Ôn Trì cảm thấy mình vừa trải qua một giấc mơ thật dài.
Cậu mơ thấy lúc trốn chạy suýt chút nữa bị bọn bắt cóc bắt được, nhưng đúng vào thời khắc ngàn cân treo sợi tóc thì gặp được Tạ Diệp.
Khi ấy, Tạ Diệp mặc tuyết y, đeo mặt nạ nửa bên mặt, đứng dưới ánh trăng như một vị thần trên cao. Chỉ một cái vung tay nhẹ của hắn, mấy tên bắt cóc liền đầu lìa khỏi cổ...
Nhưng Tạ Diệp chẳng phải đang ở kinh thành sao?
Từ kinh thành đến Tấn Châu phải mất hơn ba ngày đi xe ngựa, huống hồ Tạ Diệp còn ngồi xe lăn. Hắn lại đột ngột xuất hiện ở Tấn Châu như vậy, quả thật quá gây chú ý, cũng quá khó tin.
Thế nhưng rất nhanh, Ôn Trì phát hiện ra cậu không hề nằm mơ.
Nếu nói là mơ, thì nét mặt tối sầm vừa rồi của Tạ Diệp cũng thật quá mức, mà người mồm miệng thối không nhả được lời hay kia thì hẳn chính là Tạ Diệp bản gốc rồi.
Nghĩ đến câu nói khi nãy của Tạ Diệp, mặt Ôn Trì mới chậm rãi nóng bừng lên như bốc cháy. Cậu vô thức đưa tay che miệng, giọng nói bị nghẹn lại thoát ra từ kẽ tay:
"Ta đi rửa mặt ngay đây..."
Nói xong, Ôn Trì lập tức bật dậy khỏi đất, định đi ra ngoài—thật ra chỉ là vì quá xấu hổ, muốn tìm một nơi yên tĩnh để bình tĩnh lại.
Tạ Diệp cất lời: "Khoan đã."
Ôn Trì liền lập tức đứng yên không nhúc nhích.
Phản xạ điều kiện này dường như khiến Tạ Diệp khẽ bật cười, nhưng nụ cười rất nhạt, chỉ thoáng qua rồi tan biến. Giọng hắn vẫn lạnh nhạt như cũ: "Lại đây."
Ôn Trì thở dài trong lòng, quay người, chầm chậm bước đến trước mặt Tạ Diệp, khúm núm cúi đầu, ngoan ngoãn gọi: "Thái tử điện hạ."
Tạ Diệp vốn đã cao hơn Ôn Trì, huống chi lúc này Ôn Trì còn lom khom cúi đầu, trông như con đà điểu chỉ muốn chôn đầu xuống đất, khiến khoảng cách chiều cao giữa hai người càng thêm cách biệt. Từ trên nhìn xuống, hắn có thể thấy rõ mái tóc mềm mại của Ôn Trì óng ánh dưới ánh đèn.
Hắn đưa tay định xoa đầu cậu, nhưng nghĩ đến sự kháng cự trước đây của Ôn Trì, bàn tay kia lại khựng lại giữa không trung.
Một lúc lâu sau, hắn mới thu tay về.
"Đêm qua không phải còn chủ động lắm sao? Gọi 'Tạ Diệp' trôi chảy vô cùng." Tạ Diệp dừng một chút, liếc mắt nhìn Ôn Trì đang run như cầy sấy, "Sao giờ lại biết sợ rồi?"
Ôn Trì: "..."
Trong đầu cậu, ký ức về đêm qua rất mơ hồ. Cậu chỉ nhớ Tạ Diệp đã cứu mình, rồi ôm cậu phiêu phiêu trên nóc nhà. Thân thể hắn rất thơm, tóc thơm, ngay cả da cũng thơm, khiến người ta mê mẩn.
Không hiểu một nam nhân không ưa phấn son như Tạ Diệp, sao trên người lại có mùi hương dễ chịu đến thế.
Ôn Trì càng nghĩ càng đi xa, vội kéo bản thân về, lí nhí nhận lỗi: "Xin lỗi, ta sai rồi."
Tạ Diệp bất chợt cúi người xuống, đôi mắt đen sâu thẳm đối diện thẳng với ánh mắt Ôn Trì.
Khoảng cách đột ngột bị kéo gần khiến Ôn Trì có hơi không thoải mái, nhưng cậu không còn hoảng loạn lùi lại như trước, mà chỉ mím môi, cẩn thận nhìn vào mắt Tạ Diệp.
