Xuyên Thành Nghề Nghiệp Sư Tôn Có Độ Nguy Hiểm Cao

Chương 52

Chuyển ngữ: Trầm Yên

...........................................................

Mục Trích rời khỏi khán đài, trở về phòng trong lầu các.

Hắn vừa mới xốc màn trúc lên, liền nghe thấy tiếng nói chuyện của Thẩm Cố Dung bên trong.

"Ta bảo huynh dạy hắn luyện kiếm, không bảo huynh dạy hắn cái khác."

Hề Cô Hành: "Ta cũng chỉ dạy hắn luyện kiếm mà thôi...... Chậc, rốt cuộc đệ có ý gì? Hắn sống quãng đời còn lại trong cô độc đâu liên quan đến ta, đệ đừng cứ đẩy vấn đề cho ta thế."

Mục Trích đi tới: "Sư tôn, Chưởng giáo."

Thẩm Cố Dung ngồi bên cửa sổ lập tức ngậm miệng, ngẩng đầu nhìn hắn bằng vẻ mặt một lời khó nói hết.

Mục Trích bị ánh mắt của y nhìn đến da đầu tê dại, hắn hơi mờ mịt nghĩ thầm: Ta thắng chẳng lẽ sư tôn không khen ta sao?

Sư tôn không muốn khen hắn, sư tôn chỉ lo hắn về sau sẽ không cưới được tức phụ (nàng dâu).

Hề Cô Hành lại không chút bủn xỉn nói lời khích lệ: "Một kiếm kia thật không tồi, tiếp tục phát huy."

Mục Trích gật đầu.

Thẩm Cố Dung trừng hắn một cái: "Phát huy, phát huy gì! Phát huy nữa thì còn đâu nữ tu thích hắn nữa?"

Mục Trích: "......"

Hề Cô Hành thấy Thẩm Cố Dung sắp moi cái đệm trong tịch cư ra thành một hang động, tức giận nói: "Chuyện quan trọng nhất của kiếm tu là tu luyện, từ bao giờ đệ đã bắt đầu suy tính đến mấy chuyện nữ nhi tình trường đó hả?"

Thẩm Cố Dung trừng hắn, trừng rồi lại trừng.

Hề Cô Hành "Chậc" một tiếng, lười chấp nhặt với y, đứng dậy đi ra ngoài.

Mục Trích đi tới ngồi quỳ bên cạnh Thẩm Cố Dung, hơi ngẩng đầu nhìn y: "Sư tôn."

Thẩm Cố Dung: "Hửm?"

Mục Trích không nói lời nào, chỉ nhìn y.

Thẩm Cố Dung chờ mãi chờ mãi, không thấy Mục Trích nói gì, có chút ngờ vực: [ Hắn đang làm gì đây? Chờ khen? ]

Mục Trích mím môi, vành tai hơi đỏ lên, nhưng vẫn nỗ lực không phản ứng, nhìn Thẩm Cố Dung như trước.

Thẩm Cố Dung quan sát hắn, cảm thấy hẳn là mình đoán đúng rồi: [ Nhóc con, con tỷ thí mà đánh thành như vậy, sau này không biết còn có nữ tu nào sẵn lòng nói chuyện với con không, đây là vấn đề lớn đấy, con còn muốn ta khen con? Nằm mơ đi. ]

Mục Trích: "......"

Mục Trích hoàn toàn lâm vào mê man.

Mấy ngày trước hắn luận bàn với đồng học trên đài tỷ thí, vì không muốn tầm mắt sư tôn rời khỏi mình nhanh như vậy nên hắn đã kéo dài trận tỷ thí rất lâu, nhưng sau đó hắn lại phát hiện sư tôn cũng không thích hắn kéo dài như vậy, còn hiểu lầm hắn đang cố ý khoe khoang.

Lần này Mục Trích học khôn, vừa lên đài trong chớp mắt liền dùng thực lực sẵn có quét thẳng quân địch xuống đài, chứng minh rằng lần trước không phải hắn khoe khoang, tu vi hắn cao hơn đám Ngu Tinh Hà không biết bao nhiêu.

