Xuyên Thành Nàng Dâu Cầu Được Ước Thấy

Chương 115

Đợi đến khi Lưu Tứ dẫn hai người đến phủ huyện lệnh tan hoang như đống đổ nát, Dư Niên liền chùn bước, muốn bỏ đi.

"Cái nhà rách nát gì thế này?

Con không cần nữa, con muốn về nhà!"

Cứ như thế này mà gọi là sống sung sướng ư? Nàng ta lập tức hối hận. Đáng tiếc, hối hận cũng vô ích, Lưu Tứ không thể nào buông tha nàng ta, lập tức lôi nàng ta đến trước mặt huyện lệnh.

"Đại nhân, ngài xem, đây là tiểu thiếp thứ mười tám tiểu nhân tìm cho ngài, ngài có vừa lòng không?"

"Ta không cần, buông ta ra, hu hu hu."

Dư Niên vùng vẫy muốn chạy, cha ruột nàng ta hận sắt không thành thép, đã đến nơi rồi còn khóc lóc làm gì!

Quả nhiên, sắc mặt Huyện lệnh lập tức sa sầm. Vốn đã chẳng ưa dung mạo nàng ta, thấy nàng ta khóc lóc nói không muốn, huyện lệnh lập tức giữ người lại.

"Giữ nàng ta, lập tức tắm rửa sạch sẽ rồi đưa lên cho bản quan!"

"Vâng!"

Lưu Tứ cố nén phấn khích, gọi người lôi Dư Niên đi tắm. Hắn ta sợ lại xảy ra chuyện, còn đích thân canh gác ngoài cửa, sợ Dư Niên chạy mất.

"Cha ơi, cha cứu con, hu hu hu hu."

Dư Niên hoàn toàn suy sụp, vừa mới chạm mặt, thấy khuôn mặt xấu xí của huyện lệnh nàng ta đã hối hận. Không ngờ ông ta xấu đến thế, đầu to mặt lớn, toàn thân bóng nhẫy mỡ, ghê tởm, quá là ghê tởm!

"Đại nhân đừng giận, tiểu nữ còn non dại chưa hiểu chuyện, tiểu nhân xin tạ tội. Đợi nó hầu hạ đại nhân rồi sẽ hiểu được ân huệ của đại nhân."

Cha Dư Niên cúi đầu khom lưng tạ lỗi, muốn nhân cơ hội kết giao với huyện lệnh, nào còn đoái hoài gì đến Dư Niên.

Xét cho cùng, ông ta đối xử tốt với Dư Niên cũng chỉ muốn giữ nàng ta để kết thân danh giá, chứ nàng ta và Dư Tuế có gì khác biệt đâu, đều chỉ là công cụ làm việc mà thôi.

"Hừ."

Khi đối đãi với bọn họ, huyện lệnh rất biết ra vẻ ta đây. Cũng phải thôi, dân thường bình dân, bình thường làm sao được gặp huyện lệnh, huống hồ là trò chuyện kết giao.

"Đại nhân mời dùng trà."

Ông ta cung kính rót cho huyện lệnh một chén trà, rồi bắt đầu nịnh bợ, nịnh đến nỗi trong lòng huyện lệnh sung sướng, mới chịu nể mặt nói một câu.

"Biết điều."

"Đa tạ đại nhân khen ngợi."

Hai người trông có vẻ sắp sửa cấu kết với nhau, chỉ tiếc cho Dư Niên, dẫu sao cũng là một cô nương đang độ xuân thì, vậy mà phải bạc mệnh trong tay tên cẩu quan này.

Nhưng những chuyện này chẳng liên quan mấy đến Giang Du Du, tuy nàng có chút tò mò, nhưng còn việc quan trọng hơn phải làm.

Thẩm phụ quen biết thợ thủ công, biết nhà nàng muốn xây nhà, lập tức giới thiệu người, sắp xếp ổn thỏa, không cần nàng phải đi tìm người. Hơn nữa những thợ thủ công này lĩnh hội rất nhanh, có thể nhanh chóng nắm bắt ý tưởng của Giang Du Du.

Thế là bây giờ nàng chỉ cần ngồi chờ nhà xây xong là được.

Hơn nữa, khuôn mặt của Giang Tịnh Tịnh, Tôn lão đầu cũng đã sắp xếp, cắt thịt lấy máu, bôi lên cao nhuận da cải tiến.

"Ban ngày, bôi cao nhuận da rồi dùng vải trắng đã khử trùng băng vết thương lại, đến tối mới gỡ ra, không được phơi nắng. Đồng thời, những ngày tới ăn uống cần nhạt nhẽo, không được ăn đồ cay nóng, tránh để lại sẹo.

Qua bảy ngày, vảy rụng đi, ngươi, sẽ là một con người hoàn toàn mới."

Giọng nói già nua từ ái của Tôn lão đầu tràn đầy ma lực vô hạn, Giang Tịnh Tịnh khao khát gật đầu.

"Con người mới... của ta sao?"

"Đương nhiên! Mấy ngày này ngươi đừng chạy lung tung, ngoan ngoãn ở nhà, ta sẽ đích thân thay thuốc cho ngươi. Bảy ngày sau, ta bảo đảm vẻ đẹp của ngươi không thua kém muội muội ngươi là bao."

Tôn lão đầu quả quyết nói.

"Nói năng gì thế, đây là tỷ tỷ của ta, xinh đẹp hơn ta ta cũng chấp nhận được, ai bảo tình cảm chúng ta tốt chứ, đúng không?"

Giang Du Du cười hì hì choàng vai Giang Tịnh Tịnh, cho nàng ấy thêm tự tin. 

Bình Luận (0)
Comment