Xuyên Thành Nam Phi Của Bạo Quân

Chương 75

Hoa Tử Tàng: "..."

Hoa Tử Tàng suýt nữa tưởng mình nghe nhầm.

Tối qua sau khi được Tạ Diệp cứu, hắn lập tức liên lạc được với Tứ hoàng tử Tạ Cẩm và Lâm tướng quân, cả đêm không được ngủ, vừa phải xử lý thi thể đám bắt cóc, lại vừa phải sắp xếp chỗ ở cho các con tin.

Mãi đến khi rạng sáng, hắn mới nằm xuống giường, chậm rãi chìm vào giấc mộng.

Ai ngờ mắt vừa nhắm chưa bao lâu, liền bị nha hoàn bên cạnh Tạ Diệp xách cổ lôi đi.

Cả đường đi vội vàng, nha hoàn cũng chẳng kịp nói rõ tình hình, chỉ đơn giản dặn một câu: bên cạnh Thái tử điện hạ có người bệnh, cần hắn đến xem.

Hoa Tử Tàng thân là du y, cứu người là chuyện trong bổn phận, trước đây từng gặp không ít ca bệnh kỳ quái, nếu chỉ là bệnh nhỏ, hắn dĩ nhiên chẳng để tâm.

Nhưng ngay khi nhìn thấy Ôn Trì, hắn đã có một dự cảm chẳng lành.

Đến lúc nghe xong lời Tạ Diệp nói, đầu óc hắn hoàn toàn trống rỗng, tiếp đó là một trận ngượng ngùng dữ dội gần như muốn nhấn chìm Hoa Tử Tàng.

Thuật nghiệp hữu chuyên công*, hắn bất quá chỉ là một gã du y mà thôi, tuy rằng có hiểu biết sơ qua về phương diện kia, nhưng nói cho cùng Ôn Trì là nam tử, chuyện mang thai sinh sản phải nhờ đến những đại phu chuyên môn đặc biệt.

*Thuật nghiệp hữu chuyên công: Mỗi nghề đều có chuyên môn riêng

Cho dù hắn có đọc nhiều y thư, cũng chưa từng nghiên cứu sâu về phần này.

Huống hồ, chỉ cần nghĩ đến cái hộp gỗ trước kia Ôn Trì từng tặng mình, hắn đã ngại muốn chui xuống đất. Trời mới biết khi nãy nói chuyện với Ôn Trì, hắn phải lấy hết bao nhiêu dũng khí.

"Thái tử điện hạ, vi thần thật sự không am hiểu phương diện này." Hoa Tử Tàng hoảng hốt đứng bật dậy, chắp tay cúi đầu nói, "Vì để tránh chẩn đoán sai lầm, mong Thái tử điện hạ hãy mời đại phu khác đến xem xét cho chắc."

Tạ Diệp đáp: "Không sao."

Hoa Tử Tàng cứ tưởng Tạ Diệp đã đồng ý với mình, vô thức thở phào nhẹ nhõm.

Ai ngờ câu tiếp theo của Tạ Diệp lập tức kéo hắn trở lại hiện thực: "Nghe trưởng công chúa nói ngươi học hành rất giỏi, có năng lực đọc một lần là nhớ, không thầy mà tự thông. Vậy hôm nay để bản cung được mở rộng tầm mắt một phen."

Hoa Tử Tàng: "..."

Tạ Diệp nghiêng đầu gọi: "Tả Chi."

Tả Chi đang đứng yên một bên lập tức bước lên: "Có nô tỳ."

"Đem mấy quyển sách kia lại đây." Dặn xong, Tạ Diệp quay sang nhìn Hoa Tử Tàng đang căng thẳng đến cứng đờ người, khóe môi nhếch lên nhàn nhạt, đáng tiếc trong mắt lại chẳng có lấy chút ý cười,

"Vừa hay bản cung cũng nhàn rỗi, ngồi đây xem ngươi học."

Tả Chi lại vâng lời, nhanh chóng rời đi.

