Xuyên Thành Nha Hoàn Của Nữ Chính Ta Nằm Yên Làm Giàu

Chương 148

Hoài Hề cũng lo buồn: “Ngươi ở đây cũng ranh mãnh quá, vừa nhìn chúng ta là đã biết người ở nơi khác tới đây để thuê cửa hàng, muộn muộn ngày là một ngày, bọn họ đã nhận định là chúng ta sẽ thuê.”

Môi giới ở nơi này đều có cùng một nước cờ.

Khương Đường: “Lại nghĩ cách khác vậy.”

Thế nào cũng không thể đến Giang Nam nữa, thuê xong cửa hàng trong một ngày là chuyện gì cũng đều thuận lợi.

Giang Nam là đầu mối kinh tế quân trọng ở phương Nam, thương nhân các nơi đều ở đây, thương nhân vốn đã ranh mãnh, môi giới làm ăn ở đây đã nhiều năm như vậy, chính là vì để kiếm tiền.

Khương Đường nói: “Hay là chúng ta học tiếng địa phương, giả vờ như mình là người địa phương, cơ mà phải học mất một thời gian, nói không chuẩn còn sẽ gây trò hề. Hơn nữa, môi giới ở chỗ này hầu như chúng ta đều đã gặp qua, đi nữa chắc chắn sẽ nhận ra chúng ta.”

Hoài Hề cũng nói: “Cách này không được, nói không tốt hoặc là bị nhìn thoáng cái là ra.”

Hoài Hề đã theo Lục Cẩm Dao làm ăn buôn bán đã lâu, chỉ có điều Lục Cẩm Dao là cô nãi nãi của phủ Bình Dương hầu, lại là nhị tức phụ của phủ Vĩnh Ninh Hầu, có ai mà không biết.

Vậy thì chuyện buôn bán hoàn toàn thuận lợi, ai lại đắc tội hầu phủ chứ.

Bản thân Khương Đường lại bày bán đồ dọc đường đến, tuy chưa từng gặp mấy ông chủ lớn bao giờ nhưng tiểu thương lại thấy không ít, có thể nghe ngóng phương pháp từ bọn họ.

“Nếu có người chỉ đường cho chúng ta thì tốt rồi.”

Hoài Hề nói: “Đến khi ấy tặng ít đồ, làm đá lót đường.”

Hai người bắt nhịp với nhau, Khương Đường đưa cho tiểu nhị của nhà trọ một lượng bạc vụn, rồi mượn phòng bếp làm điểm tâm suốt đêm.

Chỉ có điều không có lò nướng bánh nên chỉ có thể dùng hấp và chiên.

May mà mùi vị làm ra không tệ.

Hoài Hề lên phố mua hộp và giấy dầu, đồ đi tặng người ta dẫu sao cũng phải làm đẹp chút.

Trương chưởng quỹ cũng không nhàn hạ, nhẫn theo một chưởng quỹ khách đi tìm hiểu tin tức xung quanh, dạo qua các hàng quán khác nhau, tuy không phồn hoa như Thịnh Kinh nhưng chợ đêm ở Quản Thành mở đến rất muộn, người ở các nơi đều có thể thấy, thế nên món ăn của tửu lâu cũng nhiều.

Thương nhân còn nhiều hơn so với Thịnh Kinh, còn có đặc sản các nơi, ở Quản Thành đều thấy được cả.

Trương chưởng quỹ thấy cửa hàng điểm tâm ở trên phố có không ít, đa phần là bánh nếp mềm. Hắn đứng ở trước quầy hàng của quán điểm tâm rồi đột nhiên hỏi rằng: “Ở đây có bánh bông lan không?”

Người làm thêm trước quầy hàng ở đây đáp: “Không có bánh bông lan, có điều có bánh xốp lòng đỏ trứng, quý nhân ở Thịnh Kinh thích ăn bánh xống lòng đỏ trứng, một cân một lượng bạc, mềm dẻo xốp thơm, rẻ hơn nhiều so với Thịnh Kinh.”

Trương chưởng quỹ hít một hơi khí lạnh, cái này, cái này, cái này! Đến cả bánh xốp lòng đỏ cũng có.

Xem ra giá cả của điểm tâm cũng phải thay đổi, không thể cứ dựa theo Thịnh Kinh được.