Nhưng mà sư tôn hắn vẫn không thích.

Mục Trích cúi thấp đầu theo bản năng, suy nghĩ bằng vẻ mặt có chút cô đơn: Rốt cuộc sư tôn thích như thế nào đây?

Thẩm Cố Dung nhìn dáng vẻ hồn bay phách tán này của hắn, trái tim vừa rồi còn lãnh khốc lập tức mềm xuống, y hoàn toàn không thể ngó lơ được dáng vẻ lo được lo mất đầy bất an này của hắn.

Y thở dài một hơi, giơ tay nhẹ nhàng xoa mái tóc mềm của Mục Trích, nói:

"Không phải đã nói là không cần cúi đầu mãi sao?"

Mục Trích nghe lời, ngẩng đầu nhìn y, đầu hắn vừa lúc đụng vào lòng bàn tay ấm áp của Thẩm Cố Dung, hắn hơi ỷ lại nhẹ nhàng cọ cọ.

Thẩm Cố Dung lập tức bị động tác như linh thú nhỏ này của hắn là cho mềm nhũn nửa người.

[ Hắn cũng thật ngoan mà. ]

Mục Trích cứng đờ một lát, mới chậm rãi thả lỏng người.

Sư tôn hắn thật sự rất thích người khoe mẽ dịu ngoan.

Vậy có phải chỉ cần hắn luôn giữ vẻ dịu ngoan này trước mặt Thẩm Cố Dung, thì sẽ vĩnh viễn được ở bên cạnh sư tôn hay không?

Ngay khi hắn đang suy tư, Thẩm Cố Dung đột nhiên hỏi: "Vị kia là ai?"

Mục Trích lấy lại tinh thần, theo tầm mắt Thẩm Cố Dung nhìn ra ngoài, liền thấy trên đài tỷ thí có một thiếu niên hắc y cầm trong tay một thanh Loan Cốt Đao, quyết đoán mạnh mẽ đứng ở đó, trên tóc đen vậy mà lại có một đôi tai hồ ly lông xù xù, khi cười liền lộ ra hai chiếc răng nanh nhỏ.

Đệ tử giao đấu với hắn một chiêu cũng không đỡ được, đã bị đánh rơi đài, có vẻ thiếu niên hắc y kia ra tay hơi nặng, đệ tử kia cuối cùng vẫn phải có đồng môn nâng dậy.

Mục Trích nhíu mày: "Hắn là Cửu Vĩ Hồ của Yêu tộc, tên Thanh Ngọc."

Ánh mắt Thẩm Cố Dung nhìn chằm chằm vào tai hồ ly của Thanh Ngọc, thất thần mà nói: "Ồ? Vậy tu vi của hắn so với con thì thế nào?"

Mục Trích luôn luôn tự phụ hiếm khi thoáng chần chờ, rồi mới trả lời: "Không phân cao thấp, sàn sàn như nhau."

Lúc này Thẩm Cố Dung mới hoàn hồn, kinh ngạc nhìn hắn: "Con chắc chắn?"

Mục Trích gật đầu.

"Các con đã giao đấu?"

Mục Trích nói: "Vâng, năm ngoái con và hắn từng gặp nhau ở Phù Hiến Thành, hắn luôn ầm ĩ muốn giao đấu với con."

Thẩm Cố Dung vội hỏi: "Vậy con có thắng không?"

Mục Trích rụt rè nói: "Tất nhiên là thắng."

Chỉ là lần thắng đó Mục Trích cũng không chiếm được chỗ tốt, trong lúc hỗn loạn linh mạch hấp thụ phải linh lực Yêu tộc của Thanh Ngọc, trên đỉnh đầu cũng mọc ra hai cái tai hồ ly, ba ngày sau mới biến mất.

Từ sau lúc đó, Mục Trích và Thanh Ngọc liền có thù không đội trời chung - đơn phương. Cho nên vừa thấy hắn, Mục Trích liền cảm thấy bực bội.

Đúng lúc này, thiếu niên khiêng Loan Cốt Đao kia nghênh ngang nói: "Mục Trích đâu? Để Mục Trích tới so tài cùng ta!"