Ôn Trì nằm mơ cũng không nghĩ tới Tạ Diệp sẽ gọi Hoa Tử Tàng đến. Cậu lập tức có cảm giác mình lại làm chuyện ngu ngốc gây phiền phức cho Hoa Tử Tàng. Cậu rất muốn chủ động thú nhận rằng mình không có thai, chỉ là vì muốn tránh 'luyện võ' mà thôi.

Thế nhưng do dự thật lâu, cậu vẫn không dám mở miệng...

Mãi cho đến khi Tạ Diệp kéo tay cậu khẽ giật một cái, cậu mới giật mình hoàn hồn, quay đầu liền bắt gặp ánh mắt Tạ Diệp đang chăm chú nhìn mình.

Hai người đứng rất gần, Ôn Trì thậm chí còn có thể thấy rõ khuôn mặt tái nhợt của mình phản chiếu trong đôi mắt đen thẳm của hắn.

Cậu l**m l**m môi khô, khó khăn bật ra mấy chữ: "Thái tử điện hạ, ta..."

Tạ Diệp cắt lời cậu: "Ngồi xuống."

Ôn Trì như quả bóng bị xì hơi, dũng khí vừa mới gom góp được lại tiêu tán sạch sẽ, cậu rụt rè ngồi xuống vị trí phía dưới bên phải Tạ Diệp.

Chẳng bao lâu sau, Tả Chi quay lại, hai tay dâng lên mấy quyển sách bìa xanh rồi đưa cho Hoa Tử Tàng.

Hoa Tử Tàng đang hồn phiêu phách tán lập tức giật mình định thần. Vừa cúi đầu nhìn kỹ, thấy rõ chữ "nam" và "thai" in trên bìa sách, suýt nữa ngất xỉu tại chỗ, thầm hối hận vì đã đồng ý theo Lâm tướng quân đến Tấn Châu.

Nhưng việc đã đến nước này, người ngồi ở ghế chủ vị lại là nhân vật hắn không thể đắc tội, Hoa Tử Tàng chỉ có thể đưa tay nhận lấy sách, cố tỏ ra bình tĩnh mà lật xem—chỉ có điều những ngón tay run nhẹ đã bán đứng tâm trạng thật của hắn.

Tuy trong lòng cực kỳ bài xích, nhưng Hoa Tử Tàng vẫn đọc rất nghiêm túc.

Ước chừng một tuần trà sau, hắn đóng lại quyển đầu tiên.

"Ôn công tử." Miệng thì gọi Ôn Trì, nhưng mắt lại nhìn về phía Tạ Diệp, "Thất lễ, ta có thể bắt mạch cho ngươi được không?"

Còn chưa kịp để Ôn Trì trả lời, Tạ Diệp đã lên tiếng: "Được."

Tả Chi lập tức mang ghế đến đặt cạnh Hoa Tử Tàng, Ôn Trì ngoan ngoãn ngồi xuống.

Giờ thì cậu cũng không còn do dự gì nữa, dù sao Hoa Tử Tàng cũng sẽ phát hiện cậu chẳng có thai gì cả, để hắn nói thẳng ra còn hơn là chính mình thừa nhận.

Ôn Trì theo lời đặt tay trái lên bàn.

Đầu ngón tay Hoa Tử Tàng đặt lên cổ tay cậu.

Nhìn là biết đây là lần đầu hắn làm chuyện này, sự lúng túng và ngượng ngùng trên mặt gần như không giấu được. Hắn cúi gằm mặt, như thể Ôn Trì là quái vật ăn thịt người, đến liếc mắt nhìn cũng không dám.

Tuy vậy, Hoa Tử Tàng từng hành y nhiều năm, kinh nghiệm vẫn khá dày dạn, động tác thuần thục không tệ.

Bắt mạch tay trái xong, lại đổi sang tay phải.

Cứ thế đổi qua đổi lại vài lần.

Lông mày Hoa Tử Tàng càng lúc càng nhíu chặt, hình như đã phát hiện điều gì đó, bất giác khẽ "hừ" một tiếng.