Trương chưởng quỹ mua hai cân bánh nếp, nhìn người lui kẻ tới, người mua bánh xốp lòng đỏ trứng quả thật không ít, càng muốn thuê cửa hàng nhanh chóng, trang hoàng xong xuôi rồi khai trương.

Ngày hôm sau, Khương Đường và Hoài Hề lại ra ngoài, trong tay còn xách theo đồ.

Tìm người mớm chuyện cũng chẳng dễ tìm, không thể là người buôn bán điểm tâm, Khương Đường cũng muốn sau này tới mở cửa hàng thế nên đã chọn một ông chủ của quán thịt lợn.

Người ta họ Đỗ, rất nhanh nhẹn, hơi béo, trông bề ngoài có hơi hung dữ, mấy lần đi ngang qua nghe thấy khẩu âm nói chuyện tuy có giọng điệu của nơi này nhưng lại không giống bản địa chính gốc, bên cạnh có mấy người học nghề mổ lợn, mới đầu còn tưởng hai người Khương Đường đến mua thịt lợn.

“Thịt ba chỉ mười ba văn một cân, thịt mỡ mười bốn văn.”

Khương Đường cất tiếng nói: “Đều là giá này sao, đừng thấy bọn ta là người nơi khác mà lừa lọc.”

Ông chủ đặt con dao lên thớt đáp: “Yên tâm, một cân thịt được bao nhiêu tiền, ta cũng không chiếm lợi của các ngươi đâu.”

Khương Đường mỉm cười: “Vậy thì lấy hai cân thịt ba chỉ.”

Nàng đưa tiền một cách thoải mái, rồi mới kéo Hoài Hề rời đi.

Hoài Hề còn tưởng Khương Đường phải tặng điểm tâm, vậy mà lại không hề, thế thì điểm tâm làm ra để làm gì.

Khương Đường đáp: “Là để tặng cho nương tử của ông chỉ này, ngươi xem hắn còn có một nữ học việc, trông mới có mười mấy tuổi, ta đoán đấy là con gái của ông chủ.”

Nếu đã là nữ nhi thì chắc chắn là đã thành hôn rồi, tặng thẳng cho ông chủ thì không hợp lý, càng khó nhờ người ta giúp đỡ.

Nghe ngóng là biết nhà của vị Đỗ sư phụ này ở đâu.

Hoài Hề cảm thấy có lí, nàng cười bảo: “Ta vốn cứ tưởng ngươi rời khỏi hầu phủ, sống một mình ắt sẽ khó khăn, nhưng bây giờ xem ra cũng học hỏi được không ít thứ, suy nghĩ mọi chuyện còn chu đáo hơn ta. Đại nương tử bảo ta đến Giang Nam, ta cũng phải học hỏi nhiều xem xét nhiều mới được.”

Khương Đường cười ngượng ngùng: “Tỷ tỷ đừng xem thường bản thân mình, chuyện ta nghĩ đều là chuyện cỏn con, chuyện nhân tình qua lại sau này, rồi các kiểu đưa đẩy sửa soạn đều là ngươi làm, rất nhiều thứ đều nói với ngươi.”

Hoài Hề cảm thấy thế cũng không dễ dàng, sống không thay đổi gì là tốt: “Được rồi, chúng ta đừng khen nhau nữa, mau tặng điểm tâm cho người ta đi.”

Người tặng điểm tâm là Hoài Hề, trước nay nàng giao thiệp với quản sự, nha hoàn nhất đẳng của các nhà, nếu có thành ý thì khiến cho người ta muốn cự tuyết cũng khó.

Trực tiếp dỗ dành cho nương tử Đỗ gia sung sướng mở lòng mở dạ.

Đến trưa, nương tử Đỗ gia giữ hai người ở lại ăn cơm trưa, nên khi ông chủ Đỗ quay về đã sửng sốt một phen.

Ông ấy nhớ hai người này, một người cực kỳ xinh đẹp, một người khác trên mặt luôn giữ một nụ cười, muốn không nhớ được cũng khó.

Ông ấy dùng ánh mắt ra hiệu cho nương tử nhà mình, nương tử Đỗ gia nói: “Hai người này là từ Thịnh Kinh đến làm ăn, một vị họ Khương, một vị họ Lục. Bị môi giới ở đây cho chịu không ít cực khổ, họ muốn thuê cửa hàng.”

