Xuyên Thành Nghề Nghiệp Sư Tôn Có Độ Nguy Hiểm Cao

Chương 49

Chuyển ngữ: Trầm Yên

...........................................................

Mục Trích lại tới chỗ Tố Tẩy Nghiên, nhờ hắn dạy thêm cách bố trí vài kết giới nữa, xác định Tuyết Mãn Trang không thể tiếp tục đi ra ngoài gây họa cho sư tôn hắn, lúc này mới đến băng tuyền trong hậu viện ngâm cả đêm.

Tảng sáng hôm sau, ánh mặt trời chiếu rọi, Mục Trích mang theo cả người đầy hơi lạnh trở về từ hậu viện, nhưng chưa vào tới phòng đã cảm thấy tình hình không đúng.

Vẻ mặt hắn lạnh nhạt, bước nhanh tới, đẩy cửa vọt vào phòng.

—— Tuyết Mãn Trang đã không còn bóng dáng.

Trận pháp kết giới bày khắp nhà cũng không trói buộc được trái tim xấu xa một lòng muốn gặp mỹ nhân kia của Tuyết Mãn Trang.

Mục Trích: "......."

Mục Trích lạnh mặt tới tìm Thẩm Cố Dung. Vừa bước tới trước cửa phòng Thẩm Cố Dung, hắn liền cảm giác được một luồng linh lực đang dao động bên trong.

Hắn tưởng Tuyết Mãn Trang đánh lén Thẩm Cố Dung, lập tức định vọt vào, nhưng ngay sau đó, một tiếng động lớn đột nhiên phát ra từ cửa sổ gỗ khắc hoa trước mặt, một người bay thẳng tắp từ trong ra, "rầm rầm" một tiếng, trực tiếp bay qua nửa cái sân, rơi xuống trúng bụi hoa Tịch Vụ mới trồng, làm hoa vừa mọc lên đã ngã trái ngã phải.

Khi nhìn kỹ, phát hiện kẻ mặt mũi bầm dập ngã vào bụi hoa kia đúng là Tuyết Mãn Trang.

Tuyết Mãn Trang "Ái ui ái ui" đỡ eo bò dậy từ mặt đất, nói vô cùng đáng thương: "Mỹ nhân."

Thẩm mỹ nhân đi từ trong phòng ra, nâng một bàn tay nhẹ nhàng đỡ lên lan can gỗ trên hành lang, con ngươi lạnh nhạt liếc nhìn Tuyết Mãn Trang.

Y phục y xộc xệch, hẳn là khi đang ngủ bị đánh thức nên mới mặc vào qua loa, áo trên vai mới chỉ khoác được một nửa, lỏng lẻo vắt ngang vai trái chực rơi.

Rõ ràng lôi thôi lếch thếch như vậy, lại càng thêm vẻ lười biếng xiêu lòng người.

Thẩm Cố Dung đeo ngược băng tiêu, nhìn cảnh vật xung quanh không quá rõ ràng, nhưng y có thể mơ hồ cảm giác được khế ước truyền tới từ tên đăng đồ tử Tuyết Mãn Trang kia.

Y lạnh lùng nói: "Ngươi chán sống rồi à?"

Lúc này Tuyết Mãn Trang đã biết suy nghĩ, tuy ký ức lúc trước vẫn chưa trở về, nhưng ít nhất hắn sẽ không giống con chim béo ú năm đó chỉ biết chíp chíp chíp.

Hắn tủi thân quấn đai lưng quanh ngón tay, nhỏ giọng nói: "Lâu lắm rồi không gặp ngươi, ta nhớ ngươi."

Thẩm Cố Dung nhìn dáng vẻ ngây thơ vô tri này của hắn, đau đầu day mi tâm.

Mục Trích trầm mặt giẫm lên bậc thang, kéo áo khoác lỏng lẻo của Thẩm Cố Dung lên trên, bao quanh thân thể đơn bạc của y, tiện thể khép lại vạt áo làm lộ ra một phần ngực của y.

Thẩm Cố Dung nhìn thấy Mục Trích, lúc này sắc mặt mới tốt hơn chút, y nói: "Không đáng ngại."

Mục Trích không hé răng, tiếp tục chỉnh lại y phục cho y, tháo băng tiêu ngược ra đeo lại cho sư tôn.