Ôn Trì vốn đang ngồi thả lỏng, nghe vậy liền thẳng lưng, căng thẳng nhìn chằm chằm vào Hoa Tử Tàng.

Má nó!

Chẳng lẽ cậu thật sự có thai?

Nhưng lần trước với Tạ Diệp còn chưa làm đến cùng, cho dù cậu có khả năng mang thai thì Tạ Diệp cũng chưa để lại gì bên trong, bảo cậu tự mang kiểu gì?!

Lúc này, giọng Tạ Diệp vang lên từ sau lưng Ôn Trì: "Thế nào?"

Không biết có phải ảo giác hay không, Ôn Trì thế mà lại cảm thấy trong giọng Tạ Diệp... có chút căng thẳng.

Vì vậy, cậu càng hoảng hơn, đến thở cũng quên mất cách thở.

"Trường hợp này hơi phức tạp..." Hoa Tử Tàng mở miệng, đắn đo giây lát rồi ngẩng đầu nhìn Ôn Trì, "Ôn công tử, ngươi có thể kể lại những ngày qua đã ăn gì không?"

Ôn Trì ngẩn ra, suy nghĩ một chút: "Cũng chỉ là cơm nước bình thường mỗi ngày thôi."

Những ngày trước còn bị đám bắt cóc nhốt trong viện kia, bọn chúng đưa gì cậu ăn nấy. Dù nói đồ ăn cũng không tệ, nhưng nếu bắt cậu kể lại chi tiết từng món từng thứ thì vẫn cần nhớ lại cẩn thận.

Thấy Ôn Trì nói không rõ ràng, Hoa Tử Tàng bèn nhìn sang Tạ Diệp: "Thái tử điện hạ."

Tạ Diệp hiểu ý, lập tức gọi Tả Chi đến, bảo hắn đi mời huynh đệ Lưu Đức và Lưu Thiện tới.

Tả Chi hành động rất nhanh, tựa như thi triển khinh công, không để ai đợi lâu, liền dẫn hai người kia quay về.

Vừa vào sảnh, cả ba đều thở hổn hển.

Hoa Tử Tàng từng gặp Lưu Đức và Lưu Thiện, lúc này lại nhìn thấy họ, vẻ kinh ngạc không giấu được trên mặt. Hắn sững sờ chốc lát, rồi lập tức hiểu ra—

Thì ra tất cả mọi chuyện đều đã nằm trong lòng bàn tay của Thái tử.

Không trách được Thái tử có thể dễ dàng cứu được Ôn Trì cùng những người khác.

Chỉ là không ngờ một người nhỏ bé như Ôn Trì lại có sức hút lớn đến thế, thậm chí còn khiến vị Thái tử vốn xưa nay không bước chân ra khỏi cửa Đông Cung, phải vượt ngàn dặm đến tận Tấn Châu, tự mình xử lý đống hỗn loạn này...

Giây phút ấy, trong lòng Hoa Tử Tàng không khỏi cảm xúc ngổn ngang.

Hắn nghĩ mãi cũng không ra, rõ ràng trong Đông Cung có biết bao nam nữ đủ kiểu đủ loại, thế mà không một ai lọt vào mắt Thái tử, rốt cuộc Ôn Trì có gì khác người?

Hoa Tử Tàng khẽ lắc đầu, tạm thời gạt bỏ mấy suy nghĩ này sang một bên.

Hắn cẩn thận hỏi han huynh đệ Lưu Đức và Lưu Thiện một lượt, hai người kia cũng không giấu giếm, kể lại từng việc một cách tường tận.

Sau đó, Hoa Tử Tàng lại tiến hành kiểm tra cho Ôn Trì thêm một lần.

Cuối cùng, hắn nhìn Tạ Diệp nói: "Khởi bẩm Thái tử điện hạ, Ôn công tử không có thai."

Mặc dù Ôn Trì đã sớm đoán được Hoa Tử Tàng sẽ đưa ra kết luận này, nhưng khi thật sự nghe thấy lời đó từ miệng y, cậu vẫn không kìm được mà hoảng loạn trong lòng.

