Xuyên Thành Nha Hoàn Của Nữ Chính Ta Nằm Yên Làm Giàu

Chương 19

Lúc trở về Lộ Trúc cho Khương Đường một cái hà bao: “Đại nương tử ăn rất hài lòng.”

Đây vẫn là lần đầu tiên, trong một ngày mà Khương Đường được thưởng tiền hai lần.

Gom hai bên lại cũng phải hơn một lượng bạc, nếu không phải cứ ăn mãi một món sẽ dễ ngấy, Khương Đường thật đúng là muốn ngày nào cũng làm gà nướng cho các nàng.

Bọn nha hoàn Yến Cơ Đường buổi tối uống chén cháo trắng ngửi mùi gà nướng, còn nhớ rõ lúc cửa lò mở ra, mùi thơm đến mức ở phía sau cũng có thể ngửi được.

Khương Đường mang về nửa con gà một con cá, có thể xem như giải tỏa cơn thèm cho đám người này, Bội Lan đi tìm củi nhóm lửa, Lục Anh lần lượt thu tiền.

Khương Đường lấy gói gia vị của mình ra, gà nướng ướp giống như buổi chiều. Con cá nặng hơn bốn cân, sau khi xử lý sạch sẽ xong liền cắt dọc theo sống lưng, dùng hành gừng ướp.

Trong gia vị nướng Khương Đường điều chỉnh vị cay một chút, ớt tiêu tỏi trộn với nhau, dùng dầu nóng phi lên một chút, phết trong ngoài cá một lần, sau đó cho vào lò nướng.

Một bên thả cá một bên thả gà, đợi nửa canh giờ là đủ rồi.

Nướng xong cũng gần đến giờ Hợi, vừa vặn mang về ăn.

Bội Lan không nhịn được, trên đường về gặm một cái cánh gà, bàn tay dính dầy mỡ.

Ăn xong nàng còn chưa thỏa mãn nói: “So với gà nướng ngon hơn nhiều, nếu có thể ăn cả một con thì tốt rồi.”

Khương Đường nhớ rõ thịt gà mới mười văn một cân, một con gà trước khi làm nặng chừng bốn năm cân, cũng chính là hơn bốn mươi văn tiền, làm sao có thể ăn được nhiều như vậy.

Bội Lan: “Ngươi không đương gia nên không biết củi gạo dầu muối tốn tiền thế nào đâu. Mua về hầm, mà ta hầm lại không ngon, gà nướng thì lại đắt…Thỉnh thoảng ăn một lần thì còn được, còn ăn nhiều lần thì lấy gì mà ăn.”

Lục Anh gõ đầu Bội Lan một cái: “Những lời này không phải dùng như vậy!”

Khương Đường chưa từng mua gà nướng: “Gà nướng giá bao nhiêu một con?”

Bội Lan: “Chỗ bán ngon nhất kia giá là một lượng bạc, ta chưa từng mua bao giờ, nhưng trung thu năm ngoái đại nương tử thưởng cho, ăn ngon lắm. Cũng có loại giá một đồng tiền, hai đồng tiền cũng có, nhưng mà giá cả khác nhau thì hương vị cũng không giống nhau.”

Bội Lan có thể nhớ kỹ giá cả của tất cả các cửa hàng ăn uống ở kinh thành.

Lục Anh: “Giống như ngươi cũng mua không nổi.”

Khương Đường bật cười thành tiếng, Bội Lan đuổi theo Lục Anh đánh cả một đường, trở lại phòng hạ nhân ăn gà nướng cùng cá nướng, Khương Đường rửa mặt chải đầu xong liền nằm xuống.

Nếu bánh ngọt khoai sọ có thể bán mười lăm lượng bạc, vậy thì bánh ngọt ngàn tầng cũng có thể, gà nướng cũng có thể.

Có bản lĩnh kiếm tiền, Khương Đường ngược lại không vội chuộc thân, dù sao công việc đứng đắn so với công việc tự do còn tốt hơn.

Làm nha hoàn có ký túc xá cho nhân viên, tiền lương tháng tiền thưởng, nghe ý tứ của Bội Lan, ngày lễ tết còn có trợ cấp, quan trọng nhất là đi theo Lục Cẩm Dao, có thể kiếm được nhiều tiền hơn.

Chính mình mở quán đi sớm về tối không nói, còn phải đội mưa đội gió, mà bề ngoài nàng lại xinh đẹp, nếu gặp phải lưu manh vô lại muốn trốn cũng không có chỗ trốn.

Ở lại Vĩnh Ninh Hầu phủ, có chỗ dựa không nói, chỉ cần không gây chuyện sinh sự, nghề nha hoàn này có thể làm đến già.

