Xuyên Thành Nàng Dâu Cầu Được Ước Thấy

Chương 143

Giả phu nhân mặt mày hớn hở.

"Chính là ta đây, Giả phu nhân. Chẳng hay ngươi còn nhớ không, các ngươi đã tìm được con trai của ta. Khi ấy ta lo lắng cho con mình, chẳng kịp để ý đến các ngươi. Đến lúc nhớ ra thì các ngươi đã đi mất rồi.

Ta đã nói ai cứu được nhi tử của ta thì người ấy chính là ân nhân của nhà ta. Ta chẳng bao giờ nói lời giả dối!"

Giả phu nhân nắm c.h.ặ.t t.a.y Giang Du Du, nghiêm trang nói.

"Ai thấy tình cảnh như vậy cũng sẽ ra tay cứu giúp thôi. Tiểu thiếu gia đã khỏe chưa?"

Giang Du Du ngượng ngùng cười đáp.

"Đã khỏe rồi, may mà tìm được kịp thời. Đại phu bảo nếu chậm trễ thêm chút nữa, e rằng tình trạng của nó sẽ nguy kịch."

Giả phu nhân nhắc đến tình cảnh lúc đó, đôi mắt đẹp lại bừng lên ngọn lửa giận dữ, bọn chúng dám hại con trai ta!

"Vì thế mới phải tạ ơn các ngươi. Xin hãy để ta thiết đãi các ngươi một bữa."

Giả phu nhân thật lòng cảm kích hai người. Bà ấy cũng đã phái người tìm kiếm trong thành hai ngày, lại chẳng có chút tin tức nào. Lý Châu to lớn như vậy, lại không biết tên họ, làm sao mà tìm được.

Nhưng không ngờ lại tình cờ gặp được ở đây.

"Vậy xin phiền phu nhân."

Giang Du Du thấy ánh mắt bà ấy không giống giả dối, liền nhận lời mời của bà ấy.

"Xuân Tảo, đi đưa tiểu thiếu gia đến Phúc Hương lâu, để nó gặp ân nhân cứu mạng của mình."

"Vâng."

Xuân Tảo khom người vâng dạ, rồi lui ra.

Hôm nay nha hoàn của Giả phu nhân lại là người lạ, không phải mấy người gặp hôm trước, người giàu có quả nhiên có nhiều nha hoàn thân cận.

Phúc Hương lâu cách đây không xa, Giả phu nhân đặt một phòng riêng, nha hoàn canh gác bên ngoài, chỉ có mấy người vào ngồi. Vừa ngồi xuống chưa lâu, Xuân Tảo đã dẫn tiểu thiếu gia đến, đồng thời còn lấy ra một xấp ngân phiếu.

"Đây là số thưởng ta đã hứa lúc đó. Ta không phải nói năng lung tung vì quá lo lắng đâu. Đã nói ra thì phải làm được, nàng hãy nhận lấy số tiền này. Nếu không, lòng ta cũng không an.

Thật không dám giấu, đứa con này của ta có được không dễ dàng. Ta cũng không còn trẻ nữa, vậy mà con trai ta mới chỉ nhỏ như vậy. Khi sinh nó ra, ta còn bị thương thân thể. Nếu nó mà mất đi, cuộc đời ta sẽ chẳng còn gì để mong đợi nữa."

Giả phu nhân thở dài nói, rồi trực tiếp nhét xấp ngân phiếu vào lòng Giang Du Du, sợ nàng không dám nhận.

Giang Du Du cũng không phải người mặt mỏng, thấy bà ấy chân thành như vậy thì nhận lấy tiền, còn tặng thêm một câu chúc phúc.

"Tiểu thiếu gia thông minh đáng yêu như vậy, lại thoát khỏi tai ương, về sau ắt sẽ có phúc lớn."

"Vậy xin nhận lời chúc tốt lành của ngươi."

Giả phu nhân nghe xong thấy lòng sảng khoái, nụ cười trên mặt không thể nào phai. Trong lòng bà ấy, Giang Du Du như là một nửa tiên nhân vậy, lời nàng nói rất linh nghiệm, nên câu nói này không đơn thuần chỉ là lời chúc phúc.

Tiểu thiếu gia đến rồi liền ngoan ngoãn hành lễ với mọi người, có mô có thức.

"Mẹ, ca ca tỷ tỷ."

Hành lễ xong lại ngoan ngoãn ngồi sang một bên, không khóc không náo, trông có vẻ khá trầm tĩnh. Giả phu nhân vừa trách móc vừa cười nói: "Bình thường chẳng phải con nói muốn gặp ca ca tỷ tỷ đã cứu con sao? Sao bây giờ gặp rồi lại câu nệ như vậy?"

"Mẹ~~~"

Tiểu thiếu gia bị nói thế thì ngại ngùng, lúc này mới cố gắng liếc nhìn Giang Du Du và Thẩm Dã Vọng. Cuối cùng hắn ta không nhịn được nữa, từ trên ghế bước xuống, đi đến gần Giang Du Du hỏi: "Sao tỷ tỷ biết đệ ở đâu vậy? Đệ không còn sức lực, gọi cũng không gọi được, chẳng ai tìm thấy đệ cả, vậy mà tỷ tỷ lại tìm ra ngay!"

"Tỷ tỷ cũng chỉ là may mắn thôi. Nhưng vị ca ca này đã nghe thấy tiếng gõ của đệ, đệ có gõ phải không?"

Giang Du Du véo má hắn ta, rồi chỉ về phía Thẩm Dã Vọng.

Bình Luận (0)
Comment