Chuyển ngữ: Trầm Yên
..........................................................
Thẩm Thánh quân uy mãnh cái thế, ngay cả thủy quỷ hung tàn gặt mạng người gặp y cũng phải né xa ba bước.
Hoa sen trong nước đen vẫn sinh sôi mạnh mẽ, rất nhanh đã lan tới thuyền của thủy quỷ, thủy quỷ chống mái chèo, vẻ mặt âm u lay động trong gió.
Thẩm Cố Dung lại chém một kiếm tới.
Lâm Hạ Xuân trong tay Thẩm Phụng Tuyết mỗi lần chém ra đều mang theo sương lạnh và sát ý che trời lấp đất, nhưng vào đến tay Thẩm Cố Dung, kiếm ý kia lại dịu dàng như gió xuân, mưa rơi tí tách, không hề lạnh lẽo chút nào.
Một tiếng giòn tan vang lên, kiếm ý cuốn theo dòng nước đen như mực, gọt mất một khúc mái chèo trong tay thủy quỷ.
Vẻ mặt thủy quỷ âm u, nhìn chằm chằm Thẩm Cố Dung không rời, ngay khi uy áp sắc bén quanh thân Thẩm Cố Dung còn chưa tan hết, hắn vội thúc thuyền lui về sau, thế nhưng ngay cả nửa thanh mái chèo kia cũng từ bỏ.
Nửa thanh mái chèo bị gọt mất chưa rơi xuống nước đã bị một gốc hoa sen mở cánh hoa đón vào, tiếp theo nó đột nhiên lao vào trong nước.
Ngay sau đó, hoa sen tựa như thành tinh, tỏa ra từ dưới chân Thẩm Cố Dung, đong đưa lúc lắc dâng đoạn mái chèo đến trước mặt Thẩm Cố Dung.
Mái chèo này dường như có lực lượng kỳ quái nào đó, nhưng Thẩm Cố Dung lại không biết sử dụng thế nào, đành phải giả vờ cao thâm giao cho Ôn Lưu Băng, để đồ nhi y tự mình ngộ ra.
Y cúi đầu, yên lặng nhìn hoa sen lắc lư như đang hiến vũ, mặc dù đã quen biết phần nào với thế giới này, nhưng khi nhìn thấy loại hoa sen không khác gì con người bên dưới, y vẫn cảm thấy rất kích thích.
Ôn Lưu Băng thoát khỏi chiếc thuyền lung lay chao đảo, sắc mặt đã tốt lên rất nhiều. Hắn đứng dậy đạp lên hoa sen, giơ tay đón được khúc mái chèo kia.
"Sư tôn." Ôn Lưu Băng cẩn thận kiểm tra mái chèo, nói đúng sự thật: "Thứ này hình như không có tác dụng gì."
Thẩm Cố Dung: "......"
Trường hợp này có chút xấu hổ.
Tính tình Ôn Lưu Băng quá thẳng thắn, căn bản không thể hiểu mà chiều theo cảm xúc của sư tôn, hắn lại luôn luôn tôn thờ chân lý "Sư tôn làm gì cũng có mục đích của người", cho nên càng không nhìn ra sự xấu hổ trên mặt Thẩm Cố Dung lúc này, vẫn tiếp tục truy hỏi: "Sư tôn giao mái chèo này cho Tam Thủy là có dụng ý gì khác sao?"
Thẩm Cố Dung mặt không chút thay đổi nghĩ thầm: [ Dùng để lấp kín miệng ngươi. ]
Mục Trích: "......"
Ôn Lưu Băng không biết xem mặt đoán ý, hỏi tiếp: "Sư tôn?"
Mục Trích nghĩ thầm, mấy năm nay sư tôn không trục xuất ngươi khỏi sư môn đúng là đã đối xử với ngươi quá tử tế rồi.
Bản dịch thuộc sở hữu của Trầm Yên và được đăng tải duy nhất trên truyenyy.vip
Mắt thấy Thẩm Cố Dung lại chuẩn bị bắt đầu tự nghĩ ra từ ngữ mắng chửi người, Mục Trích ho khan một tiếng, nói: "Đại sư huynh, việc cấp bách quan trọng nhất hiện tại chính là thu phục thủy quỷ."
Thủy quỷ kia có vẻ dè chừng Thẩm Cố Dung đột nhiên khôi phục linh lực, lại không cam lòng thả y đi như vậy, tay cầm hơn nửa khúc mái chèo đứng trên con thuyền rách nát, cách một khoảng không xa lạnh lùng nhìn chăm chú bọn họ.