Khương Đường ôm mộng thăng chức tăng lương, hôm sau trời vừa sáng, Lộ Trúc cầm một cái hộp vô cùng xinh đẹp tới đây: “Đại nương tử cho ngươi.”

Khương Đường mở ra nhìn, là một đôi khuyên tai trân châu, trân châu to bằng đầu ngón tay, hình dạng mượt mà, màu sắc xinh đẹp, dưới ánh nến tỏa ra hào quang óng ánh.

Khuyên tai được làm bằng bạc, bề ngoài hào phóng đẹp mắt.

Tuy Khương Đường không biết hàng, nhưng tiềm thức cảm thấy đôi khuyên tai này đắt hơn trâm hoa hải đường lần trước, giá trị trang sức trân châu không thể dùng bạc đo lường.

Đương nhiên muốn biết đáng giá bao nhiêu, phải đi tới tiệm cầm đồ.

Hôm nay chưa làm gì cả mà Lục Cẩm Dao đã thưởng đồ, thoạt nhìn thật sự cao hứng.

Buổi sáng lúc Lục Cẩm Dao trang điểm thấy đôi khuyên tai này liền cảm thấy thích hợp với Khương Đường, liền bảo Lộ Trúc cầm cho nàng.

Khương Đường đeo cái này nhất định sẽ rất đẹp mắt, cô nương trẻ tuổi như vậy, không cần mỗi ngày mặc mộc mạc đơn giản như vậy.

Lúc rảnh rỗi Lục Cẩm Dao cũng sẽ cân nhắc chuyện cửa hàng.

Ngày hôm qua lúc ăn gà nướng Lục Cẩm Dao cũng nghĩ tới có nên lấy món này ra bán hay không, nhưng Khương Đường biết làm rất nhiều món ăn, vô luận cái nào cũng có thể lấy ra buôn bán được. Nhưng cơm phải ăn từng chén một, đường phải từng bước một, không thể ăn một miếng mà mập ngay được.

Lục Cẩm Dao muốn làm xong cửa hàng điểm tâm trước.

Nàng có sáu cửa hàng của hồi môn, có kinh doanh vải vóc, kinh doanh son phấn, kinh doanh tạp hóa… Lợi nhuận hàng tháng dao động từ hai mươi lượng đến năm mươi lượng bạc.

Đều là cửa hàng kiếm ra tiền, dùng cửa hàng nào cũng khiến Lục Cẩm Dao gặp khó khăn.

Buổi sáng, Lục Cẩm Dao mang theo Cao ma ma cùng Hoài Hề rời khỏi phủ.

Xe ngựa lộc cộc chạy đi, cách một tấm rèm xe, tiếng người huyên náo bên ngoài vọng vào trong.

Đường phố rộng mở, ngựa xe như nước, bên đường có người bán đường hồ lô, người bán hàng rong, các cửa hàng hai bên đường náo náo nhiệt nhiệt.

Cửa hàng đầu tiên Lục Cẩm Dao đi là cửa hàng bán son phấn.

Ngay phía nam thành, cửa hàng thoạt nhìn không lớn, mặt tiền còn chưa tới nửa phần đất, phía sau có thêm một cái tiểu viện. Tuy nói không ở trung tâm thành, nhưng ở Thịnh Kinh tấc đất tấc vàng, cửa hàng này cũng đáng giá mấy ngàn lượng bạc.

Mặt tiền rất sạch sẽ, trước cửa là ngăn tủ chưởng quầy tính sổ, phía trên bày một ấm trà, một cái bàn tính, trên bàn còn có giá bút đồ rửa bút…

Bên cạnh ngăn tủ là hai hàng tủ bày biện hàng hóa, bên trong có thông đạo rộng hai thước để người đi qua đi lại, cuối cùng có một cái cửa nhỏ treo khóa.

Nhìn rộng rãi sáng sủa, sân sau cũng sạch sẽ, có một cái giếng, chỗ cũng đủ để đắp một cái lò nướng. Phòng bếp không lớn không nhỏ, mở tửu lâu thì không đủ, nhưng mở cửa hàng điểm tâm thì lại dư dả, cái không được hoàn mỹ chính là cách phố xá sầm uất quá xa.

Cửa hàng này là cửa hàng kiếm được nhiều nhất trong số các cửa hàng hồi môn của Lục Cẩm Dao.

Cửa hàng của mình thì không cần tiền thuê nhà, nếu đi thuê, tiền thuê đất hàng tháng cũng phải mấy chục lượng bạc.

Gần bằng một nửa lợi nhuận hàng tháng của cửa hàng này.

