Ôn Trì: "..."
Ban nãy cậu còn tức giận chất vấn Tạ Diệp, kết quả lại bị hắn trở tay đổ ngược một đòn, khiến cậu ngây ra tại chỗ.
Chuyện này liên quan gì đến cậu chứ?
Chẳng phải cái hộp gỗ kia là Tạ Diệp tặng cho cậu sao?
Ôn Trì nhớ tới mấy món đồ bên trong chiếc hộp, lại nghĩ đến vẻ mặt ngượng nghịu, ấp a ấp úng rồi cuối cùng tránh mặt của Hoa Tử Tàng hôm trước, trong khoảnh khắc, mọi chuyện đều sáng tỏ cả——
Thì ra Hoa Tử Tàng sớm đã mở cái hộp ra xem, cũng đã thấy hết những thứ bên trong, thậm chí còn có thể nghĩ rằng cậu cố tình tặng hắn những thứ đó.
Khoảnh khắc ấy, Ôn Trì chỉ muốn chết quách cho xong.
Cậu xấu hổ đến mức cả khuôn mặt như bốc cháy, thậm chí còn chẳng quan tâm đến sợ hãi đối với Tạ Diệp, nghiến răng nghiến lợi, đè giọng xuống:
"Ta đã nói là ta chưa từng mở cái hộp đó, cũng không biết bên trong có gì! Nếu ta biết trong đó đựng... đựng mấy thứ như vậy, có đánh chết ta cũng sẽ không tặng cái hộp đó cho Hoa Tử Tàng!"
Nghe vậy, ánh băng giá trong đáy mắt Tạ Diệp dường như tan đi phần nào, nhưng hắn vẫn nhìn cậu bằng ánh mắt hoài nghi.
Ôn Trì mặt đỏ bừng, đôi mắt đào đầy giận dữ trợn tròn, cậu túm lấy áo Tạ Diệp, nghiến răng nói: "Ngược lại là điện hạ, người tặng ta mấy thứ chẳng ra gì đó, người, người đúng là..."
Ba chữ "mặt dày vô sỉ" nghẹn ngay trong cổ họng Ôn Trì, mãi vẫn không nói nên lời.
Dù cậu đang bị cơn tức làm cho mụ đầu, nhưng vẫn còn giữ lại chút lý trí cuối cùng. Nếu cậu thực sự nói ra ba chữ đó, sợ là Tạ Diệp sẽ thẳng tay ném cậu xuống khỏi cây ngay tại chỗ.
Thế nên Ôn Trì âm thầm nuốt lại, đổi lời: "Người quá đáng lắm rồi!"
Tạ Diệp cũng không đáp lời, chỉ lặng lẽ chịu đựng ánh mắt giận dữ của Ôn Trì. Mãi đến khi xác nhận rằng cậu thật sự không hề hay biết gì, khí lạnh quanh người hắn mới từ từ tan đi.
Hắn siết chặt cậu trong lòng, ánh mắt lại rơi xuống khoảng đất trống bên dưới, nhàn nhạt nói: "Bản cung cũng không biết trong hộp gỗ đó có gì."
"Người nói dối!" Ôn Trì không tin nổi, "Người không biết thì sao lại bảo Tiểu Xuyến mang cái hộp ấy đến cho ta?"
Do Tạ Diệp đang đeo mặt nạ, Ôn Trì không thể thấy rõ biểu cảm của hắn.
Nhưng khẩu khí hắn lúc nói ra lời đó lại không giống đang nói dối: "Bản cung chỉ dặn Chu Hiền chuẩn bị ít lễ vật gửi đến cho ngươi, còn cụ thể hắn đưa thứ gì, bản cung không hỏi đến."
Ôn Trì thở dài một hơi: "Đây đã là lần thứ hai rồi."
Tạ Diệp đột nhiên im bặt.
Ôn Trì nói: "Đây là lần thứ hai người tặng ta mấy thứ như thế."
Tạ Diệp lặng im nhìn gương mặt đỏ bừng của Ôn Trì hồi lâu, sau đó giơ tay vén lọn tóc bị gió thổi rối vào mắt cậu ra sau tai, nhẹ thở dài:
"Bản cung không lừa ngươi, thật sự không biết trong hộp có gì. Nếu như bản cung biết thì..."
