Xuyên Thành Nha Hoàn Của Nữ Chính Ta Nằm Yên Làm Giàu

Chương 113

Hàn thị dự định tặng bà bà một bức vạn thọ đồ ở trong tiệc sinh nhật.

Là dùng các loại phông chữ khác nhau viết chữ Thọ, viết đủ một trăm chữ, sau đó tìm tú nương tay nghề tinh xảo thêu chữ lên. Đến lúc đó Hàn thị lại động hai mũi châm, tính là tâm ý của nàng.

Theo lý thuyết thì bức vạn thọ đồ này phải do nàng ấy tự mình thêu, nhưng nàng quản chuyện trong phủ cũng không quản hết, làm sao có nhiều thời gian.

Chỉ vài ngày nữa là đến mùng sáu tháng mười. Ngày mùng một, Hàn thị lại đến chùa Phổ Đà dâng hương cầu phúc.

Mấy ngày nay, ngoại trừ đi Cẩm Đường Cư dạy sư phụ điểm tâm cách làm bánh mì, Khương Đường ở nhà làm bánh sinh nhật.

Nàng có đủ loại khuôn bánh, nhưng bánh sinh nhật nên làm theo hình dạng gì thì nàng phải suy nghĩ hồi lâu, muốn vừa ngon vừa đẹp mắt.

Vào ngày sinh nhật, làm bánh sinh nhật hình quả đào đại thọ là tốt nhất, nhưng bày nguyên một quả đào đại thọ lên bàn không khỏi quá tục khí. Người như Trịnh thị, những thứ tầm thường thật đúng là không lọt nổi vào mắt bà ấy.

Cho nên Khương Đường định làm bánh kem phủ kẹo đường, vì thế đi chợ tìm không ít keo bong bóng cá.

Keo bong bóng cá được xử lý sạch sẽ có hiệu quả không khác gì gelatin, bánh kem làm hai tầng, trên cùng là một cây đào hàm ý bốn mùa, mùa xuân hoa đào rực rỡ, mùa hè lá xanh um tươi tốt, mùa thu trái cây trĩu quả, mùa đông tuyết trắng phủ đầy.

Liên tục làm trong ba ngày, cuối cùng cũng có chút bộ dáng.

Nhưng chiếc bánh kem này không thể để đến ngày mùng sáu được, bởi vì lớp phủ kẹo đường này để lâu sẽ bị cứng lại, mà phần bánh kem phía dưới để lâu cũng sẽ hỏng, vậy nên Khương Đường trực tiếp cắt ăn.

Bánh kem này một mình nàng ăn không hết, vì vậy nàng đưa cho Trần gia, Lưu gia mấy miếng.

Chẳng qua lớp đường trên cùng được làm từ bột mì, hương vị cũng chỉ có vị ngọt, hình dáng đẹp mắt mà thôi.

Điểm tâm Khương Đường đưa tới mềm như bông, vào miệng trơn trơn mềm mềm, mứt trái cây bên trong lại chua ngọt ngon miệng. Vừa nếm thử một miếng, Lưu đại tẩu thật tâm nói: “Cái này ăn ngon thật sự, muội tử, muội có thể mở một cửa hàng điểm tâm đấy. Ngươi nói xem, đã ăn cái này rồi thì ai còn có thể đi tới cửa hàng khác mua điểm tâm được đây.”

Khương Đường nói: “Ta không mở cửa hàng điểm tâm được, ta đang hợp tác với người khác rồi, ta đưa công thức rồi được chia lợi nhuận, tiết kiệm thời gian và công sức. Chắc tẩu tử đã nghe tên, chính là Cẩm Đường Cư.”

Tên Cẩm Đường Cư này Lưu đại tẩu cũng chỉ là nghe qua mà thôi, điểm tâm nơi đó rất đắt tiền, nàng ấy sẽ không nỡ bỏ tiền ra mua ở chỗ đó. Cũng khó trách bán đắt như vậy, ngon là ngon thật, so với bất kỳ loại điểm tâm nào mà nàng ấy từng ăn trước kia đều ngon hơn.