Tuy rằng miệng Thẩm Cố Dung nói không cần, nhưng thân thể lại được hầu hạ vô cùng thoải mái, y hơi híp mắt nghĩ thầm: [ Nuôi một đồ nhi cũng thật tốt, mới lớn chừng này đã biết hiếu kính sư tôn rồi. ]

Ngón tay Mục Trích hơi chững lại, sửa sang xong vạt áo cho y liền cung kính đứng sang một bên, không nói gì.

Thẩm Cố Dung nhìn thấy rõ ràng bụi hoa vừa mới mọc lên đã bị đè bẹp dúm, cực kỳ đau đầu, y chỉ tay vào Tuyết Mãn Trang, lạnh lùng nói: "Ngươi, trồng lại hoa cho ta ngay."

Tuyết Mãn Trang bị sai đi trồng hoa, không những không tức giận, ngược lại còn vui mừng hớn hở giống như được ban ân, gật đầu như giã tỏi: "Ừm ừm ừm! Được! Trồng hoa cho mỹ nhân!"

Cuối cùng Mục Trích cũng mở miệng: "Sư tôn, chắc hiện tại Yêu chủ đã tới rồi, nếu biết Thiếu chủ Yêu tộc phải làm việc nặng ở đây chỉ sợ sẽ bất mãn với đạo đãi khách của Ly Nhân Phong chúng ta."

Thẩm Cố Dung suy nghĩ cẩn thận: "Hình như cũng đúng."

Thẩm Cố Dung nói với Tuyết Mãn Trang đang vừa xắn tay áo đang chuẩn bị đào đất: "Ngươi đừng trồng nữa, mau đi đi."

Tuyết Mãn Trang sửng sốt, mờ mịt nói :"Hả?"

Mục Trích lạnh lùng nói: "Chắc hẳn là Thiếu chủ lạc đường rồi, Mục Trích dẫn Thiếu chủ về Trường Doanh Sơn."

Tuyết Mãn Trang: "Hả hả?"

Mục Trích đi tới, xách cổ áo Tuyết Mãn Trang, mạnh mẽ kéo hắn đi.

Tuyết Mãn Trang vừa vùng vẫy vừa kêu: "Hả hả hả? Mỹ nhân, không trồng hoa nữa ư? Ta sẽ trồng hoa mà!"

Mục Trích thật sự không muốn nghe thấy hắn càn rỡ gọi Thẩm Cố Dung là mỹ nhân —— tuy rằng hắn biết chắc chắn sư tôn thích danh hiệu này —— nhưng vẫn không kiên nhẫn hạ chú cấm ngôn cho Tuyết Mãn Trang, lấp kín cái miệng ồn ào của hắn.

Tuyết Mãn Trang: "Ưm ưm!"

Thẩm Cố Dung nhìn thấy Mục Trích sạch sẽ lưu loát kéo Tuyết Mãn Trang đi, cực kỳ vui mình, cảm thấy phong cách hành động của nam chính nhỏ quả là sấm rền gió cuốn.

Đúng lúc này, Thẩm Cố Dung tinh mắt phát hiện ra một cái đầu nho nhỏ đang ngó ra ở cửa Phiếm Giáng Cư, thăm dò tìm kiếm tựa một linh thủ nhỏ.

Thẩm Cố Dung đi tới phía trước vài bước, thử gọi: "Tịch Vụ."

Cái đầu nhỏ ngoài cửa lập tức rụt về, hồi lâu sau mới sợ hãi ngó ra, Tịch Vụ bám lấy khung cửa, nhỏ giọng nói: "Huynh trưởng, chào buổi sáng."

Sự tức giận của Thẩm Cố Dung..... Thẩm Cố Dung khi bị Tuyết Mãn Trang nháo đến phải rời giường lập tức tan thành mây khói.

Y đáp: "Chào buổi sáng, hôm qua muội ngủ ngon không?"

Tịch Vụ đi ra từ sau khung cửa, cúi mặt gật đầu.

Thẩm Cố Dung dẫn nàng tới sân, lấy ra ít điểm tâm Tố Tẩy Nghiên cho y, đặt lên bàn, ý bảo nàng ăn.

Tịch Vụ như thú nhỏ bị hoảng sợ, ngoan ngoãn khiếp nhược ngồi đối diện Thẩm Cố Dung, Thẩm Cố Dung cho nàng ăn nàng mới dám ăn, hơn nữa thường chỉ lấy điểm tâm cách nàng gần nhất, xa một chút thì ngay cả chạm vào nàng cũng không dám.

Giọng nói Thẩm Cố Dung bất giác dịu xuống, sợ dọa nàng: "Đêm qua gặp ác mộng sao?"