Ôn Lưu Băng không cho phép người khác can thiệp quá nhiều vào chuyện của hắn, huống hồ hắn đã sớm ngứa mắt Mục Trích, nghe vậy liền liếc xéo hắn bằng ánh mắt lạnh như đao: "Không cần ngươi phải nhắc nhở ta."
Mục Trích dường như bị dọa, bả vai hơi run lên.
Thẩm Cố Dung vô tình nhìn thấy, lập tức nhíu mày, y đạp bước lên hoa sen, nhanh chóng tới bên Mục Trích, kéo hắn về đằng sau bảo vệ, lạnh lùng nhìn Ôn Lưu Băng.
Ôn Lưu Băng lập tức nói: "Con chưa làm gì hết."
Hắn vừa dứt lời, đôi tay Mục Trích đã ôm lấy thắt lưng con ong của Thẩm Cố Dung, vùi khuôn mặt nhỏ nhắn vào trong lòng y, nhìn có vẻ vô cùng sợ hãi.
Ánh mắt Thẩm Cố Dung càng hung dữ hơn.
Ôn Lưu Băng: "......"
Ôn Lưu Băng tức giận đến mặt mũi tái mét, lại hung hăng lườm Mục Trích một cái, mặt không cảm xúc xách kiếm đi đánh thủy quỷ.
Tuyết Mãn Trang đã bay trở về, hắn lượn quanh vài vòng, đang định đậu lên vai Thẩm Cố Dung thì đã bị y không chút khách sáo tát cho một phát, hắn đành phải ủy ủy khuất khuất mà đậu lên trên một nhành hoa sen, kêu chíp chíp hai tiếng.
Thủy quỷ nhẹ nhàng gõ mái chèo trong nước, sóng gợn nhộn nhạo lan ra, dường như hắn phát hiện ra điều gì, nhíu mày lại: "Phượng hoàng nhận chủ......"
Thẩm Cố Dung ở trong kết giới thủy quỷ hoàn toàn không thể nào sử dụng linh lực, khí thế khiến người ta sợ hãi lúc vừa rồi chỉ là nhờ linh lực xuất hiện nhất thời khi phượng hoàng ký khế ước nhận chủ mà thôi.
Nghĩ đến đây, thủy quỷ cười lạnh một tiếng, khuấy mái chèo, vô số oán linh lại lần nữa sinh ra, ngưng tụ thành một bức tường dày đặc trên không trung, ngăn cản Ôn Lưu Băng đang đạp cánh sen mà đến.
Ôn Lưu Băng chém một kiếm tới, trực tiếp chọc ra một lỗ hổng lớn trên bức tường oán linh kia, tiếp đó linh lực chợt bùng nổ, tiêu diệt sạch sẽ những oán linh trên không trung.
Nhưng khi oán linh hóa mưa đen lộp độp rơi xuống, thủy quỷ vốn đang đứng cách đó không xa lại mang theo thuyền biến mất không tung tích.
Đồng tử Ôn Lưu Băng co rụt, phản ứng cực nhanh, gần như không chút nghĩ ngợi mà lật tay chém ra một kiếm, kiếm ý Hóa Thần Cảnh xẹt qua mặt nước đen nhánh, đánh cho mặt nước sôi sùng sục.
Một tiếng "Ầm" lớn vang lên, kiếm ý thẳng tắp lướt qua Thẩm Cố Dung, vỡ ra phía sau y.
Những giọt nước màu đen rào rào rơi xuống, Thẩm Cố Dung không kịp đề phòng, bị xối khắp người, vài giọt nước đen nhỏ xuống từ mái tóc bạc dài của y.
Thẩm Cố Dung bị dọa khẽ run lên, hơi khom lưng bảo vệ cơ thể nho nhỏ của Mục Trích trong lòng.
Sau khi cơn mưa đen tan, Thẩm Cố Dung chưa hết hoảng hốt, phản ứng đầu tiên chính là: "Nghịch đồ, ngươi muốn giết sư phụ sao?"
Nghịch đồ giẫm lên hoa sen tán loạn bước nhanh tới, vội vã nói: "Sư tôn, cẩn thận dưới chân!"
Nghe bốn chữ này, Thẩm Cố Dung không biết liên tưởng đến cái gì, đột nhiên một cảm giác rợn người lan tràn từ dưới lòng bàn chân lên đến cẳng chân, y dùng một tay bế Mục Trích lên, không chút nghĩ ngợi chém một luồng linh lực xuống phía dưới chân.
