"Đây chắc chắn là ngôi sao đi từ nổi tiếng đến tàn lụi nhanh nhất mà tôi biết."
"Trời ơi, tôi bây giờ buồn lắm luôn, lúc đầu có lẽ tôi không nên đi xem phim."
"Tần Úy Sở!"
"Em sai rồi!"
"Em không nên nɠɵạı ŧìиɦ với người khác!"
"Cái video kia cũng đỉnh thật đó, nguyên cả một quãng đường hai người từ bế mang đi, tôi thấy ông lớn kia còn khá gấp gáp, cho đến cuối cùng là trực tiếp khiêng người vào phòng."
"Thương thay cho vợ của ông lớn kia, haizzz......"
Ban đầu công ty còn định mua nick ảo đi dẹp loạn bình luận, nhưng bình luận trên mạng đã lan tràn khắp nơi, không thể nào thu dọn được, lúc này mới đi liên lạc với người ta, định mua hot search này.
Vương Trình lướt điện thoại không ngừng, nóng lòng đến mức vã cả mồ hôi.
Hôm qua Lâm Quỳnh đã nói là muốn về nhà, nếu như hôm qua hắn để Lâm Quỳnh đi.... Nếu như hôm qua hắn để Lâm Quỳnh đi, vậy thì chuyện sau đó sẽ không xảy ra.
Nhưng ông lớn kia có quyền có thế, đến cả đạo diễn có địa vị cao trong giới cũng không dám hó hé gì trước mặt người ta.
Nếu như hắn cố túm chặt chân Lâm Quỳnh hơn chút nữa, có khi Lâm Quỳnh sẽ không bị người ta mang đi.
Vương Trình lúc này đang hãm sâu trong tự trách, Lâm Quỳnh còn chưa thoát ra khỏi sự đả kích vì li hôn, thì đã phải trải qua những chuyện này.
Hắn không ngừng tìm cách liên lạc với Lâm Quỳnh, nhưng điện thoại của đối phương vẫn cứ khóa máy, nhất thời không liên lạc được.
- _-
Ở một nơi khác, Lâm Quỳnh mà hắn không liên lạc được đang ngủ chung với người đàn ông của mình đến quên trời quên đất.
Hai người vốn đã tỉnh rồi, nhưng vẫn nằm ườn ra đó nên lại buồn ngủ tiếp, công việc hôm nay là vào buổi tối, cứ ngủ một giấc cho no đi đã.
Lâm Quỳnh hiện tại rất thiếu cảm giác an toàn, khi ngủ cũng khẽ rùng mình.
Phó Hành Vân thấy vậy, giơ tay ra vuốt ve cơ thể cậu.
Lâm Quỳnh lập tức thoải mái híp híp mắt, "Hành Vân."
Phó Hành Vân như đang vuốt ve một chú mèo vậy, giơ tay nhẹ nhàng xoa xoa gáy, "Tôi đây rồi, em ngủ đi."
"Cùng ngủ."
Lâm Quỳnh giơ tay quàng cổ anh, dính sát vào, chỉ cần nói chuyện là môi sẽ như có như không mà chạm vào cổ Phó Hành Vân, "Cùng nhau ngủ."
Phó Hành Vân không nhịn nổi, hôn nhẹ lên tai cậu, Lâm Quỳnh thấy nhột, hơi tránh đi.
Đợi đến khi nếm đủ vị ngọt rồi anh mới ôm lấy cậu, lần nữa chìm vào giấc ngủ.
Khi tỉnh lại thì đã tới chiều, mặt trời bên ngoài chói chang.
"Anh bắt đầu thích em từ khi nào vậy?"
Phó Hành Vân nhìn cậu, "Không biết nữa."
Lâm Quỳnh nghe xong, miệng nhỏ bla bla: "Hóa ra không phải là yêu từ cái nhìn đầu tiên."
Phó Hành Vân nhướng mày, "Em mong tôi yêu em từ cái nhìn đầu tiên?"
Lâm Quỳnh gật gật đầu.
Phó Hành Vân: "Lần đầu tiên gặp nhau em nói tôi không cứng được."
Lâm Quỳnh:!!!
Khá lắm, anh còn nhớ kĩ cơ đấy.