Nàng ấy nếm thử một miếng rồi không ăn nữa, nàng ấy giữ lại những thứ đồ ăn ngon này cho mấy hài tử ăn.

Cẩm Đường Cư, đây là cửa hàng do quý nhân ở Thịnh Kinh mở ra, Khương Đường có quan hệ với quý nhân, nàng ấy càng không thể dễ dàng làm mất lòng.

Bởi vì một câu nói của Khương Đường, Lưu đại tẩu suy nghĩ không ít chuyện, trong lòng càng thêm cẩn thận: “Trách không được, ta biết ngay mà, với tay nghề này thì có thể mở cửa hàng từ lâu rồi.”

Khương Đường tiễn Lưu gia xong lại đi tới Trần gia, quả thật là nàng muốn mượn thế. Người ở chỗ này chú ý thế gia, có tình cảm thân thiết rồi thì có thể phòng được tiểu nhân.

Trần gia càng không cần phải nói, Cố Kiến Sơn đã chuẩn bị trước.

Mùng hai tháng mười, Khương Đường lại đi Cẩm Đường Cư dạy cho mấy sư phụ điểm tâm. Làm bánh mì không phải ngày một ngày hai là có thể học được, tuy sư phụ điểm tâm có kinh nghiệm, nhưng nướng bánh mì cần kiên nhẫn và thời gian.

Ngay cả nhào bột, ủ bột cũng lắm công phu.

Hôm nay Khương Đường tới đây cũng tiện thể nhận tiền lợi nhuận được chia từ việc bán trúc bài và bánh nướng trứng chảy tháng trước.

Cái này không cần Lục Cẩm Dao tới đây, nàng trực tiếp lấy từ chỗ chưởng quầy. Ký tên mình vào sổ sách, không cần ấn dấu tay. Đi qua hai cửa hàng một lần, tổng cộng lấy tám mươi sáu lượng bạc.

Lợi nhuận được chia từ việc bán trúc bài là sáu lượng bạc. Hiện tại số người chơi trúc bài càng ngày càng nhiều, lượng bán ngược lại càng ngày càng ít.

Bởi vì chữ trên trúc bài rất dễ khắc lại, mua một bộ rồi có thể làm ra hàng trăm hàng ngàn bộ khác.

Dù cho có thế gia phu nhân chỉ muốn dùng trúc bài của Cẩm Đường Cư nhưng lượng bán cũng càng ngày càng ít.

Mà mạt chược một bộ hơn một trăm lượng bạc, không có người đặt mua, Lục Cẩm Dao làm cũng không dễ nên bán rất chậm.

Tháng trước lợi nhuận từ việc bán bánh nướng trứng chảy mà Khương Đường được nhận là tám mươi lượng bạc, việc buôn bán vẫn còn chắp vá mà một tháng đã bán được hơn tám trăm cân.

Nhưng cũng chỉ ngang với số lượng bán ra trong hơn mười ngày của tháng Tám.

Khương Đường còn tưởng rằng có thể tăng gấp đôi.

Chưởng quầy bất đắc dĩ cười cười: “Trên đường khắp nơi đều là bánh nướng trứng chảy, ngay cả Ngũ Hương Cư cũng có bán. Các cửa hàng khác hương vị không ngon lắm, nhưng bánh ở Ngũ Hương Cư chẳng khác gì của chúng ta cả, người bình thường thật đúng là không thể phân biệt được.”

Ngũ Hương Cư bán cũng không rẻ, hương vị cũng tương tự. Ngũ Hương Cư có nhiều khách quen nên mua ở bên kia. Tính ra Cẩm Đường Cư bên này chịu thiệt, nhưng chuyện này cũng không có cách nào, muốn ngăn cũng ngăn không được.

