Trước đó không lâu, trong yến hội hoa đào, Ôn Trì từng nghe Tạ Cẩm nhắc đến chuyện sẽ đến Tấn Châu.
Có điều khi ấy cậu chưa từng nghĩ chuyện này sẽ liên quan đến mình, nên một tai nghe vào, một tai lọt ra, chẳng hề để tâm.
Vì vậy, khi nghe được câu nói kia từ miệng Hoàng đế, trong lòng Ôn Trì không khác nào bị sét đánh.
Cậu sửng sốt đến mức hồi lâu không thốt ra lời.
"Ngươi không cần vội," Hoàng đế nói, "Từ giờ đến lúc khởi hành vẫn còn vài ngày, ngươi về suy nghĩ kỹ càng."
Ông thở dài, "Nếu không phải vì bao nhiêu người đi rồi mà chẳng ai có kết quả gì, trẫm cũng không đến mức dùng đến hạ sách này."
Ôn Trì nghe tiếng thở dài của Hoàng thượng, liếc mắt nhìn Tạ Cẩm đang ngơ ngẩn xuất thần, cất giọng khó khăn:
"Hồi bẩm Hoàng thượng, không phải tiểu nhân không nguyện ý, chỉ là việc này e rằng có phần không ổn."
Hoàng đế hỏi lại: "Sao lại không ổn?"
Ôn Trì càng cúi đầu thấp hơn:
"Tiểu nhân rốt cuộc cũng là thị thiếp của Thái tử điện hạ, nếu chưa được sự cho phép của điện hạ mà tự ý rời cung... chỉ e rằng..."
Chỉ e rằng sẽ chết rất thảm.
Dù gì cũng là hoàng cung, không phải nơi muốn đến thì đến, muốn đi là đi. Trước kia cậu muốn về thăm Ôn phủ cũng phải được sự đồng ý của Tạ Diệp, làm sao dám vượt mặt hắn mà nhận lời Hoàng thượng?
Nào ngờ Ôn Trì vừa dứt lời, đã nghe thấy Hoàng đế bật cười nhẹ. Ông nâng tách trà lên nhấp một ngụm, cười nói:
"Ngươi yên tâm, nếu trẫm chưa bàn qua với Thái tử, sao có thể gọi ngươi đến đây trực tiếp?"
Ôn Trì sững người.
"Trẫm đã bảo người tổng hợp lại mấy phương pháp mà ngươi đưa ra, rồi đưa cho các đại thần xem xét. Ai cũng cho rằng mấy cách ấy rất đáng để thử. Chỉ tiếc là những phương pháp kia đều do một mình ngươi nghĩ ra, nước trong kinh không thể cứu lửa ngoài Tấn Châu"
"Vì vậy, trẫm muốn ngươi đi cùng đoàn của Tạ Cẩm một chuyến. Nếu có thể sớm giải quyết được chuyện ở Tấn Châu, cũng coi như trẫm bớt được một nỗi lo."
Hoàng đế đặt chén trà trở lại, nói tiếp:
"Ban đầu trẫm vốn định để Thái tử thay thế Tạ Cẩm đi chuyến này, đáng tiếc là chân hắn không tiện."
Nói đến đây, vẻ mặt Hoàng đế như sực nhớ ra điều gì không vui, dần trở nên âm trầm, bàn tay đặt trên đầu gối cũng siết lại thành nắm đấm.
Còn Tạ Cẩm — kẻ suýt chút nữa bị thay thế — lại chẳng có tí cảm giác nguy cơ nào, vẫn ngồi đó ngơ ngẩn không hề hay biết.
Ôn Trì yên lặng lắng nghe Hoàng đế nói, không dám chen lời.
Một lúc lâu sau, Hoàng đế như đã điều chỉnh lại cảm xúc, mới chậm rãi nói:
"Thái tử nói hắn sẽ không đi, cũng sẽ không can thiệp vào quyết định của ngươi. Nếu ngươi nguyện ý giúp một tay, thì hãy nhận lời."
Trong lòng Ôn Trì cũng rất giằng co. Một mặt cậu không dám chọc giận Tạ Diệp, mặt khác lại không muốn trực tiếp từ chối yêu cầu của Hoàng đế.