Mục Trích nhíu mày lại, quay đầu không thèm nhìn hắn.

Giọng nói Ôn Lưu Băng lạnh như băng: "Trận thứ mười tám, Thanh Ngọc Yêu tộc thắng. Trận tiếp theo......"

Thanh Ngọc trực tiếp cắt ngang lời Ôn Lưu Băng: "Không cần trận tiếp theo, dù sao chung kết cũng là ta và Mục Trích đấu với nhau, các người liều mạng tỷ thí có ích gì? Còn không bằng trực tiếp bỏ quyền, cho ta đánh với Mục Trích, chúng ta đánh xong sớm về nhà sớm."

Mọi người trên khán đài: "......"

Lời này trực tiếp khiến rất nhiều người tức giận, vừa rồi Mục Trích không hiểu phong tình dùng một kiếm quét nữ tu xuống cũng không làm cho bọn họ tức giận thành như vậy, nghe thấy câu này tập thể trực tiếp công kích.

"Cút xuống đi nhãi con!"

"Đến cái tai ngươi còn chưa tu luyện xong thì đừng có tự bêu mặt xấu hổ!"

"Ngươi là Thiên Đạo hay sao mà mọi người phải nghe lời ngươi?! Lăn xa chút đi!"

Mặt Thanh Ngọc đầy vẻ kinh ngạc: "Ta đang nói sự thật, sao các ngươi lại muốn...... Á! Ai ném ta thế?"

Trên khán đài có người trực tiếp lấy đồ vật linh tinh ném về phía đài tỷ thí, Thanh Ngọc bị ném đến chạy vòng quanh sân, vẫn ở kia nói: "Có bản lĩnh thì lên đài tỷ thí đi! Dùng ám khí còn tính gì là anh hùng hảo hán!"

Người trên khán đài càng ném đến hăng say.

Cuối cùng vẫn là Ôn Lưu Băng lên đài, túm một cái đã bắt được gáy Thanh Ngọc, giọng điệu khó lường: "Ta nói trận tiếp theo, ngươi không nghe thấy sao?"

Thanh Ngọc: "......"

Thanh Ngọc run run, lúng ta lúng túng nói: "Nghe, nghe thấy."

Ôn Lưu Băng trực tiếp ném hắn xuống đài, Thanh Ngọc chít chít một tiếng, vội vắt chân lên cổ mà chạy.

Trên lầu các, Yêu chủ thảm không nỡ nhìn nhắm mắt lại, không chịu thừa nhận tên này là Yêu tộc.

Hề Cô Hành ngoài cười nhưng trong không cười: "Yêu tộc cũng có rất nhiều...... Nhân tài mới xuất hiện nha."

Nghe thấy câu nói lúc trước mình dùng châm chọc người khác bị bật ngược trở về, Yêu chủ không hé răng, túm lấy dây thừng buộc trên ngón tay, đầu bên kia sợi dây, Tuyết Mãn Trang vốn định len lén bò vào gian trong lập tức cắm đầu xuống đất, bị cha hắn kéo về.

Đại hội Xiển Vi ngày thứ nhất kết thúc theo kiểu gà bay chó sủa.

Thẩm Cố Dung trở lại Phiếm Giáng Cư, Tịch Vụ và Ngu Tinh Hà đang ngồi trên thềm đá, nhìn qua như đã đợi lâu.

Thẩm Cố Dung nhướng mày: "Cả hai ngồi ở đây làm gì?"

Tịch Vụ vừa thấy y đến, ánh mắt sáng lên, vội đứng dậy chạy tới, bổ nhào vào lòng Thẩm Cố Dung, nhẹ nhàng ôm lấy vòng eo y.

"Huynh trưởng."

Mục Trích bên cạnh thờ ơ lạnh nhạt, hận không thể bứt Tịch Vụ khỏi người Thẩm Cố Dung.

Tịch Vụ đỏ bừng mặt gật đầu.

Hôm nay Tịch Vụ vẫn luôn theo Ngu Tinh Hà ngồi trên khán đài của đệ tử Ly Nhân Phong, bởi vì cách vách là đệ tử Phong Lộ Thành, bọn họ đều nhận ra Tịch Vụ, tất cả đều dùng ánh mắt lộ vẻ kỳ quái nhìn nàng.