Đây là lần đầu tiên nương tử Đỗ gia trông thầy người có tiêu chí như vậy, bà ấy còn nhìn qua hộ tịch và dẫn đường của hai người họ, đều là người có bổn phận, bà ấy và phu quân là từ nơi khác tới, tuy mấy năm nay đã ổn định nhưng lúc mới đến cũng đã chịu không ít khổ cực.

Lòng dạ bà ấy không đành.

Ông chủ Đỗ trách: “Người nào cũng dám dẫn về nhà.”

Nương tử Đỗ gia nghĩ thầm, bà đã lớn như thế này rồi, lại chẳng phải kẻ ngốc, nào không phân biệt được đâu tốt đâu xấu. Hơn nữa, không phải còn có ông ấy hay sao?

Ông chủ Đỗ hỏi Khương Đường: “Các người muốn làm cái gì, chỗ ta bận rộn không phải chốn giúp không.”

Khương Đường đáp: “Bọn ta muốn kinh doanh, thuê cửa hàng, chỉ là lo chân ướt chân ráo không hiểu rõ tình hình thị trường, sợ bị lừa.”

Ông chủ Đỗ nói: “Xác định nhìn qua rồi chứ.”

Khương Đường không tỏ thái độ gì: “Trên con phố ở thành Nam có cửa hàng không lớn, mỗi tháng đòi ba mươi lượng bạc tiền thuê nhà, ngoại trừ tiền thuê còn có tiền cho môi giới, một nửa tháng tiền thuê.”

Khương Đường khó xử nói: “Đây căn bản là coi chúng tôi như dê để làm thịt.”

Ông chủ Đỗ đáp: “Ta giúp đỡ thì có lợi lộc gì.”

Trước khi đến Khương Đường đã tính qua, nếu như mỗi tháng môi giới đòi ba lượng bạc, một năm là chín mươi sáu lượng, cộng thêm phí giới thiệu là một trăm lượng.

Đương nhiên phần tiền này không thể đưa toàn bộ cho người của Đỗ gia, nếu không thì cớ gì nàng không đưa cho môi giới.

Giups cũng không thể giúp không, đều là mối quan hệ cả, thêm nữa giao hảo với Đỗ gia thì ngày sau mua thịt cũng tiện.

Vậy nên, Khương Đường thương lượng với Hoài Hề, hoặc là cho điểm tâm, hoặc là cho bạc.

Hoài Hề nói: “Chúng ta từ Thịnh Kinh đến, điểm tâm đều là loại mới, sau này mỗi lần có điểm tâm mới thì đều tặng cho hai vị một phần trước. Đương nhiên, nếu không thích ăn điểm tâm, đến khi ấy thuê được mặt bằng, dựa theo số tiền cho môi giới mà đưa cho ông chủ Đỗ gấp ba, không biết ý ông chủ thế nào?”

Ông chủ Đỗ cảm thấy Hoài Hề nói chuyện dễ nghe, không phải là giọng nói dễ nghe mà chính là khiến cho người ta thích nghe: “Nương tử, bà muốn bạc hay là điểm tâm?”

Nương tử Đỗ gia cười đáp: “Lấy điểm tâm đi.”

Hoài Hề nói: “Đến khi đưa đến, chắc chắn đủ cho cả nhà ngài ăn, cái này cứ yên tâm.”

Chuyện cửa hàng đã được giải quyết, chuyện còn lại chính là đợi nước chảy thành sông.

Mặt bằng cửa hàng là hai mươi lượng bạc một tháng, vị trí không phải quá tốt nhưng trên đường cũng có không ít người.

Chuyện trang hoàng không cần Khương Đường trông coi, giao cho hai chưởng quỹ là được.

Tới đây mở cửa tiệm, tổng cộng Lục Cẩm Dao đã đưa cho năm trăm lượng bạc, đều ở chỗ Hoài Hề, còn có chỗ cần dùng.

Ở đây không có chuyện của Khương Đường, nàng cũng không định quay về, chí ít cũng phải đợi cửa hàng khai trường rồi đi.