Thấy sự thay đổi đó, ánh nhìn lạnh lẽo của Tạ Diệp cũng dịu lại vài phần, hắn khẽ hỏi:
"Sai ở đâu?"
Ôn Trì y như học sinh tiểu học bị phạt đứng trước lớp, ngón tay cứ quấn lấy vạt áo, ấp úng nói:
"Ta không nên... lúc thần trí không rõ lại gọi thẳng tên Thái tử điện hạ."
Để tự minh oan, Ôn Trì còn cố tình nhấn mạnh bốn chữ "thần trí không rõ". Nói xong, cậu vẫn cảm thấy chưa đủ, liền nghiêm túc bổ sung thêm:
"Tuy nói người không biết thì không có tội, nhưng dù ta mơ hay tỉnh, đã thốt ra lời thì vẫn phải chịu trách nhiệm."
Tạ Diệp nheo mắt cười như không cười nhìn cậu.
Ôn Trì rụt cổ lại, cảm giác như bản thân đang bị nhìn thấu.
"Không tệ, rời khỏi bản cung rồi càng ngày càng khéo ăn nói." Tạ Diệp nói, "Còn gì nữa?"
Ôn Trì ngơ ngác.
Tạ Diệp hỏi tiếp: "Còn sai ở đâu nữa?"
Ôn Trì đờ đẫn nhìn đôi môi mỏng của hắn đang mấp máy, hai người ở gần đến mức cậu có thể nhìn thấy hàng mi dày như cánh bướm của Tạ Diệp, cảm nhận được hương thơm nhàn nhạt từ cơ thể hắn lướt nhẹ qua tim cậu như chiếc lông vũ.
Ánh mắt cậu dừng lại nơi môi hắn, rồi như bị ma xui quỷ khiến mà buột miệng nói:
"Ta không nên... miệng hôi."
Tạ Diệp: "..."
Nói xong, vẻ mặt hắn hiện rõ sự chán ghét, lập tức đứng thẳng dậy, kéo giãn khoảng cách giữa hai người, thậm chí còn lùi về sau hai bước.
"Tả Chi."
Tả Chi đứng ngoài cửa lập tức đẩy cửa bước vào:
"Thái tử điện hạ."
"Chuẩn bị quần áo và nước."
"Tuân lệnh."
Tạ Diệp không buồn nhìn Ôn Trì lấy một cái, phất tay áo bỏ đi, chẳng ngoái đầu lại.
Chỉ còn lại Ôn Trì xấu hổ đứng tại chỗ, quay đầu nhìn Tả Chi, cười gượng:
"Làm phiền rồi."
-----
Sau khi rửa mặt thay đồ, ăn xong điểm tâm, đã là nửa canh giờ sau.
Ôn Trì theo Tả Chi xuống lầu, vừa ra khỏi viện đã thấy trước cửa dừng sẵn một chiếc xe ngựa.
Cậu lên xe, mới phát hiện Tạ Diệp vẫn ngồi sẵn bên trong đợi mình.
Ôn Trì rón rén ngồi đối diện hắn, cảm nhận được xe bắt đầu lăn bánh, liền nhìn Tạ Diệp đang nhắm mắt nghỉ ngơi hỏi: "Thái tử điện hạ, chúng ta đi đâu vậy?"
Tạ Diệp nhắm mắt đáp: "Thu dọn hậu quả."
Ôn Trì "ồ" một tiếng.
Không gian yên tĩnh, ánh mắt cậu lại lơ đãng lướt qua đôi chân của Tạ Diệp vài vòng, cuối cùng không nhịn được mở miệng:
"Thái tử điện hạ, người... không ngồi xe lăn sao?"
Tạ Diệp đáp: "Không mang theo."
Ôn Trì cau mày, chần chừ nói:
"Nhưng lát nữa người cứ như vậy mà ra ngoài, không sợ người khác phát hiện chân người đã khỏi rồi sao?"
Tạ Diệp từ từ mở mắt.
Đôi mắt hắn vô cùng đẹp, hốc mắt hơi sâu, đuôi mắt xếch nhẹ, đáy mắt là một mảnh lạnh lẽo, dường như không thứ gì trên thế gian có thể khuấy động tâm trí hắn.
Chỉ tiếc, nửa khuôn mặt kia vẫn bị bao phủ bởi vết bỏng đáng sợ...
Nếu Tạ Diệp chưa từng trải qua trận hỏa hoạn năm sáu năm trước, e rằng danh xưng đệ nhất mỹ nam thiên hạ sớm đã chẳng đến lượt Tạ Cẩm.
