Xuyên Thành Nàng Dâu Cầu Được Ước Thấy

Chương 141

Hai nam tử phục sức như thư sinh, tranh cãi đến mặt đỏ tai hồng.

Chưởng quầy đứng bên cạnh với vẻ mặt khó xử, chẳng biết khuyên giải thế nào.

"Chuyện gì vậy?" Thẩm Dã Vọng cau mày hỏi, hắn trầm mặt xuống trông rất oai nghiêm.

Chưởng quầy tất nhiên nhận ra thiếu gia nhà mình, thấy người có thể quyết đoán đã đến, hắn ta lập tức tuôn ra hết mọi chuyện, như thể trút bầu tâm sự.

"Bẩm thiếu gia, gần đây trong thành lưu hành cuốn tiểu thuyết này, chuyện trong ấy viết rất bi thương cảm động, văn chương cũng hay, nên dù là thư sinh chuyên tâm đèn sách cũng rất thích đọc.

Thế nên cuốn tiểu thuyết này đã bán hết sạch, lúc đầu ai cũng không ngờ nó lại bán chạy như vậy, nên hiệu sách không nhập nhiều hàng, bây giờ đã cho in thêm rồi, nhưng còn phải mất vài ngày nữa mới có hàng.

Đây không chỉ là cuốn cuối cùng ở hiệu sách ta, mà còn là cuốn cuối cùng trong toàn bộ các hiệu sách. Hai vị thư sinh này cùng lúc thích cuốn này, nên hai người cãi nhau, ai cũng không chịu nhường ai, lời ta nói cũng chẳng có tác dụng."

Chưởng quầy muốn khóc mà không có nước mắt.

Nói ra thì chuyện này cũng do hắn ta, quả thật thư sinh kia có nhờ hắn ta để dành cho một cuốn, hắn ta cũng đã để dành, chỉ là không cất kỹ, tiểu tư làm việc vặt trong hiệu không biết đây là cuốn được để riêng, tưởng là bỏ sót nên lại đem cuốn tiểu thuyết ấy đặt lại lên kệ sách.

Vị thư sinh kia tình cờ đến mua sách, liền thích cuốn này, giờ hai người đều cố chấp, chẳng ai chịu buông tay.

"Sao ngươi làm việc cẩu thả thế." Thẩm Dã Vọng nhíu mày quở trách.

Chuyện này xét cho cùng là lỗi của chưởng quầy và tiểu nhị, nhưng đã gặp phải rồi, vẫn phải giải quyết mới được.

"Là lỗi của tiểu nhân, nhưng giờ phải làm sao đây, hai người đã cãi nhau một hồi lâu rồi, khiến các khách hàng khác trong tiệm đều bỏ đi hết."

Chưởng quầy sắp lo c.h.ế.t mất.

 

"Đưa sách cho ai người đó cũng không phục.

Hay là đưa cho người nào cầm được trước, còn người kia đợi khi sách đến sẽ cho lấy cuốn đầu tiên, lại giảm giá cho xem có được không." Thẩm Dã Vọng cũng nghĩ cách.

"Không được, ta đã đề nghị với họ rồi, họ đều không chịu, ai cũng muốn có cuốn này ngay bây giờ, không đợi được mấy ngày, cũng chẳng cần chúng ta giảm giá." Chưởng quầy cũng là người từng trải kinh nghiệm phong phú, nhưng hôm nay gặp phải toàn những kẻ không thiếu tiền. Cũng không biết những công tử này, vì sao lại nhất định phải có cuốn tiểu thuyết này, có thật sự hay đến thế không?

Thẩm Dã Vọng khó xử theo, phải làm sao đây?

"Hay là để họ tự đoán quyết định? Hoặc là gieo xúc xắc? Đã không thiếu tiền, thì xem ai may mắn hơn vậy." Giang Du Du suy nghĩ một chút, cũng đưa ra một ý kiến.

"Cái này ta cũng đã nói rồi, nói tốt một ván định thắng thua, người này thua không chịu, người kia thua cũng không chịu."

Chỉ cần có một người giữ chữ tín một chút, hắn ta cũng đâu phải lo lắng đến thế!

Nhưng tiểu cô nương này là ai, sao lại đến cùng với thiếu gia, sao hắn ta chưa từng gặp? Chưởng quầy lén nhìn Giang Du Du mấy lần.

"Vậy cứ tiếp tục cãi nhau cũng chẳng giải quyết được gì."

"Đúng vậy."

"Hơn nữa nếu không giải quyết tốt còn ảnh hưởng đến danh tiếng hiệu sách của chúng ta, vốn dĩ hiệu sách ở đây đã nhiều, cạnh tranh gay gắt, nếu mất danh tiếng, chắc chắn sẽ càng ít người đến hiệu sách ta mua sách."

Hai người còn đe dọa, nếu không đưa sách cho mình, sẽ kêu gọi bằng hữu đồng môn đều không đến hiệu sách Thẩm thị mua sách nữa, đối với hiệu sách mà nói, đây không nghi ngờ gì là một tổn thất rất lớn.

"Nhưng ta biết lấy đâu ra thêm một cuốn sách cho họ?"

Không có thêm một cuốn sách nữa, thì không giải quyết được tình hình hiện tại, vậy nên đây là một bế tắc.

"Cuốn sách này tên là gì? Đều đi tìm đi, biết đâu có thể tìm thấy một cuốn bị bỏ quên ở góc nào đó, cũng nói không chừng."

Bình Luận (0)
Comment