Xuyên Thành Nha Hoàn Của Nữ Chính Ta Nằm Yên Làm Giàu

Chương 138

Khương Đường cũng đã đổi xiêm y mới, một bộ xiêm y mùa đông bằng vải tơ lụa màu xanh nhạt, phía trên còn có hình thêu, cực kỳ xinh đẹp.

Trên đầu cũng cài một chiếc trâm mới, từ đầu đến chân đều dùng đồ mới, ngày ba mươi chính là ngày cuối cùng trong năm nay.

Lưu đại tẩu không ngừng đuổi theo hài tử, nhìn thấy Khương Đường thì ngẩn người, mắt nhìn ngơ ngác: “Muội tử hôm nay thật xinh đẹp, đúng rồi, hôm nay tới nhà ta ăn cơm, mọi người ăn cùng nhau sẽ náo nhiệt hơn.”

Lưu đại tẩu vừa ngượng ngùng, vừa sợ Khương Đường không tới: “Ta mua không ít thức ăn, muội tử cũng đừng từ chối, thêm một đôi đũa cũng chẳng thành vấn đề.”

Khương Đường vẫn luôn sống một mình, tuy rằng công công của nàng ấy đã nói khách nhân của Khương rất nhiều, nhưng khách nhân cũng không phải người nhà, ăn tết một người nhất định rất quạnh quẽ.

Cứ dứt khoát tới nhà nàng ấy ăn là tốt nhất, hiện tại ngày tháng trôi qua rất khá, lại nói Khương Đường giúp đỡ nhà nàng ấy không ít, làm người không thể vong ân.

Khương Đường gật đầu: “Vậy làm phiền tẩu tử rồi.”

Trần gia và Hứa gia chỉ muộn một chút, đã bị Lưu đại tẩu giành trước một bước.

Nhưng cũng không còn cách nào khác, chỉ có thể tặng một ít kẹo và trái cây, Hứa gia còn tặng cả một mâm bánh quả hồng vàng óng.

Lưu đại tẩu không để cho Khương Đường mang theo bất cứ thứ gì, ba tháng này Lưu gia đã tích cóp được mười ba lượng bạc, tuy rằng không thể đến một tửu lâu lớn như Thắng Thiên Hạ ăn một bữa, nhưng cũng có thể thu xếp được một bàn thức ăn vô cùng tinh tế.

Khương Đường không mang theo thứ gì, nhưng cũng cho hài tử mỗi đứa một bao lì xì, bạc bên trong không nhiều lắm, một người năm văn tiền.

Lưu Đại Lang chết sống không chịu nhận, hắn chỉ nhỏ hơn Khương Đường vài tuổi mà thôi, sao có thể lấy lì xì mừng tuổi được.

Lại nói, chính hắn cũng có thể kiếm bạc, tuy cuối cùng đều đưa cho Lưu đại tẩu, nhưng sao có thể cầm bạc của Khương Đường.

Lưu đại tẩu oán giận: “Ngươi cho bọn họ bạc làm gì…”

Khương Đường cười nói: “Quan trọng nhất là vui vẻ, ta phụ giúp tẩu tử một chút.”

Lưu đại tẩu sống chết không chịu, nàng ấy cùng bà bà làm là được, lại nói hôm nay Khương Đường ăn mặc đẹp như vậy, bị dính dầu mỡ thì sẽ không còn đẹp nữa: “Muội tử nghe ta là được, cứ chờ ở một bên đi, cũng nếm thử tay nghề của tẩu tử, người ta hay nói cái gì nhỉ… tức phụ khéo léo không có gạo thì cũng không làm được cơm.”

Lưu đại tẩu vừa cười vừa xô đẩy Khương Đường đi ra ngoài: “Ngươi đưa bọn nhỏ đi dạo đi, ra cửa dạo lòng vòng còn có thể nhận được kẹo mừng.”

Là kẹo mạch nha bọc trong giấy dầu, không khí vô cùng náo nhiệt vui vẻ.

