Xuyên Thành Nha Hoàn Của Nữ Chính Ta Nằm Yên Làm Giàu

Chương 171

Dùng lại đồ vật sẵn có để mở một cửa hàng mới, cũng không nhất định phải bán món đậu phụ phấn ti bảo, có lẽ thứ bọn họ muốn chỉ là cái bảng hiệu lẩu Trạng Nguyên mà thôi.

Khách quen của tiệm lẩu đều biết tân khoa Trạng Nguyên Thẩm Hi Hòa từng tới nơi này dùng cơm, chuyện này đã mời chào không ít khách nhân tới đây. Nếu dựa vào điều này để kéo khách cũng không cần quan tâm cửa hàng bán cái gì, chỉ cần hương vị không quá tệ thì sẽ buôn bán rất được.

Hơn nữa người ta cũng không nói dối, cũng không ăn cắp ăn trộm, Khương Đường cho dù có lý cũng trở thành vô lý.

Suy cho cùng Thẩm Hi Hòa đã từng ăn cơm ở đây thật.

Khương Đường nhớ Cẩm Đường Cư có hai gian cửa hàng, gian thứ nhất đã gia hạn thời hạn thuê thêm một năm, phí thuê không đổi. Tất nhiên chuyện này cũng có một phần nguyên nhân do Lục Cẩm Dao là tức phụ của phủ Vĩnh Ninh hầu, lại còn là cô nãi nãi của phủ Bình Dương hầu.

Mà Cố Kiến Sơn đã rời khỏi Hầu phủ, Khương Đường đính hôn với hắn, tất nhiên sẽ không có một chút liên quan nào tới phủ Vĩnh Ninh hầu.

Huống chi Cố Kiến Sơn bây giờ cũng không ở Thịnh Kinh.

Hắn rời khỏi Hầu phủ không chỉ đơn giản là tách ra khỏi Hầu phủ như vậy.

Khương Đường thầm nghĩ, vốn dĩ lúc mới mở cửa hàng cũng không cần Cố Kiến Sơn hỗ trợ, hiện giờ xảy ra vấn đề cũng nên tự mình giải quyết.

Không thể vì đã đính hôn mà dựa dẫm vào hắn.

Nàng đã nghĩ được hai biện pháp để phòng ngừa chu đáo, một là xem thử chủ nhà bên đó có thật sự muốn mở cửa hàng hay không, nếu có mở thì phải qua lại với bên đó một chút, dùng tình cảm để giải quyết chuyện này. Nhưng hiệu quả của biện pháp này rất thấp, nếu đã dám mở cửa hàng thì chắc gì sẽ nghĩ đến tình cảm.

Biện pháp thứ hai là mời Thẩm Trạng Nguyên tới đây ăn một bữa, bọn họ sẽ mất đi chiêu bài Thẩm Hi Hòa này.

Ngự Triều đề cao người đọc sách, sau khi bảng vàng được công bố, Thẩm Hi Hòa cũng không đến đây ăn cơm nữa.

Hẳn là người nhà của hắn đã vào kinh, hắn cứ thế mà ăn cơm ở nhà.

Nếu người nhà của hắn vào kinh thì càng tốt, nghe nói Thẩm Hi Hòa có một thê tử chưa qua cửa, đã đính hôn từ khi còn bé, tình cảm rất tốt. Nàng đi nói chuyện với Thẩm Hi Hòa có vẻ không tiện, nhưng có thể đi gặp vị hôn thê của Thẩm Hi Hòa, nghĩ cách nhờ nàng ấy đưa Thẩm Hi Hòa tới đây ăn một bữa.

Khương Đường nói cho Lục Cẩm Dao nghe ý tưởng này: “Nếu mời không được thì ta sẽ nghĩ cách khác.”

Lúc trước mời thí sinh dự thi đến ăn cũng là để quảng cáo thương hiệu cửa hàng, Thẩm Hi Hòa đỗ Trạng Nguyên, mục đích của nàng cũng đã đạt được. Cho dù vị hôn thê của hắn không chịu tới thì cũng hợp tình hợp lý, không thể miễn cưỡng người khác.

