Xuyên Thành Nghề Nghiệp Sư Tôn Có Độ Nguy Hiểm Cao

Chương 122

Chuyển ngữ: Trầm Yên

...........................................................

Sau khi mặt trời lặn, Ngu Tinh Hà rất giống một cô nương đang chuẩn bị xuất giá, lại lần nữa đội mũ phượng khăn quàng quen thuộc kia, nghẹn ngào ngồi vào cỗ kiệu được chồn sóc nâng.

Hắn xốc lên một góc rèm, sợ hãi hỏi sư tôn đi theo bên cạnh: "Sư tôn, con thật sự sẽ không sao chứ ạ?

Thẩm Cố Dung một thân hồng y chụm tay áo rộng đi theo bên cỗ kiệu, trên mặt dán một tờ giấy mặt quỷ dữ tợn, bị gió thổi bay một góc lộ ra môi mỏng đỏ tươi.

"Yên tâm." Giọng nói Thẩm Cố Dung càng thêm không chút để ý, nhưng lại cho Ngu Tinh Hà một loại cảm giác an toàn.

Ngu Tinh Hà lúc này mới buông rèm xuống, ngoan ngoãn làm tân nương tử của hắn.

Giấy mặt quỷ che khuất khí tức của mọi người, chờ sau khi cổng thành Phong Đô mở rộng, Thẩm Cố Dung theo chồn sóc đi ngang qua Phong Đô, sông đào bảo vệ thành chảy xiết trăm năm trước giờ đã khô cạn từ lâu, Thẩm Cố Dung giẫm chân lên lòng sông khô nứt, trong đôi mắt hoa đào không có nửa phần dao động.

Nhưng khi nhìn kỹ, ánh mắt thiếu niên tựa như nước suối róc rách, cũng không kém lòng sông khô cạn là bao nhiêu.

Thiếu niên thoáng qua như hoa trong gương, trăng trong nước, chỉ có vết thương chồng chất trước mắt mới là hiện thực.

Băng qua sông đào bảo vệ thành, sau khi ra khỏi cổng thành Phong Đô, khung cảnh ngoài thành vẫn là sương xám dày đặc như cũ, chồn sóc hóa thành hình người, mặc áo đỏ vui mừng nâng cỗ kiệu đi về hướng cánh đồng hoang vu.

Chúng nó nhìn qua như đang hành tẩu không mục đích, Thẩm Cố Dung theo sau cỗ kiệu, con ngươi nhẹ nhàng động, trên vai y có hai linh điệp một đỏ một đen, đều đang vỗ cánh.

Đạo Lữ Khế đập mạnh cánh như muốn bay lên, vẫn luôn cọ cọ mặt Thẩm Cố Dung, nhìn qua có vẻ cực kỳ sốt ruột.

Thẩm Cố Dung cười, vươn ngón trỏ nhẹ nhàng chạm nhẹ lên linh điệp màu đỏ, ôn nhu nói: "Sợ cái gì, không ai có thể làm ta bị thương."

Mục Trích ở lại linh thuyền, đầu lông mày nhíu chặt, thần thức hóa thành linh điệp nhẹ nhàng cọ lên tay Thẩm Cố Dung, mặc kệ biết tu vi Thẩm Cố Dung thông thiên, nhưng hắn vẫn không ngăn được lo lắng.

Ôn Lưu Băng bên cạnh lại không tim không phổi, hắn khoanh chân ngồi dưới đất, nói chuyện với Vọng Lan đang chơi Cửu Liên Hoàn.

"Nhóc con, ngươi rốt cuộc từ đâu tới? Trong Phong Đô Thành sao có thể có người sống được?"

Thẩm Vọng Lan nhìn hắn một cái, bĩu môi: "Ta không thèm nói chuyện với ngươi đâu, ngươi nhìn ngốc lắm."

Ôn Lưu Băng: "......"