Khương Đường gật đầu, về nhà lấy một ít kẹo và đậu phộng bỏ vào hầu bao, sau đó đưa đại nữ nhi của Lưu gia ra ngoài đổi kẹo ăn.

Ăn tết quả thật rất náo nhiệt, hài tử chạy tới chạy lui ngoài ngõ, nghe Lưu đại tẩu nói, Tết Khất Xảo qua đi, Đại Lý Tự bắt không ít người lái buôn, người đến người đi trên đường cũng an tâm hơn không ít.

Cho nên mới dám chạy loạn như vậy.

Khương Đường mang theo hai hài tử Lưu gia tới từng nhà chúc tết, đổi được không ít kẹo.

Chờ đến hộ gia đình ở đầu ngõ kia, Khương Đường vốn dĩ không muốn vào, nhưng nghĩ lại thì cũng là hàng xóm láng giềng, nàng vẫn còn phải ở lại đây lâu dài, cúi đầu ngẩng đầu đều có thể thấy nhau, quậy đến mọi chuyện căng thẳng thì không nên.

Chủ nhân của hộ gia đình này họ Vệ, thấy Khương Đường tới thì không biết làm gì ngoài việc cười.

Ở nơi phố phường thì cũng sẽ nhiễm tật xấu của chốn phố phường, bắt nạt kẻ yếu, đàm tiếu chuyện người.

Khương Đường không để sự chán ghét lộ trên mặt, sau khi cầm kẹo thì lập tức rời đi, chỉ còn lại người Vệ gia kinh hồn táng đảm.

Sau này bọn họ mới biết được Khương Đường mở cửa hàng, cũng là bán lẩu, chuyện kinh doanh tốt không tưởng được.

Sau đó lại thấy thỉnh thoảng có xe ngựa ngừng trước cửa Khương gia, người tới không phải là nam nhân, cho dù muốn ra ngoài nói bậy thì người khác cũng không tin, mà cái chính là bọn họ cũng không dám.

Khương Đường cũng không phải người vô hại, tới đây đưa kẹo cũng xem như là một lời cảnh cáo, Vệ gia cũng không dám giở trò gì nữa.

Tới giữa trưa, tiếng pháo nổ càng ngày càng nhiều hơn.

Lần đầu tiên Ô Kim và Điểm Kim nghe thấy thì còn hướng ra bên ngoài sủa gâu gâu, sau khi được Khương Đường trấn an, lại nghe thêm nhiều lần thì cũng không sủa nữa.

Buổi trưa Khương Đường tới Lưu gia ăn cơm, Lưu đại tẩu cùng Lưu đại nương thu xếp một bàn đồ ăn, gà vịt thịt cá đều có, chân giò hầm, cá kho… Hài tử Lưu gia mấy ngày này đều được ăn thịt, cũng không còn thèm thịt giống như trước kia, ngồi rất quy củ.

Lưu đại tẩu bưng một ly rượu gạo nhà mình làm lên, nói với Khương Đường: “Muội tử, ta ăn nói vụng về, không biết nên nói thế nào mới tốt, dù sao nhà ta sau này ngày nào cũng có thể ăn thịt, ít nhiều gì cũng là nhờ ngươi, ngươi còn cho Đại Lang theo làm việc, tẩu tử không làm được gì khác, chỉ có thể kính rượu.”

Lưu đại tẩu nói xong thì uống cạn, thứ đưa cho Khương Đường chính là rượu sơn tra, mùi rượu rất nhạt, sẽ không khiến người ta bị say.

Khương Đường cười cười: “Tẩu tử là người tốt, chiếu cố ta rất nhiều, đều là hàng xóm, nên săn sóc lẫn nhau. Hy vọng năm mới, chuyện kinh doanh sẽ càng rực rỡ.”

Nàng uống hết chung rượu sơn tra, Lưu đại tẩu mới ngồi xuống mời mọi người dùng bữa.

Kiếm được lời thì mọi chuyện cũng không còn giống trước kia, Lưu gia hiện tại đều do Lưu đại tẩu định đoạt, Lưu bộ khoái cũng không có ý kiến gì.

