Nam nhi đều có tâm lý phản kháng mà, người lớn càng không cho làm gì càng muốn làm cái đó, nhưng mà đẹp trai như vậy, phì, trẻ như vậy, nếu thật sự xảy ra chuyện thì quá đáng tiếc!
"Vậy lần sau ta có thể cùng các cô ra biển không?"
Mắt Thẩm Dã Vọng sáng lên, thuận mồm nói luôn.
"Ta...."
"Ta còn có thể giúp các cô đánh cá, kỹ thuật đánh cá của ta cũng rất tốt!"
Thẩm Dã Vọng gấp gáp nói, tự tiến cử.
"Nhưng mà...."
"Có người trông nom, như vậy cha ta sẽ yên tâm, người cũng sẽ không trách các cô, tốt hơn ta tự mình chạy lung tung.
Ta chỉ muốn báo đáp ân cứu mạng của cô, người ta đều nói ân cứu mạng phải báo đáp như suối tuôn."
"Nhưng ta đã...."
"Nhà ta còn có một chiếc thuyền lớn hơn, một lần có thể chứa được rất nhiều cá, nếu cô không muốn dùng thuyền nhà ta không công, cô có thể trả tiền cho ta, coi như thuê được không?
Ta cũng chẳng có bạn bè gì, ta chỉ muốn ra biển cùng các cô, ta thích đi biển, cô không muốn giúp ta việc này sao?"
Thẩm Dã Vọng không thầy dạy cũng biết, đáng thương hề hề nhìn Giang Du Du.
Người hắn vốn đã đẹp trai, dù khá cao lớn cường tráng, nhưng người đẹp trai ngay cả làm nũng cũng không khó coi. Hắn chỉ cần nhướng mày và vểnh tai xuống, lại hơi mím môi, mí mắt cũng cụp xuống, nhìn như vậy rất giống chó lớn làm nũng.
Ai có thể nói không với một con ch.ó đẹp trai chứ?
Giang Du Du hít sâu một hơi, chữ không cứ thế mắc kẹt nơi cổ họng.
Hu hu hu, xin lỗi tổ chức, nàng là nhan khống cấp độ tro cốt, nàng là đại háo sắc! Nàng không thể cự tuyệt sự lấy lòng của khuyển lang!
"Vậy huynh đến đi.
Nói trước, ra biển rồi, đều phải nghe ta, không được đi đến chỗ quá sâu, ta cũng tạm thời chưa dùng thuyền nhà huynh, xem tình hình rồi nói."
"Được! Không vấn đề!"
"Du Du cô nói gì là gì, ta đều nghe cô! Chỉ cần được ở cùng cô, làm gì ta cũng nguyện ý!"
Thẩm Dã Vọng lập tức lấy lại tinh thần, lông mày dãn ra, nở nụ cười tươi rói lộ hàm răng trắng bóng.
Đây chẳng phải là hình mẫu thiếu niên khỏe khoắn đó sao, tràn đầy sức sống thanh xuân, nói gọn lại là kiểu hình thể thao.
Giang Du Du bị nụ cười rạng rỡ ấy làm cho mê mẩn, nàng bỗng thấy choáng váng, tâm trạng xao xuyến, chỉ còn cách vội vàng che mắt mình lại, tự tay che đi vẻ tuấn tú của người kia.
"Đi đi đi, huynh mau đi đi!"
Không đi nữa, nàng sẽ hóa thành sắc lang mất! Sắc sắc không được!
Thẩm Dã Vọng tâm tình cực tốt, quả nhiên chịu về.
"Vậy ta về đây, Du Du ngày mai gặp lại."
Giang Du Du che mắt mà vẫn cảm nhận được sự hớn hở của hắn.
Đây chính là thử thách ông trời ban cho nàng sao? Vì sao lại để nàng hai mươi mốt tuổi gặp được một mỹ nam tuyệt phẩm có thể khiến nàng rung động nhưng chỉ mới mười sáu tuổi chứ!
Khoan đã, hiện giờ hình như nàng mới chỉ mười lăm tuổi thôi!
Vậy thì... hê hê.
"Này, sáng nay các ngươi có thấy không? Lâm Xuân Hoa đã lên kiệu hoa kia! Ha ha ha, không được rồi, tuổi tác lớn như vậy mà vẫn được ngồi kiệu hoa, lúc cưới lần đầu còn chưa được ngồi kiệu hoa nữa."
"Đúng vậy, cũng không biết bà ta nghĩ gì nữa, hay là Giang Du Du cho bà ta nhiều tiền hơn? Nếu không sao bà ta lại cam tâm tình nguyện lên kiệu chứ?"
"Ơ, ta nghe nói là bị Thẩm gia tiểu tử nhét lên đó mà, không phải tự nguyện."
"Chậc, sau đó bị hắn nhét vào, nhưng nhét vào rồi chẳng lẽ bà ta không tự xuống được sao, còn cùng lão quả phu kia đi luôn, ta thấy bà ta đã động lòng rồi, ha ha ha ha."
"Dù sao không biết vì lý do gì, lão Giang mà biết chắc chắn sẽ tức c.h.ế.t mất! Ông ta còn sống đây, vợ ông ta đã tự coi mình là quả phụ mà đi lấy chồng rồi!"
Hôm nay thật là náo nhiệt, mọi người tụ tập lại bàn tán sôi nổi về chuyện Giang nãi nãi và lão quả phu kia, tuy nói lão quả phu già, nhưng đó cũng chỉ là so với Giang Du Du, còn đối với Giang nãi nãi thì trẻ hơn cả chục tuổi đấy.
"Các ngươi nói xem, không phải thật sự vào động phòng rồi chứ."
"Ối!"
Mọi người vừa ghét bỏ vừa hứng thú, nói chuyện không ngớt lời.