Lâm Quỳnh sau khi nhặt micro lên liền cúi đầu, dây thần kinh trong đầu nhảy giật giật, không biết khi nào sẽ đứt mất.
Phó Hành Vân tại sao lại ở đây?
Cậu không biết, nhưng cũng hình như biết.
Có phải là anh biết chuyện cậu kết hôn với mình chỉ vì tiền nên mới đuổi theo đến đây?
Hay là Tần Hằng có việc bận không thể góp mặt tại sự kiện nên anh mới tới thay.
Lâm Quỳnh lập tức viện cho mình một cái cớ.
Nhưng cậu lại vô cùng rõ, cho dù là kết quả nào thì Phó Hành Vân đều là nhắm đến cậu.
Hoang mang, sợ hãi, bất an lập tức dâng trào trong lòng.
Giống như tiếng quạ kêu trong màn đêm tăm tối khiến người ta lạnh sống lưng, toàn thân run rẩy.
Cậu không dám nhìn đối phương, thậm chí còn cảm thấy bản thân đê tiện chết đi được, đồng thời sợ đối phương báo thù vì biết mình kết hôn với anh chỉ vì tiền, trong lòng Lâm Quỳnh càng thêm sợ hãi với câu trả lời vừa rồi trước khi cậu nhìn thấy Phó Hành Vân.
Phó Hành Vân lúc này đang nghĩ gì?
Lâm Quỳnh theo bản năng muốn ngẩng đầu lên nhìn anh, nhưng cuối cùng vẫn nhịn lại.
Sự yêu thích và tình yêu của Phó Hành Vân cậu không nhận nổi, nếu như lại để lộ ra sơ hở, vậy thì cậu sẽ không rời đi được nữa.
Mãi đến khi sự kiện kết thúc, Lâm Quỳnh cũng không dám nhìn xuống sân khâu lấy một lần, sau khi MC nói xong lời kết liền vội vàng xuống sân khấu.
Việc đầu tiên Lâm Quỳnh làm sau khi xuống sân khấu là tìm Vương Trình, muốn rời xa nơi này càng nhanh càng tốt.
Vương Trình thấy vẻ gấp gáp của cậu, mặt mày nhăn nhó, mở miệng nói, "Sao vậy, mắc đi vệ sinh hả?"
"...."
Lâm Quỳnh lắc đầu, kéo người ra phía sau, bước đi, "Chúng ta phải đi mau."
"Về khách sạn?"
Lâm Quỳnh lúc này gấp đến mức đổ cả đầu mồ hôi, "Về nhà, ngồi máy bay về."
Hai mắt Vương Trình trợn tròn, "Bây giờ?"
Lâm Quỳnh: "Ngay bây giờ."
"Nhưng tối nay đoàn phim có tiệc mừng doanh thu phòng vé vượt 300 triệu mà."
Nói rồi chạy theo bước chân vội vã của cậu, "Cậu không đi là không được đâu."
Lâm Quỳnh chỉ nghe "ầm ầm" một tiếng, tất cả mọi thứ trong đầu đều bị thiêu rụi hết.
"Tôi... anh..."
Nhất thời không sắp xếp nổi từ ngữ.
Vương Trình nhìn cậu, phát hiện ra có gì đó không đúng, "Cậu sao vậy?"
Lâm Quỳnh im lặng hồi lâu, có chút suy sụp, nói: "Không sao, về khách sạn trước đã."
Nhớ lại cảnh cậu ngủ bù trong phòng chờ trước đó, có khi là do tối qua ngủ không ngon nên mới không có tinh thần như vậy.
Vương Trình lái xe đưa cậu về, trên đường Lâm Quỳnh mặt lạnh như tiền, hỏi một câu, "Tiệc chúc mừng khi nào kết thúc?"
Chuyện này không ai nói chắc được, nhưng xuyên đêm thì khó tránh, "Nếu sớm thì chắc là một, hai giờ sáng."
Lâm Quỳnh nghe xong lập tức câm luôn, suốt cả chặng đường không nói thêm câu nào.
Đến khi về tới khách sạn, Lâm Quỳnh liền bắt đầu nhanh chóng thu dọn hành lý, cầm điện thoại lên định đặt vé máy bay lúc rạng sáng, nhưng vé ngày đó lại bán hết rồi, chỉ có thể thoát ra đi mua vé xe.