Nhìn nửa ngày Lục Cẩm Dao vẫn thấy không hài lòng, nghĩ tới nghĩ lui vẫn quyết định đánh cuộc một phen.

Buổi chiều, Lục Cẩm Dao liền cùng người ký khế thư. Cửa hàng thuê ở thành nam náo nhiệt, cửa hàng cũng không lớn, nhưng tiền thuê nhà hàng tháng phải ba mươi lượng bạc, một năm xuống chính là ba trăm sáu mươi lượng.

Trang trí cửa hàng cũng tốn tâm tư tốn tiền bạc, may mắn Lục Cẩm Dao gia sản khá phong phú, bằng không thật đúng là không chống đỡ nổi với mức độ tiêu xài như vậy.

Đi ra ngoài dạo một ngày, sau khi trở về Lục Cẩm Dao chỗ nào cũng mệt mỏi, mệt mỏi không có khẩu vị, hoàn toàn khác với cảm giác mệt mỏi khi thai nghén.

Nàng phân phó Lộ Trúc: “Cơm chiều nay nấu thanh đạm một chút.”

Lộ Trúc đi ra ngoài truyền lời, lúc trở về bưng một cái khay, bên trong là một cái đ ĩa sứ trắng, ở giữa đ ĩa bày một khối điểm tâm màu xanh nhạt, ngửi thấy có mùi trà.

Lộ Trúc nói: “Khương Đường nghe nói đại nương tử khẩu vị không tốt, liền đưa tới khối điểm tâm này, nói là ăn lót bụng trước, buổi tối rồi lại ăn thức ăn nóng. Món điểm tâm này cũng không quá ngọt, dùng lá trà làm ra.”

Lục Cẩm Dao kinh ngạc nói: “Lá trà còn có thể làm điểm tâm được sao?”

Lộ Trúc: “Nô tỳ cũng không rõ ràng lắm, đại nương tử nếm thử xem có hợp khẩu vị hay không.”

Ăn điểm tâm cũng không quá no bụng, hình dạng rất đẹp, phía trên một tầng bột mịn màu xanh biếc, bên cạnh bày một cái thìa nhỏ bằng bạc, chỉ nhìn thôi đã cảm thấy cảnh đẹp ý vui rồi.

Lục Cẩm Dao buông sách xuống, múc một miếng nhỏ, bỏ vào miệng.

Khác với bánh ngọt ngàn tầng ngày hôm trước, cái kia hương vị mềm mịn, vào miệng liền tan, cái này lại mềm xốp, nhìn kỹ, giống như bánh hấp, bên trên có rất nhiều lỗ.

Hương trà thanh đạm trộn lẫn một chút vị ngọt, lớp bột mịn trên đó cũng có vị trà.

Lục Cẩm Dao còn chưa từng ăn loại điểm tâm như thế này bao giờ, đừng nói trước kia chưa từng ăn, ngay cả thấy cũng chưa từng nhìn thấy.

Ngũ Hương Cư có không ít loại điểm tâm, ngoại trừ bánh đậu đỏ, bánh đậu xanh, còn có bánh lừa lăn lộn – bánh gạo dẻo cuộn bột đậu, những món điểm tâm kia hương vị cũng không tệ, nhưng Lục Cẩm Dao dám khẳng định, tuyệt đối không có loại này.

Ngự triều ai cũng uống trà, điểm tâm vị trà không chỉ không khó ăn, mà hương vị còn mới lạ thanh nhã. Lục Cẩm Dao thích loại hương vị này.

Lục Cẩm Dao cẩn thận suy nghĩ một chút, cây cao vượt rừng gió sẽ quật, vừa mới bắt đầu không thể bộc lộ ra hết toàn bộ bản lĩnh của mình.

Ngay từ đầu làm điểm tâm không cần phải có quá nhiều loại, chỉ cần đưa ra hai ba loại đi đầu, ngày sau cứ cách mấy tháng lại đưa ra thêm một loại, dần dà, cửa hàng điểm tâm của nàng mới có thể đặt chân đứng vững ở Thịnh Kinh.

Vì không tranh giành mối làm ăn với Ngũ Hương Cư, nàng cũng sẽ không bán bánh đậu xanh.

Trang trí cửa hàng, còn có hình dáng điểm tâm thì phải hỏi Khương Đường một chút, xem thử nàng có chủ ý gì hay không.

Nghĩ đến Khương Đường, Lục Cẩm Dao thở dài, đặt nàng ấy ở trong phòng bếp nhỏ thật quá đáng tiếc.

Nàng ấy không chỉ biết nấu ăn mà còn biết làm điểm tâm, hơn nữa còn huệ chất lan tâm, còn có thêm cả sự kiên trì nỗ lực nữa.

