Giang Du Du đứng vững, hự một tiếng, hít sâu vào đan điền, trực tiếp ôm cái rương gỗ lên, nhìn thấy nhiều tiền như vậy, nàng lập tức trở nên mạnh mẽ phi thường.
Thẩm Dã Vọng nhìn dáng vẻ tham tiền đáng yêu của nàng, không nhịn được cảm thấy ngứa ngáy trong lòng, rất muốn bóp má Du Du.
"Chúng ta đi thôi, hôm nay chúng ta đại phát từ bi tha cho các ngươi, lần sau còn dám gây rắc rối cho chúng ta, không cần chàng ấy đến xử lý các ngươi đâu, chỉ cần các ngươi vừa nảy sinh ý đồ xấu xa này, ông trời sẽ giáng sét đánh các ngươi.
Dù sao ta cũng xinh đẹp như vậy, nói không chừng ngay cả ông trời cũng thích ta đấy~~~"
Giang Du Du tinh nghịch nói, để đảm bảo, nàng còn sử dụng thuật ngôn linh, như vậy chắc chắn sẽ không có vấn đề gì.
Lúc này, nàng hoàn toàn không nghĩ tới, bọn họ mượn danh tiếng của thổ phỉ, lại thật sự gặp phải thổ phỉ.
Thẩm Dã Vọng đã chuẩn bị sẵn ngựa cột bên ngoài. Hắn đón lấy rương từ tay Giang Du Du, một tay ôm rương một tay dắt nàng, hai người đường hoàng bước qua đám người kia.
Không ai dám ngăn cản.
Mọi người im lặng như tờ, nín thở chờ vị hung thần này chủ động rời đi. Ngay cả tên cẩu quan kia cũng chẳng còn lòng dạ đâu mà tiếc tiền, chỉ mong hai người mau chóng đi khỏi, càng xa càng tốt, sau này đừng bao giờ đến đây nữa.
"Du Du, đi chậm thôi."
"Ừm."
Thẩm Dã Vọng đỡ eo Giang Du Du, nâng nàng lên ngựa, sợ nàng ngã. Vòng eo mềm mại chạm vào lòng bàn tay hắn, quả thật khiến hắn xao xuyến, nhưng không có hành động vượt quá nào khác, quy củ đàng hoàng, sau khi lên ngựa liền buông tay ra.
"Đi!"
Thẩm Dã Vọng kẹp chân, cưỡi ngựa đưa người phóng như bay, biến mất ở cổng lớn. Nhìn hướng bọn họ rời đi, quả thật là đi về phía sơn trại Hắc Vân, diễn trọn vẹn màn kịch.
"Mau, mời đại phu cho ta, cầm m.á.u cho ta!"
Vó ngựa vừa xa, tên cẩu quan lập tức khóc lóc kêu gào, lúc này, nơi đây lại trở nên ồn ào.
Không ít người đã thấy cảnh một người áo đen che mặt cưỡi ngựa đưa Giang Du Du rời đi, mọi người không khỏi cảm thán.
"Vẫn phải là kẻ ác mới trị được kẻ ác."
"Đúng vậy, cô nương này có phúc, bị huyện lệnh để ý mà còn trốn thoát được, đáng tiếc cho đứa con gái nhà hàng xóm ta, sớm đã bị hãm hại rồi."
Thẩm Dã Vọng cưỡi ngựa đi xa, xác định phía sau không có ai theo dõi mới dừng lại. Nơi đây vắng vẻ không một bóng người, cách sơn trại Hắc Vân không xa không gần, thuộc khoảng cách tương đối an toàn.
"Du Du, nơi này đã an toàn rồi."
Hôm nay Thẩm Dã Vọng làm một chuyện lớn như vậy, hắn cũng rất phấn khích, nhất là lúc nãy khi cầm đao, thật sự có ý định kết liễu mấy tên cẩu quan kia, không chỉ vì Du Du, mà còn vì những người vô tội khác.
"Bây giờ về ngay chứ? Hay nghỉ ngơi một chút, nàng có bị dọa sợ không? Vừa rồi có phải ta quá hung dữ..."
Hắn hỏi liên tục, luôn quá để tâm đến cách nhìn của Giang Du Du đối với mình.
"Thẩm Dã Vọng."
Giang Du Du bỗng gọi tên hắn.
"Hửm?"
Giang Du Du xoay người lại ôm lấy mặt hắn, nhẹ nhàng hôn lên trán hắn như chuồn chuồn chạm nước. Nàng cười tươi rói, mắt cong cong, trong đôi mắt trong trẻo như chứa một dòng suối.
"Huynh thật đẹp trai.
Ta rất thích huynh.
Dáng vẻ hiện tại của huynh rất tốt rồi, không cần luôn nghi ngờ bản thân, huynh rất ưu tú, ta rất thích, không có gì cần thay đổi đâu, cứ giữ nguyên hiện trạng là được."
Đã hiểu ra, trước tiên cứ ở bên nhau, sau đó cũng có thể tiếp tục tán tỉnh mà, thứ tự không quan trọng.
"Hả?
Ồ, ừm, ta, ta cũng rất thích nàng."
Thẩm Dã Vọng hơi ngượng ngùng, đôi mày mắt tuấn tú cũng dịu dàng hơn, hắn ấp úng đáp lại tình cảm của Giang Du Du.
Du Du vừa hôn hắn, vậy hắn có thể hôn lại không? Có phải không thích hợp lắm?
"Du Du, vậy ngày mai ta dẫn cha đến nhà nàng cầu hôn nhé!"
Hôn một lần và hôn nhiều lần, hắn vẫn phân biệt được rõ ràng, Du Du đáng yêu như vậy, nhiều người thích nàng như vậy, hắn phải sớm định ra mới được.
Thẩm Dã Vọng quả là một nam nhân thông minh.
Giang Du Du không biết nên khóc hay cười.
"Không cần gấp gáp vậy chứ? Ta nghĩ chúng ta có thể tìm hiểu trước đã, lỡ như không hợp thì sao..."
"Không đâu, chỗ nào không hợp, ta có thể sửa, sửa cho đến khi nàng hài lòng!"
Thẩm Dã Vọng vội vàng nói, giọng điệu chắc nịch, trái tim thiếu niên kiên định như vậy.