Sau đó liền giơ tay ra vỗ vỗ lên bờ ngực săn chắc của anh, "Sao vậy được chứ, em đùa ấy mà."
Sau đó nói tiếp: "Lần đó không tính, nói xem, ấn tượng đầu tiên của anh khi gặp em ở hôn lễ là gì?"
"...."
Lâm Quỳnh nhìn anh, tò mò hỏi: "Sao anh không nói gì?"
Phó Hành Vân lập tức cạn lời.
Lúc đó Lâm Quỳnh thở hồng hộc xuất hiện, trong tay cầm một khóm hoa dại, toàn thân giống như mới vừa thi giải điền kinh thế giới về vậy.
Thấy anh không nói gì, Lâm Quỳnh chỉ có thể tự hỏi tiếp: "Lúc đó anh có thấy em đẹp trai không?"
Nhìn vào ánh mắt trong veo của cậu, Phó Hành Vân "ừm ừm"
Lâm Quỳnh nghe xong, lập tức mỉm cười, vậy còn được.
Sau đó nhổm dậy định đi làm gì đó ăn.
Phó Hành Vân thấy cậu định đứng dậy, giơ tay ôm eo kéo cậu về.
"Đi đâu?"
Lâm Quỳnh: "Đi nấu cơm, tới giờ ăn rồi."
Khi hai người dậy đã là giữa trưa rồi, ngủ nướng thêm một lúc, giờ đã ba, bốn giờ chiều.
Lâm Quỳnh hôm qua say rượu, lại bị dọa sợ, Phó Hành Vân không nỡ để cậu nấu cơm, "Đặt đồ ăn đi."
Cách đầu giường không xa có một chiếc điện thoại để liên lạc với nhân viên khách sạn, Phó Hành Vân xuống giường, lấy cuốn sổ rồi quay lại.
Bên trong cuốn sổ là thực đơn ăn uống của khách sạn.
Lâm Quỳnh sáp lại gần để xem, thấy cậu bất tiện, Phó Hành Vân liền để cậu trực tiếp ngồi lên đùi mình, sau đó liên hệ đặt món.
"Xin chào, tôi có thể giúp gì cho quý khách?"
Thấy số điện thoại gọi đến từ căn phòng kia, nhân viên vã cả mồ hôi, một là vì chủ phòng là một nhân vật lớn, hai là vì hai vị chủ phòng này đang đứng ở đầu sóng ngọn gió.
"Đặt món."
"Vâng ạ, mời tiên sinh nói."
Phó Hành Vân rủ mắt nhìn Lâm Quỳnh, "Muốn ăn gì nào?"
Lâm Quỳnh chỉ vào canh gà ác, "Cái này, cái này."
"Còn gì nữa không?"
Cái giọng nói lạnh băng kia đột nhiên trở nên dịu dàng, làm nhân viên sợ đến mức suýt chút đứng bật dậy, nghe đối thoại của hai người mà đau đau tê tê hết cả đầu.
Lâm Quỳnh đưa thực đơn đến trước mặt anh, "Anh muốn ăn gì?"
Phó Hành Vân: "Em chọn đi."
Lâm Quỳnh ồ ồ, "Vậy thì thêm một phần cơm bốn người và...."
Đợi đối phương nói xong một đống thứ, Phó Hành Vân mặc dù trong lòng có chút nghi hoặc nhưng vẫn đặt bằng hết.
Đợi cúp máy rồi mới hỏi, "Có phải nhiều quá rồi không?"
Ai ngờ Lâm Quỳnh đột ngột chồm lên, "Sao anh có thể nghi ngờ bản thân vậy chứ?!"
Phó Hành Vân:?
Lâm Quỳnh vỗ vai anh, "Anh phải tin chính mình mới được, tự tin!"
Nửa tiếng sau, Phó Hành Vân nhìn bàn ăn sạch sành sanh trước mặt mà rơi vào trầm tư.
"...."
Hóa ra trước giờ anh ăn nhiều như vậy.
Sau đó, cách giờ Lâm Quỳnh đi làm còn khoảng hai tiếng, cậu liền thu dọn đồ đạc chuẩn bị ra ngoài.
Khi Lâm Quỳnh mặc đồ, Phó Hành Vân vẫn luôn ở bên cạnh nhìn, làm cậu có chút ngại ngùng.