Tịch Vụ cắn một miếng điểm tâm, lắc đầu.

Khi Thẩm Cố Dung nói chuyện với nàng, nàng luôn ngầng đầu nghiêm túc nhìn chăm chú vào Thẩm Cố Dung, mà khi Thẩm Cố Dung không lên tiếng nàng sẽ lập tức cúi đầu xuống, nhìn chằm chằm tay mình đến ngẩn ngơ, nhưng rất nhanh sau đó, nàng giống như không nhịn được, sợ hãi ngẩng đầu nhìn trộm Thẩm Cố Dung một cái.

Dáng vẻ kia quả thực hòa tan trái tim Thẩm Cố Dung.

Hai người đang uống trà, Ngu Tinh Hà đột nhiên chạy từ ngoài vào, chưa tới Phiếm Giáng Cư đã ồn ào: "Sư tôn! Sư tôn ơi!"

Thẩm Cố Dung cau mày, buông chén trà xuống, nhàn nhạt nói: "La to như thế còn ra thể thống gì?"

Ngu Tinh Hà mặc một bộ quần áo màu vàng kim chói mắt, chạy tới nhanh như chớp, khom người hành lễ, con ngươi sáng lấp lánh, nhẹ giọng hơn chút, nhưng vẫn oanh tạc lỗ tai con người như cũ.

"Sư tôn, xảy ra chuyện lớn rồi."

Thẩm Cố Dung rót cho hắn một chén trà, ý bảo hắn ngồi xuống.

Ngu Tinh Hà là một người cực kỳ ưa hóng chuyện ăn dưa, những chuyện bát quái to nhỏ của các sư huynh hắn đều biết hết, thường những nơi có biến đều sẽ nhường cho hắn một vị trí nhỏ.

Hắn ngồi xuống, uống một hơi cạn sạch chén trà ngâm từ lá trà tốt nhất của Thẩm Cố Dung kia, như trâu nhai mẫu đơn.

Khóe môi Thẩm Cố Dung hơi giật giật, nghĩ thầm thật không nên cho đứa nhỏ này trà tốt như vậy, nên cho hắn uống nước trắng.

Ngu Tinh Hà uống trà giải khát xong, bắt đầu thao thao bất tuyệt.

Ngu Tinh Hà lải nhải lẩm bẩm: "Phong Lộ Thành dẫn mấy đệ tử tới, tất cả đều là tu vi Kim Đan, khắp Ly Nhân Phong chúng ta ước chừng cũng chỉ có tiểu sư huynh có thể đấu ngang với bọn họ! À, nói đến Phong Lộ Thành, trong đội ngũ của bọn họ còn có nữ tu đó! Sư tôn! Nữ tu!"

Thẩm Cố Dung: "......"

Ngu Tinh Hà líu ríu: "Lần này nữ tu tới Ly Nhân Phong hình như không ít, Nhàn Vân Thành cũng có hai người, ầy! Các nàng thật là xinh đẹp! Nếu mà con rút thăm trúng các nàng, chắc chắn sẽ trực tiếp nhận thua, sắc đẹp giết con."

Thẩm Cố Dung: "......"

Ngu Tinh Hà hồ hởi: "À đúng, vừa rồi đồ nhi định nói gì nhỉ? À à à đúng rồi! Phong Lộ Thành, Phong Lộ Thành! Trong số các đệ tử Phong Lộ Thành có nữ tu...... Cũng không đúng."

Thẩm Cố Dung: "......"

Trục, xuất, sư, môn.

Cuối cùng, dưới ánh nhìn lạnh lùng chăm chú của Thẩm Cố Dung, lòng khát vọng sống của Ngu Tinh Hà quấy phá, rốt cuộc cũng nghĩ ra mình định nói gì.

"Đúng rồi, một đệ tử của Phong Lộ Thành đã chết."

Thẩm Cố Dung vốn dĩ định đuổi hắn đi, nghe xong hồi lâu mới nắm được trọng điểm, lúc này mới lấy lại chút tinh thần, y chống cằm, nói: "Ồ? Chết như thế nào?"

Ngu Tinh Hà cuối cùng cũng chờ được sư tôn đáp lại, tinh thần tăng vọt, lập tức lại bắt đầu líu la líu lo.

Tịch Vụ ngồi bên cạnh thật sự không nhịn nổi nữa, nhỏ giọng nói: "Cần nói cho huynh trưởng trọng điểm nha."

Ngu Tinh Hà: "......"