Làm ăn chính là như vậy, một khi có cái gì có thể kiếm tiền liền ùa nhau chen lên như ong vỡ tổ, sợ không chia được miếng thịt nào.

Nhưng bánh mì khó học, lên men như thế nào, làm như thế nào, ngay cả dừa nạo và chà bông bên trong cũng không dễ làm.

Lục Cẩm Dao cũng không quá so đo những chuyện này. Buôn bán cũng giống như chia bánh vậy, mình ăn một miếng to rồi thì dù thế nào cũng phải lưu lại cho người khác một miếng.

Chờ đến tháng sau khi bắt đầu bày bán bánh mì, hẳn là tình hình buôn bán cũng sẽ dần dần tốt hơn.

Khương Đường thầm nghĩ, xem ra buôn bán cũng không thể chỉ bán mãi một thứ được. Đồ có ngon đến đâu thì ăn nhiều cũng sẽ ngán.

Quầy hàng bán đồ ăn của nàng cũng phải cân nhắc khẩu vị và món ăn mới, cho dù có người bắt chước, cũng nhiều lắm là ở phía sau húp một chút canh.

Khương Đường an ủi hai câu: “Bánh nướng trứng chảy ăn ngon nhưng lại dễ học, chờ bánh mì làm được rồi thì người khác cũng không dễ học theo.”

Chưởng quầy ôn tồn nói: “Khương cô nương nói phải. Đúng rồi, cái này là đại nương tử để ở đây, bảo ta chuyển cho Khương cô nương.”

Nói xong, chưởng quầy lấy một tờ giấy từ trong tủ ra, màu sắc cực kỳ xinh đẹp.

Hắn cũng rất cẩn thận, chỉ sợ làm bẩn.

Khương Đường nhận lấy tờ giấy: “Đa tạ, không có chuyện gì nữa thì ta về trước đây.”

Chưởng quầy lắc đầu, đứng dậy tiễn Khương Đường ra ngoài: “Vậy cô nương đi thong thả nhé.”

Người của Cẩm Đường Cư mấy ngày nay mới dần dần biết chuyện Khương Đường chuộc thân. Trước kia nàng là nha hoàn của Lục Cẩm Dao, phụ trách dạy sư phụ ở bên này làm điểm tâm, thỉnh thoảng tới đây cũng sẽ phụ một tay giúp bán điểm tâm.

Hiện tại xem như là tiểu chủ nhân, trong tay cầm hai phần lợi nhuận được chia từ công thức, mỗi tháng được chia lợi nhuận, đương nhiên sẽ không còn giống như trước kia.

Tuy rằng chỉ phân cho Khương Đường phần nhỏ nhưng đối với chưởng quầy và sư phụ của Cẩm Đường Cư mà nói, so với trước kia đã rất khác rồi.

Khi nói chuyện cũng khách khí hơn vài phần, dù sao dạy ai làm điểm tâm không phải do Lục Cẩm Dao chỉ mà là Khương Đường tự mình chọn.

Rất nhiều chuyện Lục Cẩm Dao đều nghe Khương Đường, lời nói của nàng rất có trọng lượng.

Bọn họ tuy rằng bị nắm lấy khế ước bán thân nhưng cũng không phải cả đời làm nô tỳ. Nếu thật sự có một ngày chuộc thân giống như Khương Đường, bọn họ có tay nghề làm điểm tâm này, sẽ không lo sau này không có cơm ăn.

Học thêm một chút cũng tốt.

Khương Đường dạy đến mùng hai tháng mười đã dạy gần xong hết.

Bánh mì nướng cùng với bơ và dừa nạo rất ngon, nhưng làm dừa nạo tốn công nên định giá cũng cao hơn so với các loại bánh mì khác.

Bánh mì tỏi và chà bông là điểm tâm vị mặn, ăn rồi sẽ khiến người ta muốn dừng lại cũng không được, vậy nên giá của mấy loại điểm tâm này cũng không thấp.