Lục Cẩm Dao thở dài nói: “Sao khắp nơi đều là kẻ tham lam thế này, thật không biết xấu hổ. Bạch Vi là người tinh thông tin tức, ngươi nhờ nàng ấy hỏi thăm xem vị hôn thê của Thẩm Trạng Nguyên thích cái gì.”

Đụng trúng loại người không biết xấu hổ, cũng chẳng còn cách nào khác.

Khương Đường cười cười: “Được, ta đi làm thử một ít thức ăn mới đã, mấy thứ kia cứ ăn hoài cũng ngán. Còn có cửa hàng bên kia, nhờ người giúp thông báo vị trí của cửa hàng mới, dán một tờ bố cáo trước cửa. Chúng ta cứ chuẩn bị trước đi, cũng không thể để tới lúc có chuyện lại trở tay không kịp.”

Lục Cẩm Dao nói: “Nếu có chỗ nào cần ta hỗ trợ thì cứ nói.”

Đôi khi người quyền thế không phải lúc nào cũng gặp điều thuận lợi, trong triều bây giờ đang rung chuyển, kẻ nào cũng phải vô cùng cẩn thận, Lục Cẩm Dao cũng không tiện ra mặt.

Người khác bán cho ngươi mặt mũi thì ngươi cũng phải trả cho người ta thể diện, mình tới cầu người ta và người ta cầu mình là hai chuyện khác nhau.

Cũng may không có người nào bắt chước được điểm tâm của Cẩm Đường Cư Cư, dựa vào hầm bằng mà Khương Đường đã xây dựng vào năm ngoái, năm nay đã kiếm lời không ít bạc. Nhưng sang năm cũng không còn may mắn như vậy nữa, có vẻ như mọi người đều sẽ nghĩ đến chuyện trữ băng để dùng.

Khương Đường: “Ta nhất định sẽ không khách sáo với Lục tỷ tỷ. Đúng rồi, tỷ tỷ nói có việc muốn nói với ta, là chuyện gì vậy?”

Lục Cẩm Dao trầm ngâm một lát rồi nói: “Chắc ngươi cũng biết chuyện lần trước phu nhân ngã bệnh. Hiện tại ta là người quản gia ở Hầu phủ.”

Chuyện này nói tới thì rất dài.

Ban đầu chỉ là do Hàn thị phải chăm bệnh, không có thời gian nhàn rỗi, có việc gì chỉ có thể tới chính viện tìm Hàn thị, sau đó Trịnh thị lên tiếng, trong phủ có chuyện gì thì cứ tới tìm nàng ấy.

Sau đó có một dạo thân thể Trịnh thị bỗng khá hơn một chút, Yến Kỉ Đường cũng thanh tĩnh được hai ngày, sau đó Trịnh thị lại bị bệnh, nhưng sau khi bà khỏi bệnh, quản sự trong phủ vẫn đến Yến Kỉ Đường tìm nàng ấy như cũ.

Chính viện bên kia cũng không nói gì, đây chính là ngầm chấp thuận, Lục Cẩm Dao cân nhắc, nếu mẹ chồng đã đồng ý, nàng ấy cũng không phải người không có dã tâm, bèn thuận thế ôm hết quyền lợi trong phủ vào tay.

Nàng ấy phải làm từng việc từng việc cho thật tốt, sau khi nàng ấy quản gia, Hầu phủ trở nên gọn gàng ngăn nắp, chuyện nhân tình qua lại cũng rõ ràng trật tự, giản lược bớt những mối quan hệ không cần thiết, trong bất tri bất giác đã khiến cho quyền quản gia của Hàn thị tan thành mây khói.

Nhận lấy quyền lực cũng cảm thấy hơi phỏng tay, nhưng chính viện bên kia cũng không nói gì, Lục Cẩm Dao quản gia cũng là chuyện hợp tình hợp lý.

Đã nhiều ngày như vậy, cho dù Trịnh thị vẫn luôn ốm đau nhưng Lục Cẩm Dao không tin bà không biết chuyện, chỉ có khả năng bà ngầm đồng ý, cho nên, Lục Cẩm Dao cảm thấy trận bệnh này của Trịnh thị có hơi kỳ quặc.

