Lúc này, nàng thật sự cảm nhận được cái gì gọi là liền một nhà, cái gì gọi là đồng khí liên chi, rõ ràng Lục Cẩm Dao không hề làm cái gì cả nhưng cũng bị liên lụy vào tù.
Trời xui đất khiến, kết cục này chậm rãi trùng hợp với kết cục trong sách. Cố Kiến Sơn không có việc gì, mọi người Hầu phủ vào ngục, nàng vốn nên chết ở thôn trang lại may mắn trốn thoát. Biết trước kết cục thì như thế nào chứ, vẫn phải lo lắng có biến số xuất hiện.
Khương Đường chỉ mong kết cục giống như trong sách, cho dù Hầu phủ yên lặng một thời gian nhưng người không có việc gì là tốt rồi.
Trong sách vẫn chưa viết bọn hạ nhân Hầu phủ thì như thế nào, cho dù viết thì hiện tại Khương Đường cũng không thể nhớ rõ.
Nàng cũng lo lắng cho các nàng Lộ Trúc Hoài Hề.
Khương Đường nói: "Ừ, về phủ trước đi."
Đã gần nửa đêm, Khương Đường vội vàng trở về liền lập tức trở về chính viện. Nàng cho rằng Cố Ninh Chiêu đã ngủ, nhưng lại thấy thằng bé cố gắng ngồi ở bên giường, đầu gật gà gật gù, bướng bỉnh chờ nàng trở về.
Khương Đường cố gắng nở nụ cười, bảo Ngưng Châu đi xuống trước rồi dịu dàng nói: "Tại sao Chiêu ca nhi còn chưa đi ngủ?"
Hai mí mắt trên dưới của Cố Ninh Chiêu đánh nhau: "Ta chờ Đường di về đã rồi mới ngủ."
Khương Đường ôm tiểu hài tử vào trong ngực, chỉ dỗ dành một lúc là Cố Ninh Chiêu đã ngủ thiếp đi. Nhìn gương mặt ngủ say yên tĩnh của thằng bé, Khương Đường thở phào nhẹ nhõm, không tiếng động nói với Cố Ninh Chiêu, nhất định mẫu thân ngươi sẽ không có việc gì.
Còn có Cố Kiến Châu nữa. Trên người Cố Kiến Châu cũng có công lao không nhỏ, khẳng định cũng sẽ không xảy ra chuyện.
Khương Đường bảo Ngưng Châu tiến vào trông coi hài tử, còn mình thì thu dọn đồ đạc một chút. Nếu có thể thuận lợi gặp được Tiền Tùng Minh thì nàng sẽ nghĩ biện pháp đi Đại Lý Tự một chuyến, mang qua cho Lục Cẩm Dao.
Trong ngục không thể so với Hầu phủ, nhất định là trong đó không có gì cả.
Khương Đường chuẩn bị một ít thuốc, dán tờ giấy viết tác dụng lên trên. Ở trong phòng giam không tiện thay y phục, liền mang theo hai cái áo choàng.
Đồ ăn thì mang theo chút thịt khô cùng với điểm tâm, sáng mai lại làm thêm chút bánh. Sau khi thu dọn gần xong hết thì Khương Đường mới rửa mặt chải đầu chuẩn bị đi ngủ.
Ngày hôm sau lại dậy sớm.
Hôm nay là ngày mười sáu, người của Hầu phủ đã bị giam giữ hai ngày.
Buổi trưa tiệm lẩu vẫn buôn bán ế ẩm, chỉ có hai bàn có khách ăn. Khương Đường vẫn không đợi được người khách mà nàng muốn gặp, trong lòng nghĩ nếu buổi tối còn không gặp được người thì nàng chỉ có thể viết bái thiếp đến thăm hỏi.