Lưu đại tẩu dùng đũa chung gắp cho Khương Đường một miếng bụng cá rất nhiều thịt: “Ăn nhiều một chút.”

Đối với người Lưu gia mà nói, Khương Đường là khách nhân cũng là quý nhân, phải tôn kính, không thể vì nàng còn nhỏ tuổi mà khinh thường.

Sang năm còn phải trông cậy vào Khương Đường dắt theo bọn họ làm ăn buôn bán.

Hiện giờ chuyện kinh doanh đã ổn định, Lưu đại tẩu tính toán nếu năm sau vẫn tiếp tục làm như vậy thì có thể tích cóp được hơn mấy chục lượng bạc.

Khương Đường ăn cơm trưa xong, ở lại Lưu gia một hồi rồi trở về ngủ, Lưu đại tẩu dặn nàng buổi tối qua ăn sủi cảo và cơm tất niên.

Điểm Kim và Ô Kim vẫn đang chờ nàng ở nhà, hôm nay bọn nó cũng được ăn rất ngon, Khương Đường đã nấu xương và gà cho chúng ăn.

Sau khi Điểm Kim và Ô Kim trưởng thành cũng ăn rất nhiều, lớn nhanh như thổi, Khương Đường hy vọng sang năm bọn chúng cũng được bình yên, và người đưa bọn chúng tới đây cũng như vậy.

Cả ngày ba mươi đều tràn ngập tiếng pháo nổ, Khương Đường ngủ trưa được một chốc, chờ đến lúc trời hơi tối, bầu trời bắt đầu hiện lên từng đợt pháo hoa rực rỡ.

Nơi này không có nhà cao, chỉ cần đứng ở chỗ cao một chút là có thể nhìn ra phía xa, đèn đuốc rực rỡ, khiến cả bầu trời trở nên sáng rực, càng đi về phía hoàng cung thì pháo hoa càng đẹp, càng hướng ra ngoài thành thì âm thanh càng nhỏ.

Không biết bây giờ Cố Kiến Sơn đang làm gì.

Khương Đường không biết Tây Bắc như thế nào, nhưng cũng là lúc ăn tết, bên đó hẳn cũng sẽ náo nhiệt hơn một chút.

Ở chốn dị vực Sơn Xuyên lại là một khung cảnh hoàn toàn khác biệt.

Thịnh Kinh vô cùng náo nhiệt nhưng Tây Bắc lại có chút quạnh quẽ, đừng thấy ở đây có tận mấy chục ngàn người, mấy năm liên tục đến bữa cơm giao thừa cũng ăn trong sự nơm nớp lo sợ.

Quân doanh Tây Bắc có nuôi mấy trăm con dê con bò, trời lại lạnh như vậy, đến người còn không chịu nổi nên mấy con bò này đều có thể trạng rất tốt, da lông trên người rất nhiều, không giống mấy con bò già của ngự triều chỉ có một lớp da mỏng.

Cố Kiến Sơn dẫn người đoạt đám dê bò này về, tuy có người bị thương nhưng không có ai mất mạng, cũng coi như là một tin tốt.

Mấy trăm con bò đối với Hồ tộc cũng chẳng thấm vào đâu, phải thêm vài lần như vậy thì mới thành vấn đề.

Nhưng họ cũng không biết xử lý số bò dê cướp về này như thế nào, quân doanh không có cỏ khô cho chúng ăn, nhưng nếu không ăn thì sẽ chết đói, bị đói đến gầy đi một cân cũng là tội lỗi.

Từ Trinh Nam chắc chắn sẽ không tiến cống số dê bò này vào cung, tất nhiên phải giữ ở quân doanh ăn dần.

Nhưng thịt ngon như vậy mà để Hỏa Đầu Doanh hầm ăn thì quá lãng phí, Từ Trinh Nam hỏi Cố Kiến Sơn còn cốt lẩu hay không.