Ôn Lưu Băng nghiêm mặt nói: "Ta không ngốc, ta là thống lĩnh Tru Tà, lãnh đạo vô số Tru Tà khắp Tam giới, trước nay chưa một ai dám nói ta ngốc."

Thẩm Vọng Lan nghiêng đầu, trên mặt đầy vẻ thiên chân vô tà: "Nhưng ngươi nhìn qua cứ ngốc ngốc kiểu gì ấy."

Ôn Lưu Băng trầm giọng nói: "Ngươi thu hồi lời này đi."

Thẩm Vọng Lan nghĩ một chút, cảm thấy mình cư xử như vậy cũng không đúng lắm, đành phải nói: "Được thôi, ta sẽ thu hồi lại."

Ôn Lưu Băng lúc này mới dịu mặt.

Thẩm Vọng Lan vươn tay nhỏ bụ bẫm, cười ngâm ngâm mà nói: "Chúng ta tới chơi đi."

Ôn Lưu Băng muốn moi móc thông tin từ miệng bé con, nghe vậy liền gật đầu đồng ý.

Đập tay chính là so năng lực phản ứng của hai người, Thẩm Vọng Lan so với Ngu Tinh Hà ngốc nghếch thật sự nửa ngày chưa thua lần nào, đánh tiểu phế vật Ngu Tinh Hà đến nước mắt lưng tròng.

Thẩm Vọng Lan phiêu, tự cảm giác bản thân có thể trở thành thiên hạ vô địch.

Sau đó nhiệt tình mời thống lĩnh Tru Tà chưa bao giờ nghe danh tới chơi.

Tru Tà?

Tên này có cảm giác quá thẹn, vừa nghe liền biết không phải người đứng đắn gì.

Thẩm Vọng Lan ôm tâm tư như vậy, bị Ôn Lưu Băng đánh đến oa oa khóc lớn.

Thẩm Vọng Lan: "......"

Đầu óc Ôn Lưu Băng chỉ là một sợi gân, hoàn toàn sẽ không vì Thẩm Vọng Lan là một đứa trẻ mà nương tay, vài tiếng bép bép giòn tan vang lên trong linh thuyền, mu bàn tay mũm mĩm của Thẩm Vọng Lan bị đánh đỏ hết lên, hai mắt ầng ậc nước, phẫn nộ trừng Ôn Lưu Băng.

Ôn Lưu Băng nghi hoặc thu tay lại, còn đang nói: "Loại trò chơi này có gì vui?"

Thẩm Vọng Lan: "......"

Thẩm Vọng Lan cắn môi, trừng mắt với Ôn Lưu Băng một lúc, tức giận đến "Oa" một tiếng gào khóc, bước chân ngắn nhỏ chạy tới bên người Mục Trích, một phát nhào thẳng vào người hắn.

"Mục nương nương, oa oa người kia bắt nạt con!"

Mục nương nương: "......"

Mục Trích mặt không cảm xúc cúi đầu nhìn về phía Thẩm Vọng Lan, tầm mắt dừng trên gương mặt tràn đầy nước mắt của hắn, lại nhìn tay áo mình bị hắn khóc ướt, khóe môi hơi giật giật.

Diện mạo Thẩm Vọng Lan cực kỳ giống Thẩm Phù Tễ, thời điểm nước mắt lưng tròng khóc thút thít lại cực giống dáng vẻ Thẩm Cố Dung khi còn bé, Mục Trích đắn đo mãi, cuối cùng vẫn không nhẫn tâm vứt hắn ra.

Hắn cau màu lau khô nước mắt trên mặt Thẩm Vọng Lan, nhỏ giọng nói: "Đã là nam tử hán thì không được động chút là rơi nước mắt, không có tiền đồ."

Thẩm Vọng Lan sụt sịt một lát, nói giọng mềm nhũn: "Vâng, con nghe Mục nương nương."