Nói tới đây, Tạ Diệp dừng lại.
Ôn Trì bị câu chữ cụt lửng kia khơi lên sự tò mò: "Rồi sao?"
Tạ Diệp một tay ôm eo cậu, tay còn lại vuốt tóc cậu, rồi nhân cơ hội chầm chậm lần xuống phía sau. Đầu ngón tay lạnh buốt của hắn chạm vào da thịt Ôn Trì, từng chút từng chút một di chuyển.
Cho đến khi chạm tới sau gáy cậu.
Đầu ngón tay hắn nhẹ nhàng nhấn xuống sau cổ, còn khẽ bóp bóp vài cái, mang theo một thứ cảm xúc mờ ám khó tả.
Ôn Trì căng thẳng đến mức nín thở, trái tim như nhảy thẳng lên cổ họng.
Chỉ thấy khuôn mặt đeo mặt nạ đen tuyền của Tạ Diệp từ từ ghé sát lại. Sau lưng cậu là thân cây, không còn đường lui, cả người căng cứng như dây đàn.
Ngay sau đó, cậu nghe thấy giọng nói trầm thấp của Tạ Diệp vang bên tai: "Nếu bản cung biết, tuyệt đối sẽ không giao vật quý như vậy cho người khác mang đến, bản cung sẽ đích thân khiến ngươi dùng nó."
Ôn Trì chết lặng, giật mình quay phắt sang nhìn Tạ Diệp.
Một hồi lâu sau, cậu rốt cuộc không nhịn được, giọng run rẩy mắng: "Người đúng là cầm thú."
Tạ Diệp khẽ cười: "Bản cung không phủ nhận."
Ôn Trì: "..."
Cậu cảm thấy ngọn lửa trên mặt mình đã lan tới tận vành tai, toàn thân run rẩy vì giận, biết mình không đấu miệng lại Tạ Diệp, dứt khoát quay mặt sang hướng khác, không thèm để ý tới hắn nữa.
Vừa quay đầu, cậu liền thấy đám bắt cóc phía dưới đang túm tụm lại bàn tán xôn xao về đống ngọc kia.
Mấy kẻ đó lăn lộn trong chốn hỗn loạn này, chuyện gì chưa từng làm qua? Nhìn một cái là nhận ra ngay công dụng của đám ngọc đó. Dù kinh ngạc, nhưng không khỏi cảm thán chất ngọc đúng là thượng hạng.
Tên cầm đầu cầm một khối ngọc soi dưới ánh nến rất lâu, tấm tắc cảm thán:
"Nói thật chứ, đồ trong cung đúng là ngon nghẻ. Tùy tiện lôi ra mấy thứ để nhét mông cũng đều là hàng thượng phẩm chưa từng thấy."
"Đúng đúng." Một tên thủ hạ vội vàng gật đầu đồng tình, "Mấy miếng ngọc xịn thế này mà lại dùng để nhét mông thì đúng là uổng quá trời."
Tên khác phụ họa: "Đã thế còn nhét vào mông đàn ông."
Nói rồi, cả đám đồng loạt quay sang nhìn Hoa Tử Tàng, người đang xấu hổ đến sắp ngất xỉu. Chỉ thấy hắn vừa mới đứng dậy lại vô lực ngồi phịch xuống, gục đầu rũ vai, im thin thít như gà con.
Tên cầm đầu nhét cái hộp vào tay tên thủ hạ bên cạnh, rồi từ trên ghế đứng dậy, cầm theo một khối ngọc tiến đến chỗ Hoa Tử Tàng.
Gã dùng khối ngọc nâng cằm Hoa Tử Tàng lên.
Hoa Tử Tàng tràn đầy căm phẫn và nhục nhã, rõ ràng là không cam tâm, trên mặt cũng trong mắt đều là phẫn uất, nhưng vẫn bị tên cầm đầu ép phải ngẩng đầu đối diện với gã.
Nhờ ánh sáng từ hai chiếc lồng đèn soi rọi, tên cầm đầu bọn cướp rốt cuộc cũng nhìn rõ dung mạo của Hoa Tử Tàng.
