
Sao lại biến thành như vậy được?
Lúc đó đầu óc cậu hoàn toàn trống rỗng, chỉ ngửi thấy mùi máu trên người Tạ Diệp.
Vậy mà cái mùi máu đó đối với cậu lại cực kỳ hấp dẫn, cậu cứ như bị dụ, chỉ muốn quấn lấy Tạ Diệp mọi lúc mọi nơi để làm dịu cơn bứt rứt trong lòng.
Thực ra ngay từ đêm đầu tiên bị hắn cho uống máu, cậu đã nếm thấy vị ngọt. Chỉ uống mấy ngụm đã thấy đầu óc lơ mơ, thậm chí sau đó ngủ chung với Tạ Diệp lúc nào cũng không biết.
Có điều đêm đó cậu không mất kiểm soát như tối qua.
Chẳng lẽ có liên quan đến lượng máu?
Hôm ấy Tạ Diệp chỉ dùng răng cắn một vết nhỏ trên ngón tay, máu không nhiều như tối qua.
Ôn Trì ngâm mình trong nước nóng, chỉ để lộ phần mặt trên khỏi mặt nước, trong đầu xoay vần đủ thứ, nhưng vẫn không ra được manh mối nào.
Chỉ có một điều chắc chắn—
Máu của Tạ Diệp đúng là thứ tốt, lại còn có nhiều công dụng. Chẳng trách Trưởng công chúa phải đích thân đến cầu xin hắn chữa bệnh.
Sáng hôm sau, Ôn Trì ngủ tới tận trưa mới dậy.
Không biết có phải do tâm lý hay không, mà phần sau vẫn còn hơi đau. Cảm giác lạ lạ ấy khiến dáng đi của cậu trở nên kỳ cục, đến cả Nhược Đào dọn bữa sáng cũng nhìn ra điều gì đó.
Nhược Đào lo lắng hỏi: "Công tử không khỏe sao?"
Ôn Trì bị một cô nương hỏi chuyện này, lập tức đỏ bừng mặt, luống cuống lắc đầu: "Không sao, ta khỏe."
Nhược Đào nói: "Nhưng sắc mặt công tử trông tệ lắm, hay để nô tỳ đi mời ngự y đến xem thử?"
Ôn Trì cũng nghĩ nên đi khám, nhưng chỗ đó... bảo người ta khám thật sự rất mất mặt. Cậu cũng không muốn ai biết chuyện xảy ra tối qua.
Nghĩ một lát, Ôn Trì từ chối: "Chỉ là tối qua ta ngủ không ngon, lát nữa ngủ thêm chút sẽ ổn."
Nhược Đào tuy vẫn lo, nhưng thấy cậu kiên quyết, cũng không tiện nói thêm.
Ăn xong, Ôn Trì lại lên giường nằm tiếp.
Ở cổ đại thì nằm mãi không phải chuyện hay, Ôn Trì đã dần tập thói quen hạn chế nằm không, nhưng giờ người cậu vừa khó chịu, vừa đau, thật sự không thể nằm ngoài được.
May mà trong Trúc Địch cư chỉ có bốn người, không dễ bị dòm ngó bàn tán.
Chiều đến, Ôn Trì tỉnh lại vì khát, định ra ngoài rót nước rồi nhân tiện đi dạo một vòng.
Kết quả, cậu bị dọa hết hồn.
Vốn dĩ Trúc Địch cư khá yên tĩnh, không biết từ lúc nào đã xuất hiện một đám cung nữ và thái giám, xếp hàng ngay ngắn giữa sân, bị Nhược Đào quát mắng nghiêm khắc.
Nghe thấy tiếng gọi, Nhược Đào quay lại, lập tức nở nụ cười ngọt ngào: "Công tử dậy rồi."
Ôn Trì chỉ vào đám người đó: "Họ là?"
Nhược Đào đáp: "Họ là người do Chu công công đưa đến, nói là để cùng hầu hạ công tử."
Dứt lời, nàng cau mày quát lên: "Còn không mau chào Ôn công tử!"