Nghe nói đám người Tạ Cẩm đã chuẩn bị cho chuyến đi Tấn Châu từ lâu, nay sắp khởi hành lại đột ngột mời cậu cùng đi, chắc chắn đã cân nhắc kỹ càng.
Huống chi, đây cũng là một cơ hội hiếm có để lập công.
Nếu thật sự giúp được quốc gia giải quyết nạn châu chấu, có lẽ cậu cũng sẽ có thêm một phần cơ hội sống sót trong cung.
Chỉ là... không biết Tạ Diệp kia rốt cuộc có thật sự bằng lòng hay chỉ vì nể mặt Hoàng thượng mà miễn cưỡng đồng ý. Điểm này cậu vẫn cần kiểm chứng.
Ôn Trì giằng co hồi lâu, không lập tức từ chối cũng chẳng gật đầu, chỉ uyển chuyển nói:
"Hồi bẩm Hoàng thượng, hiện nay tiểu nhân quanh năm sống trong Đông cung, rất ít khi rời khỏi hoàng cung, cũng chưa từng nghĩ tới việc ra ngoài xa, mong Hoàng thượng cho phép tiểu nhân được suy nghĩ thêm."
Hoàng đế nghe vậy cũng không ép buộc:
"Được, trẫm cho ngươi hai ngày để cân nhắc."
Ôn Trì vội đáp: "Tạ ơn Hoàng thượng."
"Chuyện này nếu ngươi đồng ý, cũng không cần dùng thân phận thật rời cung. Trẫm sẽ chuẩn bị một thân phận khác cho ngươi, điểm này ngươi không cần lo."
Nói tới đây, Hoàng đế khựng lại một chút, "Tuy ngươi là thị thiếp của Thái tử, nhưng ngươi đâu phải nữ tử, vẫn là thân nam nhi, cũng không cần tự giam mình trong phòng khuê các như đàn bà con gái."
Ôn Trì: "..."
Nếu giờ cậu nói mơ ước của mình là làm một con cá mặn nằm nhà suốt ngày, không biết Hoàng thượng có tức đến mức nôn ra máu không.
Sau khi nói hết những gì cần nói, Hoàng đế liền sai thái giám đưa Ôn Trì về trước, còn mình thì muốn trò chuyện riêng với Tạ Cẩm thêm một lát.
Ôn Trì theo thái giám rời khỏi thư phòng, vừa đi vừa thấy một bóng người cao lớn rắn rỏi như cây dương thẳng tắp đang đứng chờ bên ngoài.
Khi đi ngang qua, Ôn Trì không nhịn được liếc nhìn mấy cái.
Quả nhiên là Lâm tướng quân.
Lúc này khoảng cách gần hơn, Ôn Trì mới phát hiện ra Lâm tướng quân tuy có đôi mày rậm mắt to, nhưng dáng vẻ không đến mức thô kệch như tưởng tượng, ngược lại còn có phần ngây ngô khiến người ta buồn cười.
Có điều chiều cao gần hai mét khiến hắn giống như một con gấu lực lưỡng.
Chỉ thấy Lâm tướng quân mặt không đổi sắc, nhíu mày, thần thái nghiêm túc, chẳng khác nào một vị chỉ huy đáng sợ trong phim thời dân quốc.
Thế nhưng, vừa nhớ lại cảnh Lâm tướng quân ngồi gảy đàn trong yến tiệc hoa đào, cả người Ôn Trì lập tức thấy không ổn chút nào.
Đi được một đoạn, thái giám đi trước dường như nhận ra ánh mắt Ôn Trì liếc nhìn Lâm tướng quân, liền the thé giải thích:
"Nạn châu chấu ở Tấn Châu gây thiệt hại nghiêm trọng, lương thực tổn thất nặng nề, nhiều nơi rơi vào cảnh đói kém, có kẻ thừa cơ nổi loạn, tình hình rất hỗn loạn. Hoàng thượng muốn để Lâm tướng quân cùng Tứ hoàng tử đi chuyến này."
Lâm tướng quân cũng đi?
Trong lòng Ôn Trì mơ hồ có chút vui sướng. Cậu vốn cũng muốn xem thử trên người Lâm tướng quân rốt cuộc xảy ra chuyện gì, vì sao lại thay Ôn Lương gảy đàn trong yến tiệc.