Đợi mặc đồ xong mới quay qua nói với anh: "Em đi đây."
Anh đứng kế bên khoanh tay nhìn cậu, không nói gì.
Lâm Quỳnh lặp lại lần nữa, "Em đi đây."
Nói rồi cất bước đi, nhưng đường ra ngoài lại bị Phó Hành Vân chặn đứng.
"...."
Lâm Quỳnh ngước mắt lên nhìn anh, sau đó hôn lên môi một cái thật kêu, "Được chưa?"
Phó Hành Vân: "Thêm lần nữa."
Lâm Quỳnh lại hôn đối phương, ai ngờ đối phương căn bản không biết đủ.
"Thêm lần nữa."
Lâm Quỳnh: "Anh đã dùng câu này một lần rồi, giờ đã mất lượt."
Anh nghe xong liền im lặng, sau đó nói, "Thêm mười lần nữa."
Lâm Quỳnh:....
Nhưng mười lần thì không biết phải hôn đến bao giờ, Lâm Quỳnh nhìn anh, "Chờ em về rồi hôn được không?"
Phó Hành Vân không nói gì.
Lâm Quỳnh sợ Phó Hành Vân không đồng ý, giơ tay ép anh vào tường, "Tên đàn ông kia, đợi tôi quay lại rồi sẽ hôn nát môi anh."
Nói rồi nhanh như chớp lách qua cửa, khi đi còn không quên gửi một cái hôn gió.
Phó Hành Vân nhìn cánh cửa đã đóng, mỉm cười lắc lắc đầu.
Lâm Quỳnh vừa đi ra từ khách sạn đã thấy rất nhiều paparazzi và phóng viên đứng cách đó không xa.
Cứ tưởng là chụp ảnh thuê nên co giò bỏ chạy.
"ĐM ĐM ĐM, anh ấy chạy mất rồi!!!"
"Đuổi theo!"
"Đuổi kịp tăng tiền thưởng!"
Nhưng mãi đến khi Lâm Quỳnh ngồi lên xe rồi cũng không ai đuổi kịp.
Sau khi Lâm Quỳnh lên xe, trực tiếp đọc địa chỉ tổ chức sự kiện hôm nay, vội vàng đến đó, nhưng khi cậu đi vào cánh gà, có rất nhiều nhân viên đoàn đều nhìn cậu với ánh mắt thương hại và đồng cảm.
"Sao mọi người đều nhìn tôi bằng ánh mắt này vậy?"
Nhiếp ảnh gia vạm vỡ bị kéo lại nuốt một ngụm nước miếng, "Ánh mắt gì cơ?"
"Ánh mắt khác lạ."
Nhiếp ảnh gia vạm vỡ, "Làm gì có."
Việc tối qua Lâm Quỳnh bị đưa đi ai ai cũng trông thấy, căn bản là bị ép, nên suy nghĩ của họ về Lâm Quỳnh không giống như trên mạng, ngoài thương hại ra thì vẫn là thương hại.
Lâm Quỳnh khó hiểu, vừa định đi vào phòng chờ của mình liền nhìn thấy Vương Trình đang xông đến đây.
"Lâm Quỳnh!"
Vương Trình túm chặt vai Lâm Quỳnh, "Cậu sao rồi, cậu sao rồi, cậu có làm sao không?!"
Lâm Quỳnh rụt cổ, "Tốt lắm nha."
"Trách tôi hết, tối qua không giữ được cậu, xin lỗi."
Lâm Quỳnh gãi đầu, "Không có gì phải xin lỗi hết."
Ngay sau đó, một tờ giấy được nhét vào tay.
Lâm Quỳnh thắc mắc, "Này là cái gì?"
Vương Trình mặt đầy nghiêm túc, "Những gì lát nữa cậu cần nói khi lên sân khấu."
Lâm Quỳnh tò mò mở ra xem, sau đó sửng sốt.
"Kịch bản?"
Lâm Quỳnh còn ra vẻ nghiền ngẫm, "Người này thảm ghê."
"Người này là cậu đó."
Lâm Quỳnh:....
Nói rồi Vương Trình mở weibo ra cho cậu xem.
Lâm Quỳnh rủ mắt đọc, sau đó hai mắt càng lúc càng trừng lớn.