Vạn sự khởi đầu nan, qua bước khởi đầu ấy thì thuận lợi hơn. Trang trí, đắp lò nướng bánh, thuê người làm, đợi đến cuối tháng hai cửa hàng sẽ định khai trương.

Đỗ sư phụ và nương tử Đỗ gia càng ngày càng năng trò chuyện, có lẽ có mấy phần là do gia đình.

Cuối tháng hai khai trương, cửa hàng tổng cộng có năm loại điểm tâm, bánh khoai sọ nghiền, bánh xốp lòng đỏ trứng, bánh ngàn lớp trà xanh, bánh bơ, còn có cả bánh mì đậu đỏ.

Món điểm tâm vị khác sẽ từ từ lên, cái này không nóng vội được.

Khương Đường thường xuyên lên phố, xem đồ ăn thức uống, xiêm y xinh đẹp ở nơi đây.

Thi thoảng loanh quanh ở đây thì sẽ muốn về nhà, nhớ Điểm Kim Ô Kim sống có tốt không, nhớ Cố Kiến Sơn, cũng sẽ nhớ Lục Cẩm Dao và Chiêu ca nhi.

Chắc hẳn là loại cảm giác ấy, ở bên ngoài có tốt, đồ ăn có nhiều thì cũng không bằng nhà.

Không chỉ có Khương Đường nhớ nhà, Hoài Hề cũng muốn trở về.

Sau khi tới chỗ này ngày nào cũng vội tới mức chân không chạm đất, nàng ấy là nha hoàn của Lục Cẩm Dao, làm chuyện gì cũng sẽ bị quan sát chằm chằm, không giống với Khương Đường được.

Hoài Hề có thể cảm nhận được Lục Cẩm Dao vô cùng khách sáo và coi trọng Khương Đường, loại coi trọng này hoàn toàn không giống với thái độ dành cho các nàng ấy.

Nhưng các nàng ấy vốn dĩ là nha hoàn, nha hoàn nghe lời chủ tử là chuyện đương nhiên. Giống như Lục Anh đã dự tính sẽ thành thân với hạ nhân trong Hầu phủ, ngày tháng sau này cũng chỉ có thể sống như thế, sau này hài tử sinh ra vẫn phải đi theo hầu hạ tiểu chủ tử.

Chỉ là thế gian này rất kỳ diệu, trước giờ đều là nàng ấy dắt theo Khương Đường làm việc, hiện tại, nàng ấy lại là người đi theo Khương Đường, tới cả chưởng quỹ và nhóm sư phó ở Cẩm Đường Cư cũng nghe lời Khương Đường, điều này khiến Hoài Hề cảm thấy rất vi diệu.

Nếu nàng ấy không thể vượt qua bức tường ngăn cách này thì có lẽ sau này nàng ấy cũng sẽ như thế.

Cần phải từ từ suy nghĩ cho kĩ càng mới phải.

Khương Đường rảnh rỗi nhàn hạ còn đi hỏi thăm giá thịt dê ở đây, ba mươi văn tiền một cân, cũng không khác giá cả ở Thịnh Kinh là bao.

Thịt bò vẫn hiếm thấy như cũ, nếu nàng có thể lấy được thịt bò từ Tây Bắc thì đó chính là nguồn thịt độc nhất.

Thịt bò của Hồ tộc ngon hơn nhiều so Vu thịt bò chết già sau nhiều năm cày cấy, thịt mềm hơn, rất thích hợp để nhúng lẩu, xào hoặc trộn rau đều được, mà thịt bò từ những nơi khác chỉ có thể mang đi hầm.

Khương Đường thấy dân cư Quản Thành vô cùng đông đúc, chắc chắn sẽ buôn bán rất được, nàng muốn tích cóp nhiều bạc một chút, đến lúc đó có thể tới Quản Thành mở một tiệm lẩu, ngoài tiệm lẩu thì cũng có thể mở mấy sạp ăn vặt.

Nếu được thì bây giờ cứ mở sạp ăn vặt trước, làm đâu chắc đấy, giống như Cẩm Đường Cư vậy.