Chỉ thấy khóe môi hắn có một mảng bầm tím, trông như vừa bị đánh một trận. Thế nhưng vết tích nhỏ nhoi ấy vẫn không thể làm lu mờ gương mặt tuấn tú của hắn — hàng mi đen dài, hàm răng trắng đều, dung mạo anh tuấn đến lóa mắt.
Dù lúc này bị vùi dập ngồi bệt trên đất, vẫn không khó để tưởng tượng hắn từng là công tử phong lưu khiến vô số thiếu nam thiếu nữ xiêu lòng.
Tên cướp cầm đầu dán mắt trên khuôn mặt của Hoa Tử Tàng, nhìn một lúc liền cười cợt lộ vẻ đã hiểu: "Thảo nào, cái bản mặt này đến lão gia như ta nhìn còn thấy thuận mắt."
Hoa Tử Tàng trừng mắt nhìn gã, đáng tiếc miệng bị nhét đầy khăn, chỉ có thể phát ra vài tiếng r*n r* mơ hồ.
Tên cướp rút chiếc khăn ra khỏi miệng hắn.
Vì phải há miệng quá lâu, Hoa Tử Tàng cảm giác quai hàm mình sắp tê liệt, hắn phải mất một hồi mới khó nhọc ngậm miệng lại được, nghỉ lấy sức chốc lát mới khàn khàn lên tiếng: "Trả lại đồ cho ta."
"Trả lại cho ngươi?" Tên cướp cười hì hì, lấy thanh ngọc đập đập vào mặt hắn, "Trả lại rồi ngươi mang về tự nhét vào mông à?"
"Ngươi..." Hoa Tử Tàng tức đến nghẹn lời, sắc mặt vốn đã tái nhợt giờ lại càng khó coi đến cực điểm.
Tuy hắn từng chu du nơi dân gian nhiều năm, gặp đủ mọi hạng người, nhưng ai trong số đó mà chẳng cung kính gọi một tiếng "Hoa đại phu"?
Ngay cả những người thất học quê mùa cũng không ai dám thốt ra những lời tục tĩu đến mức không thể lọt tai như vậy.
Hoa Tử Tàng từ nhỏ lớn lên trong khuôn phép nghiêm khắc của Hoa gia, không có thông phòng, cũng chưa từng bước chân vào nơi thanh lâu hoa tửu. Nay lại bị tên cướp đầu đàn sỉ nhục giữa thanh thiên bạch nhật, hắn tức giận đến muốn phát điên, mặt đỏ như sắp nhỏ máu.
Hắn cảm nhận rõ ràng ánh mắt kinh ngạc từ những con tin khác xung quanh, tựa như những con dao bén cắm thẳng vào người.
Tên cướp cầm đầu chẳng thèm quan tâm hắn nghĩ gì, đảo mắt một cái liền dùng giọng điệu thương lượng: "Ngươi muốn ta trả lại ngọc cũng được thôi, nhưng ngươi định lấy gì ra trao đổi?"
Hoa Tử Tàng mắt đỏ bừng, giận dữ trừng hắn.
"Hay là thế này," tên cướp nói tiếp, "Ngươi nói cho ta biết tên thật của tiểu tình nhân ngươi là ai, ta lập tức trả ngọc lại cho ngươi. Đợi hai ngày nữa Vương gia và tướng quân Lâm mang bạc đến chuộc các ngươi về, ngươi cũng có thể ôm theo mấy món đồ này mà vui vẻ quay về."
Hoa Tử Tàng cảnh giác hỏi: "Ngươi định làm gì?"
Tên cướp cười hề hề, chẳng buồn giấu giếm:
"Ta còn có thể làm gì? Tiểu tình nhân của ngươi ngay cả đồ trong cung cũng có thể đem ra tặng người, ta và mấy huynh đệ cũng muốn xem thử hắn là thần thánh phương nào."
Hoa Tử Tàng lạnh lùng nhìn cái mặt đầy nếp nhăn và hàm răng vàng khè của gã, cảm giác buồn nôn từ lồng ngực trào thẳng lên cổ họng.