Đệ tử Ly Nhân Phong nào đã từng gặp qua em bé đáng yêu như vậy, chẳng quan tâm bối phận của nàng cao hơn, bọn hắn vẫn vui vẻ như cũ, chờ Đại hội Xiển Vi mở màn, sôi nổi bày hết bản lĩnh của mình hòng thấy được một nụ cười của tiểu sư thúc.

Tướng mạo Tịch Vụ xinh xắn dễ thương, một đôi mắt phượng mênh mông sương mù khi nhìn vào có thể khiến trái tim người ta tan chảy.

Nàng ngoan ngoãn ngồi trên khán đài, trong lúc vô tình liếc thấy ánh mắt của người Phong Lộ Thành cách đó không xa, sợ tới mức nhào vào lòng Ngu Tinh Hà, ngay cả giọng nói cũng bắt đầu sụt sịt.

Tính bênh vực người nhà truyền thừa qua các đời của đệ tử Ly Nhân Phong lập tức phát tác, bọn họ giận dữ hướng về phía Phong Lộ Thành cách đó một tầng kết giới rít gào tựa ác long.

"Nhìn cái gì mà nhìn?! Tiểu sư thúc của Ly Nhân Phong chúng ta là để các ngươi nhìn sao?! Mau mau dời mắt đi!"

"Khoét mắt ra đê! Ngươi xem đi! Đợi lát nữa Mục sư đệ của ta sẽ diệt toàn quân các ngươi!"

Người Phong Lộ Thành: "......."

Ngay cả Tịch Vụ đang vùi mặt trong lòng Ngu Tinh Hà giả vờ khóc cũng: "......."

Dù có gặp phải người Phong Lộ Thành, hôm nay vẫn xem như ngày tuyệt vời nhất của Tịch Vụ.

Thẩm Cố Dung gật đầu: "Vậy thì tốt rồi."

Lúc này Tịch Vụ mới rời khỏi vòng tay y.

Ngu Tinh Hà nhìn thấy Tịch Vụ nhào tới, cũng như một con linh thú cỡ lớn, phe phẩy cái đuôi nhào vào lòng Thẩm Cố Dung: "Sư tôn! Hôm nay đồ nhi bị đánh đau lắm á."

Sư tôn bị hắn đâm sầm vào đến lui về sau nửa bước, lạnh lùng nói: "Ngươi còn không biết xấu hổ nói với ta?"

Ngu Tinh Hà lập tức bị thương, hắn che ngực, không thể tin được sư tôn luôn yêu thương hắn sẽ nói hắn như vậy, nước mắt lưng tròng mà nhìn Thẩm Cố Dung: "Sư tôn, con là Tinh Hà mà sư tôn!"

Hắn lại chôn đầu vào cổ Thẩm Cố Dung cọ tới cọ lui, ánh mắt của Tịch Vụ và Mục Trích bên cạnh cũng đồng thời thay đổi.

Thẩm Cố Dung không dao động trước hành vi làm nũng của hắn: "Ngươi nhìn Mục Trích, rồi nhìn lại mình đi."

Ngu Tinh Hà tủi thân nói: "Nhưng mà Tinh Hà không có học được, Tinh Hà đã tận lực rồi."

Thẩm Cố Dung còn chưa nói gì, Mục Trích đã hoàn toàn không nhịn nổi, trực tiếp tiến lên xách gáy Ngu Tinh Hà, bứt hắn khỏi người Thẩm Cố Dung, ngoài cười nhưng trong không cười nói với Ngu Tinh Hà: "Không học được? Ta dạy cho ngươi."

Đôi mắt Ngu Tinh Hà trừng lớn, có vẻ trước kia hắn đã từng được Mục Trích "dạy" qua, nghe thấy câu "Ta dạy cho ngươi" này lập tức vùng vẫy chạy ra ngoài: "Ta không cần, ta không cần huynh dạy đâu!"

Mục Trích không chờ hắn từ chối, khẽ gật đầu với Thẩm Cố Dung: "Sư tôn, đệ tử cáo lui."