Trần chưởng quỹ thấy việc làm ăn như thế này còn có chút lo lắng. Hắn bảo nhân viên chạy bàn đứng canh giữ ở quầy, còn mình đi ra ngoài dạo một vòng. Lúc này là giữa tháng ba, thế mà trên đường vắng vẻ giống như tháng mùa đông vậy.
Mấy cửa hàng trên đường hầu như đều đã đóng cửa, những cửa hàng buôn bán tấp nập trước kia cũng không ngoại lệ. Chỉ có mấy cửa hàng tạp hóa, tiệm vải mở ra, có mấy người đi mua đồ.
Trần chưởng quỹ đi hai vòng liền trở về. Lúc về đến cửa trời cũng đã tối sầm lại, bên ngoài gió thổi mát rượi, một vầng trăng tròn treo ở chân trời, ngẩng đầu nhìn lại vừa lớn vừa tròn.
Đều nói trăng tròn đại biểu cho đoàn viên đoàn tụ, nhưng không biết có bao nhiêu người tan cửa nát nhà.
Trần chưởng quỹ chỉ cảm thán vài câu trong lòng, cũng không dám nói với người khác. Nhìn xung quanh không có người, hắn liền vội vàng trở về cửa hàng.
Buổi tối khách vẫn không nhiều lắm, đến giờ Tuất sẽ không có ai nữa.
Mọi người không có việc gì làm, Khương Đường cũng không cho đi, ai cũng không thể đi được. Mọi người ngồi cùng một chỗ nhàn rỗi, chỉ thiếu nước phát cho mỗi người một gói hạt dưa.
Khương Đường chờ cũng sốt ruột, thỉnh thoảng đi ra nhìn một cái, nhưng vẫn không thấy một bóng người.
Nàng thở dài, suy nghĩ ngày mai phải đi Tiền phủ như thế nào mới có vẻ không mạo muội không mang mục đích tới. Mà có lẽ ngay cả cửa nàng cũng không bước vào được. Nếu như cửa Tiền phủ mở ra, mấy ngày nay có khi cánh cửa cũng bị đạp gãy luôn rồi.
Qua giờ Hợi, Khương Đường chuẩn bị thu dọn đồ đạc trở về, liền thấy nhân viện chạy bàn chạy vào sau bếp nói: “Có khách đến, muốn một phần lẩu Trạng Nguyên."
Khương Đường có chút đứng ngồi không yên, muốn đi xem có phải Tiền Tùng Minh hay không nhưng lại kiên trì, nàng phân phó nói: "Cho khách nhân một ấm trà nóng, phân lượng thức ăn nhiều hơn một chút. Nếu khách nhân có hỏi thì cứ nói hôm nay làm ăn không tốt, thức ăn thừa nhiều."
Nhân viên chạy bàn nghe phân phó xong lại đi vào phòng bếp truyền lời. Qua một khắc đồng hồ mới bưng thức ăn cùng cơm ra ngoài.
Lẩu Trạng Nguyên bốc hơi nóng hầm hập, phía trên rắc vòng ớt đỏ, đậu phụ màu tương trải trên miến, ngửi thấy mùi vị vô cùng hấp dẫn.
Mặc dù chỉ gọi một phần lẩu Trạng Nguyên tám văn tiền nhưng vẫn bày biện đàng hoàng, lúc mang thức ăn lên cũng rất khách khí: “Khách quan, đồ ăn của ngài."
Tiền Tùng Minh đang cực kỳ đói bụng nhưng hắn không vội vàng động đũa. Hắn cũng không phải chưa từng ăn ở chỗ này, cũng biết một phần thức ăn có bao nhiêu phân lượng, huống hồ hắn không gọi trà.
"Trà này không phải của ta."
Nhân viên chạy bàn nói: “Ban đêm trời lạnh nên chúng ta tặng ngài ấm trà. Hôm nay tiệm chúng ta buôn bán không tốt lắm, thức ăn còn lại rất nhiều, vậy nên làm cho ngài nhiều một chút."
