Xuyên Thành Người Vợ Sắp Bị Vai Phản Diện Giết Chết

Chương 93

Ngọn lửa hừng hực thiêu đốt dọc hai bên bờ sông băng rộng lớn, nhìn qua màn lửa, tiếng gào khóc chém giết càng thêm hỗn loạn và méo mó.

Một nữ nhân đang nằm phủ phục trên một mảnh băng nổi.

Quả thực chính là Nữ đế Dạ tộc của bây giờ, hồi ấy bà vẫn chưa phải quân vương, mà là một vương muội.

Trên mình nữ nhân trẻ tuổi vẫn còn bộ y phục nặng nề, thân dưới phủ đầy lông thú, dòng máu nong nóng tràn ra mặt băng, sau đó bốc thành một màn hơi nước.

Bên cạnh bà chỉ có hai nữ võ quan, khi đó, khuôn mặt bọn họ vẫn còn rất trẻ, nhưng ta vẫn mơ hồ phân biệt được, một người là Dạ Hoa phu nhân hiện giờ, một người là chủ nhân chiếc thuyền hoa.

Hai mắt của Dạ Hoa bị thương, phải quấn băng vải, có lẽ bà ta bị mù từ thời điểm đó.

Nữ quan còn lại, cũng chính là chủ nhân thuyền hoa sau này, trong lòng bà ấy ôm một đứa trẻ, bàn tay cầm chủy thủ cắt cuống rốn.

"Là con gái sao?" Người mẹ đang nằm ngửa trên băng, vội vàng hỏi.

Đây tưởng chừng chỉ là một câu hỏi, nhưng trong giọng nói, tất cả đều cảm nhận được, bà đang mong chờ lời khẳng định tới mức nào. Dẫu sau, Dạ tộc cũng bao đời nữ quân, chỉ có con gái mới có thể có giá trị vào thời khắc binh bại như núi này thôi.

Nữ quan ôm đứa trẻ sơ sinh không đáp lại, bà ấy hỏi: "Chủ quân, người có muốn nhìn không?"

Nghe thấy câu "người có muốn nhìn không", người mẹ trẻ tuổi cố gắng chống cơ thể dậy.

Nhưng rất nhanh, bà lại nằm xuống, quay đầu đi, yếu ớt nói: "Không nhìn. Nhìn rồi sẽ thấy luyến tiếc... Ngươi mau nói cho ta đi..."

Nữ quan nhìn vị chủ quân đã bị cản tầm mắt, rồi quay sang đồng đội đang quấn băng trên mặt, sau đó mới bình tĩnh đáp: "Là, là một vị Dạ cơ."

...

Mọi người trong hiện trường đều kinh ngạc, âm thầm cảm thán. Dạ đế thậm chí còn bật dậy nửa chừng, dường như làm vậy là có thể thấy rõ ràng mọi chuyện trong quá khứ .

Lúc này bọn ta đều đứng trên góc nhìn thượng đế, chứng kiến vô cùng rõ ràng, đứa nhóc đang đầy máu trên mình, là một bé trai...

Nói cách khác, nữ quan đã dùng một lời nói dối, cứu đứa nhỏ này một mạng.

Nhưng đương nhiên, thời điểm đó không một ai hay biết.

"Tốt, tốt," Khuôn mặt của người mẹ trẻ tuổi lộ ra nụ cười tươi, yếu ớt bật ra một mệnh lệnh chân thành, "Ngươi đưa nó đi đi, khi nào có cơ hội, hãy dẫn nó trở về..."

"Chủ quân..." Nữ quan mở miệng, âm thanh có chút nghẹn ngào.

"Không cần lo cho ta, chỉ cần giữ được đứa trẻ, ta ở đây vẫn còn Dạ Hoa chăm sóc..." Bà nói xong bèn nhắm mắt lại, đưa tay mò mẫm trong ngực áo một lúc, cuối cùng mới tìm thấy một quyển sách, xé nó làm hai nửa rồi nghiến răng, "Nếu ưng thần hiển linh, kiếp này còn có duyên gặp lại, thì đây sẽ là vật tin."

Không cần nói cũng biết, cuốn sách đó chính là Thần Dị ký...

Tiếng hò hét bên kia màn lửa càng lúc càng lớn, nữ quan bất đắc dĩ, dùng ngón tay đã cứng đờ vì lạnh, xé hai dải vải lót bên trong áo giáp xuống, thô lỗ bọc đứa trẻ lại rồi ôm nó rời đi.