Nhìn thấy "Tiểu sư muội" trực tiếp biến thành "Tiểu sư thúc" của mình, trên mặt Ngu Tinh Hà lại lần nữa xuất hiện vẻ thảm không nỡ nhìn, phấn khởi rút bớt, bắt đầu nói trọng điểm.

"Con nghe người ta nói, hình như mấy ngày trước tên đệ tử kia mạo phạm sư tôn, vốn hắn đang tạm trú ở Trường Doanh Sơn yên ổn dưỡng thương, nhưng không biết vì sao đêm qua lại có một con rắn nước bò từ ngoài cửa sổ vào, cắn hắn một phát."

Thẩm Cố Dung: "Rắn nước?"

Ngu Tinh Hà gật đầu: "Nó màu đỏ, trên người còn có vằn. Tu vi của đệ tử kia đã phế, không cách nào ép được nọc độc rắn ra, lập tức toi mạng, không cứu được."

Đã qua thời điểm rét tháng ba, băng tuyết tan đi, đám rắn ngủ đông ào ào tỉnh dậy, hơn nữa bia Giới Linh trên Ly Nhân Phong đã xóa bỏ kết giới, chúng nó không bị ngăn cản, liền theo linh lực bò tới Ly Nhân Phong.

Nhiều ngày nay rất dễ nhìn thấy rắn, tuy rằng độc rắn chính là loại độc trí mạng với phàm nhân, nhưng trong mắt tu sĩ độc này không đáng để bụng, cho nên cũng chưa từng có ai cố ý đuổi chúng đi.

Không nghĩ tới sẽ gây ra họa lớn.

Ngu Tinh Hà nói: "Thành chủ Phong Quân đang tìm Chưởng giáo hưng sư vấn tội, nhưng đây là rắn cắn người, sao có thể liên quan đến Ly Nhân Phong chúng ta? Có trách thì phải trách hắn học nghệ không tinh mới đúng, hừ."

Thẩm Cố Dung hơi trầm mặc.

Tịch Vụ nhìn đôi mắt rũ xuống của y tựa hồ có chút ảm đạm, mờ mịt nhìn y: "Huynh trưởng?"

Thẩm Cố Dung nhìn nàng.

Tịch Vụ nhìn qua có chút hoảng loạng, vụng về an ủi y: "Không, không phải huynh trưởng sai, huynh trưởng lúc ấy chỉ vì cứu muội."

Thẩm Cố Dung hơi sửng sốt, trong lòng đột nhiên lạnh xuống.

Vừa rồi y yên lặng chỉ vì suy nghĩ, cũng không như Tịch Vụ cho rằng y đang tự trách một kiếm kia của mình phế bỏ nguyên đan đệ tử kia, dẫn tới bi kịch hắn chết thảm.

Chỉ có Thẩm Cố Dung rõ ràng lòng mình, kể cả khi nghe tin đệ tử kia mất mạng, nội tâm y vẫn không có nửa vòng sóng gợn, lạnh băng tựa như một người từng tàn sát vô số người.

Vì sao ta lại không tự trách chứ?

Thẩm Cố Dung trầm tư suy nghĩ, rõ ràng nếu là ở Hồi Đường Thành, có người bị y gián tiếp hại chết thảm, y chắc chắn sẽ tự trách vạn phần, nhưng hiện tại y thể nhưng lại dò hỏi ngược lại bản thân mình.

Vì sao ta không tự trách?

"Có gì mà phải tự trách?" Rất nhanh, Thẩm Cố Dung đã nghĩ thông suốt, lãnh khốc nghĩ thầm: "Tâm tư hắn ác độc, tất nhiên sẽ gặp báo ứng. Trước đây ta chưa giết hắn đã là hạ thủ lưu tình rồi."

Lại nói, đây chỉ là một quyển sách mà thôi.

Thẩm Cố Dung giơ tay xoa đầu Tịch Vụ, nhẹ giọng nói: "Không sao."

Y đứng dậy, để Ngu Tinh Hà dẫn Tịch Vụ về thiên viện, còn mình thì bước nhanh khỏi Phiếm Giáng Cư, dựa theo đệ tử khế tìm được Ôn Lưu Băng.

Rất nhanh sau đó, Ôn Lưu Băng ngự phong từ trên trời giáng xuống, trên người vương chút sương lạnh, tựa hồ mới từ Ngọc Nhứ Sơn về.

Hắn khom mình hành lễ: "Sư tôn."

Thẩm Cố Dung nói: "Hôm qua ngươi ở thiên viện sao?"

Ôn Lưu Băng: "Vâng."