Lâm Hạ Xuân trong tay y không biết đã tiêu tán từ khi nào.
Nguyên hình của Tuyết Mãn Trang vẫn còn là chim non, linh lực sử dụng được không nhiều, hai nhát kiếm vừa rồi của Thẩm Cố Dung đã sử dụng hết linh lực của Tuyết Mãn Trang, cho nên một chiêu này không tạo hiệu quả lớn, khó khăn lắm mới đập hoa sen trên mặt nước kia dập nát.
Trên mặt nước lộ ra vẻ mặt âm u của thủy quỷ kia.
Hắn chèo thuyền mà còn có thể lẻn xuống nước.
Thủy quỷ kia như hợp thành một thể với dòng nước đen như mực, chỉ có hai con mắt trắng dã xuyên thấu qua tầng nước mỏng, nhìn chằm chằm y.
Thẩm Cố Dung suýt nữa sợ hãi kêu thành tiếng, kìm nén lắm mới không mất mặt xấu hổ.
Y nhanh chóng lui lại vài bước, hoa sen rợp trời kia đang chậm rãi khô héo, thậm chí ngay cả chỗ đặt chân cũng không còn.
Thấy Thẩm Cố Dung sắp rơi xuống nước, Ôn Lưu Băng nhanh tay lẹ mắt ném một nửa thanh mái chèo trong tay tới.
Vừa rơi vào trong nước, mái chèo ngay lập tức hóa thành một chiếc thuyền lá con tại chỗ.
Thẩm Cố Dung không chút nghĩ ngợi ném Mục Trích lên thuyền, khi y đang định nhảy lên thuyền, Mục Trích và chiếc thuyền đều đồng thời biến mất trên mặt nước, mà y thì trơ mắt nhìn.
Thẩm Cố Dung: "....."
Hôm nay y phạm vào Thái Tuế sao?
Mái chèo hóa thành thuyền nhỏ mạnh mẽ đưa Mục Trích ra khỏi kết giới thủy quỷ, chỉ còn lại hai người và một con phượng hoàng gặp đại nạn bên trong.
Tuyết Mãn Trang còn tốt, chỉ cần có chỗ đặt chân, hắn có thể bay lượn thoải mái, dù có lạc đường trong sương mù thì chỉ cần bay một lúc là có thể trở về.
Nhưng khi linh lực Thẩm Cố Dung tiêu tán, hoa sen kia cũng nhanh chóng khô héo, chỉ một lát nữa hai người ngay cả chỗ đặt chân cũng không tìm được.
Y phục Thẩm Cố Dung nhẹ nhàng đáp xuống gốc hoa sen cuối cùng, chau mày nhìn về phía Ôn Lưu Băng: "Vừa rồi ngươi nói có cách phá giải kết giới thủy quỷ, đó là gì?"
Ôn Lưu Băng vẫn luôn hơi ngẩng đầu, không dám nhìn nước, trong tay hắn cầm Lan Đình Kiếm, ánh mắt lạnh như băng, hơi xoay xoay binh khí nói: "Giết hắn là có thể ra ngoài."
Thẩm Cố Dung: "......"
Đồ nhi y vẫn luôn hành động lỗ mãng như vậy sao? Ngần ấy năm chưa bị ai đánh chết?
"Tất cả quỷ tu ở Động Đình đều là những kẻ ác." Ôn Lưu Băng lanhj lùng nói: "Thủy quỷ này không biết bị ai sai khiến, chạy thoát khỏi Động Đình, trên đường tới Ly Nhân Phong hắn đã giết mấy người liền, dù có bắt hắn về Động Đình cũng không thể tránh khỏi cái chết."
Thẩm Cố Dung không nói gì.
Ôn Lưu Băng nhìn thấy dáng vẻ rũ mắt trầm tư của Thẩm Cố Dung, ý lạnh trên mặt thoáng lui đi, hắn cung kính giao thanh kiếm bản mạng trong tay cho Thẩm Cố Dung, nói: "Sư tôn tạm thời hãy cầm thanh kiếm này."
Thẩm Cố Dung khẽ nhíu mày: "Hm?"
"Lâm Hạ Xuân không ở trong tay ngài, hiện tại linh lực ngài lại quá suy yếu, cần phải mang theo một thần binh bên mình."
Thẩm Cố Dung sửng sốt, Lâm Hạ Xuân?
Vừa rồi không phải y vẫn còn cầm thanh kiếm bản mạng Lâm Hạ Xuân của Thẩm Phụng Tuyết hay sao?