Ôn Lưu Băng ở một bên kinh ngạc nói: "Sao ngươi đối xử với hắn tốt như vậy mà lại ghét bỏ ta?"

Thẩm Vọng Lan quay đầu lại trừng hắn một cái: "Bởi vì cha hai nói Mục nương nương là người tốt nhất trên đời này, ta phải nghe lời hắn."

Ôn Lưu Băng: "......"

Mục Trích: "......"

Gương mặt không cảm xúc của Mục Trích đỏ lên.

Lúc sau, ánh mắt nhìn Thẩm Vọng Lan rốt cuộc cũng thuận hơn chút.

Mục Trích cởi áo ngoài dính nước mắt ra ném sang một bên, đang muốn thay bộ mới, Ôn Lưu Băng đột nhiên nói: "Trên cổ ngươi bị sao thế?"

Mục Trích cứng đờ, lập tức giơ tay bưng kín cổ.

Thẩm Cố Dung cắn thành một vệt đỏ sau cổ hắn, khi cởi áo ngoài lập tức lộ ra rõ ràng, cực kỳ chói mắt.

Mục Trích ậm ờ nói: "Không, không có gì."

Thẩm Vọng Lan lườm Ôn Lưu Băng một cái, thở hồng hộc nói: "Chuyện riêng tư của người khác mà cũng hỏi, vừa thấy đã biết ngươi không có phu nhân."

Ôn Lưu Băng: "???"

Mục Trích: "......"

Đứa nhỏ Thẩm Vọng Lan này rốt cuộc đã trải qua chuyện gì?!

Mục Trích càng nghĩ càng cảm thấy không thích hợp, ban đầu Thẩm Cố Dung nói Thẩm Vọng Lan là con của huynh trưởng, hắn đã cảm thấy có vấn đề, nhưng lúc ấy lòng dạ hắn tập trung hết vào ghen tuông, căn bản không hề nghĩ nhiều, mà hiện tại rốt cuộc hắn cũng có thời gian ngẫm lại cẩn thận.

Thẩm Vọng Lan...... cũng họ Thẩm, tướng mạo lại giống Thẩm Cố Dung khi còn bé đến sáu phần.

Chẳng lẽ câu 'con trai của huynh trưởng' theo như lời Thẩm Cố Dung thật sự không phải cố ý vui đùa?

Mục Trích nghĩ đến đây, sắc mặt có chút âm trầm, hắn gọi Thẩm Vọng Lan tới, nói: "Ta hỏi ngươi cái gì, ngươi đáp cái đó, được không?"

Thẩm Vọng Lan cực kỳ nghe lời 'Người tốt nhất trên đời này' nói, nghe vậy liền ngoan ngoãn gật đầu.

"Cha ruột ngươi là ai?"

Vấn đề thứ nhất đã khiến Thẩm Vọng Lan lúng túng, hắn chưa đủ tháng đã biến thành quỷ, ký ức mấy năm nay vẫn luôn tán loạn, dẫn tới thần trí hắn lúc thì giống người lớn khi thì như đứa nhỏ, có đôi khi dựa vào khí tức mà ngay cả cha mình cũng có thể nhận sai.

Hiện tại không có khí tức, Thẩm Vọng Lan cắn ngón tay sầu mi khổ não một hồi, mới nói: "Thẩm Phù Tễ......"

Mục Trích nhíu mày lại, cái tên Thẩm Phù Tễ này hắn vẫn chưa từng nghe nói qua, nhưng lại từng nghe Thẩm Cố Dung kể rằng y quả thực có một huynh trưởng, nghe nói còn đối xử với y rất nghiêm khắc, nếu là đoạn tụ chắc chắn sẽ đánh gãy chân y.

Thẩm Cố Dung sợ hãi không thôi.

Mục Trích do dự hồi lâu, mới hỏi: "Vậy cha ngươi có huynh đệ tỷ muội không?"