Cậu phải rời khỏi đây, cậu không muốn gặp Phó Hành Vân nữa.
Gần đây cậu nhìn cái gì cũng nghĩ đến Phó Hành Vân, giống như hai người chưa từng xa nhau lấy một ngày, thậm chí là mỗi giây mỗi phút.
Trong lòng cậu dâng lên một du͙ƈ vọиɠ, khiến cậu muốn gặp Phó Hành Vân.
Nhưng cậu không thể gặp anh nữa, nếu còn gặp nữa thì cậu không rời đi nổi mất, tim sẽ ngày ngày treo trên cuống họng, Phó Hành Vân mặc dù là một thực thể đơn độc, nhưng tất cả mọi thứ xung quanh anh đều khiến cậu sợ hãi.
Phó thị không hề tầm thường, mà cái cậu muốn chính là một cuộc sống thật bình thường.
Lâm Quỳnh nhét đại quần áo ào vali, trong lòng trống rỗng, cũng có thể ngay từ ban đầu cậu đã không nên dây vào đối phương.
Cậu sai rồi, sai thật rồi, cậu không nên vì tiền mừa lừa anh kết hôn, lừa gạt tình cảm của anh, cho dù cái vế sau cậu không hề cố ý, nhưng cậu quả thật là tội nhân.
Cậu không nên mơ mộng những thứ không thuộc về mình, tiền Phó Hành Vân cho cậu, cuộc sống anh mang đến cho cậu.
Cho đến hiện tại, cậu đã không thể nào trả nổi, chỉ có thể trốn tránh.
Phó Hành Vân chắc chắn là hận cậu lắm, trong sách, tất cả những người làm ra chuyện có lỗi với phản diện đều có kết cục không được tốt đẹp, cậu không biết Phó Hành Vân đến đây là để báo thù mình, hay đơn thuần là đến thăm mình.
Lâm Quỳnh không dám nghĩ, sợ sẽ là vế trước, nhưng càng sợ hơn khi nó là vế sau.
Lòng cậu có rung động với Phó Hành Vân, nhưng những thứ này là không nên có, nếu như cậu muốn sống cuộc sống mà mình hằng mong ước, vậy thì cậu phải đè nén hết những thứ này.
- _-
Bảy giờ tối, Vương Trình gõ cửa phòng, Lâm Quỳnh thu dọn xong hành lý, bước ra mở cửa, "Đi thôi, đến giờ rồi, đừng để mọi người chờ lâu nữa."
Lâm Quỳnh gật đầu, theo hắn ra ngoài.
Thấy đối phương đứng ngồi không yên, Vương Trình mở miệng, "Cậu có tâm sự gì sao?"
"Không."
Lâm Quỳnh vội trả lời, sau đó xua tay, "Chỉ là tối qua nghỉ ngơi không đủ thôi."
Vẫn là cái cớ này, Vương Trình có chút lo lắng nhìn đối phương một cái, vẫn nên để ý đến cậu hơn.
Hai người vừa đi đến cửa phòng VIP liền nghe thấy âm thanh của bầu không khí vui vẻ bên trong, tiếng cười nói không ngớt vang lên bên tai.
Lâm Quỳnh đẩy cửa bước vào, lập tức có không ít tiếng gọi.
"Lâm Quỳnh!"
"Mau, lại đây ngồi!"
"Hú hú!"
"Anh trai trúc mã của chúng ta tới rồi!"
"Lâm Quỳnh!"
"Cậu có giá lắm nhá, cậu mà không đến là đạo diễn không cho khai tiệc đâu."
Còn cách giờ khai tiệc tới nửa tiếng, rõ ràng biết đối phương chỉ đang nói lời khách sáo, nhưng Lâm Quỳnh vẫn nở một nụ cười tự tận đáy lòng.
Bầu không khí của tiệc chúc mừng rất vui vẻ, rất dễ tác động đến tâm trạng con người, rượu cũng uống từng vòng từng vòng.
Lâm Quỳnh bây giờ cũng được coi như là người nổi tiếng rồi, người đến kính rượu không ít, vốn đã uống không nổi nữa rồi nhưng Lâm Quỳnh vẫn nâng ly lên tiếp tục rót vào bụng.
Người khác trước đó đã uống cả rồi, bây giờ cậu không uống thì ngại lắm.
Cuối cùng đa số mọi người đều nói chuyện với nhau trong trạng thái sau bí tỉ, nói về những chuyện trước đây ở đoàn, nói về khoảng thời gian phim công chiếu.