Nguyên vị nửa lượng bạc một cân, bỏ thêm dừa nạo, chà bông, tỏi băm là giá tám đồng bạc bạc một cân, cũng là bán cho người có tiền.

Bắt đầu bán từ trưa ngày mùng hai, Khương Đường thấy làm ăn cũng không tệ lắm. Bánh mì vừa mới nướng ra được hoan nghênh nhất, một cái to bằng bàn tay, lại còn nóng hổi, có vẻ mượt mà đáng yêu.

Mua một cái, dùng giấy dầu bao lại là có thể vừa đi vừa ăn.

Đại khái là bởi vì mới mẻ, bánh nướng trứng chảy cũng ăn chán rồi nên càng ngày càng có nhiều người đến mua bánh mì.

Khương Đường từ Cẩm Đường Cư đi ra không vội vàng trở về mà là đi đến mấy cửa hàng điểm tâm trên các con phố khác lượn một vòng xem sao.

Nhà khác cũng có bán bánh nướng trứng chảy, Khương Đường đi tới Ngũ Hương Cư mua hai cái, hai cái bánh nướng trứng chảy đã tốn ba đồng bạc.

Còn có một nhà bán khá rẻ, nhìn bên ngoài cũng không khác gì nhưng vừa cắn một cái là đã thấy khác biệt.

Nhân đậu tán nhuyễn của Ngũ Hương Cư so với Cẩm Đường Cư còn ngon hơn, mùi thơm và đậm vị hơn. Hương vị của các cửa hàng khác cũng được, vậy nên không đến mức cứ nhất định phải tới mua ở Cẩm Đường Cư.

Chỉ dựa vào ký ức ban đầu của nàng là không đủ, ở chỗ này người có tay nghề tốt rất nhiều, mấy sư phụ điểm tâm lợi hại có thể suy một ra ba, đó chính là chỗ độc đáo của điểm tâm kiểu Trung Quốc.

Sau khi về nhà, Khương Đường lấy thiệp mời ra xem thử, quả nhiên là thiệp mời dự tiệc sinh nhật của Trịnh thị, mời nàng ngày mùng sáu tháng mười đến dự tiệc.

Cũng may Lục Cẩm Dao nói trước cho nàng biết, bằng không cũng không kịp để chuẩn bị lễ vật.

Khương Đường thấy lúc này sắc trời vẫn còn sớm liền đến chỗ thợ mộc bên đường đặt một cái hộp gỗ, dùng để đựng bánh sinh nhật.

Lúc về đến nhà trời đã tối sầm, Điểm Kim và Ô Kim chạy tới vây quanh chân nàng nhảy loạn, Khương Đường ngồi xổm xuống, đầu hai tên nhóc cọ vào lòng bàn tay, từ chóp mũi phả ra từng luồng khí nóng.

Cái mũi ẩm ướt ngửi loạn bên người Khương Đường, cảm giác rất nhột.

Khương Đường ôm hai con chó nhỏ vào trong ngực, lại đi kiểm tra xem có tiểu bậy hay không. Hai tên nhóc này coi như được dạy dỗ rất tốt, Khương Đường mới dạy vài lần đã học được rồi.

Chỉ đi tiểu ở trên một bãi cát ở góc chân tường.

Nuôi hơn hai mươi ngày, hiện tại nghe được tên cũng biết là đang gọi mình, cực kỳ lanh lợi.

Khương Đường đi nấu cơm cho hai tên nhóc trước, ức gà, gan gà, thịt thỏ trộn với nhau, lại thêm chút rau nữa là được.

Hai tên nhóc này vẫn còn nhỏ, sau khi nấu xong còn phải băm nhỏ, bằng không thì ăn không nổi.

Cơm nấu xong chờ nguội là có thể ăn, mỗi con một chén. Điểm Kim và Ô Kim đứng ăn trong phòng bếp, còn Khương Đường dự định làm thử một loại nhân mới cho sủi cảo.