Cái đó rất cay, nấu chung với đồ ăn vô cùng ngon miệng, nếu mang đi nhúng thịt thì chắc chắn càng thơm ngon hơn.

Cố Kiến Sơn lắc đầu nói không có.

Từ Trinh Nam hừ một tiếng: “Đừng keo kiệt như vậy, có thì lấy ra đi, chắc chắn ngươi vẫn còn.”

Cố Kiến Sơn: “Không có.”

Lúc đầu hắn mang cốt lẩu tới đây chỉ chừa lại cho bản thân hai khối, mấy khối hắn đưa ra mọi người cũng ăn rất thường xuyên, hiện tại chỉ còn thừa mười mấy khối, đây là thứ tốt, ăn cay xong cơ thể sẽ cảm thấy vô cùng ấm áp, ban đêm cũng không sợ lạnh.

Từ Tây Bắc đến Thịnh Kinh khá xa, không tiện thư từ tới lui hay gửi tặng đồ, Cố Kiến Sơn cũng không biết mười mấy khối còn dư lại này sẽ ăn được trong bao lâu.

Trừ phi… Không thể đòi công thức của Khương Đường được.

Từ Trinh Nam rất hiểu Cố Kiến Sơn, đồ vật người trong lòng gửi tới sao hắn có thể ăn hết được, tất nhiên sẽ chừa lại một ít để tưởng niệm.

Không biết sẽ còn ngon tới cỡ nào.

Từ Trinh Nam trừng mắt: “Ngươi ngẫm lại những chuyện mà Phùng di làm cho ngươi đi, ngươi như vậy không phải đã khiến Phùng di của ngươi thất vọng rồi sao.”

Cố Kiến Sơn lập tức nghẹn họng: “… Đã là chuyện quá khứ sao lại mang ra nói làm gì, ta không còn thừa nhiều cốt lẩu đâu, nếu muốn biết công thức của món này cũng được, nhưng mà phải cho nàng thịt bò và mỡ bò.”

Khương Đường thích ăn thịt bò, tiệm lẩu cũng cần mỡ bò.

Tuy số lượng thịt hiện tại không đủ để phục vụ tiệm lẩu, nhưng thỉnh thoảng cho Khương Đường ăn thì vẫn được.

Ngoài thịt bò thì còn cần cả mỡ bò, cái này không thể thương lượng.

Từ Trinh Nam không nhịn được bật cười: “Được, chút chuyện nhỏ này ta vẫn có thể làm chủ, ngươi… Vị Khương cô nương kia quả không giống người bình thường.”

Cứ cho là người làm ăn, dù là người có lòng đại nghĩa thì vẫn là một nữ tử, càng nhìn càng thấy rõ sự khác biệt.

Nếu muốn lấy được công thức cốt lẩu ở chỗ Khương Đường thì tất nhiên phải bỏ ra được số mỡ bò cho tiệm lẩu.

Tuy nói chỉ cần một đạo thánh chỉ là có thể đòi được công thức từ chỗ Khương Đường nhưng Từ Trinh Nam cũng không muốn đoạt đồ vật của dân chúng.

Thịt bò cũng được thôi, có lẽ mười mấy năm sau ngự triều đánh bại Hồ tộc thì sẽ có một mảnh thảo nguyên rộng lớn ngập tràn dê và bò, đến lúc đó dù ngự triều không giết trâu bò cày cấy thì vẫn có đủ thịt bò để ăn.

Cố Kiến Sơn cười nhẹ: “Tất nhiên rồi.”

Hắn chỉ còn dư lại hai khối cốt lẩu, phần còn lại đều đã đưa cho Hỏa Đầu Quân.

Mười mấy vạn đại quân, nếu chỉ dựa vào mấy chục khối cốt lẩu chắc chắn sẽ không đủ.

Mấy khối cốt lẩu này có thể dùng để nhúng thịt bò, để cho tướng lĩnh dùng trước. Chờ sau này có thể làm ra được nhiều cốt lẩu hơn thì mới có thể để cho tất cả tướng sĩ thưởng thức, vẫn còn cần một chút thời gian.