Anh một câu, tôi một câu, bầu không khí vô cùng hài hòa.
Chính vào lúc đạo diễn nâng cao ly rượu kính tất cả mọi người thì cửa phòng VIP đột nhiên bị mở ra.
Lực mở cửa còn không hề nhẹ, phát ra một tiếng "rầm."
Tất cả ánh mắt đều dồn về một chỗ, chỉ thấy một người đàn ông cao to cất bước đi vào.
Không chỉ đạo diễn nhìn đến sửng sốt, mà những người khác cũng cực kì kinh ngạc, người này hôm nay mới vừa gặp, không thể nào không biết là ai.
Đạo diễn nhìn anh, nuốt một ngụm nước miếng, vội đặt ly rượu trong tay xuống, đi về phía anh, "Phó tổng."
Đạo diễn đi đến bên cạnh Phó Hành Vân, thăm dò hỏi: "Phó tổng đến đây có việc gì sao?"
Nhìn gương mặt lạnh lùng của anh, nói: "Hay là cùng tham gia tiệc chúc mừng đi."
Phó Hành Vân nhìn ông một cái, môi mỏng mở ra, "Tìm người."
Nói rồi lướt mắt một vòng, cuối cùng dừng lại trên người Lâm Quỳnh đã say đến mất ý thức nằm bò trên bàn.
Đạo diễn: "Phó tổng tìm ai?"
Anh giơ tay lên chỉ, "Em ấy."
Đạo diễn nhìn qua, nhướng mày, Lâm Quỳnh và Phó Hành Vân có thể có quan hệ gì, hai người không cùng đẳng cấp này căn bản không thể có liên hệ gì, cho dù là có, với năng lực của Phó Hành Vân, Lâm Quỳnh có thể đóng vai chính trong phim của ông luôn đó.
Mà hai người mới chỉ vừa chạm mặt vào họp báo hôm nay.
Sau đó, tim đạo diễn "thịch" một tiếng.
Quy tắc ngầm.
Ông chủ này rõ ràng là nhìn trúng Lâm Quỳnh rồi, nếu không sao lại đột nhiên đến đây tìm người.
Anh vừa nói xong liền cất bước đến bên cậu, sau đó kéo cậu dậy.
"Tôi mang người đi đây."
"Không được!"
"Không được!"
Hai giọng nói đồng thời vang lên, một của đạo diễn, một của Vương Trình.
Đạo diễn sau khi lên tiếng, sự hối hận và mâu thuẫn đan xen trong lòng, ông không cần phải vì một diễn viên nhỏ mà đắc tội một nhân vật lớn như vậy.
Nhưng tên nhóc Lâm Quỳnh này vẫn còn trong sạch, mặc dù là tay ngang nhưng cậu là diễn viên trẻ mà ông vừa ý nhất trong vài năm trở lại đây.
Đạo diễn hít sâu một hơi, "Phó tổng, cậu xem, lâm Quỳnh bây giờ say đến mức ăn nói hồ đồ, hai người không nói chuyện được đâu, nếu có chuyện gì ngày mai hãy nói."
Nói rồi giơ tay vẫy Vương Trình, "Vương Trình, đưa Lâm Quỳnh về nghỉ ngơi đi, cậu ấy say rồi, nhớ cho cậu ấy uống canh giải rượu, nếu không lại khó chịu...."
Vương Trình vội vàng đi đến, muốn kéo Lâm Quỳnh ra khỏi tay anh, nhưng hắn còn chưa kịp đụng một ngón tay vào Lâm Quỳnh, đôi mắt đen láy của đối phương đã nhìn qua, Vương Trình rùng mình.
"Tôi có nói để em ấy đi?"
Trong đầu vang lên một tiếng "đùng---", lưng đảo diễn đổ cả mồ hôi lạnh.
"Phó tổng làm việc như vậy không được tốt đâu."
Chuyện dơ bẩn như vậy trong giới giải trí không thiếu gì, không phải chuyện gì cũng có thể nhìn kĩ, nhìn kĩ rồi sẽ đau mắt.
"Không được, anh không thể đưa cậu ấy đi!"
Vương Trình nhào qua ôm lấy chân Lâm Quỳnh, không cho anh kéo người đi, ai ngờ ngay lập tức bị anh đá qua một bên.