Mặc dù trời trở lạnh, nhưng sức khỏe của Trịnh thị từ năm ngoái đã khá hơn rất nhiều, sao có thể đột ngột sinh bệnh như vậy.

Nếu nói vì chuyện Cố Kiến Châu và Cố Kiến Sơn ly rời kinh, nhớ nhung ấu tử thành bệnh thì cũng không đúng, suy cho cùng Khương Đường và Cố Kiến Sơn đã định thân vào tháng sáu, đến cuối tháng sáu Cố Kiến Sơn mới rời đi, mà Cố Kiến Châu đã rời khỏi Thịnh Kinh hơn nửa năm, sao có thể kéo tới bây giờ mới ngã bệnh.

Mà lần bị bệnh này chỉ nhất quyết kêu Hàn thị tới chăm, cố ý mặc kệ để cho quyền quản gia rơi vào tay nàng ta… Tuy rằng có chút bất hiếu, nhưng Lục Cẩm Dao cảm thấy hình như mẹ chồng đang giả bệnh.

Nhưng vì cái gì chứ.

Lục Cẩm Dao không nghĩ ra, Cố Kiến Phong đã được lập làm thế tử, mà Hàn thị sẽ là Hầu phu nhân tương lai, để nàng ta quản gia cũng là lẽ thường tình. Rốt cuộc là chuyện gì đã khiến Trịnh thị phải đi một vòng tròn để đoạt lấy quyền quản gia trong tay nàng ta.

Cho nên nàng ấy muốn hỏi Khương Đường một chút.

Khương Đường ngẩn người, nhẹ giọng hỏi: “… Tỷ quản gia một mình sao?”

Lục Cẩm Dao nói: “Đúng vậy, nhị phòng không để ý mấy chuyện này, tam phòng bên kia mới vừa sinh hài tử, lúc này vẫn đang ở cữ, chuyện lớn chuyện bé trong phủ đều tìm đến ta, đối bài trong phủ cũng đã đưa đến chỗ ta. Lần này Tứ gia trở về, trong phủ đang chuẩn bị gia yến, chuyện này cũng do ta lo liệu. Ngươi nói xem rốt cuộc chuyện này là sao vậy…”

Chuyện này có liên quan rất lớn, nàng ấy không thể nói với nha hoàn, cũng không thể nói với nhà mẹ đẻ, càng không thể nói với hảo bằng hữu của nàng ấy, Lục Cẩm Dao nghĩ mãi chỉ có thể nghĩ tới Khương Đường.

Vì quyền lợi tới tay mà động tâm, lại vì những điều khác thường này làm cho sợ hãi.

Khương Đường nói: “Có khi nào là đại phòng đã làm sai chuyện gì không?”

Nàng cũng chỉ có thể nói được như vậy, trước khi đính hôn nàng và Cố Kiến Sơn cũng từng nhắc nhở một lần, nhưng lúc Lục Cẩm Dao nghe không hiểu.

Lục Cẩm Dao hơi khựng lại, cảm thấy vừa khó hiểu vừa không thể tin được.

Đại phòng đã làm sai chuyện gì đó… Hình như chỉ có cái lý do này mới có thể giải thích mọi chuyện một cách rõ ràng.

Nhưng rốt cuộc là chuyện gì đã khiến mẹ chồng phải giả bệnh giữ Hàn thị lại trong phủ, từ từ đoạt đi quyền quản gia của nàng ta chứ. Trong một khoảnh khắc, sau lưng Lục Cẩm Dao túa đầy mồ hôi lạnh.

Lục Cẩm Dao nhìn Khương Đường, thở gấp hai hơi rồi mới nói: “Ta cũng không rõ ràng lắm, nếu thật sự là vậy thì chắc chắn phải là một chuyện không nhỏ…”

Khương Đường an ủi nói: “Tỷ tỷ trước đừng lo lắng, nhìn bộ dạng này của phu nhân là biết, cho dù trời có sập xuống thì vẫn có thể chống lên được, phu nhân cùng Hầu gia chưa hoảng loạn, tỷ cũng đừng nóng vội.”