Dạ đế năm đó và thiếu nữ Dạ Hoa đỡ nhau đứng dậy, bởi vì "vật dẫn" chính là đứa trẻ, nên tầm nhìn của bọn ta cũng càng lúc càng xa bóng hình bọn họ.

Nữ quan bồng đứa trẻ, nhảy lên lưng ngựa, chạy khỏi chiến trường. Bóng người trong màn gió tuyết cùng với ánh lửa bên bờ sông lùi lại phía sau giống như phim điện ảnh. Có lẽ đối với đa số bọn họ, đây cũng là hình ảnh cuối cùng trong kiếp rồi.

Bà ấy chạy rất xa, mới thay đổi y phục, trà trộn vào dòng lưu dân.

Nhưng nguy hiểm vẫn chưa biến mất, khuôn mặt đứa trẻ trong lòng lúc ấy bỗng tái mét, phát ra tiếng khóc khe khẽ, tựa như con mèo con đang r.ên rỉ.

Bà ấy mới là một cô nương trẻ tuổi, lấy đâu ra sữa nuôi nấng đứa trẻ sơ sinh này.

Đúng lúc ấy, đám lưu dân bỗng nhiên trở nên ồn ào, cách một không gian mà vẫn còn cảm nhận được mùi máu tươi, ruồi bọ kết bè bay từng đàn, phát ra những tiếng vo ve.

"Thật đáng thương," Một bà đỡ chen ra khỏi đám đông, lắc lắc đầu, "Vất vả mang thai mười tháng, cuối cùng lại chết khi vừa sinh ra. Chờ đến lúc tỉnh lại, không biết sẽ khóc đến mức nào."

Bọn ta nhìn qua, chỉ thấy bà đỡ bưng một chiếc thau đồng trên tay, trong thau toàn là máu loãng, thậm chí còn có một tử thai không thành hình dạng.

Đám đông bên cạnh xôn xao lắc đầu: "Đã thế này còn có thể làm cách nào chứ, cứu được người lớn là may lắm rồi."

Đúng lúc này, đứa nhóc sơ sinh vẫn đang ủ rũ nằm trong lòng nữ quan, khóc không thành tiếng, đột nhiên mở mắt ra.

Đôi mắt kim sắc u ám, giống như kim loại bị nung chảy, cũng tựa như trăng tròn in xuống dòng sông.

Đứa trẻ bé xíu, dường như đang dùng đôi mắt nói với bà: Cứu, cứu ta, ta muốn sống...

Khóe miệng nữ quan khẽ cong lên, nơi đó vẫn còn một chút máu, bà ấy gõ nhẹ vào trán đứa trẻ một cái.

"Ngươi được cứu rồi," Bà nói.

...

Vận mệnh nực cười như vậy đấy, bất hạnh của một người, chính là may mắn của người khác.

Đứa trẻ mà ta đang lấy làm "dẫn", cứ như vậy được giao cho một người mẹ hoàn toàn không biết gì, hắn chật vật lớn lên, người mẹ kia cũng mang dòng máu lai với Dạ tộc, trùng hợp che giấu sự thật về đôi mắt biến màu của hắn.

Ta không biết sau đó, vị nữ quan này làm cách nào trở thành chủ nhân thuyền hoa Bồng Lai cảnh, có lẽ những ngày tháng kế tiếp, bà ấy đã kinh ngạc phát hiện, thai phụ trong đoàn lưu dân ấy, vậy mà lại từng được Lăng Hải Lưu sủng hạnh. Chuyện bà ấy giới thiệu mẫu tử Lăng Thanh Vân cho Lăng Hải Lưu, ta cũng không biết là xuất phát từ lòng đồng cảm, hay chỉ là tâm tư của Dạ tộc.

Nhưng kết quả chung quy vẫn vậy, đứa bé được đón về hoàng cung Lăng thị, chịu đựng sự lạnh nhạt của "phụ thân", chấp nhận sự ngược đãi của đích mẫu. Cuối cùng trời xui đất khiến, dòng máu bị Trung Nguyên hận nhất lại thừa kế đại thống Lăng thị.

Điều tế nhị trong câu chuyện này, là đa số mọi người chỉ biết một phần sự thật.