Thẩm Cố Dung gật đầu.

Mục Trích túm theo Ngu Tinh Hà kêu trời khóc đất rời đi.

Thiên viện Phiếm Giáng Cư, Mục Trích hạ cấm chế lên tay Ngu Tinh Hà, bắt hắn ở hậu viện luyện xong mười lần trọn bộ kiếm chiêu mới có thể được tự do.

Hắn vừa mới ra khỏi hậu viện, đang định đến Phiếm Giáng Cư tìm Thẩm Cố Dung, chợt nghe thấy trên cây ngô đồng bên cạnh có người cười một tiếng.

"Mục Trích, đã lâu không gặp."

Mục Trích căn bản xem cũng không thèm xem, mắt nhìn thẳng, bước nhanh rời đi.

Thanh Ngọc "Chậc" một tiếng, từ trên cây ngô đồng nhảy xuống, nhẹ lâng lâng tiếp đất trước mặt Mục Trích, cười ngâm ngâm nói: "Đừng đi nhanh như vậy mà, chúng ta ôn chuyện đã nào."

Mục Trích lạnh mặt: "Ta không có tâm trạng ôn chuyện với ngươi, ngày mai gặp lại trên đài tỷ thí."

Thanh Ngọc quơ quơ vò rượu trong tay: "Vậy uống rượu nhé?"

Mục Trích không kiên nhẫn: "Tránh ra."

Tai hồ ly của Thanh Ngọc giật giật, nhún vai: "Thôi được, ta đây đi tìm sư tôn ngươi."

Mục Trích: "......."

Sắc mặt Mục Trích lập tức thay đổi: "Ngươi đi tìm chết sao?"

Thanh Ngọc tùy tiện nói: "Tìm chết chỗ nào? Vừa rồi lúc ta đi ngang qua Phiếm Giáng Cư có nhìn thấy sư tôn ngươi đang tưới hoa trong sân, ta liền đi vào chào hỏi."

Mục Trích kinh ngạc nhìn hắn, hắn thế nhưng không bị sư tôn một chưởng đánh bay ra?

Thanh Ngọc luôn luôn to gan lớn mật, mắt cao hơn đầu, hơn nữa hoàn toàn không hiểu chết là thứ gì, ngay cả Yêu chủ cũng không ngăn được tính tình ngông nghênh làm càn của hắn.

Nếu thấy Thánh quân mọi người né còn không kịp, có khi hắn sẽ tùy tiện đi lên chào hỏi thật.

Mục Trích miễn cưỡng tin tưởng Thanh Ngọc có thể thật sự làm ra loại chuyện này.

Khóe môi hắn giật giật: "Sư tôn ta nói gì với ngươi?"

Đôi mắt Thanh Ngọc hơi đảo, tai hồ ly lại giật giật, cười tủm tỉm mà nói: "Sư tôn ngươi khen tai hồ ly của ta đẹp."

Mục Trích: "......"

Thanh Ngọc nói xong, tai hồ ly cũng hơi đỏ lên, hắn khụ một tiếng, như thể đang che giấu sự thẹn thùng của chính mình, cao giọng nói: "Đây là lần đầu tiên từ khi ta sinh ra đến nay có người khen tai hồ ly của ta đẹp. Sư tôn ngươi thật tốt."

Thanh Ngọc mang dòng máu nửa Yêu tộc nửa nhân loại, dù tu vi của hắn có cao hơn bạn đồng trang lứa đến mấy, thì sau khi tu luyện thành hình người vẫn không thể làm biến mất đôi tai hồ ly này, nhìn có vẻ chẳng ra gì cả, bất kể ở Yêu tộc hay trong nhân thế cũng đều là dị loại.

Thanh Ngọc đang vui vẻ, bỗng thấy Mục Trích đột nhiên quay người, một phát túm hai tai của hắn ấn vào trong tóc.

Thanh Ngọc vội trốn sang bên cạnh: "Ngươi làm cái gì thế?!"

Mục Trích lạnh lùng nói: "Giúp ngươi ấn lỗ tai vào."

Bình Luận (0)
Comment