Thái giám lại nói: "Không chỉ có Lâm tướng quân, nghe nói còn rất nhiều người cùng đi. Hoàng thượng lần này điều động không ít, mấy hôm nay ngày đêm đều vì chuyện này mà lao tâm khổ tứ."
Ôn Trì lặng lẽ lắng nghe.
Không lâu sau, thái giám lại nói tiếp:
"Nếu không phải ngay cả Thượng thư Doãn đại nhân cũng bó tay trước nạn châu chấu, Hoàng thượng cũng sẽ không nghĩ đến hạ sách là để Ôn công tử ngài đi xem thử. Mong Ôn công tử suy nghĩ cho kỹ."
Ôn Trì khẽ gật đầu: "Ta sẽ suy nghĩ."
Suốt ba ngày liền, Tạ Diệp luôn ở trong thư phòng, nhìn qua thì như đang xử lý chính vụ, kỳ thực chẳng làm gì cả.
Chu công công cảm nhận được tâm trạng của hắn rất tệ, liền rụt rè đứng hầu bên cạnh, cố gắng biến bản thân thành phông nền, chỉ sợ vô tình chọc giận hắn.
Ngay lúc này, giọng Tạ Diệp bỗng vang lên: "Chu Hiền."
Chu công công lập tức tiến lên: "Có nô tài."
Tạ Diệp ngồi trên xe lăn, vẫn là tư thế quen thuộc, một tay chống cằm, tay kia lật giở thư từ. Hàng mi dài rũ xuống che mất đôi mắt đen nhánh, khiến người ta chẳng thể nhìn rõ cảm xúc trong đáy mắt, chỉ nghe giọng hắn đều đều mà lạnh nhạt:
"Bọn họ đi chưa?"
Chu công công nhẩm tính thời gian, khẽ đáp: "Sắp rồi ạ."
Tạ Diệp khẽ "ừ" một tiếng.
Chu công công liếc nhìn bức thư sắp bị hắn nhìn đến thủng một lỗ, trong lòng giằng co dữ dội một phen, cuối cùng vì cuộc sống dễ thở sau này mà đánh liều mở miệng:
"Thái tử điện hạ, nếu đã không muốn đến Tấn Châu, sao lại để Hoàng thượng đi hỏi Ôn công tử?"
Tạ Diệp chẳng buồn nhấc mí mắt, giọng điệu uể oải:
"Lão hoàng đế kia cứ như ruồi nhặng bay vòng quanh bản cung bao lâu nay, chẳng phải cũng chỉ để ta gật đầu cho ông ta đi hỏi Ôn Trì một tiếng à?"
Chu công công: "..."
Tuy đã nghe quá nhiều lần những lời gọi loạn xạ của Thái tử dành cho Hoàng thượng, nhưng mỗi lần nghe, ông lại thấy đau tim một lần.
E rằng trên đời này chẳng còn ai lớn gan như Thái tử nữa rồi.
Chu công công vội vàng điều chỉnh suy nghĩ, cẩn trọng nói:
"Nô tài nghĩ Ôn công tử chưa chắc sẽ từ chối Hoàng thượng đâu ạ. Lập công là có thưởng, mà phần thưởng của Hoàng thượng hiện nay có sức hấp dẫn không nhỏ đối với bất kỳ ai..."
Lời còn chưa dứt, đã bị Tạ Diệp ngắt ngang: "Hắn sẽ không đi."
Chu công công sửng sốt, len lén lau mồ hôi lạnh trên trán.
Tạ Diệp nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, hướng đó chính là nơi Ôn Trì ở – Trúc Địch cư. Hắn nheo mắt lại, vừa như nói với Chu công công, lại giống đang lẩm bẩm một mình:
"Gan hắn nhỏ như thế, chỉ cần bị bản cung liếc một cái đã sợ đến phát run. Ta đoán hắn không dám tự mình rời khỏi Đông cung nửa bước."
Chu công công im lặng, càng nghe càng thấy rối.
Nếu Thái tử đã không muốn Ôn công tử đi, vậy thì chỉ cần trực tiếp từ chối yêu cầu của Hoàng thượng, hoặc dọa cho Ôn công tử một trận là xong, sao còn phải để cậu tự quyết?
Chu công công có thể cảm nhận được sự thăm dò mà Thái tử dành cho Ôn Trì, nhưng ông lại thấy việc thử dò xét này hoàn toàn không cần thiết.
