Xuyên Thành Người Mợ Ác Độc Của Nữ Chính Truyện Ngược

Chương 14


Lưu thị: “Các ngươi đừng tranh cãi nữa! Phải biết rằng, ngọn núi này không phải tùy tiện là vào được! Đi vào gặp phải sơn phỉ, mạng nhỏ khó bảo toàn thì không nói, còn có thể bị làm nhục…” Lời kế tiếp cũng không thể nói thêm nữa, bản thân bà cũng không đành lòng nói thẳng ra, đành phải thở dài.

“Ta đi tìm nàng!”Vẻ mặt Hạ Đại Sơn nghiêm trọng, bỏ dụng cụ gọt gỗ xuống, xoay người vào nhà vác rìu đi ra.

Sắc mặt Triệu thị đại biến, vội vàng giữ chặt cánh tay hắn ta: “Không được! Đó chính là hang ổ của sơn phỉ! Chàng đi rồi không quay về ta và Chiêu Nhi biết phải làm sao?”“Núi Yên Tề lớn như thế, đâu thể nói gặp là gặp được? Nàng đừng cản ta! Đó chính là muội ruột của ta, ta phải cứu nàng về.

Nếu không sao sẽ phụ lòng thúc thúc đã chết của ta!” Thái độ của Hạ Đại Sơn kiên quyết, đẩy Triệu thị ra.


Triệu thị không chịu được, mông vừa ngã xuống dưới đất liền bắt đầu gào khóc: “Tạo nghiệp mà! Chàng chỉ nghĩ cho muội muội tốt của chàng , thúc thúc đã chết! Tại sao không nghĩ cho ta với Chiêu Nhi? Nếu chàng mất mạng, một quả phụ như ta mang theo đứa bé bảy tám tuổi phải sống làm sao…”Lưu thị vội vàng đỡ Triệu thị dậy, khuyên Hạ Đại Sơn: “ Nương tử ngươi nói không sai, bây giờ người đã lên núi rồi, ngươi cũng không quen thuộc đường núi, một mình đi tìm, có khác nào là vào hang ổ sơn phỉ tìm chết? Nếu như ngươi không còn nữa, Hạ gia các ngươi coi như chỉ còn lại một độc đinh là tiểu Chiêu Nhi.

Nếu nương nó tái giá, thằng bé gọi người khác là cha, lHạ gia các ngươi coi như tuyệt hậu thật rồi!”Sắc mặt Hạ Đại Sơn khó coi: “Vậy muốn ta phải làm sao? Trơ mắt nhìn đại muội một đi không trở về à?”“Ơ kìa!”Lưu thị trợn mắt nhìn hắn ta một cái, tức cười: “Ta chạy đến nói với các ngươi, còn có thể để cho các ngươi mất công nghe chuyện khó chịu này một hồi sao? Tuy người chạy lên núi, cũng không phải không còn đường sống.

Núi Yên Tề khi còn chưa có sơn phỉ ầm ĩ, Tử Thịnh nhà ta thường xuyên lên núi hái thuốc với cha nó, coi như quen thuộc trong núi, để nó dẫn ngươi lên núi tìm người, không chạy vào chỗ sâu, hẳn sẽ không đụng phải sơn phỉ.

Cho dù đụng phải cũng không quan trọng, bình thường đám sơn phỉ này sẽ không ra tay với người hái thuốc.

”Hạ Đại Sơn hơi thở phào một cái, vội vàng nói lời cảm ơn: “Vậy làm phiền thẩm thẩm Cát gia rồi.

”Triệu thị cực kỳ tức giận, nhìn chằm chằm bóng dáng rời đi của Lưu thị và Hạ Đại Sơn, kéo khăn tay nghiến răng nghiến lợi: “Chỉ nhớ muội muội tốt của chàng, thế thì đi đừng quay về nữa, hai huynh muội chết chung với nhau trong núi cho rồi!” Dù sao nàng ta còn có tiền, đến lúc đó sẽ nói với Lưu thẩm, đến huyện thành Vũ Dương tìm trượng phu mới, không sống tiếp cuộc sống như này?Nghĩ tới đây, nàng ta lại nhớ đến hai đứa trẻ dã chủng nhà Hạ Du Du.

Bây giờ không phải là thời cơ tốt nhất để bán bọn chúng sao?Là tám lượng bạc đó nha!Triệu thị nghĩ nghĩ lại ngứa ngáy trong lòng, cắn răng một cái, về phòng lấy bao bố và dây thừng.

-Mặt trời lặn xuống đằng tây, ánh nắng chiều phủ kín chân trời, giống y phục rực rỡ của Chức Nữ, đẹp không thể tả.


Hạ Du Du không nhớ rõ bao lâu rồi bản thân chưa nhìn thấy cảnh hoàng hôn đẹp như vậy.

Dù sao sau khi mạt thế, mỗi ngày đều sống trong nước sôi lửa bỏng.

Không còn ai có tâm trạng đi thưởng thức những thứ này.

Đối với bọn họ mà nói, nếu ngoài căn cứ không có con zombie nào, đã là cảnh tượng chỉ xuất hiện trong giấc mộng đẹp.

Hạ Du Du chậm rì rì mà xuống núi.

Nàng cực kỳ hưởng thụ thời khắc an nhàn thong dong như bây giờ.


Ngoài một con thỏ hoang ra, trên đường lại gặp được một tổ ong, tiện tay móc ra chút mật ong bỏ vào ống trúc, chuẩn bị trở về dùng để nướng con thỏ.

Vừa nghĩ đến thịt thỏ nướng thơm ngào ngạt, nước bọt trong miệng liền không nhịn được bắt đầu tiết ra.

Hạ Du Du lau khóe miệng, thở dài: “Nếu có ớt cay lại càng tốt nữa…” Đột nhiên có chút hoài niệm dị năng không gian mạt thế của nàng.

Con người, luôn không nhịn được nổi lòng tham…“Hạ Du Du!!!”“Hử?”Hạ Du Du nghe thấy tiếng gọi hơi quen tai, quay đầu lại, thì thấy Hạ Đại Sơn vác theo rìu, thở hồng hộc đi về phía nàng….

Bình Luận (0)
Comment