Con ngươi Thẩm Cố Dung hơi trầm xuống: "Ngươi có thấy Tịch Vụ làm ra hành động gì kỳ quái không?"

Ôn Lưu Băng nhớ lại một lúc, mới nói: "Sau khi sư tôn tới gặp nàng, nàng liền ném con rắn kia vào bụi hoa, sau đó không làm gì nữa, trở về phòng."

"Sau đó thì sao? Ở trong phòng nàng có từng sử dụng linh lực không?"

"Chưa từng."

Lúc này Thẩm Cố Dung mới hoàn toàn thở phào nhẹ nhõm. Không biết vì sao trong khoảnh khắc vừa rồi y thế nhưng lại hoài nghi sở dĩ đệ tử kia bị rắn nước cắn chết là do Tịch Vụ làm.

Còn may, còn mày.

Thẩm Cố Dung nói: "Dẫn ta tới Trường Doanh Sơn."

Ôn Lưu Băng gật đầu thưa vâng, đi trước dẫn đường cho y.

Đài luận võ của Đại hội Xiển Vi đã dựng xong ở Diễn Võ Trường, Trường Doanh Sơn, lúc này đã có vô số thiếu niên phấn chấn bồng bột tụ tập ở đó, đang tỷ thí luận bàn.

Khi Thẩm Cố Dung đi ngang qua, vốn không có gì hứng thú, lại chợt liếc thấy người tỷ thí trên đài thế mà lại là Mục Trích.

Y lập tức nổi lên hứng thú, cùng Ôn Lưu Băng đi lên phía trước xem.

Trên đài tỷ thí, Mục Trích mặt trầm như nước, đã điều khiển thành thạo Cửu Tức quét ngang, trực tiếp quét đệ tử kia xuống đài, lăn vài vòng mới chật vật bò dậy.

Mục Trích ôm quyền, lạnh lùng nói: "Đa tạ."

Đệ tử mặc y phục Phong Lộ Thành kia mặt đỏ bừng, cầm kiếm lui về trong đám người.

Đệ tử Ly Nhân Phong vây xem xung quanh lập tức hoan hô reo: "Mục sư đệ! Mục sư đệ uy vũ! Tiếp trận nữa đi, mười trận thắng liên tiếp nào!"

Mục Trích không hứng thú gì với mười trận thắng liên tiếp, hắn chỉ muốn giao đấu, tận lực khống chế hoàn toàn Cửu Tức trước khi Đại hội Xiển Vi bắt đầu, vì tăng khả năng chiến thắng đạt giải nhất.

Hắn nhìn quanh một vòng, lạnh nhạt nói: "Còn ai không?"

Một đệ tử Nhàn Vân Thành nhìn không nổi dáng vẻ tự cao tự đại này của hắn, hừ lạnh một tiếng, nhẹ nhàng nhảy lên đài tỷ thí, ngón tay chỉ vào mình, nói: "Lão tử đây!"

Mục Trích hơi nhíu mày, không quen với kiểu tự xưng này.

Ly Nhân Phong dĩ hòa vi quý, tất cả đều hòa hòa khí khí mà nói: "Làm càn! Dám xưng "lão tử" trước mặt Mục Trích sư đệ, cha ngươi đã đồng ý chưa?!"

Mục Trích: "......"

Mọi người: "......"

Mục Trích xoa xoa mi tâm, cũng không đưa ra nhận xét gì, khẽ gật đầu hành lễ, nói: "Thỉnh chỉ giáo."

Y vừa mới nắm chặt Cửu Tức trong tay, liền nghe thấy Cửu Tức nói trong thần thức hắn: "Ơ, sư tôn ngươi tới rồi."

Cùng lúc đó, tiếng Thẩm Cố Dung cách đó không xa thẳng tắp rơi vào tai Mục Trích.

[ Đánh hắn! ]

[ Đánh bại hắn cho gia gia ta! ]

Mục Trích nghiêm mặt quay đầu nhìn lại, thấy được Thẩm Cố Dung không biết đã tới từ khi nào, lúc này đang đứng cách đó không xa, tay áo chụm lại, nhìn hắn bằng vẻ mặt lãnh đạm.

[ Mau đánh đi! Hắn đã dám xưng như vậy rồi mà con còn có thể nhẫn nhịn? Không phải nam nhân sao? Đánh đi! Nhìn cái gì mà nhìn? Trên mặt sư tôn nở hoa sao, đẹp đến vậy à?! ]

Mục Trích: "......"

Bình Luận (0)
Comment