Xuyên Thành Nàng Dâu Cầu Được Ước Thấy

Chương 57

"Đứa trẻ này, tâm địa thật tốt."

Giang mẫu cảm thán nói.

Thẩm gia có một chiếc thuyền lớn, đó là dùng rất nhiều tiền để đóng, rất chịu gió chịu sóng, hơn nữa trên đó còn có chỗ che chắn, người còn có thể ngủ trong đó. Đi chiếc thuyền này ra biển, thì ở lại qua đêm trên biển cũng được, không cần phải vội vã trở về nữa, chắc chắn sẽ thu hoạch được nhiều thứ.

Cho họ mượn chiếc thuyền quý giá như vậy, nếu không phải tâm địa tốt thì là gì?

"Phải đấy."

Vừa thuần khiết vừa hiền lành, đúng là chú chó tốt nhất trên đời!

Giang Du Du đồng ý gật đầu.

Dư Niên co ro ngoài cửa, lén lút thu hết tất cả vào mắt, suýt nữa thì cắn nát răng mình, nàng ta nắm chặt tay.

"Quả nhiên! Con tiểu tiện nhân này câu kéo được Thẩm Dã Vọng thật rồi, không được!"

Nàng ta bước những bước nhỏ, lảo đảo về nhà.

Bó chân chính là điểm bất tiện này, đi đứng đều khó khăn, tiểu thư nhà giàu có hạ nhân đi trước đi sau nâng đỡ, nàng ta chỉ có thể tự mình đi, run rẩy lảo đảo, thật sự không được đẹp mắt.

Nhưng bó chân đó là cách làm của tiểu thư nhà giàu, cho nên dù người khác nói gì nàng ta cũng không quan tâm, những người đó đều là ghen tị với nàng ta thôi!

Dư Niên về nhà, vội vàng đi tìm cha mình.

"Cha! Con thấy Thẩm Dã Vọng và nha đầu Giang Du Du đó lăng nhăng với nhau rồi! Phải làm sao bây giờ! Cha phải nghĩ cách giúp con!"

"Cái gì! Con chắc chắn chứ? Hai đứa nó thật sự..."

Cha của Dư Niên là một nam nhân trung niên thấp lùn tròn trĩnh, nghe vậy ông ta nhíu mày.

Không phải vậy chứ, trước đây Giang Du Du có chút dính líu với Từ Lâm, Thẩm Dã Vọng ngoài việc hứng thú với ra biển thì chẳng quan tâm gì khác, ông ta chỉ mới không để ý vài ngày, hai đứa đã ngủ với nhau rồi sao? Nha đầu Giang gia gan to đến vậy sao?

Dư Niên vừa nhìn vẻ mặt của cha mình đã biết ông ta hiểu lầm rồi, nàng ta xấu hổ giận dữ nói.

"Ôi, cha! Không phải như cha nghĩ đâu!

Con thấy Thẩm Dã Vọng đến nhà Giang Du Du, còn cười với nó như vậy! Còn nói muốn lái thuyền lớn ra, đưa các nàng đi bắt cá!"

 

Cha Dư Niên nghe vậy cười ha hả, mỡ trên mặt rung lên ba cái.

"Cái này gọi là gì mà lăng nhăng, nhiều lắm cũng chỉ là tiểu tử mới lớn bắt đầu hiểu chuyện thôi, ta còn tưởng gì chứ. Đừng nóng vội, chỉ một mình Giang Du Du làm sao đấu lại được hai cha con ta, con cứ đợi đấy, cha suy nghĩ đã, cha sẽ nghĩ cách ngay."

Ông ta nuôi dưỡng Dư Niên nhiều năm, chẳng qua là để kết thân với nhà giàu, làm sao có thể để một con vịt xấu xí cướp mất con rể tương lai của mình chứ, chỉ là một gia đình già trẻ lớn bé đó thôi có gì khó đối phó đâu?

Giang Du Du không biết tình địch đã âm thầm xuất hiện rồi, nàng đang ngưỡng mộ chiếc thuyền lớn của Thẩm gia.

Lớn thì đúng là lớn thật, cao hơn nàng nhiều.

"Thật sự phải đẩy chiếc thuyền này ra sao? Cảm giác như lãng phí quá."

"Không sao, dù sao thuyền này để không cũng là để không, đi nào, Du Du lên thuyền."

Thẩm Dã Vọng đúng là lực sĩ, một chiếc thuyền to lớn nặng nề như vậy, hắn dồn hết sức lực, một mình đẩy xuống biển, dù có bánh xe, nhưng cũng không phải một người có thể dễ dàng đẩy được, Giang Du Du bội phục đến năm vóc sát đất.

"Giỏi quá!"

"He he."

Thẩm Dã Vọng gãi đầu cười ngốc, lại lộ ra tám cái răng trắng bóng, vừa ngốc vừa đáng yêu.

"Đi thôi! Xuất phát!"

Giang Du Du vung tay một cái, ba người đều lên thuyền.

Phía sau họ, có rất nhiều thuyền nhỏ cũng lục tục theo sau.

"Lần này nếu lại có nhiều cá, các con phải lanh lẹ cho ta! Thả lưới nhanh lên biết chưa?"

Người lớn khẽ quát mắng con cái mình, những người này vốn không định ra biển lúc này, thấy thuyền lớn Thẩm gia đều ra cả rồi, Giang Du Du người lần trước dẫn đến mẻ cá lớn cũng ở đó, đây chẳng phải là sự kết hợp của những kẻ mạnh sao?

Mau theo sau nào!

"Ồ, biết rồi."

"Sao họ lại như vậy, lại muốn cướp cá của chúng ta sao?"

Giang Tịnh Tịnh đứng trên mạn thuyền không vui nói, mới một lúc thôi, phía sau đã theo mười mấy chiếc thuyền nhỏ, còn tất cả đều hướng về phía họ mà đến.

"Không sao, hôm nay chúng ta đi ra xa hơn, họ không dám theo đâu."

Bình Luận (0)
Comment