Xuyên Thành Nàng Dâu Cầu Được Ước Thấy

Chương 134

Lời Giả phu nhân vừa dứt, đám đông lập tức xôn xao, một ngàn lạng bạc trắng! Đó có thể là cả đời ăn uống không lo rồi!

"Du Du tỷ tỷ, tỷ có phát hiện gì không?"

Đàm Tiểu Thư ghé lại gần hỏi nhỏ.

"Đừng quấy rầy Du Du suy nghĩ."

Thẩm Dã Vọng chiếm hữu mạnh mẽ đẩy cái đầu nhỏ của Đàm Tiểu Thư đang ghé lại ra, còn rất nghiêm chỉnh. Nhưng Giang Du Du không để ý đến những điều này, có lời Giả phu nhân, cuối cùng nàng cũng có thể đến gần rìa đống đổ nát.

Nàng chọn một nơi có duyên nhất, rồi đặt tay lên, thầm niệm trong lòng.

"Người có ở đây không? Con trai của Giả phu nhân, có phải ở đây không?

Tiểu thiếu gia, ngươi có ở đây không?"

Giang Du Du khẽ hỏi, trông có vẻ thần thần đạo đạo, rất là kỳ lạ.

"Cộc cộc cộc."

Có một tiếng gõ gỗ cực kỳ nhẹ, rất dễ bị người ta bỏ qua vang lên, chỉ có ba tiếng, rồi không còn âm thanh nữa. Thẩm Dã Vọng và Giang Du Du đồng thời buột miệng nói.

"Người ở ngay đây!"

Giang Du Du là tin vào trực giác của mình, còn Thẩm Dã Vọng thì nghe được tiếng đáp lại của tiểu thiếu gia.

"Cái gì? Không thể nào, các ngươi đừng nói bậy ở đây, chỗ này chúng ta đã tìm qua rồi, dưới này căn bản chẳng có mấy viên gạch khúc gỗ, người ở trong đó, chúng ta còn không thấy sao?

Mạng người quan trọng, đừng vì chút tiền thưởng mà nói bậy bạ ở đây!"

Quản gia nghiêm khắc quở trách hai người, còn làm bộ muốn đuổi hai người đi.

"Khoan đã, các ngươi nói người ở đây? Các ngươi nhìn ra bằng cách nào?"

Giả phu nhân bước lại, nhìn hai người bằng ánh mắt đặc biệt sắc bén. Vừa rồi bà ấy rồi đã chú ý đến hành động kỳ lạ của tiểu cô nương này, bà ấy tin tưởng những thứ quỷ lực thần thông, có khi nàng có bản lĩnh thật cũng nên.

"Trực giác."

Giang Du Du đáp lại Giả phu nhân, không kiêu không sợ lại chân thành.

"Phu nhân, xin hãy tin ta, tiểu thiếu gia ở ngay vị trí này, chỉ cần dời những thứ này đi, sẽ tìm thấy hắn. Nói cách khác, dù tiểu thiếu gia không ở vị trí này, nhưng những thứ này đều ở rìa ngoài cùng, di chuyển cũng không gây sập đổ công trình ở giữa.

Đối với các vị cũng không có tổn thất gì."

"Còn ngươi, ngươi cũng vì trực giác sao?"

Giả phu nhân lại nhìn sang Thẩm Dã Vọng.

"Ta nghe thấy tiếng gõ, là tiểu thiếu gia đang cầu cứu chúng ta."

Thẩm Dã Vọng lắc đầu, nói ra sự thật.

Có tiếng gõ sao? Vừa rồi sao nàng không nghe thấy? Giang Du Du có chút nghi ngờ, nhưng nàng che giấu rất tốt, không bị Giả phu nhân phát hiện.

Hai người đều nói vậy, Giả phu nhân quyết định tin họ một lần, dù là làm vô ích cũng còn hơn ngồi chờ chết!

"Người đâu, dọn sạch chỗ này cho ta, cẩn thận một chút!"

"Phu nhân, hai người này tuổi còn nhỏ, họ có kinh nghiệm gì chứ, đừng để họ lừa gạt, lỡ như tiểu thiếu gia ở trong đó, đè trúng tiểu thiếu gia thì sao?"

Quản gia khuyên can với vẻ mặt không tán thành, chỉ là trong mắt hắn ta có thoáng qua vẻ hoảng loạn.

Giả phu nhân bị tên quản gia này khuyên mấy lần rồi, lúc này lửa giận bốc lên hết, bà ấy nhìn quản gia bằng ánh mắt có chút oán hận, nghiến răng nghiến lợi nói.

"Ngươi là chủ hay ta là chủ! Bị chôn vùi bên trong là con ta! Không ai lo lắng cho nó hơn ta! Đinh Lực Đinh Lượng, dời những thứ này đi cho ta!"

"Vâng, phu nhân."Hai tên tiểu tư đắc lực này là người của bà ấy, không phải người của Giả phủ, tự nhiên càng nghe lời phu nhân, tức thì liền động thủ chuyển đồ.

Quản gia vội ngậm miệng không dám ngăn cản nữa, sợ bị phu nhân nghi ngờ, chính mình cũng đích thân ra tay chuyển đồ. Đống đồ này không nhiều lắm, mỗi người chuyển một tảng, chẳng mấy chốc đồ đã vơi bớt, lộ ra tiểu thiếu gia đang co ro ở bên trong, mê man bất tỉnh.

Trên đầu hắn ta vẫn còn vết máu, mắt lim dim, chân bị đá đè, trông thật thảm thương.

"Vĩnh nhi!"

Bình Luận (0)
Comment