Sát khí trên người anh nặng đến kinh người, người trong đoàn phim thấy vậy muốn tới ngăn cản, lại bị vệ sĩ theo sau dọa đến mức không dám nhúc nhích.
Chỉ có thể trơ mắt nhìn Lâm Quỳnh bị người đưa đi.
Lý Lâm đang chuẩn bị lên món liền thấy bóng người quen thuộc, mà người trong lòng đối phương y càng quen hơn, hôm qua mới gặp.
"Anh..."
Vừa định nói chuyện, nhưng đối phương lại trực tiếp lướt qua y, giống như y căn bản không hề tồn tại vậy.
- _-
Đầu Lâm Quỳnh mơ mơ màng màng, nhất thời bị ánh đèn sáng chói trên trần nhà làm chói mắt, mơ mơ hồ hồ muốn giơ tay lên che mới phát hiện hình như có người đang cởϊ qυầи áo mình.
Giọng Lâm Quỳnh khàn đặc, hơi men khiến cậu căn bản không nhận ra người kia, "Anh là ai?"
Không ai trả lời, Lâm Quỳnh say đến đỏ mặt lặp lại lần nữa, "Anh là ai?"
Mà đối phương vẫn không trả lời như trước, nửa người trên lành lạnh, ngay sau đó Lâm Quỳnh liền ý thức được đối phương đang lột quần mình, chống tay cố nhổm người dậy.
Biết nguy hiểm đang tới gần nên lập tức hung dữ như mèo hoang xù lông, "Anh là ai?!"
Nhưng đổi lại chỉ là một cái lạnh của đối phương.
Lâm Quỳnh muốn đẩy đối phương ra, nhưng men rượu khiến cậu không còn chút sức lực, cho dù có đẩy cũng rất yếu ớt, giống như đang nghiện mà ngại, cố tình khiêu khích.
Lâm Quỳnh lập tức bị dọa đến mức đổ mồ hôi lạnh, "Anh là ai?!"
"Anh... Anh muốn làm gì?!!"
Anh lạnh giọng phun ra ba chữ, "Ngủ với em."
Lâm Quỳnh nghe xong liền vùng vẫy càng mạnh, nhưng sức lực của đối phương quá lớn, gần như đã ấn chặt cậu trên giường.
"Không được."
Giọng của Lâm Quỳnh gần như sụp đổ, cậu bây giờ đang say, căn bản không trốn được, "Đừng mà, đừng mà...."
Nhưng động tác của đối phương không hề dừng lại, một tay luồn xuống lớp qυầи ɭóŧ, một tay khác túm chặt eo cậu.
Lâm Quỳnh gần như phát điên, muốn tìm cái gì đó che lại cơ thể mình, "Không được!"
"Thả ra!"
"Anh thả ra!"
"Thả ra!!!!"
Sau đó trên đùi truyền đến xúc cảm, Lâm Quỳnh gần như ngay lập tức rùng mình, hai chân đá loạn xạ, muốn đá tay người kia ra, nhưng tay của đối phương không hề có dấu hiệu rời đi.
Lâm Quỳnh bị dọa bay mất ba hồn bảy vía, "Tên biếи ŧɦái chết tiệt này, mẹ nó chứ, anh dám đụng vào tôi, tôi đ* chết anh."
Nghe xong cách xưng hô của người trước mặt, Phó Hành Vân đen mặt, giơ tay lật người cậu lại, đè lên.
Rõ ràng quần áo trên người đối phương chưa hề cởi nhưng Lâm Quỳnh vẫn bị dọa đến thét lên, "Anh... Anh có biết chồng tôi là ai không hả?"
"Anh có biết chồng tôi là ai không???"
Lâm Quỳnh gần như hét lên theo bản năng.
Phó Hành Vân nghe xong liền dùng răng cắn lên gáy cậu, làn da trắng nõn bắt đầu chảy máu, rách ra.
"Không phải em sắp li hôn rồi sao?"
Lâm Quỳnh điên cuồng vùng vẫy, "Không được, không được!"
"Tôi không muốn anh!"
"Tôi không muốn anh!"
"Tránh ra!"
"Đừng đụng vào tôi!!!"
Phó Hành Vân nhìn dáng vẻ bất lực của cậu, cười lạnh, đem những tờ tiền đã chuẩn bị từ trước ném trước mặt cậu, "Sao không được, tôi cho em tiền."