Hắn nghiến răng nói từng chữ một: "Ngươi nằm mơ."
Tên cướp ban đầu còn cười cợt, giờ sắc mặt lập tức trầm xuống, ngay sau đó liền giận dữ biến sắc.
"Lão tử cho ngươi cơ hội, ngươi lại không biết điều!" Gã siết chặt thanh ngọc trong tay, bật dậy, trừng mắt đầy sát khí nhìn Hoa Tử Tàng, "Ngươi nói hay không?"
Hoa Tử Tàng chẳng buồn ngẩng đầu, như thể chẳng hề nghe thấy tiếng hắn.
Tên cướp phẫn nộ: "Ngươi không nói, lão tử đánh cho đến khi ngươi nói! A Dược!"
Gã gọi một tên đàn em ban nãy.
Đáng tiếc, không ai trả lời.
Tên cướp chờ một lúc không thấy động tĩnh, càng thêm bực tức: "A Dược! Lăn lại đây cho lão tử!"
Vẫn không ai lên tiếng.
Tên cướp bắt đầu mất kiên nhẫn, quay đầu lại — lúc này mới chậm chạp nhận ra có mùi máu tanh đang lan ra trong không khí.
Gã nhìn thấy hai người mặc hắc bào đứng cạnh mấy chiếc rương đã bị mở tung. Mặt cả hai bị mặt nạ che kín, dưới chân họ... là xác của mấy tên thủ hạ nằm la liệt, cổ bị cắt gọn gàng không một tiếng động.
Tên cướp cầm đầu hoàn toàn không lường trước được cảnh tượng trước mắt, gã ngây người, không rõ hai kẻ này xuất hiện từ đâu, từ lúc nào đã đứng sau lưng gã, lại còn lặng lẽ giết sạch đám người của gã mà chẳng phát ra một tiếng động nào.
Cùng lúc đó, mấy tên đứng cạnh gã cũng chết lặng tại chỗ.
Tên cướp th* d*c mấy hơi, vừa hoảng sợ vừa phẫn nộ quát lên: "Các ngươi là ai?!"
Tên mặc hắc bào thấp người hơn có vẻ rất sợ hãi, run rẩy dựa vào người cao hơn. Kẻ cao hơn thì đang cầm chiếc hộp gỗ trong tay, ngón tay thon dài khẽ gõ lên mặt hộp, ánh mắt đảo một vòng trên hộp gỗ, sau đó dừng lại nơi tay của tên cướp:
"Đưa đây."
"..." Tên cướp lập tức hiểu ra — hóa ra đối phương đến vì mấy khối ngọc đó! Gã siết chặt khối ngọc trong tay, tức đến mức nhảy dựng lên:
"Lão tử đang hỏi ngươi là ai! Ngươi dám giết người của ta, có tin ta lột da ngươi không!"
Không ngờ hắc y nhân hoàn toàn chẳng buồn đếm xỉa đến lời gã, ánh mắt nhìn gã giống như đang xem gã hề biểu diễn khỉ, khẽ bật cười: "Không đưa đúng không?"
Tên cướp thấy đối phương chẳng hề phản ứng, giận đến tím mặt, nhưng cũng e ngại võ công của hắn, liền hất cằm ra hiệu cho đám đàn em bên cạnh: "Xông lên, bắt chúng lại!"
Mấy tên thủ hạ run rẩy giơ đao, miễn cưỡng xông lên.
Nhưng còn chưa kịp đến gần, tên mặc hắc bào kia đã lao thẳng vào đám người, gió nổi trong lòng bàn tay, ra tay nhanh như chớp.
Bọn chúng thậm chí còn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, đã khựng lại tại chỗ, cúi đầu nhìn xuống ngực mình — vạt áo trước ngực rách toạc, máu thịt be bét.
Từng tên ngã gục xuống đất, cuối cùng chỉ còn lại tên cầm đầu.
Gã đã bị cảnh tượng đẫm máu kinh hoàng kia dọa đến mức ướt cả đáy quần, chân tay bủn rủn ngã ngồi xuống đất. Còn chưa đợi hắc y nhân tiến lại, gã đã lăn lê bò toài nhào về phía họ.