Nàng ấy tự tỏa sáng theo một cách rất riêng.

Hơn nửa tháng, Lục Cẩm Dao đã không còn nôn nghén nữa, khẩu vị Trịnh thị cũng đang từ từ khôi phục, mấy người Triệu đại nương cũng học được mấy món ăn sở trường của Khương Đường.

Qua mấy ngày nữa, Khương Đường sẽ không cần phải đi chính viện. Nếu rảnh rỗi, Lục Cẩm Dao muốn cho nàng tiếp xúc với chuyện khác.

Khương Đường không biết chữ, sổ sách cũng không xem được, muốn cho nàng ấy và Hoài Hề xử lý việc làm ăn cũng không được, trước tiên phải biết chữ đã rồi tính tiếp.

Nếu nàng nguyện ý, Lục Cẩm Dao nguyện ý tìm người dạy nàng đọc sách biết chữ, nếu không muốn thì Lục Cẩm Dao cũng sẽ không miễn cưỡng.

Ở thâm trạch nội viện, cho dù là nữ tử tốt đến đâu cũng chỉ phí hoài.

Bạch Vi nói Bội Lan nhớ rõ vị trí và giá cả của các cửa hàng bán đồ ăn lớn nhỏ ở Thịnh Kinh, Lục Cẩm Dao không sợ nha hoàn phía dưới xuất sắc, chỉ sợ các nàng vô dụng.

Rất nhanh Lục Cẩm Dao đã ăn xong miếng bánh điểm tâm, bánh ngọt nhỏ hơn lòng bàn tay, sau khi ăn xong nàng bắt đầu quan sát kỹ cái đ ĩa đựng điểm tâm.

Nếu đem khối điểm tâm này bỏ vào trong đ ĩa sứ Thanh Hoa, sẽ không dễ nhìn như vậy.

Yến Cơ Đường có không ít đồ sứ, cái đ ĩa này là sứ trắng, không có hoa văn, thắng ở chỗ mộc mạc hào phóng.

Không được hoàn mỹ chính là cái đ ĩa này hơi lớn, nếu nhỏ hơn một chút thì tốt hơn.

Xem ra dùng các loại đ ĩa khác nhau để đựng các món điểm tâm khác nhau cũng có thể ảnh hưởng đến khẩu vị.

Còn vài ngày nữa là đến ngày hai mươi lăm, còn phải đặt thêm vài bộ đồ sứ nữa.

Mở cửa hàng điểm tâm là tâm huyết dâng trào, nếu muốn làm thì phải chu toàn hết mọi mặt. Cửa hàng đích thật là của nàng, vậy cũng phải để Trịnh thị nhìn cửa hàng mở ra náo nhiệt đến thế nào, như thế mới có thể yên tâm để cho nàng quản gia.

Từ khi Trương quản sự bị thay thế, Hàn thị liền cảm thấy chỗ nào cũng không dễ chịu, mặc dù rõ ràng là Lục Cẩm Dao vẫn chưa nhúng tay vào chuyện quản gia.

Hơn nữa, trong bất kỳ tình huống nào Hàn Dư Thanh cũng sẽ đến hỏi nàng, bất kể là chuyện lớn hay nhỏ. Hắn làm việc thành thạo, chưa bao giờ để xảy ra sai lầm, so với Trương quản sự, hình như hắn thích hợp làm quản sự mua hàng hơn.

Chỉ là, hắn là do Lục Cẩm Dao tiến cử, Hàn Dư Thanh tốt thì… thật giống như ánh mắt Lục Cẩm Dao so với nàng còn tốt hơn.

Nghĩ như vậy, trong lòng Hàn thị càng bồn chồn đến hoảng.

Nàng không thể tìm ra được lỗi nào, vậy nên chức quản sự này chỉ có thể để Hàn Dư Thanh phụ trách trước đã.

Đối với Khương Đường mà nói, sự khác biệt lớn nhất sau khi Hàn Dư Thanh làm quản sự chính là, đồ đưa đến Yến Cơ Đường càng lúc càng nhiều.

Vốn sau khi Lục Cẩm Dao có thai, chính viện thường tặng đồ đến chỗ Yến Cơ Đường, đùi heo cá tươi, đông trùng hạ thảo tổ yến, cái gì cũng có.

Từ khi Trương quản sự không làm trướng phòng tiên sinh nữa, đồ đưa đến Yến Cơ Đường không nói đến chuyện tăng gấp đôi, chỉ nhìn chất lượng, so với trước cũng đã tốt hơn không ít.
Bình Luận (0)
Comment