"Có á." Thẩm Phù Tễ nhắc mãi bên tai hắn trăm năm, Thẩm Vọng Lan có thể không nhớ rõ nhiều thứ, chỉ duy nhất vấn đề này là mãi không quên, hắn bập bẹ lặp lại lời Thẩm Phù Tễ:

"Đệ đệ ta tên Thẩm Cố Dung, muội muội Thẩm Tịch Vụ, bọn họ đi xem hoa đăng bị lạc đường."

Mục Trích sửng sốt một lúc lâu, không biết nghĩ thông suốt cái gì, đột nhiên mặt như giấy vàng.

Thẩm Cố Dung vốn định sau khi giết chết Ly Canh Lan mới nói hết mọi chuyện cho Mục Trích, nhưng không nghĩ tới cái miệng vạ của Thẩm Vọng Lan lại trực tiếp nói ra lời này ở thời điểm không nên nói nhất.

Thẩm Cố Dung không biết gì hết, đi theo cỗ kiệu một đường về phía trước, không biết đã bước bao nhiêu bước trong sương mù, sương xám bỗng tan đi, Thẩm Cố Dung bước ra từ trong sương mù, một cỗ ma tức nồng nặc lập tức ập vào mặt, cuốn lên một lọn tóc trên vai y.

Thẩm Cố Dung hơi ngước mắt.

Hàm Châu Thành, ở ngay trước mặt.

Y nhếch môi cười, giơ tay chọt chọt hồng điệp trên vai.

Không biết vì sao linh điệp vốn dĩ đang đập cánh nhiệt tình hoan hỉ kia lúc này lại như cà tím gặp sương héo rũ, dáng vẻ sắp chết úa đến nơi.

Linh điệp Đạo Lữ Khế là thần thức biến thành, liên quan đến tâm tình đối phương, xem trạng thái của linh điệp lúc này liền biết chắc chắn tâm trạng Mục Trích đang không vui.

Thẩm Cố Dung nhướng mày, không biết vì sao bản thân mới không để ý một lúc, Mục Trích lại đột nhiên héo rồi?

Ai kích thích hắn?

Y giơ tay, từng bước nhập trận pháp từ Phong Đô đến Hàm Châu Thành vào trong Đạo Lữ Khế, trong nháy mắt truyền vào thần thức Mục Trích.

Sở dĩ khó tới được Hàm Châu Thành là bởi vì khói độc dày đặc bốn phía có thể cắn nuốt linh lực tu sĩ, cho dù là Đại Thừa Kỳ đích thân tới, không thấy đường vào Hàm Châu cũng sẽ chết dần chết mòn trong sương mù kia.

Sương mù lượn lờ, xung quanh Hàm Châu rộng lớn là một trận pháp khổng lồ, chỉ khi qua được cửa Sinh thì mới có thể tránh được khói độc, tiến vào Hàm Châu.

Thẩm Cố Dung đi một chuyến liền nhớ kỹ trận pháp cửa Sinh, thuận lợi truyền vào trong đầu Mục Trích.

Mục Trích thu được trận pháp cửa Sinh, thoáng run lên, mới phản ứng lại.

Hắn đứng dậy, mặt trầm như nước: "Sư tôn đã vào Hàm Châu."

Ôn Lưu Băng lập tức nắm lấy Lan Đình Kiếm, lạnh lùng nói: "Đi."

Mục Trích lạnh mặt nhảy xuống linh thuyền.

Thẩm Vọng Lan dựa lên lan can linh thuyền vẫy tay với hắn: "Chờ hai người trở về nha."

Sắc mặt Mục Trích khó coi, nhưng vẫn miễn cưỡng đáp lại: "Ngươi chờ yên ở đây, đừng chạy loạn."

Thẩm Vọng Lan ngoan ngoãn gật đầu.

Mục Trích lại bày thêm kết giới trên linh thuyền, lúc này mới cùng Ôn Lưu Băng theo trận pháp tới Hàm Châu.