Đương nhiên mở hàng buôn bán phải lựa món nào ít người bán, giống như hoành thánh, sủi cảo, bánh bao đều đã có rất nhiều người bán, còn có các loại bánh điểm tâm, ven đường Quản Thành cũng đã có người bán bánh gạo, dùng gạo nếp là đế bánh, ở giữa có một tầng bột đậu nành, sau đó đặt một lớp đậu tán nhuyễn thật dày lên trên, lại phết thêm một lớp tương hoa hồng.

Sau đó bỏ vào xửng trúc hấp chín, chờ mùi thơm của tương hoa hồng hòa với phần đậu tán nhuyễn là đã hấp xong, cuối cùng lại xối thêm nước đường đỏ và rắc đậu phộng cùng nho khô lên bánh, một cái bánh nho nhỏ như vậy cũng đã có giá sáu văn tiền.

Cũng có chỗ bán rẻ hơn một chút, cũng là dùng gạo nếp làm đế bánh, nhưng tầng giữa sẽ được lát bằng táo, sau khi hấp nhừ thì cứ ăn trực tiếp như vậy là cũng đã ngọt rồi, nếu chấm với nước đường trắng thì hương vị sẽ càng ngon hơn, táo được hấp nhừ mềm mại thơm ngọt, một cái bánh chỉ tốn một văn tiền.

Khương Đường mua loại sáu văn tiền một cái, ăn rất ngon, chỉ cắn mấy cái là hết chiếc bánh, tuy bánh có vị ngọt nhưng ăn vào cũng không thấy ngấy.

Lúc nàng về Thịnh Kinh có thể bán cái này, sạp ăn vặt đó giờ chỉ có món cay, chưa có món ăn ngọt nào.

Lại nói cái này cũng có thể làm thành món ăn vặt ở tiệm lẩu, trước kia tiệm lẩu có nhiều khách nhân là nam tử, hiện giờ cũng có nhóm nương tử của các nhà tới tiệm, các nàng ấy thích nhất là món ngọt.

Chờ đến mùa hè làm xong hầm băng là có thể làm thêm rất nhiều món ngọt, chắc chắn sẽ bán rất chạy.

Chuyến đi đến Quản Thành của Khương Đường lần này không hề vô ích, lúc đi chỉ có một mình nàng, lúc về còn có Hoài Hề, Xuân Đài và Tùng Lâm đi cùng, hai chiếc xe ngựa cũng đủ, có không ít chỗ trồng, có thể mua thêm rất nhiều thứ mang về.

Như vải vóc, đồ thêu, còn có không ít đặc sản vùng nông thôn, Khương Đường mua không ít thứ.

Sau khi mua xong còn hỏi thăm nương tử Đỗ gia một hồi xem còn thứ gì có thể ăn, có thể dùng không.

Nương tử Đỗ gia cảm thấy Khương Đường quả là người tinh anh, người vừa xinh đẹp lại còn thông minh: “Mấy thứ bán trên đường đều là bán cho người ngoài tới mua, ăn chẳng ra sao mà còn rất đắt. Nếu cô nương muốn mua đồ thêu thì có thể đến tìm tú nương trong thôn, cho các nàng ít bạc là được, chỉ cần mấy ngày là thêu xong, muốn ăn gì cũng có thể nhờ các nàng làm, thịt khô thịt muối, còn có các loại đồ khô khác.”

Cũng không còn thứ gì khác nữa, mấy thứ khác ăn không ngon.

Khương Đường nói: “Vậy cảm tạ tỷ tỷ.”

Nương tử Đỗ gia hỏi: “Đều là việc nhỏ cả, sao các ngươi lại muốn mua đồ, tính quay về rồi sao?”

Khương Đường nói: “Chờ chuyện kinh doanh cửa hàng ổn định được mấy hôm rồi đi, trong nhà cũng có việc, lần này đã xa nhà quá lâu rồi.”

Nương tử Đỗ gia còn tưởng bọn họ là người đã thành thân, không thể bỏ xuống người già trẻ nhỏ trong nhà, trong mắt nàng ấy lộ ra vẻ hâm mộ nhàn nhạt: “Ta thấy buôn bán rất được, điểm tâm cũng ngon, trước kia ta chưa từng ăn qua loại điểm tâm như vậy, chắc chắn chuyện kinh doanh của cửa hàng sẽ ổn thôi, ngươi đừng lo lắng.”
Bình Luận (0)
Comment