Xuyên Thành Nàng Dâu Cầu Được Ước Thấy

Chương 83

"Không có gì bất tiện, lão thân này còn muốn giữ mạng, ngươi cứ ở ngoài đợi đi."

Thôi Thành Quang liếc nàng, quay gót vào lấy giấy bút.

Hừ, xui xẻo! Sớm biết thế này thì ban đầu nên nhận hai lạng bạc, viết địa khế cho nàng, đỡ phải sinh chuyện. Thôi gia mất đâu chỉ hai lạng, mất tới hơn mười lạng kia!

Lòng Thôi Thành Quang như nhỏ máu.

Giang Du Du chẳng quan tâm ông ta có nhỏ m.á.u hay không, cầm đồ rồi đi. Lúc ra về còn cười tủm tỉm chọc vào vết thương của Thôi Thành Quang.

"Lý chính bá bá làm việc nhanh thật, sau này có chuyện gì, còn phải làm phiền bá nữa.

Mong lần sau không mang vận xui tới nhà lý chính bá bá nữa nhé~~~"

Nàng ngọt ngào nói.

Thôi gia: …

Đúng là đe dọa!

"Chẳng trách Giang gia đoạn tuyệt với chúng, có đứa xui xẻo thế này ở nhà, quả là nhà không yên ổn, xui tận mạng!"

Thôi thẩm lén nhổ nước bọt sau lưng hai người.

Bà ta làm vợ lý chính bao năm, chưa từng chịu ấm ức thế này, lễ vật đem tới bị lấy về đã đành, còn mất luôn cả nhà cửa!!!

"Du Du, sao muội làm được vậy! Sao lý chính lại chịu nhanh thế! Tỷ cứ tưởng nhà ta không xây được nữa chứ!"

Giang Tịnh Tịnh vô cùng bái phục.

Sao giờ muội muội nàng ấy lại giỏi thế! Hu hu hu, cảm động quá!

"Suỵt, muội lừa ông ta đấy, bọn họ bảo muội là sao chổi mà, vậy thì cứ lợi dụng cái danh đó, dọa c.h.ế.t bọn họ! Yên tâm, lý chính không dám trả thù chúng ta đâu, ông ta sợ mình càng xui hơn thôi.

Có thứ này rồi, ngày mai chúng ta tìm người đến xây nhà!"

Giang Du Du búng búng tờ giấy mỏng, cười như con cáo nhỏ ăn vụng thành công.

"Được! Chúng ta sẽ xây nhà to!"

Giang Tịnh Tịnh gật đầu mạnh mẽ, gương mặt cũng lộ nụ cười tràn đầy sức sống.

Thật tốt, nhà họ cũng sắp có nhà to rồi, những ngày khổ cực đã qua, nghĩ lại cuộc sống trước kia, nàng ấy bỗng cảm thấy như ở trong mộng.

Giang Du Du làm gì cũng nhanh, bảo đi tìm người xây nhà, hôm sau đã đi thật. Trên huyện có người chuyên làm nghề xây nhà, kể cả gạch ngói, gỗ gì đó, đều có thể nhờ hắn ta giới thiệu.

Tóm lại chỉ cần có tiền, người ta cái gì cũng lo được.

Thế là nàng mang tiền dẫn Giang Tịnh Tịnh và Giang Miểu Miểu cùng đánh xe trâu đi huyện, đây là lần đầu tiên đồng chí trâu Thân Thân làm phu xe cho mọi người, tỏ ra rất không hợp tác.

Chưa đi được nửa đường đã dừng lại không chịu đi nữa, như đang giận dỗi.

"Ngươi làm gì thế, trâu Thân Thân, chỉ biết ăn không làm à? Mau đi, ngươi chậm chạp thế này, đến huyện trời tối mất!"

Giang Du Du kiên nhẫn vỗ vỗ m.ô.n.g trâu dỗ dành.

"Ụm ụm~~~"

Trâu Thân Thân vẫy vẫy đuôi, vẫn đứng im như trụ gỗ.

"Tỷ tỷ, có phải Thân Thân đói rồi không? Hay là chúng ta cho nó ăn chút gì đó?"

Giang Miểu Miểu chạy qua bên cạnh hái ít cỏ lại trêu nó.

"Không phải chứ, không phải ăn no rồi mới đi sao, nó mới đi được mấy bước đường đã đói rồi à?"

Giang Du Du không đồng ý.

"Chắc chắn là đói rồi, tỷ tỷ, Thân Thân là bằng hữu của chúng ta, tỷ phải kiên nhẫn với nó, không được hung dữ nhé."

Giang Miểu Miểu áp mặt vào mặt trâu Thân Thân, vừa vuốt ve vừa cho nó ăn.

"Chúng ta phải đi huyện tìm người xây nhà, Thân Thân đừng giận nữa, tỷ tỷ không cố ý hung dữ với ngươi đâu, ngươi chở chúng ta đi huyện được không? Khi về ta sẽ tìm cho ngươi nhiều cỏ ngon lắm.

Được không?"

"Ùm ùm~~~"

Chủ nhân nhỏ này mới nói chuyện đúng cách chứ!

Trâu Thân Thân rất nể mặt ăn hết nắm cỏ, lắc lắc đầu rồi bắt đầu đi.

"Tỷ tỷ xem, Thân Thân đi rồi kìa."

Giang Miểu Miểu dang hai tay, ngây thơ vô tội, còn hơi đắc ý.

Giang Du Du: …

Thì ra ngươi có người yêu mới rồi, ta không còn là bảo bối của ngươi nữa phải không! Tên ngươi còn là do ta đặt đấy!

"Lên đi."

Giang Du Du nghẹn lời, quả nhiên, kẻ nghe lời nàng nhất chỉ có Thẩm Dã Vọng! Sớm biết thế này hôm qua nên đồng ý chuyện đôi lứa với hắn ngay, tại hắn chạy quá nhanh, hôm nay cũng chẳng đến tìm nàng!

Bình Luận (0)
Comment