Ôn Trì không kiềm được cảm thấy tiếc nuối. Đúng lúc ấy, cậu nghe Tạ Diệp cất tiếng:
"Ngươi hy vọng bản cung cứ ngồi mãi trên đó à?"
Ôn Trì bị câu này dọa cho giật mình, vội vàng lắc đầu:
"Ta chỉ cảm thấy, dù Thái tử điện hạ làm gì cũng tất có lý do riêng. Ngài giấu diếm lâu như vậy, giờ đột nhiên để người khác biết chân tướng, chẳng phải là công dã tràng sao?"
Vừa nói, trong đầu Ôn Trì đã tự biên tự diễn ra một màn cung đấu kịch tính: Vị thái tử cô độc mất chỗ dựa là mẹ mình, đối đầu với Dung phi đang được sủng ái và Tứ hoàng tử có nhân khí cực cao, buộc phải giả tật giả bệnh để giành lấy sự thương cảm của Hoàng thượng...
Ai ngờ màn kịch này kéo dài suốt năm sáu năm, cho dù có bao lần hắn muốn đứng dậy thì cũng phải đè nén khát vọng trong lòng, tiếp tục diễn vai thái tử vừa tàn tật vừa yếu ớt...
Không đúng.
Tên chó thái tử này một tay b*p ch*t vài người, yếu ở chỗ nào?
Phải rồi, là tiếp tục đóng vai thái tử vừa tàn tật lại... mạnh mẽ.
Nghĩ đến chữ 'mạnh mẽ' kia, Ôn Trì liền bị chính mình chọc cười, may mà kịp nhịn lại, chỉ là khoé miệng cứ giật giật khiến cậu nhịn đến khổ sở.
Tạ Diệp lạnh mặt nhìn biểu cảm biến hóa đủ kiểu của cậu, thản nhiên nói: "Nghĩ kỹ lại, bản cung thật ra cũng không nhất thiết phải ngồi trên đó."
Nghe vậy, Ôn Trì hiện rõ vẻ nghi hoặc: "Vậy tại sao Thái tử điện hạ lại..."
Tạ Diệp nhàn nhạt buông một câu: "Lười đi."
Ôn Trì: "..."
Tên chó thái tử này không chỉ tính tình kỳ quặc, mà cả đầu óc cũng khác người thường.
Thôi thì, cậu thừa nhận... cậu đang ghen tị đến đỏ cả mắt.
Nghĩ đến đây, Ôn Trì âm thầm rơi lệ trong lòng vì hối hận.
Cậu hận.
Cậu hận vì mình không xuyên thành Tạ Diệp, hay Tạ Cẩm cũng được, không thì thành hoàng đế cũng xong!
-----
Khi đến nơi, quả nhiên Tạ Diệp không hề có ý định dùng xe lăn, trực tiếp đứng dậy, sải hai chân dài mà bước xuống xe.
Ôn Trì vội vàng theo sau.
Lần này đầu cậu không bị trùm kín, rốt cuộc cũng nhìn rõ đây là nơi nào — có vẻ thuộc vùng ngoại thành Tấn Châu, xung quanh hoang vu tiêu điều, còn thấy được mấy cái lán của dân nghèo và những ruộng nương bừa bộn.
So với cảnh tượng xung quanh, thì chỉ có tòa nhà trước mắt là nhìn qua còn tạm được.
Có điều chắc đây là nơi bọn bắt cóc chiếm dụng tạm thời, trong sân phơi đầy quần áo đàn bà và trẻ nhỏ, trên đất còn có phân gà vịt chưa được dọn dẹp.
Chả trách trước đó Ôn Trì đã ngửi thấy mùi gì rất khó chịu.
Tất nhiên bây giờ vẫn không dễ chịu gì hơn, có lẽ vì để lâu quá, nên mùi xộc lên như khí độc, khiến các giác quan của Ôn Trì bị tra tấn đến khổ. Ngay cả Tả Chi bước vào cũng khẽ nhíu mày.
Chỉ riêng Tạ Diệp mặt không đổi sắc, ánh mắt không gợn sóng, bước đi thẳng băng.
Ôn Trì theo sau hắn, mơ hồ ngửi thấy mùi thơm thoang thoảng vương trong tóc Tạ Diệp, lập tức như vớ được cọng rơm cứu mạng, len lén rướn lên gần một chút.
Thơm quá.
Cậu lại tiến sát thêm chút nữa.
Thật sự rất thơm.