Trong lòng Lục Cẩm Dao đã mắng Hàn thị cùng Cố Kiến Phong không biết bao nhiêu lần, đúng là thứ được việc thì ít, hỏng việc thì nhiều, nàng ấy đã nói chuyện Cố Kiến Phong thăng quan không đơn giản như vậy mà, còn có một dạo Hàn thị ăn mặc trang điểm không giống như trước, nếu phát hiện sớm một chút, có thể nào sẽ xoay chuyển được tình thế không.

Trong hoàn cảnh hiện tại, leo càng cao thì đứng càng vững sao, Lục Cẩm Dao không hiểu vì sao không nhân lúc này phân gia sớm một chút, lại cứ cột cả nhà trên một cái thuyền, trêu tới tai họa ngập đầu, nàng ấy chỉ có thể tính toán nhiều hơn một chút.

Lục Cẩm Dao bình tĩnh lại, nghiêm túc nói: “Đường nhi, ta có chuyện muốn xin ngươi giúp.”

Khương Đường: “Tỷ tỷ nói vậy là hại ta tổn thọ rồi, giữa ta và tỷ sao có thể nói tới chữ “xin” này, tỷ cứ nói đi, ta đồng ý hết.”

Lục Cẩm Dao khẩn thiết nói: “Nếu có một ngày Hầu phủ xảy ra chuyện, ngươi giúp ta chăm sóc Chiêu ca nhi, còn có Thịnh ca nhi của tam phòng.”

Sinh nhật của Cố Ninh Thịnh rơi vào ngày mùng tám tháng mười, sau sinh nhật của Trịnh thị hai ngày, bây giờ bé còn chưa đầy tháng đâu.

Hài tử nhỏ như vậy, nếu thật sự xảy ra chuyện, bị đưa tới đại lao thì e rằng khó giữ được mạng sống.

Vân thị đã mong chờ hài tử này rất lâu.

Còn có Cố Ninh Chiêu, đó là cốt nhục của nàng ấy, còn chưa tròn một tuổi, bây giờ đã có thể nói mấy từ đơn giản.

Lục Cẩm Dao luyến tiếc hài tử.

Nếu thật sự xảy ra chuyện gì, nàng ấy sẽ nghĩ cách đưa hài tử tới chỗ Khương Đường.

Chỉ là hai hài tử, hẳn sẽ không bị làm sao, nếu nàng ấy xảy ra chuyện gì thì vẫn còn có Khương Đường.

Lục Cẩm Dao chỉ đang tính tới tình huống xấu nhất, nàng ấy khẩn trương nhìn Khương Đường: “Ta biết chuyện này rất khó, phải mạo hiểm…”

Khương Đường nói: “Lục tỷ tỷ, ta sẽ cố gắng hết sức, che chở hai hài tử này.”

Nếu tình huống trở nên nghiêm trọng, nàng sẽ nghĩ cách bảo hộ bọn nha hoàn ở Yến Kỉ Đường.

Lục Cẩm Dao ứa nước mắt, trái tim thổn thức từng đợt từng đợt, không biết là đang kích động hay tức giận, nàng ấy bây giờ chỉ muốn quay về ôm Chiêu ca nhi.

Lục Cẩm Dao tạm biệt Khương Đường, Khương Đường tiễn người ra đến cửa, nghĩ đến trong sách đã viết không chỉ có Lục Cẩm Dao vững vàng chống đỡ, còn có hai vị lão nhân cũng cùng nhau ngăn cơn sóng dữ, âm thầm che chở Hầu phủ, như vậy cũng tốt rồi.

Khương Đường cho rằng phải muộn một chút nữa đại phòng mới bị cuốn vào cuộc chiến đảng phái tranh giành ngôi vị, nhưng xem ra bây giờ đã sớm bị kéo vào trong đó.

Hàn thị ngồi thể ngồi yên nhìn từng người ở Cố gia thăng quan được.

Có một chuyện duy nhất khiến nàng cảm thấy yên tâm, chính là trừ việc thời gian không khớp nhưng phương hướng phát triển vẫn giống như trong sách. Còn chuyện khiến nàng bất an chính là bây giờ mọi thứ đã thay đổi, không biết sẽ dẫn đến bao nhiêu biến cố trong tương lai.

Tháng mười, gió lạnh hiu hắt, nhìn trời có vẻ như sắp có tuyết rơi.