Chỉ thấy người tối qua đưa cậu vào sách sạn lại chính là Phó Hành Vân!
Miệng cậu lập tức mở thành hình chữ O.
Vậy không phải người tối qua bắt nạt cậu chính là Phó Hành Vân hay sao?
Nhưng nhất thời cũng có chút vui mừng vì người đó là Phó Hành Vân, sự ghê tởm tối qua lập tức tan thành mây khói.
Sau đó hít sâu một hơi, đồ chó này nữa!
Nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Lâm Quỳnh, Vương Trình mở miệng an ủi, "Tôi biết cậu vô tội, tất cả đều không phải ý của cậu, nhưng đối phương có quyền có thế, chúng ta chỉ có thể nhịn thôi."
...
Nói rồi dùng tay khép cài hàm như muốn rơi xuống đất của Lâm Quỳnh lại, "Nhưng cậu không làm gì sai cả."
Nhân viên đoàn đã bắt đầu hối rồi, Vương Trình giơ tay vò đầu cậu vài cái rồi tiễn cậu lên sân khấu.
Khi Lâm Quỳnh lên sân khấu, còn trấn an: "Cậu yên tâm, cứ mạnh dạn nói, những người mang trứng ung theo đều bị tôi thu hết rồi."
"...."
Quả nhiên lần này Lâm Quỳnh vừa xuất hiện liền đối diện với hằng hà sa số ánh đèn flash.
- --Bình luận trực tiếp---
"Anh còn dám lộ mặt hả!!!"
"Tôi lại muốn xem anh ta giải thích thế nào đây!"
"Cảm thấy giống như vịt chết nhưng vẫn cứng miệng."
- _-
Người phỏng vấn nhào đến.
"Lâm Quỳnh, cho hỏi anh có phản hồi nào cho tin đồn bao nuôi rộ lên vào hôm qua không?"
"Lâm Quỳnh, cho hỏi anh đang bị quay tắc ngầm sao?"
"Lâm Quỳnh...."
"Lâm Quỳnh...."
Lâm Quỳnh nhất thời bị rất nhiều micro chĩa vào mặt, sau đó khẽ giơ tay đẩy ra, "Có thể nào từng người lần lượt hỏi không?"
Phóng viên đưa mắt nhìn nhau, ai cũng muốn giành vị trí đưa tin đầu hết, "Cho hỏi anh có biết Phó tiên sinh đã kết hôn không?"
Lâm Quỳnh gật đầu, "Biết."
- --Bình luận trực tiếp---
"ĐM, Lâm Quỳnh điên rồi!"
"Cái này gọi là ghẻ rồi không sợ lở sao?!"
"Lần đầu tiên thấy người làm ra loại chuyện này mà còn mạnh miệng đến thế."
- _-
"Tại sao anh rõ ràng đã biết Phó tiên sinh đã có gia đình mà vẫn phát sinh quan hệ với người ta?"
Lâm Quỳnh nhất thời bị hỏi đến đỏ mặt, sau đó nhỏ giọng nói: "Câu hỏi của mọi người đều bạo vậy sao?"
Phóng viên vẫn kiên trì, "Câu trả lời của anh là..."
Lâm Quỳnh đỏ mặt, "Cái này không phải rất bình thường sao?"
Mặc dù vẫn chưa có thử.
Phóng viên:!!!
- --Bình luận trực tiếp---
"Xí!"
"Anh ta muốn tự ném trứng ung vào mặt mình sao?"
"Sao anh ta lại dám nói như vậy?!"
"Trời ạ, Lâm Quỳnh câm miệng đi!"
"Cứu mạng, cái loại tuyệt thế trà xanh gì đây?"
- _-
Phóng viên cũng bị lung lạc tam quan, "Cậu có cảm thấy việc phát sinh quan hệ với người đã có chồng là vi phạm đạo đức không?"
"Là vi phạm đạo đức."
Lâm Quỳnh mặt đầy khó xử, "Nhưng chúng tôi hợp pháp mà."
Phóng viên cũng lập tức hoang mang luôn, sau đó nói: "Trả tiền là không hợp pháp đâu."
Lâm Quỳnh gật đầu: "Đúng vậy, tôi ngủ với chồng tôi cũng đâu có trả tiền đâu."
Phóng viên:!!!