Cậu cúi đầu thật thấp, không dám nhìn vào mắt Tạ Diệp.

Tạ Diệp ngồi trên chủ vị trầm mặc rất lâu mới hỏi: "Gần đây hắn liên tục buồn nôn, là vì sao?"

Hoa Tử Tàng đáp: "Thứ nhất là do tâm lý, Ôn công tử chịu không nổi mùi máu tanh. Thứ hai là gần đây Ôn công tử ăn hơi nhiều, có lẽ là tiêu hóa không tốt."

Ôn Trì: "..."

Cậu xấu hổ đến mức chỉ muốn tìm cái lỗ chui xuống.

Giọng Tạ Diệp rõ ràng trầm thấp hơn hẳn:

"Tiêu hóa không tốt?"

"Vâng. Vi thần đề nghị trong khẩu phần ăn sau này của Ôn công tử nên tăng cường rau quả và ngũ cốc, bớt muối ít dầu, cân đối giữa mặn nhạt và chay mặn, tránh ăn toàn thịt cá."

Vừa nói, Hoa Tử Tàng vừa cầm bút viết soàn soạt trên giấy, "Ta kê một phương thuốc ở đây, phải làm phiền cô nương Tả Chi ra ngoài lấy thuốc giúp."

Tạ Diệp hồi lâu không lên tiếng, cuối cùng Tả Chi tiến lên nhận lệnh.

Ôn Trì gần như vùi mặt luôn vào trong cổ áo, biết mình lại gây họa, không dám chọc vào Tạ Diệp thêm nữa. Lúc này chỉ muốn hóa thành một cọng cỏ, đừng để ai chú ý tới.

May thay, Tạ Diệp không vội chất vấn cậu, chỉ dặn Tả Chi làm theo lời Hoa Tử Tàng.

Hoa Tử Tàng nói xong thì đứng dậy cáo từ.

Tả Chi tiễn hắn ra ngoài tiện thể ghé hiệu thuốc, huynh đệ Lưu Đức – Lưu Thiện thấy tình hình không ổn cũng nhanh chóng kiếm cớ rút lui.

Chẳng mấy chốc, trong đại sảnh chỉ còn lại Ôn Trì và Tạ Diệp.

Ôn Trì cảm thấy không khí trong đại sảnh như đông cứng lại, ánh mắt cứ láo liên nhìn đông nhìn tây, duy chỉ không dám đối diện với Tạ Diệp đang đứng trước mặt.

Tạ Diệp cũng không định giằng co lâu: "Ngẩng đầu lên."

Ôn Trì ngoan ngoãn ngẩng lên, vừa vặn đối diện với ánh mắt rũ xuống nhìn mình của Tạ Diệp. Dù là nhìn từ góc chết người này, gương mặt Tạ Diệp vẫn đẹp đến kinh diễm.

Nếu không phải hắn luôn lạnh lùng như băng, có lẽ đã được rất nhiều người yêu thích và thân cận.

Hai người mắt đối mắt hồi lâu, Ôn Trì chột dạ trước, nhỏ giọng: "Xin lỗi."

Tạ Diệp có hàng mi dày và dài như lông quạ, khẽ run hai cái:

"Vì sao xin lỗi?"

Trong lòng Ôn Trì nghĩ là do mình nói dối, nhưng cậu nào dám thừa nhận điều đó, liền âm thầm đổi cách nói:

"Ta tưởng điện hạ sắp làm cha rồi... Ai ngờ ta nghĩ sai rồi."

Cậu cứ tưởng Tạ Diệp đang tức giận, ai ngờ hắn lại chẳng nổi nóng, còn quay sang an ủi cậu.

"Không sao." Giọng Tạ Diệp rất bình thản, "Chúng ta còn nhiều thời gian, chỉ cần ông trời không phụ lòng người, rồi sẽ có con thôi."

Ôn Trì: "..."

Không không không, cậu không có ý đó!

Tạ Diệp nhẹ nhàng xoa đầu cậu: "Đừng buồn."