Thẩm Cố Dung đã dẫn theo Ngu Tinh Hà thong thả ung dung tiến vào Hàm Châu.

Nơi nơi trong Hàm Châu đều có ma tu hung thú, cùng với những sinh vật nửa người nửa ma quái dị, Ngu Tinh Hà bị dọa không nhẹ, Thẩm Cố Dung mặt không đổi sắc, giữa môi còn ngậm cười.

Lâm Hạ Xuân bên hông cảm ứng được sát ý của chủ nhân, phát ra tiếng vù vù trầm thấp.

Hắc Vân Kỳ trên Hàm Châu Thành đột nhiên bay phất phới, phía trong đại điện trung tâm, Ly Canh Lan ngồi trên xe lăn gỗ chợt mở ma đồng màu đỏ tươi, hắn liếm môi, giọng nói khàn khàn: "Tới rồi."

Bên cạnh hắn, Thẩm Tịch Vụ mặc y phục đệ tử Ly Nhân Phong đang rũ mắt, mặt không cảm xúc cọ cọ con rắn quấn quanh tay, nghe câu này, trên khuôn mặt xinh đẹp diễm lệ của nàng lộ ra một nụ cười.

"Thánh quân tới rồi?"

Ly Canh Lan cười nói: "Đúng vậy, tới thật nhanh."

Thẩm Tịch Vụ hơi nghiêng đầu, trong mắt là sự trong suốt sạch sẽ của đứa trẻ: "Ngươi bắt ta từ Phong Đô tới chính là vì muốn dùng ta áp chế Thẩm Thánh quân?"

Nàng lén trốn khỏi Ly Nhân Phong đi theo một đường, vất vả lắm mới lên được linh thuyền của Thẩm Cố Dung trong lúc vô tình hạ xuống, theo tới tận Phong Đô, nhưng còn chưa kịp đi vào đã bị người ta kéo vào trong sương mù.

Khi mở to mắt lần nữa, nàng đã nhìn thấy người tàn phế này.

Phân thần của Ly Canh Lan có thể rải rác ở Hàm Châu, thậm chí là khắp các nơi trong Tam giới, nhưng bản thể lại chỉ có thể như phế nhân, đi một bước cũng khó.

Gân tay nơi cổ tay bị Thẩm Cố Dung đánh gãy dưới ma tức nồng đậm ở Hàm Châu Thành đang chậm rãi khép lại, chỉ qua mấy ngày ngắn ngủi, bàn tay hắn đã hoàn toàn khôi phục lại như ban đầu, lúc này đang chậm rãi chống cằm, cười như không cười nói: "Ngươi cảm thấy bản thân có tư cách trở thành mối uy hiếp của Thẩm Phụng Tuyết sao?"

"Ai biết được?" Thẩm Tịch Vụ nhảy từ trên ghế cao xuống, nàng đã mười ba tuổi, nhưng khung xương trên cơ thể vẫn rất nhỏ, trên người quanh quẩn quỷ khí không thể đè nén, khiến cho nàng có loại âm trầm quỷ dị của lệ quỷ.

Nàng tản bộ tới bên xe lăn bằng gỗ của Ly Canh Lan, nghiêng đầu dạo quanh hắn một vòng, mới cười hỏi: "Kẻ mấy năm nay kéo ta vào trong mộng, muốn ta giết chết Thẩm Thánh quân... chính là ngươi phải không?"

Ly Canh Lan thích nói chuyện với người thông minh, mặc kệ người đối diện chỉ là một tiểu cô nương non nớt.

"Đúng vậy, kết giới trong mơ của thủy quỷ dùng tốt thật." Khóe môi Ly Canh Lan gợi lên, chậm rì rì nói: "Chỉ là một lời hứa vô căn cứ cho thuyền hắn cập bờ, hắn lại có thể làm bất cứ việc gì vì ta. Chậc, người si tình trên đời này, thật đúng là vừa ngu xuẩn vừa đáng cười."