Khương Đường không quản được những chuyện ở phủ Vĩnh Ninh hầu, cho dù có Cố Kiến Sơn ở đây cũng sợ hắn không lo được. Nàng đã biết được cảm giác bất lực là như thế nào, lại nghĩ người cảm nhận được cảm xúc này rõ ràng nhất chính là Vĩnh Ninh hầu cùng Trịnh thị.

Chuyện Khương Đường có thể làm thật sự quá ít, đến cả Vĩnh Ninh hầu cùng Trịnh thị cũng chỉ có thể làm được những điều rất nhỏ nhoi.

Làm quan không đơn giản như đi đường, một khi đã đi về phía trước một bước thì rất khó để lui về.

Khương Đường thấy sắc trời không tốt, viết thêm mấy chữ rồi ra ngoài nói với thợ mộc: “Có vẻ sắp có tuyết rồi, mọi người tranh thủ làm rồi về sớm đi.”

Mấy vị sư phó cười ha ha gật đầu, làm việc ở đây rất thoải mái, tính tình Khương Đường lại tốt, là người dễ nói chuyện.

Một lát sau, Khương Đường mang ra một bình nước ấm, lại mang thêm mấy cái chén, chỉ đặt xuống rồi im lặng quay về phòng.

Nàng về phòng dọn dẹp một chút đồ, lát nữa sẽ về nhà.

Nàng cũng không thể ở nơi này mãi, Điểm Kim và Ô Kim vẫn còn ở ngõ Trữ Nguyên, phải về thăm bọn chúng.

Lúc nàng đi đám sư phó vẫn chưa xong việc, Khương Đường đóng hết cửa và cửa sổ rồi mới lên xe về nhà.

Khi nàng về đến nhà, Điểm Kim và Ô Kim hấp tấp nhào tới, vừa ngửi vừa liế.m lên người nàng.

Hai con chó đã hơn một tuổi, uy phong lẫm liệt, đột nhiên nhào tới khiến Khương Đường không chịu nổi. Lúc nàng không ở đây đã nhờ Lưu đại tẩu cho bọn nó ăn, Lưu đại tẩu chăm sóc rất cẩn thận, thường xuyên qua lại, Điểm Kim và Ô Kim nghe có động tĩnh gì cũng sẽ kêu lên mấy tiếng.

Khương Đường mang Điểm Kim và Ô Kim vào nhà, quan sát đằng trước đằng sau một lược, lại kiểm tra kiểm tra tường viện cùng với sính lễ đặt ở trong phòng, sau đó mới yên tâm đi nấu cơm.

Ngày kế, Khương Đường đến tiệm lẩu, đến chưa được bao lâu đã có hai người phục vụ tới nói nhà bọn họ có việc, sau này không đến làm được nữa.

Hai người đều là a thẩm ba mươi bốn mươi tuổi, một người gầy ốm, một người khác béo hơn, tuy có lúc làm việc lười nhác nhưng nhìn chung vẫn khá lưu loát.

Trong cửa hàng có hai người làm việc nặng, nếu có một người nghỉ đột xuất thì vẫn còn một người làm việc.

Bây giờ cả hai người đều đi rồi, tuy rằng không phải là chuyện gì lớn, nhưng muốn tìm gấp hai người thế vào thì rất khó, vô cùng phiền phức.

Khương Đường liếc mắt nhìn hai người bọn họ, nói: “Đã nghĩ kĩ chưa? Trong công văn có quy định, nếu muốn nghỉ thì phải báo trước một tháng, để ta còn tìm người mới, các ngươi đột nhiên nghỉ việc như vậy, phải trừ một tháng tiền công.”

Một ngày mười hai văn, một tháng tính hai mươi sáu ngày công, tổng cộng là ba trăm mười hai văn.

Người hơi béo nói: “Cái này cũng là do trong nhà có việc gấp, ai lại không có lúc gấp chứ, chủ nhân, ngài châm chước một chút đi, bọn ta không lấy tiền công tháng này là được.”

Người gầy cũng nói: “Chủ nhân là người tốt bụng, bọn ta không dễ gì mới kiếm được ít bạc…”

Tháng này còn chưa qua được một nửa, hôm nay chỉ mới là ngày mười một.
Bình Luận (0)
Comment