Ôn Trì: "..."

Cậu thật sự không buồn!

Ôn Trì đang xoắn xuýt có nên lên tiếng giải thích rõ một chút không, đáng tiếc Tạ Diệp không cho cậu cơ hội ấy, chỉ dặn cậu hôm nay nghỉ ngơi cho tốt, mai bắt đầu luyện võ.

Ôn Trì giật bắn người, ngẩng đầu nhìn Tạ Diệp, phát hiện trong đôi mắt đen thẳm kia hiện lên vẻ trêu đùa rõ rệt.

"Đã không có thai, vậy tiếp theo phải nỗ lực cho tốt, đừng để bị phạt đấy."

Ôn Trì: "..."

Cậu đã tuyệt vọng đến mức không thốt nên lời, cứ như tận thế đã giáng xuống đầu.

Hôm sau, Ôn Trì bị ép bắt đầu cuộc sống luyện võ khổ cực.

Cậu cứ tưởng Tạ Diệp sẽ đích thân dạy mình, ai ngờ vừa xuống lầu đến sảnh chính, lại chỉ thấy mỗi mình Lưu Đức.

Lưu Đức trông có vẻ trầm lặng hơn nhiều, vừa thấy Ôn Trì cũng không còn nhiệt tình như trước, chỉ cung kính gọi một tiếng:

"Ôn công tử."

Ôn Trì vẫn cười gọi lại:

"Đại Đức ca."

Ai ngờ vừa dứt lời, sắc mặt Lưu Đức bỗng thay đổi, vội vàng xua tay: "Ôn công tử cứ gọi tên ta là được."

Ôn Trì không ngờ phản ứng của Lưu Đức lại mạnh như vậy, thoáng ngây người tại chỗ.

Lưu Đức thấy thế liền giải thích:

"Trước kia là ta có mắt không tròng, không biết thân phận thật sự của Ôn công tử. Mong công tử rộng lượng, tha thứ cho ta và tiểu đệ đã thất lễ."

Nghe vậy, cuối cùng Ôn Trì cũng hiểu vì sao ánh mắt của huynh đệ họ nhìn mình lại kỳ quái như thế—thì ra trước kia họ không biết cậu là người của Tạ Diệp, giờ biết rồi, đương nhiên phải giữ khoảng cách.

Ôn Trì âm thầm thở dài, cũng thông cảm được cho cách làm của họ.

Lưu Đức dẫn cậu ra bãi đất trống ngoài sân, trước khi bắt đầu dạy còn không quên lời dặn của Tạ Diệp. Không biết anh ta lấy từ đâu ra một bức tranh cuộn, đưa cho Ôn Trì:

"Ôn công tử, đây là lễ vật Thái tử điện hạ tặng ngài, mong người học hành thành tài."

Ôn Trì nghi hoặc nhận lấy.

Dù cậu đã có bóng ma tâm lý với hai cái hộp gỗ trước đây, nhưng một bức tranh thì chắc không có gì quá đáng... Trừ phi Tạ Diệp lại vẽ con phượng hoàng giống gà rừng lên đó.

Mà dù có vẽ cũng chẳng phải là mất mặt cậu.

Vừa nghĩ vừa mở tranh ra.

Bức tranh trải rộng, trên nền giấy tuyết trắng hiện ra bốn chữ rồng bay phượng múa—

"Thiên đạo sầu cần." (Trời không phụ người siêng năng)

"......"

Lưu Đức đứng bên cũng nhìn thấy bốn chữ to mạnh mẽ lưu loát ấy, cho dù là người thô kệch chẳng biết mấy chữ, cũng không nhịn được mà cảm thán thư pháp của Thái tử thật đẹp.

Cảm thán xong, anh lại nhìn về phía Ôn Trì.

Cứ tưởng sẽ thấy Ôn Trì vui mừng rạng rỡ, ai ngờ chỉ thấy cậu đen mặt, trông chẳng khác nào vừa bị dìm trong lọ mực suốt một canh giờ.

Bình Luận (0)
Comment