Thẩm Tịch Vụ tùy ý thưởng thức con rắn trong tay, nói: "Vậy hiện tại ngươi còn muốn để ta giúp ngươi giết Thẩm Thánh quân không?"

Ly Canh Lan nhàn nhạt nói: "Ngươi sẽ giết người sao?"

Thẩm Tịch Vụ nghe vậy, đột nhiên cười thành tiếng, tiếng cười kiều mỹ tiếu lệ của tiểu cô nương ngọt ngào vang lên, đôi quỷ đồng lại cực kỳ thẩm thấu lòng người, cánh tay nhỏ trắng nõn của nàng chống lên tay vịn xe lăn của Ly Canh Lan, nhẹ nhàng nhích người về trước, cười quỷ dị hỏi hắn: "Giết người sao? Ta biết đấy."

Vừa dứt lời, con rắn quấn trên cổ tay Thẩm Tịch Vụ đột nhiên như một mũi tên nhọn bắn ra, một ngụm cắn lên vết thương trên tay trái còn chưa khép lại của Ly Canh Lan.

Đồng tử Ly Canh Lan co rụt lại, tay phải nâng lên, gần như không khống chế được muốn đập về phía giữa mày Tịch Vụ.

Thẩm Tịch Vụ không hề chớp mắt, ngược lại nhìn hắn cực kỳ chờ mong, ngay cả bàn tay muốn giết chết cả nàng và con rắn này đang ở trước mắt nàng cũng không quan tâm, trong mắt lóe lên ánh sáng khát máu, nói: "Ra tay đi, sao không dám? Chẳng lẽ ngươi sợ?!"

Ly Canh Lan chưa bao giờ gặp được người nào còn điên cuồng hơn mình như vậy, tay cứng đờ giữa không trung một lúc lâu, vẫn không hề rơi xuống.

Thẩm Tịch Vụ nhìn thấy hắn thu tay về, sự hưng phấn trong mắt lui đi, nàng thay đổi sắc mặt rất nhanh, tiện tay thu rắn về, hết hứng nói: "Không thú vị, ta còn tưởng ngươi là người nào chơi vui lắm, không ngờ lại không thú vị như vậy."

Ly Canh Lan không lên tiếng, không chút để ý ép độc rắn suýt nữa thấm vào trái tim hắn ra.

Chờ đến khi ép được toàn bộ độc ra, Ly Canh Lan mới nhìn Thẩm Tịch Vụ bằng con ngươi hung hiểm: "Ngươi không sợ ta giết ngươi thật?"

Thẩm Tịch Vụ chống đầu, con ngươi cong cong: "Ngươi không dám. Nếu ngươi giết ta thì lấy gì tới áp chế Thẩm Thánh quân đây?"

Ly Canh Lan: "Ta nói rồi, ngươi không có tư cách áp chế Thẩm Phụng Tuyết."

Thẩm Tịch Vụ cười, nói: "Ta không có, nhưng ta của kiếp trước lại có."

Con ngươi Ly Canh Lan phát lạnh.

"Ngươi cùng Thẩm Thánh quân có thù không đội trời chung, mà ta kiếp trước dường như lại có quan hệ huyết thống với Thánh quân." Thẩm Tịch Vụ thuận miệng nói: "Nếu ta đoán không sai, hẳn là ngươi định để ta tự tay giết chết Thẩm Phụng Tuyết, cho y nếm trải tư vị thống khổ khi bị người thân mình quan tâm nhất giết chết."

Ly Canh Lan cảm thấy càng ngày càng có ý tứ, hắn lại đột nhiên cười: "Làm sao ngươi biết được?"