Sao bây giờ lại không ở trong tay?
Y nghiêng đầu suy nghĩ, dưới chân hơi lảo đảo, gốc hoa sen cuối cùng dường như sắp khô héo thành tro tàn.
Nơi đặt chân cuối cùng chuẩn bị biến mất, trong lòng Thẩm Cố Dung hoảng hốt, đột nhiên nhớ lại câu nói vừa rồi của Thẩm Phụng Tuyết: "Ngươi phải học được cách sống sót dựa vào chính bản thân mình."
Dựa vào chính bản thân mình.
Thẩm Cố Dung đột nhiên hơi mờ mịt.
Từ sau khi y tiến vào thế giới này, những chuyện gặp phải không phải dựa vào Hề Cô Hành thì chính là Thẩm Phụng Tuyết xử lý, y thậm chí ngay cả một con dịch quỷ đoạt xá Mục Trích cũng không dám bóp chết dễ dàng.
Trong kết giới của thủy quỷ này, nếu không giết chết nó, thì chính là y chết.
Nếu y chết rồi, vậy y còn có thể về nhà sao?
Thẩm Cố Dung nghĩ đến đây, bỗng nhiên lạnh người.
Ý nghĩ này từ khi tới đây đến giờ y chưa bao giờ dám nghĩ, y sợ mình không về nhà được, không gặp lại được cha mẹ, huynh trưởng và muội muội ruột.
Trước tưởng tượng đáng sợ này, khoảnh khắc Thẩm Cố Dung nảy sinh ý nghĩ "Không thể về nhà", trái tim tê rần, tay gần như nắm chặt Lan Đình Kiếm của Ôn Lưu Băng theo bản năng.
Y cúi đầu nhìn chằm chằm hoa sen đang khô héo dưới chân, không biết nghĩ cái gì, đột nhiên cầm kiếm đam vào trong nước.
Dòng nước đen như mực tựa hồ được tạo ra từ vô số oán linh, khi mũi kiếm sắc bén đâm xuống, dưới chân y vang lên hàng loạt tiếng kêu thảm thiết vang trời, vô số đôi tay vươn lên muốn túm hai chân y kéo xuống địa ngục vô biên.
Thẩm Cố Dung nghĩ thầm: "Ta tuyệt đối không thể chịu chết ở nơi này."
Y nhắm mắt lại, lơ đi những đôi tay quỷ muốn túm chân mình.
Ký ức của Thẩm Phụng Tuyết tuy đã tan vỡ thành từng mảnh nhỏ, nhưng bản năng giao đấu với thủy quỷ vẫn tồn tại.
Thẩm Cố Dung lục tìm trong trí nhớ kia một lát, cuối cùng cũng tìm ra biện pháp trong một góc ký ức.
Y đột nhiên mở mắt, nói với Tuyết Mãn Trang đang bay tới bay lui trên bầu trời: "Tuyết Mãn Trang, tới đây."
Tuyết Mãn Trang hoàn toàn không nhớ đòn, nghe tiếng gọi của mỹ nhân lập tức bay trở về, khoe mẽ kêu chíp chíp.
Thẩm Cố Dung nói: "Hiện tại ngươi còn dùng được lửa phượng hoàng không?"
Tuyết Mãn Trang hơi nghiêng đầu, mờ mịt "Chíp" một tiếng.
Thẩm Cố Dung: "Lửa."
Lúc này Tuyết Mãn Trang mới bừng tỉnh đại ngộ, hắn nhắm chặt con mắt, nghẹn một hồi lâu, cuối cùng mới há miệng, phun ra một ngọn lửa bé xíu xiu.
Thẩm Cố Dung: "......"
Tuy rằng Tuyết Mãn Trang đã thành niên, nhưng lại bị mạnh mẽ đánh về kỳ con non nên không cách nào phun ra lửa phượng hoàng quá mạnh.
Thẩm Cố Dung đột nhiên cảm thán, trăm nhân tất có quả, báo ứng tới rồi.
Thủy quỷ kia quá lươn lẹo, chèo thuyền đi lại trong nước, ngay cả tu vi của Ôn Lưu Băng cũng không tìm ra chỗ hắn ẩn nấp.
Thấy Thẩm Cố Dung hỏi Tuyết Mãn Trang chuyện lửa phượng hoàng, Ôn Lưu Băng hơi nhướng mày: "Sư tôn muốn dùng lửa đối kháng với thủy quỷ?"