Thịt lợn cần tây, thịt lợn tôm, tam tiên, thịt gà nấm hương... Các loại nhân được cho vào trong chén nhỏ, mỗi loại gói năm sáu cái, thử hết một lần.

Quầy hàng bán sủi cảo bây giờ chỉ có hai loại nhân, trước tiên bổ sung thêm hai loại đã, nếu không thì Lưu đại tẩu cũng không làm hết được.

Sau khi việc làm ăn ổn định rồi sẽ dùng loại thịt khác để làm nhân sủi cảo, nhưng phải thuê thêm người.

Sau khi nấu xong, Khương Đường cảm thấy nhân thịt lợn cần tây là ngon nhất, ăn vào đẫm nước đậm vị.

Chỉ là hương vị của cần tây hơi lạ, có một số người có lẽ không thích ăn.

Nhân thịt lợn tôm băm cũng chưa ổn lắm, nhưng dùng tôm bóc vỏ làm nhân thì lại rất tươi. Lúc này Khương Đường dùng bột sò điệp khô nêm nếm, thấy ngon hơn một chút so với vị ban đầu.

Có lẽ nàng nên làm một ít nước sốt dầu hào, dùng dầu hào nêm nếm sẽ ngon hơn.

Lần trước Cố Kiến Sơn vận chuyển cua biển từ Đông Hải bên kia tới đây, có thể hỏi thăm xem thử có hàu không. Đến mùa đông ăn một bữa hàu nấu với tỏi, miễn bàn vui đến cỡ nào.

Khương Đường thắp đèn vào phòng viết kế hoạch trước mắt lên giấy, để tránh sau này bận làm việc quên mất.

Sau đó lại nhớ kỹ tỷ lệ phối chế nhân thịt lợn cần tây và nhân thịt lợn tôm băm, rồi sẽ đưa sang cho Lưu gia.

Lúc này, Lưu đại tẩu ra chỗ quầy hàng còn chưa về, ngày mai mang sang cũng được.

Nhưng mà lúc này nàng nấu nhiều sủi cảo, một mình nàng ăn không hết, có thể tặng cho hài tử Lưu gia một chút.

Lưu đại tẩu cùng bà bà bận buôn bán, hài tử trong nhà là công công nàng ấy cùng với phu quân trông.

Hai người cũng không biết nấu cơm, mấy hài tử chờ Lưu đại tẩu các nàng trở về rồi mới ăn. Khương Đường có lúc làm nhiều hơn một chút đưa qua, bên kia cũng không ăn không, Lưu Đại Lang sẽ sang đây giúp lấy nước, quét dọn sạch sẽ.

Ngày hôm sau, Khương Đường tìm Lưu đại tẩu thương lượng chuyện khẩu vị mới, chuyện này thương lượng rất nhanh, chỉ cần nói cho Lưu đại tẩu cách phối hợp làm nhân như thế nào là ngày mai có thể lên nhân mới.

Khương Đường chỉ cần nhớ sáng mai mua thêm cần tây là được rồi.

Sáng sớm mùng bốn tháng Mười, Cố Kiến Sơn không đến quầy hàng, Xuân Đài lại đến.

Xuân Đài đi theo người đưa thịt, chờ Khương Đường đưa tiền lại giải thích hai câu: “Hai ngày nay trong phủ có việc, công tử phải đi chính viện, thật sự không phân tâm được.”

Cố Kiến Sơn cũng không hy vọng bởi vì mình mà Khương Đường phải cúi đầu khom lưng với Trịnh thị, mà Khương Đường cũng không hy vọng bởi vì Cố Kiến Sơn mà phải nâng Trịnh thị trong lòng bàn tay.

Nàng đi dự tiệc, là bởi vì Trịnh thị đã giúp nàng, cũng không phải bởi vì Cố Kiến Sơn.
Bình Luận (0)
Comment