Ôn Trì thầm nghĩ, trước đây sao cậu lại không phát hiện Tạ Diệp thơm như vậy chứ.
Ngay lúc cậu chuẩn bị lại gần thêm tí nữa, Tạ Diệp đi phía trước bất ngờ dừng chân. Ôn Trì không kịp phanh, đâm đầu vào lưng hắn.
Ôn Trì: "..."
Tạ Diệp quay lại, thấy Ôn Trì đang chột dạ cúi đầu xuống, liền nói:
"Ngửi đủ chưa?"
Ôn Trì dù gì vẫn có chút sợ Tạ Diệp, không nghĩ ngợi gì đã trả lời thật:
"Chưa ạ..."
Nói xong liền im bặt.
Cậu chỉ muốn cắn đứt cái lưỡi của mình.
Tạ Diệp bước lên một bước, khiến Ôn Trì sợ đến cứng người, cố gắng lắm mới không lùi lại, sau đó cậu trơ mắt nhìn Tạ Diệp nắm lấy tay mình, đưa lên mũi.
Rất nhanh, một mùi hương dịu nhẹ len vào mũi Ôn Trì.
Cậu cúi đầu nhìn xuống, lúc này mới phát hiện cổ tay mình chẳng biết từ khi nào lại có một sợi tóc đen cuốn quanh.
Tạ Diệp nói: "Ngửi cái này."
Thì ra là tóc của Tạ Diệp...
Nhưng Ôn Trì hoàn toàn không nhớ nổi mình đã lấy tóc hắn lúc nào, lùi một vạn bước mà nói, cho dù cho cậu một trăm lá gan cũng không dám đụng đến tóc Tạ Diệp.
Ôn Trì đè nén nghi hoặc trong lòng, nhìn sợi tóc trên tay, đột nhiên mặt lại nóng lên, lắp ba lắp bắp nói:
"Cảm, cảm ơn Thái tử điện hạ."
Tạ Diệp đáp: "Không cần cảm ơn. Nếu chưa đủ, bản cung còn một cách nữa."
Nói rồi, thấy Ôn Trì ngẩng đầu lên, Tạ Diệp mặt không đổi sắc nói tiếp:
"Bản cung giúp ngươi nhét thẳng nó vào mũi, cho ngươi ngửi cho đã."
Ôn Trì: "..."
Sắc đỏ trên mặt cậu lập tức bay sạch không còn chút bóng dáng.
-----
Toàn bộ căn nhà im ắng lạ thường, suốt dọc đường đi bọn họ chẳng gặp bất kỳ ai.
Đến đại sảnh mới thấy hai anh em Lưu Đại Đức và Lưu Đại Thiện. À mà phải bỏ chữ "Đại" đi mới đúng, vì tên thật của họ là Lưu Đức và Lưu Thiện.
Cặp huynh đệ này vừa nhìn thấy Tạ Diệp liền nhanh chóng bước tới, cúi đầu ôm quyền hành lễ:
"Tham kiến Thái tử điện hạ."
Tạ Diệp hỏi: "Sao rồi?"
Lúc này hai người đã thu lại hết vẻ lưu manh, khác hẳn bộ dạng giả làm kẻ bắt cóc trước đó. Trông họ trầm lặng hơn hẳn, còn có phần vững chãi.
Lưu Đức đáp: "Hồi bẩm Thái tử điện hạ, thuộc hạ đã xử lý xong hết đám cần xử lý, chỉ còn lại những con tin bị bắt cùng với Ôn công tử."
Tạ Diệp gật đầu, lại hỏi: "Người đó đâu?"
Lưu Đức đáp: "Hồi Thái tử điện hạ, Trương Hằng hiện đang bị thuộc hạ tạm thời giam giữ trong một căn phòng."
Tạ Diệp lạnh giọng: "Dẫn đường."
Lưu Đức và Lưu Thiện nghe lệnh, lập tức đi trước dẫn đường.
Phòng giam Trương Hằng nằm ngay bên cạnh đại sảnh, chỉ vài bước là tới nơi. Lưu Đức mở cửa ra, một luồng mùi máu tanh nồng nặc xộc thẳng vào mặt.
Mọi người có mặt đều mặt không đổi sắc, chỉ riêng Ôn Trì biến sắc, lập tức quay ngoắt đầu nôn khan mấy tiếng.
Cậu vội vàng giơ tay, đưa sợi tóc quấn trên cổ tay lên mũi ngửi, cơn buồn nôn mới dịu đi đôi chút.