"Du Du!"
Giang mẫu muốn xông lên ngăn cản, nhưng bị Lưu Tứ đẩy ra.
"Cút đi, mụ già này!
Tất cả các ngươi đều ngoan ngoãn ở yên đó, đừng gây chuyện, nếu không, ta bảo đảm cả nhà các ngươi đều phải vào ngục, sống được hay không thì còn chưa biết đâu."
"Du Du! Con gái của mẹ ơi!"
"Mẹ, hu hu hu hu."
Nhất thời, tiếng khóc vang khắp Giang gia.
"Họ định bắt người à! Sao có thể như vậy được chứ!"
Đám đông xung quanh lén lút nghe ngóng, cũng đã hiểu đại khái sự tình, không khỏi phẫn nộ bất bình.
"Nhìn cái gì mà nhìn, tất cả cút hết đi, cẩn thận ta bắt hết các ngươi!"
Lưu Tứ vừa hăm dọa, mọi người liền tản đi như chim muông, lập tức chạy sạch. Chuyện này bọn họ không dám can thiệp, chỉ thương cho Giang Du Du thôi.
"Mẹ!!!"
Bị lôi đi xa rồi, Giang Du Du vẫn còn khóc lóc thảm thiết, khóc đến khàn cả giọng.
Diễn kịch cũng không dễ, Giang Du Du lén lút nuốt nước bọt nghĩ thầm.
"Đủ rồi, khóc có ích gì, mau im miệng cho ta!"
Lưu Tứ nghe nàng khóc đến đầu óc ong ong, đau đầu muốn nổ, hắn ta không nhịn được quát. Nếu không phải sợ đánh bị thương, huyện lệnh không thể chơi đùa thoải mái, hắn ta nhất định sẽ cho nàng một trận.
"Phì! Ngươi chỉ là con ch.ó săn của tên cẩu quan đó! Các ngươi đều không phải thứ tốt lành gì!"
Giang Du Du với vẻ mặt thà c.h.ế.t không chịu khuất phục, nhổ nước bọt đầy mặt hắn ta.
"Ngươi!"
Tay Lưu Tứ giơ cao lên, dường như muốn đánh nàng.
"Ngươi đánh đi, ngươi đánh đi, ngươi dám đánh ta, ta sẽ dám đến trước mặt tên cẩu quan đó thổi gió bên gối, dù c.h.ế.t ta cũng phải kéo theo một tên!"
Giang Du Du vênh mặt cao hơn, vẻ mặt ngông cuồng không sợ chết, dáng vẻ yếu đuối khóc lóc vừa rồi hoàn toàn biến mất.
Lưu Tứ chỉ đành u ám trừng mắt nhìn nàng, thôi, tên cẩu quan đó tinh trùng lên não rồi đâu còn quan tâm ngươi là ai nữa.
"Bắt nàng đi nhanh lên! Đại nhân đợi không kịp nữa, sẽ trị tội các ngươi đấy!"
Hắn ta trút giận lên hai người kia.
"Vâng vâng vâng, Lưu huynh, chúng ta lập tức áp giải nàng về."
Hai người cúi đầu khom lưng, nhìn là biết là những kẻ mới vào nghề không có địa vị.
Giang Du Du ngoái đầu nhìn lại, như không nỡ rời xa ngôi nhà của mình. Thẩm Dã Vọng đứng xa xa theo sau hai người, thấy Giang Du Du quay đầu lại, không khỏi gật đầu với nàng, ra hiệu nàng yên tâm.
Hắn sẽ không để lạc mất, sẽ không để nàng gặp chuyện, hắn hứa.
Nam nhân cao lớn trầm ổn, gương mặt cương nghị, thần thái kiên định, hắn như một con sư tử đang chực chờ, lại như một con sói chúa đang rình rập thời cơ, có hắn ở đây, Giang Du Du vô cùng an tâm.
Nàng không nhịn được mỉm cười kín đáo với hắn, ừm, cũng khá kích thích.
"Nhìn gì mà nhìn, mau đi! Dám để huyện lệnh đợi, coi chừng không có kết cục tốt đâu!"
Người áp giải nàng đẩy mạnh một cái, khiến nàng loạng choạng vài bước, buộc phải quay đầu lại. Ghi thù +1, đợi đấy, sau khi xử lý xong tên cẩu quan đó, các ngươi một đứa cũng đừng hòng thoát, hừ!
Giang Du Du tức giận hừ một tiếng, không nói gì nữa, cứ thế bị áp giải thẳng đến nhà huyện lệnh, bọn chúng thậm chí còn không đi qua nha môn, nàng thấy vậy không khỏi cười mỉa mai.
"Ồ, không phải nói ta là kẻ trộm sao? Sao không áp giải ta đến nha môn thẩm vấn?"
"Vội gì, với loại hàng như ngươi, để huyện lệnh thẩm vấn ngươi trên giường là tốt nhất rồi, ngoan ngoãn một chút, hầu hạ huyện lệnh đại nhân cho tốt, sau này còn nhiều vinh hoa phú quý cho ngươi hưởng thụ."
Lưu Tứ nói đến đây, nụ cười càng thêm sâu xa.
Đến nhà huyện lệnh rồi, còn đâu sau này nữa, những tiểu thiếp của ông ta, sau khi chơi chán, chưa chắc đã giữ được mạng.
"Ồ, đến rồi à? Tiểu mỹ nhân, ta đã chuẩn bị xong rồi, chúng ta vào động phòng thôi."
Huyện lệnh đại nhân đã đợi ở nhà từ lâu rồi.
Trong nhà không chỉ treo đèn kết hoa, trang hoàng rực rỡ, bản thân ông ta cũng thay một bộ hỉ phục màu đỏ, chỉ có điều hơi cũ, không biết có phải là bộ ông ta mặc khi cưỡng ép những tiểu thiếp khác không.