Quỷ đồng của Thẩm Tịch Vụ tan rã, có vẻ đang nhớ lại điều gì, than thở nói: "Nếu ta là ngươi, ta cũng sẽ làm như vậy. Bởi vì làm như vậy...... đáy lòng sẽ sinh ra cảm giác sung sướng vượt xa việc tự tay giết chết kẻ thù của mình ngàn lần vạn lần."

Ly Canh Lan cuối cùng cũng nghiêm túc nhìn nàng một cái.

Tiểu cô nương này, có chút không đơn giản.

"Từ khi ta có ký ức, vẫn luôn nằm mơ thấy cùng một giấc mộng." Thẩm Tịch Vụ bắt chéo hai chân, nâng cằm nói: "Ta mơ thấy giữa một lòng sông cuồn cuộn chảy xiết, có một người tự xưng là huynh trưởng ta, giẫm lên tảng đá đi từng bước về phía ta."

Nhưng khoảng cách hai tảng đá giữa hai người lại kéo dài không ngừng.

Thẩm Tịch Vụ trơ mắt nhìn nam nhân kia đi từng bước một về phía mình, lại không thể nào tới gần, khoảng cách một bước trước mắt hai người lại tựa một rãnh trời, như là cả đời này cũng không tới được.

"Tịch Vụ, đừng sợ, ca ca sẽ lập tức tới bên cạnh muội."

"Lập tức tới bên cạnh muội."

"Tịch Vụ, chỉ còn một bước nữa thôi."

"Tịch Vụ......"

Giấc mộng kia quá chân thật, mỗi khi tỉnh lại Thẩm Tịch Vụ đều sẽ cầm lòng không đậu mà rơi lệ đầy mặt, đau lòng không thôi.

Thẩm Tịch Vụ nhìn chằm chằm vào Ly Canh Lan, nói: "Ta sống mười mấy năm, vẫn luôn chờ y tới bên cạnh ta......"

Đồng tử nàng đột nhiên co rụt, mấy con rắn sặc sỡ không biết đột nhiên bò từ đâu tới, uốn éo thân mình bò về phía Ly Canh Lan đang không thể di chuyển.

Thẩm Tịch Vụ tựa lưng lên ghế, dáng vẻ lười nhác, trên mặt lại toàn là sát ý lãnh lệ: "...... Ngươi lại muốn ta giết y?"

Ly Canh Lan khinh thường không thèm nhìn rắn độc đang thong thả bò về phía mình, ngày càng hứng thú với Thẩm Tịch Vụ.

Nếu đứa nhỏ này tu ma đạo, sau này nhất định sẽ là nhân vật lớn khuấy loạn Tam giới.

Hắn đang định lên tiếng, toàn bộ Hàm Châu Thành đột nhiên bị một cỗ linh lực cực kỳ lạnh lẽo bao trùm.

Đầu ngón tay Ly Canh Lan chợt run lên.

Thẩm Tịch Vụ lại nở nụ cười, vung tay lên, rắn độc chậm rãi bò trở về.

Đôi mắt nàng cong cong, thu liễm toàn bộ ác ý trên mặt, như là khoe ra cái gì, rốt cuộc cũng lộ ra nét trẻ con nên có ở tầm tuổi này.

"Xem đi, huynh trưởng ta tới đón ta rồi."

Cùng lúc đó, giọng nói của Thẩm Cố Dung vang vọng khắp toàn bộ Hàm Châu Thành, kéo dài tới tận chân trời.

"Ly Canh Lan."

Thẩm Cố Dung đứng trên tường thành cao của Hàm Châu, phía sau là Hắc Vân Kỳ cháy hừng hực, Ngu Tinh Hà bị dọa đến ngây người, không thể tin nổi nhìn sư tôn nhà mình.

Thẩm Cố Dung cầm Lâm Hạ Xuân, lạnh lùng truyền âm thanh của mình tới từng ngõ ngách trong Hàm Châu Thành.

"Ra đây nhận lấy cái chết."

Bình Luận (0)
Comment