Đám người kia bị giọng điệu sắc lạnh của nàng dọa sợ run lên, ngay sau đó đồng loạt chắp tay cúi chào Ôn Trì.
Ôn Trì đếm thử, tổng cộng tám người.
Nhiều quá rồi đấy.
Ở Ôn phủ thì chỉ hai ba người hầu, đến Đông cung cũng vậy, mà cậu thì vốn không quen được người khác hầu hạ.
Giờ một lúc thêm tám người, làm Ôn Trì cảm thấy đau đầu.
Nhưng rồi cậu nhớ ra một chuyện quan trọng.
"Trúc Địch cư này nhỏ lắm, có mấy gian phòng thôi, bọn họ ngủ ở đâu?"
"Công tử yên tâm, Chu công công đã sắp xếp xong rồi." Nhược Đào cười nói, "Thái tử điện hạ đã dặn Chu công công tìm một viện khác gần đây, nơi đó đã được dọn dẹp sạch sẽ, họ sẽ ở đó trước, công tử và chúng nô tỳ cũng sẽ lần lượt dọn qua."
Ôn Trì ngẩn ra: "Tất cả đều do Thái tử điện hạ sắp xếp?"
Tối qua cậu đã không kiêng nể mà đá Tạ Diệp hai cước, thậm chí một cước còn nhắm ngay ngực hắn.
Nghĩ lại vẫn thấy sợ, đá vào người thái tử, dù có chết trăm lần cũng không đủ đền tội.
Cậu còn tưởng Tạ Diệp sẽ đến tìm cậu tính sổ, ai ngờ thực tế hoàn toàn ngược lại. Quả là lòng dạ thái tử, như kim đáy biển. Hắn chẳng theo lối thường gì cả.
"Đúng rồi, công tử." Nhược Đào nhận một chiếc hộp gỗ từ tay một cung nữ, hai tay dâng lên cho Ôn Trì, "Chu công công dặn nô tỳ, nhất định phải đưa cái này cho công tử."
Ôn Trì mờ mịt nhận lấy: "Cái gì đây?"
Nhược Đào lắc đầu: "Nô tỳ không biết."
Ôn Trì mang hộp về phòng, đóng cửa lại, cũng tiện tay đóng luôn cả tiếng của Nhược Đào đang huấn luyện người mới bên ngoài.
Cậu ngồi xuống bàn, đặt hộp lên rồi mở ra.
Ngay lập tức, cậu thấy mấy món đồ yên tĩnh nằm trong hộp gỗ, hình như được làm bằng ngọc, kích cỡ bằng nhau, sờ vào tỏa ra cảm giác ấm áp.
Ôn Trì cầm một cái lên xem, chỉ mấy giây sau đã hiểu đây là gì.
Trong chớp mắt, mặt cậu đỏ bừng đến mức như muốn chảy máu.
Cậu ném thẳng món đồ kia lại vào hộp, mãi mới nghiến răng nghiến lợi phun ra ba chữ: "Đồ chó thái tử."
Cùng lúc đó, tại thư phòng Thái tử.
Tạ Diệp chống cằm, lười biếng nhìn đống thư tấu trình lên, mắt không tập trung, cuối cùng gọi Chu công công tới.
"Ngươi chuẩn bị xong lễ vật chưa?"
"Khởi bẩm Thái tử, nô tài đã sớm chuẩn bị xong, còn cho người đưa đến tay Ôn công tử rồi." Chu công công cúi đầu đáp,
"Nô tài đặc biệt chọn lễ vật phù hợp nhất, còn nhờ thợ thủ công chế tác theo thể trạng thực tế của người, Ôn công tử nhất định sẽ rất vui mừng."
Tạ Diệp gật gù: "Vậy thì tốt."
Hắn có vẻ đang nghĩ chuyện khác, cũng chẳng hỏi Chu công công chuẩn bị thứ gì. Trong lòng hắn, Chu Hiền vẫn luôn đáng tin.
Tạ Diệp ừ một tiếng, phất tay: "Đi lĩnh thưởng đi."
Chu công công mừng rỡ ra mặt, vội vàng đáp vâng, vui vẻ lui xuống.