Thẩm Cố Dung gật đầu: "Thứ nhìn như nước dưới chân chúng ta thật ra chỉ là sông ngầm do vô số oán linh ngưng tụ thôi."
Mà lửa phượng hoàng có thể đốt sạch vạn vật trên thế giới, đối với vật âm sát thế này càng hữu dụng hơn.
Tuyết Mãn Trang nghe Thẩm Cố Dung khen lửa của hắn có ích, lập tức nhảy nhót hai cái, vui mừng hớn hở bắt đầu náo động phun lửa cho Thẩm Cố Dung.
Hắn phí sức nửa ngày mới phun ra một ngọn lửa phượng hoàng bằng lòng bàn tay, Thẩm Cố Dung nghe giọng hắn đã khàn khàn, như muốn nhổ cả lục phủ ngũ tạng ra, dù có ghét Tuyết Mãn Trang đến mấy cũng cảm thấy có chút không đành lòng.
"Đừng phun nữa." Thẩm Cố Dung hiếm khi chủ động xoa xoa đầu Tuyết Mãn Trang: "Chừng này hẳn là đủ dùng rồi."
Hơi thở Tuyết Mãn Trang đã thoi thóp, bỗng nhiên được xoa đầu, hắn thoáng ngẩn ngơ, lập tức nhảy cẫng lên tại chỗ, kêu chíp chíp muốn phun lửa tiếp cho mỹ nhân Phụng Tuyết.
Thẩm Cố Dung lại xoa đầu hắn hai cái, nói: "Ngoan ngoãn đậu trên vai ta đi."
Tuyết Mãn Trang lập tức không dám hé răng, vẻ mặt tràn đầy vui mừng đậu trên vai trái Thẩm Cố Dung, đầu nhỏ nghiêng phải nghiêng trái.
Thẩm Cố Dung không quan tâm đến hắn nữa, áp lửa phượng hoàng lên thân kiếm Lan Đình, sau đó cho Ôn Lưu Băng điều khiển linh kiếm.
Ôn Lưu Băng gật đầu, điều khiển linh kiếm không tình nguyện "soạt" một tiếng lao vào trong nước, bắt đầu lùng sục xung quanh tìm thủy quỷ kia.
Kết giới của thủy quỷ là một con sông dài, Lan Đình Kiếm cuốn theo lửa phượng hoàng đầy uy hiếp, oán linh kia đã sợ linh kiếm còn sợ lửa phượng hoàng hơn, tất cả đều thét chói tai tránh xa nó.
Chỉ một lát sau, cách đó không xa vang lên một tiếng hét thảm, sau đó Lan Đình Kiếm chui từ trong nước ra, mang theo một luồng quỷ khí âm sát, một lần nữa quay về trong tay Ôn Lưu Băng.
Uy lực của lửa phượng hoàng rất lớn, chỉ trong chốc lát đã đánh thủy quỷ trọng thương.
Con thuyền chở thủy quỷ chậm rãi nổi lên từ trong nước.
Khắp người thủy quỷ bê bết máu, giãy giụa vịn mạn thuyền, ánh mắt vẫn hung ác trừng Thẩm Cố Dung.
Thẩm Cố Dung sử dụng một tia linh lực cuối cùng, phất tay, một con đường hoa sen lập tức mọc ra từ trong nước.
Y đang muốn đứng dậy đi qua kia, Ôn Lưu Băng lại ngăn y: "Sư tôn, thủy quỷ quỷ kế đa đoan, vẫn nên cẩn thận chút."
Thẩm Cố Dung không để ý đến hắn, đạp sen mà tới, mái tóc bạc bị ngọn gió vô hình thổi nhẹ nhàng tung bay.
Y chậm rãi tiến lên, đi tới bên con thuyền rách nát của thủy quỷ, từ trên cao nhìn xuống thủy quỷ toàn thân chật vật, trong mắt hiện lên một tia thương hại.
Thủy quỷ tựa hồ cảm ứng được gì, đột nhiên bật cười âm trầm: "Không thể tưởng tượng được Thẩm Thánh quân năm đó một kiếm tru sát vô số quỷ tu thế mà cũng có lòng thương hại? Thật đúng là khiến ta mở rộng tầm mắt."
Thẩm Cố Dung nhàn nhạt nói: "Ta không thương hại ngươi, ta chỉ thương hại những người vô tội bị ngươi giết chết."
"Vô tội?" Thủy quỷ nhếch miệng cười: "Thế gian này có người vô tội sao? Nếu không phải năm đó ngươi hủy hoại hai mắt của ta, bọn họ cũng sẽ không bị ta giết chết."