Người sáng mắt đều nhìn ra được — Ôn công tử đối với Thái tử ngoài sợ hãi ra thì chẳng có chút tình cảm nào, nên dù Thái tử có thử thế nào cũng không thể nhận được đáp án như hắn mong muốn.
Chỉ tiếc, thông minh như Thái tử, lại chẳng hiểu nổi đạo lý đơn giản ấy.
Chu công công thầm thở dài một hơi trong bụng.
Vừa thở xong, đã thấy Tiểu Xuyến hai tay bưng một hộp đồ ăn màu đen đi tới. Tiểu Xuyến lom khom cúi người, dâng hộp lên phía trước:
"Thái tử điện hạ, đây là bánh ngọt do Ôn công tử sai người đưa đến."
Tạ Diệp thu lại ánh nhìn, rơi vào chiếc hộp kia. Giọng vốn lạnh lẽo, lúc này dường như đã dịu đi đôi chút: "Đưa đây."
"Vâng."
Tiểu Xuyến vội vàng bước lên, cẩn thận đặt hộp lên bàn trước mặt Thái tử.
Tạ Diệp bảo Chu công công mở nắp hộp, như thể tiện miệng hỏi: "Người đâu?"
Tiểu Xuyến ngớ người một chút, mới hiểu là Thái tử đang hỏi mình, vội đáp, giọng khẩn trương:
"Hồi Thái tử điện hạ, Ôn công tử đã xuất phát rồi."
Tạ Diệp khựng lại khi đang cầm muỗng, giọng bỗng chốc lạnh lẽo: "Xuất phát?"
"Dạ phải." Tiểu Xuyến nói, "Người của Tứ hoàng tử sẽ rời kinh vào giờ Ngọ hôm nay, Ôn công tử đã sang bên đó hội hợp từ sớm. Chiếc bánh này cũng là lễ vật chia tay mà Ôn công tử nhờ người đưa tới."
Tiểu Xuyến vừa dứt lời, cánh tay phải của Tạ Diệp chợt vung lên.
Ngay sau đó, chỉ thấy cái muỗng trong tay hắn bay thẳng tắp về phía trán Tiểu Xuyến.
Tiểu Xuyến dù sao cũng không chịu đau giỏi như Chu công công, lập tức kêu "ái da" một tiếng, đầu gối mềm nhũn quỳ rạp xuống đất. Hắn ta đưa tay sờ lên trán, thấy máu rỉ ra, cả người liền run lẩy bẩy như chiếc lá cuối thu.
"Cút!" Tạ Diệp bất ngờ quăng toàn bộ thư từ trên bàn xuống đất, đuôi mắt nhuộm đầy tia đỏ, sắc mặt dữ tợn khiến người nhìn phải phát hoảng, "Cút hết cho ta!"
Tiểu Xuyến vừa bò vừa lết, vội vã tháo chạy.
Chu công công liếc nhìn đống thư rơi tán loạn đầy đất, lại nhìn chiếc bánh vẫn còn nguyên vẹn, khẽ lắc đầu, vội vã đuổi theo Tiểu Xuyến rời khỏi thư phòng.
Còn Ôn Trì, cậu quyết định trong lúc vội vàng, vẫn không nỡ bỏ qua cơ hội ngàn năm có một này.
Vì thời gian gấp rút, cậu đóng gói hành lý nhanh nhất có thể rồi cùng Nhược Phương lên đường.
Hoàng thượng đã sắp xếp cho cậu hai cung nữ, bốn thị vệ cùng một chiếc xe ngựa riêng, còn đặc biệt chuẩn bị cho cậu một thân phận mới — em trai thứ tư của Lâm tướng quân, tên là Lâm Nguyên.
Tuy nói là xuất phát cùng đại đội, nhưng Ôn Trì vẫn cảm thấy bản thân bị tách biệt. Nếu không có tình huống đặc biệt gì xảy ra, cậu sẽ phải ở trong xe ngựa suốt dọc đường.
Mà cho đến lúc rời đi, cậu cũng chưa từng gặp qua Tứ hoàng tử hay Lâm tướng quân lần nào.
May mà Ôn Trì cũng chẳng bận tâm lắm. So với việc bị cô lập, cậu càng ghét phải xã giao với người lạ hơn.