"Ừm! Du Du đặc biệt lợi hại!"
Thẩm Dã Vọng gật đầu lia lịa, ánh mắt nhìn Giang Du Du đều tràn ngập nhu tình.
Bên kia, Ôn Đình Tu biết được chuyện đệ đệ ruột của mình bị người ta dụ dỗ bỏ ra hai ngàn tám trăm tám mươi tám lạng mua một con cá chép vàng lớn hiếm có, y như có điều suy nghĩ nhướng mày.
"Sao những lời này có vẻ quen quen?"
Ai nói không phải người quen? Vốn là kẻ lừa ngươi mất tiền lúc trước.
"Hả? Huynh cũng từng mua loại cá này sao? Không thể nào, phủ ta đâu có."
Ôn Đình Thanh kinh ngạc, chẳng lẽ hắn ta đã bị cô nương kia lừa?
"Không, đệ bảo kẻ bán cá là một cô nương? Nàng trông ra sao, bên cạnh còn có ai không?"
Ôn Đình Tu lắc đầu, chuyển sang hỏi về người bán cá.
"Dung mạo bình thường, chỉ là cô nương bình thường, còn miêu tả sao được? Bên cạnh có hai gã thiếu niên, có lẽ một là huynh một là đệ.
Nhưng lạ lắm, huynh nàng trông cương nghị tuấn tú, đệ nàng cũng ngây thơ đáng yêu, chỉ có nàng tướng mạo tầm thường, đáng tiếc."
Ôn Đình Thanh phe phẩy quạt, thong dong ngồi xuống, may là không bị lừa, nếu không lại bị mắng rồi.
Dung mạo bình thường? Phải chăng cố tình giả xấu?
Ôn Đình Tu tự nhiên nghĩ đến Giang Du Du ở Hải huyện, tuy chỉ gặp một lần, nhưng ấn tượng sâu sắc. Nhưng y cũng chẳng để tâm, cá đã mua thì thôi, màu sắc quả thật đẹp mắt.
Giang Du Du nào ngờ bán đại con cá cũng bán cho người quen, nàng đang chạy khắp tiệm thuốc, thấy gì hay đều muốn mua về, khiến chưởng quầy thấy nàng đều cười toe toét.
"Nếu cô nương không vội đi, ta sẽ đi lấy hàng cho cô, chỉ mất một ngày, cô có muốn đợi không?"
"Đợi thì được, nhưng ta mua nhiều dược liệu như vậy, chưởng quầy không cho ta giá ưu đãi sao?"
Giang Du Du nhấp ngụm trà, thản nhiên hỏi, thực ra trong lòng đang âm thầm đau xót.
Dược liệu thời cổ đắt hơn hiện đại nhiều, chưa mua bao nhiêu mà đã hết hơn hai ngàn lạng, thật chẳng đáng giá.
"Thương nhân bình thường mua nhiều còn được giảm giá, huống chi ta mua đến mấy ngàn lạng."
"Cô nương đừng làm khó ta, dược liệu làm sao có giảm giá, như ngạn ngữ nói sinh mệnh vô giá, vật cứu người trị bệnh tự nhiên cũng vô giá, dược liệu giảm giá, chẳng phải là giảm giá tính mạng sao?
Nhưng ta có thể tặng cô nương ít dược liệu, cô xem, những dược liệu này chất lượng cũng rất tốt, đều có thể phối hợp với linh chi nhân sâm quý giá này, còn có thể làm thành dược thiện."
Chưởng quầy thao thao bất tuyệt, làm chưởng quầy chuỗi tiệm thuốc, tài ăn nói tự nhiên không tồi.
Giang Du Du bị thuyết phục, mang về làm dược thiện cũng không sao, đến lúc đó để Tôn lão đầu dạy nàng, dược thiện vẫn ngon hơn thuốc nhiều.
"Được, vậy cứ thế nhé."
Nàng gật đầu, trả tiền đặt cọc, chuyến đi Lý Châu này cũng coi như không uổng công, đồ cần mua cơ bản đều mua được.
"Còn ngươi, Đàm Tiểu Thư, rốt cuộc cha ngươi bảo ngươi làm việc gì? Ngươi mau đi làm đi, vài ngày nữa chúng ta phải về rồi, làm sao ở đây lâu được."
Giang Du Du thúc giục.
Đàm Tiểu Thư đến Lý Châu mỗi ngày chỉ chạy đông chạy tây, chỗ này mua chút đồ ăn chỗ kia mua chút đồ chơi, đâu có vẻ làm việc chính đáng.
"Ồ, tối nay ta sẽ đi làm, Du Du tỷ tỷ yên tâm."
Đàm Tiểu Thư vỗ n.g.ự.c cam đoan.
Giang Du Du nghi hoặc, việc này phải đợi đến tối mới làm được? Hắn ta không định làm chuyện trộm gà bắt chó chứ? Không thể nào?
"Không làm được thì nói, chúng ta giúp ngươi."
"Ừm ừm ừm!"
Đàm Tiểu Thư gật đầu rất vui vẻ, nhưng hắn ta vẫn cảm thấy mình có thể làm được, nên tạm thời không phiền Vọng ca và Du Du tỷ tỷ, hắn ta cũng rất giỏi mà!
Giờ hắn ta không chịu nói, Giang Du Du cũng không hỏi kỹ, chuyển sang nói chuyện với Thẩm Dã Vọng.
"Chẳng phải cha chàng phải bảo chàng đi tuần tra tiệm của nhà chàng sao? Tiệm nhà chàng ở đâu, bán những gì?"
"Có một tiệm ở con phố này, bán vải, là một tiệm vải, có một tiệm bán sách, là một thư phường, đối diện thư viện Lệ Sơn."
Thẩm Dã Vọng rõ ràng về sản nghiệp nhà mình.