Thẩm Cố Dung không bị y làm cho dao động, chỉ nói: "Luận điệu vớ vẩn."
Lửa phượng hoàng dính trên người thủy quỷ, dần dần thiêu tán loạn âm khí hình thành trong cơ thể hắn, có lẽ bởi vì hắn đã từng chết một lần, trên mặt cũng không có sự sợ hãi khi đối diện với cái chết, ngược lại vẻ mặt hắn càng điên cuồng hơn.
"Nam Ương Quân bảo vệ ngươi nhiều năm như vậy, vì ngươi mà không tiếc giao dịch với Yêu tộc, định ra giao ước trăm năm kia." Giọng nói thủy quỷ nghèn nghẹn: "Nhưng Thẩm Phụng Tuyết à, ngươi lại rời khỏi Ly Nhân Phong....."
Thẩm Cố Dung sửng sốt, nhíu mày nhìn hắn.
Thủy quỷ đột nhiên cười ha ha: "Thuyền của ta không đến được bờ, ngươi cũng vậy."
Thẩm Cố Dung nghĩ thầm đang nói lung tung cái gì vậy, thiên thư sao?
Y đang định truy hỏi, lại thấy thủy quỷ kia một tay ấn lên mạn thuyền, muốn trở mình nhảy xuống nước.
Ôn Lưu Băng nhanh tay lẹ mắt, trực tiếp chém Lan Đình Kiếm tới, chỉ nghe một tiêng vang bén nhọn trong hư không, Thẩm Cố Dung cảm thấy bên tai giống như có thứ gì đột nhiên quét qua.
Tập trung nhìn kỹ, Lan Đình Kiếm của Ôn Lưu Băng đã đóng đinh thủy quỷ lên mạn thuyền, hai mắt lệ quỷ trợn lên, nhìn chằm chằm hắn.
Thẩm Cố Dung: "......"
Ôn Lưu Băng giẫm lên hoa sen bước nhanh tới, trầm giọng nói: "Thủy quỷ vì trói oán linh nên không thể rời khỏi thuyền và nước, nếu không sẽ biến thành ác linh không có ý thức."
Thủy quỷ đã bị Lan Đình Kiếm và lửa phượng hoàng đâm xuyên tim, quỷ khí tiêu tán hoàn toàn, chết không nhắm mắt mà trừng mắt nhìn khoảng trời hắn vĩnh viễn không thể nhìn thấy.
Trong đôi mắt kia tựa hồ có lưu luyến, lại tựa hồ có giải thoát.
Ôn Lưu Băng giải thích một câu, đi đến trước mặt Thẩm Cố Dung, lúc này mới phát hiện trên người sư tôn hắn lúc này đã dính đầy máu đen.
—— Tất cả đều do một kiếm vừa rồi của hắn làm bắn lên.
Thẩm Cố Dung bị dọa đến hai mắt dại ra đứng ở kia, một thân thanh y dơ bẩn cực kỳ chói mắt.
Thẩm Phụng Tuyết trước nay đều là một thân thanh y không nhiễm bụi trần, đoan trang tựa tiên nhân, kể cả trời mưa trút xuống cũng sẽ không để nửa giọt nước dính vào áo.
Ôn Lưu Băng chưa bao giờ gặp qua dáng vẻ chật vật như vậy của sư tôn nhà mình, hơi kinh ngạc, nghi hoặc nói: "Sư tôn, sao trên người ngài nhiều máu như vậy?"
Thẩm Cố Dung: "......"
..........................................................
Trầm Yên có lời muốn nói:
Nếu bạn thấy bản dịch này ở đâu đó ngoài truyenyy thì hãy quay lại trang chính truyenyy.vip để ủng hộ truyện mình dịch nhé. Mình vừa dịch vừa chỉnh sửa liên tục cho hoàn chỉnh, nên những trang re-up lại sẽ up luôn những lỗi mình chưa kịp sửa... Ừm, và mình rất là khó chịu vì điều này.
Đọc truyện ở trang chính không có gì bất tiện hết, mình dịch miễn phí, không set vip như nhiều truyện khác, chẳng mất tiền mua. Nên mong các bạn có thể qua đây ( https://truyenyy.vip/truyen/xuyen-thanh-nghe-nghiep-su-ton-co-do-nguy-hiem-cao/ ) ủng hộ chính chủ, yêu cả nhà và cảm ơn cả nhà đã ủng hộ (´v`)