Từ Trinh Nam ở Tây Bắc mấy tháng không hồi kinh, đã rất thèm được ăn ngon.

Hôm nay là đêm ba mươi, phải ăn uống tốt một chút.

Giết bò lấy thịt để làm món thịt hầm, mọi người vây quanh nồi lẩu nóng hầm hập, còn những người không thể ăn được món lẩu bò này thì phải làm sao đây, còn có thể làm gì chứ, cứ dùng sức mình tranh được quân công thì ngày sau cũng có thể thưởng thức được món ngon.

Tối đêm ba mươi, Hỏa Đầu Quân vô cùng bận rộn.

Chờ mãi mới đến giờ cơm tối, một đám người sớm đã đói đến bụng sôi ùng ục. Hôm nay có cơm tẻ, thịt hầm vừa thơm vừa mềm, đã rất lâu không được ăn thịt, mỗi người ăn được mấy khối thịt cũng đỡ thèm.

Chẳng ngại không có gia vị, canh nấu ra đều là canh suông, nước canh cũng chẳng có màu sắc gì, nhưng mọi người vẫn là ăn đến mức miệng mồm bóng nhẫy.

Bởi vì quân doanh rất nhiều người nên cốt lẩu nấu ra cũng chẳng còn vị cay và màu đỏ nồng đậm của dầu ớt, Cố Kiến Sơn cảm thấy cũng không quá ngon, nhưng ở chỗ này rất khó để ăn được những món như vậy.

Vì Khương Đường mà Cố Kiến Sơn mới có thể nghĩ tới chuyện đi cướp dê cướp bò, cũng là vì Khương Đường mà mới có đêm giao thừa này.

Hắn muốn trở về Thịnh Kinh.

Cố Kiến Sơn ăn cơm no rồi lại về lều nấu một bát hoành thánh.

Tây Bắc rất lạnh, cái này có cất trữ bao lâu cũng không bị hư, chỉ có điều đã bị đông lạnh nên rất cứng, nấu một hồi lâu mới khiến nó mềm ra.

Một nồi đầy hoành thánh phập phồng, Cố Kiến Sơn chưa từng nấu cơm, chỉ cảm thấy thời gian không sai lắm thì mới vớt lên cắn thử một miếng, kết quả là bên ngoài thì nóng nhưng bên trong vẫn còn vụn băng, hắn chỉ có thể thả lại vào nồi nấu tiếp.

Cũng may vẫn còn ăn kịp trước đêm giao thừa.

Cố Kiến Sơn hy vọng sau này sẽ có thái bình thịnh thế, không còn người nào phải chịu nỗi khổ rời xa gia đình, cũng hy vọng ông trời nể tình hắn vì nước vì dân sẽ thỏa mãn một nguyện vọng nhỏ nhoi của hắn.

Hy vọng Khương Đường bình an hỉ nhạc, tuổi tuổi vô ưu.

*

Cùng với pháo hoa và tiếng pháo trúc, Ngự Triều lại nghênh đón một năm mới, năm Thiên Thịnh thứ hai mươi tư.

An Khánh đế lại già thêm một tuổi, năm nay đã năm mươi bảy tuổi.

Dù cho có các thái y kê dược kéo dài tuổi thọ cùng với đồ bổ từ khắp các nơi tiến cống nhưng hoàng đế vẫn lộ ra bộ dáng già nua.

Vĩnh Ninh hầu đứng bên dưới quan sát, khóe mắt và khóe môi của An Khánh đế đã bị nếp nhăn phủ kín, tóc đã trộn lẫn sợi bạc, đi đường cũng không còn vững vàng như trước, tròng mắt vẩn đục, không còn có thần giống trước kia, giống như đã già đi trong một đêm vậy.

Đặc biệt bên người hoàng đế vẫn là phi tử hai mươi ba mươi tuổi vô cùng xinh đẹp, khiến vẻ già cỗi càng hiện rõ hơn.
Bình Luận (0)
Comment