Mẫu thân ruột của hắn chỉ biết bản thân mất đi một đứa trẻ. Người luôn yêu thương chăm sóc hắn chẳng hay biết chuyện gì, có lẽ chính vì như vậy, bà ấy mới dành cho hắn toàn bộ yêu thương. Còn "dưỡng phụ" Lăng Hải Lưu, bị một mánh khóe chốn thanh lâu che mắt, thậm chí cả chủ nhân chiếc thuyền hoa, ban đầu cũng không biết mình đã đánh tráo huyết mạch của Quốc chủ Lăng thị.

Có lẽ, chỉ có ba kẻ biết hoặc phỏng đoán ra ngọn nguồn câu chuyện.

Một kẻ là người khởi xướng, chủ nhân chiếc thuyền hoa.

Một kẻ là Tiểu Vương, biết nhiều thông tin hơn cả ta, nhờ vào nguyên tác.

Kẻ cuối cùng chính là ta.

Hoa kính cháy hết, tàn tro đỏ đậm lơ lửng giữa không trung, tựa như bươm bướm bay từ thời điểm cuối cùng trong không gian, nhẹ nhàng đậu xuống.

Mọi người xung quanh vẫn còn ngây ngẩn, giống như vừa chìm vào một giấc mộng dài, chưa thể từ từ tỉnh lại.

Lăng Thanh Vân há hốc miệng, ta rất hiếm khi trông thấy khuôn mặt hắn mâu thuẫn như thế, khiếp sợ, thành thật, thậm chí còn có chút ngốc nghếch.

Ta cũng không rõ bản thân đang thấy mừng rỡ hay là phiền muộn, kết luận thay hắn:

"Không sai. Chàng mới là "Dạ cơ" thật, mặc dù chàng là nam."

Lăng Thanh Vân: "..."

Sở Đinh Lan phản ứng lại đầu tiên, nàng ta nhào tới, phủi đi những mảnh tro tàn trong không trung, tựa như chỉ cần xua tan chúng là có thể khiến mọi thứ vừa xảy ra tan thành mây khói.

Nữ đế Dạ tộc không thèm nhìn nàng ta thêm một cái, bà lạnh lùng cất tiếng, "Dẫn đi".

Trong phút chốc, ta chợt nghĩ có lẽ nàng ta không thể chết được, dẫu sao cũng khua chiêng gióng trống đón "Dạ cơ" về, tự vả vào mặt thì quá khó coi.

Kẻ quấy nhiễu đã bị dẫn đi, ta lúc này mới đối diện với Nữ đế Dạ tộc, nhưng hiện tại, có lẽ nên gọi là "mẹ chồng" thì chính xác hơn.

Ta dùng một câu lời ít ý nhiều, hỏi bà: "Trận này, người còn muốn đánh tiếp không?"

Không sai, đây đúng là một chuyện nực cười.

Nữ đế dẫn mười vạn binh, hùng hổ áp xuống thành trì.

Nhưng, nếu bà muốn con cháu ruột thịt duy trì muôn đời, cai trị Trung Nguyên, thì thật ra, tốt nhất là chẳng làm bất cứ việc gì hết.

Lăng Thanh Vân không thể kế thừa đế vị Dạ gia, nhưng hắn mới là Dạ đế chân chính, cũng là cốt nhục duy nhất của bà. Nếu giết hắn, ngược lại sẽ khiến quyền lực rơi vào tay người ngoài.

Chỉ xem hiện giờ Nữ đế muốn thể diện, hay là lợi ích.

Ngoài ra, nếu đứng nhìn dưới góc độ của Trung Nguyên, chuyện này cũng dở khóc dở cười không kém.

Sau trận đánh này, An thị và Phong thị đều hao tổn nguyên khí, nếu Lăng gia lớn mạnh, thì thực tế vẫn là huyết mạch của Dạ tộc thâu tóm thiên hạ, chúng gia xưng thần, bách tính cúi đầu. Chuyện này, quả thực chẳng khác gì một ông lão sắp chết, bỗng phát hiện bản thân bị cắm sừng, chua xót vô cùng.

Ta im lặng, để bầu không khí lắng đọng một giây.

Sau đó, Nữ đế kiêu dũng nhanh chóng nở nụ cười. Khiến toàn bộ doanh trướng chấn động, trong tiếng cười còn mang theo vài phần thê lương.

Lúc này, bà mới vén áo choàng lên, cánh tay trái ẩn dưới lớp áo đã lở loét vì vết thương.

Ta tin, chắc chắn các thị vệ bên cạnh bà cũng mang những vết sẹo, thương tích khắp mình.

"Đúng vậy," Bà cười dài, "Trận này đánh tiếp, vì cái gì chứ..."

Bình Luận (0)
Comment