Tiền Tùng Minh tạm thời tiếp nhận lời giải thích này, hắn thật sự quá đói bụng, ruột đã sớm réo vang. Hắn trộn miến với đậu phụ xong rồi gắp một đũa lớn cho vào cơm, sau khi trộn đều với cơm trắng rồi thổi phù mấy cái, ăn một miếng lớn.
Vẫn là hương vị kia, ăn cũng thật đã.
Sau khi ăn mạnh hai miếng lấp đầy bụng, Tiền Tùng Minh mới ăn chậm lại để nhấm nháp mỹ vị. Đại Lý Tự nhiều việc, mỗi ngày hắn chỉ ngủ có hai canh giờ. Hai ngày nay, người đã sắp không chịu nổi rồi.
Gia quyến trong phủ hắn đã dặn dò đóng cửa không ra, bởi vì người tới đưa bái thiếp quá nhiều. Tất cả mọi người đều muốn tìm quan hệ từ chỗ của hắn để cứu người, càng là mang theo những thứ bảo vật mà hắn cả đời này chưa từng thấy qua.
Đương nhiên Tiền Tùng Minh cũng động tâm, hắn chưa từng thấy qua nhiều bạc như vậy.
Nhưng Tiền Tùng Minh cũng không phải mới làm quan ngày đầu tiên, hắn biết điểm mấu chốt ở đâu. Miệng này một khi đã mở ra thì chính là vô số người đi đến nhà hắn. Mất chức quan mất việc là chuyện nhỏ, mất đầu mới là chuyện lớn.
Tiền Tùng Minh nghĩ thay vì về nhà ăn cơm còn không bằng ăn ở bên ngoài. Nhưng các cửa hàng trên đường đều đóng cửa, chỉ có tiệm lẩu còn mở, hắn liền đi vào, dự định ăn xong lại trở về.
Ăn được một nửa, Tiền Tùng Minh phát hiện đối diện có một người đang ngồi. Hắn ngẩng đầu nhìn, là Khương Đường.
Nhìn bộ dáng này, cũng không phải là tới đây nói chuyện phiếm, ngược lại giống như là đang cố ý chờ hắn.
Nhớ tới Vĩnh Ninh Hầu phủ, trong lòng Tiền Tùng Minh hiểu rõ.
Hắn đặt đũa xuống, vẻ mặt thỏa mãn khi ăn no lửng dạ cũng biến mất, hắn không đợi Khương Đường mở miệng đã nói trước: "Cố nương tử, chuyện ngươi muốn nói ta không giúp được đâu."
Quốc có quốc pháp, ấn tội luận xử, ai cũng trốn không thoát. Nếu muốn cầu tình cho Vĩnh Ninh Hầu phủ thì cũng quên đi.
Tiền Tùng Minh định lấy tiền ra tính tiền, Khương Đường vội vàng nói: "Đại nhân hiểu lầm rồi, cũng không phải là ta muốn cầu tình, ta chỉ muốn gửi chút đồ cho tỷ tỷ ta."
Trần chưởng quỹ đã sớm đóng cửa hàng lại, nhân viên chạy bàn đứng ở phía sau. Khương Đường khẽ nở nụ cười, chỉ là trong nụ cười kia có vài phần lạnh lẽo: "Lúc trước Cố tướng quân vì ta mà đi cầu Vĩnh Ninh Hầu, cầu thế nào cũng không được, cuối cùng bất đắc dĩ mới đoạn tuyệt quan hệ, ta ăn no rửng mỡ mới đi cầu tình cho bọn họ đấy."
Tiền Tùng Minh thấy thần sắc trên mặt Khương Đường không giống giả dối, nhưng cũng không vội vàng đáp ứng.
Thần sắc Khương Đường hơi dịu đi một chút: "Nhưng Lục tỷ tỷ thì khác, nàng ấy đã giúp ta rất nhiều, cho nên ta muốn gửi cho nàng ấy một ít đồ. Mặc kệ hình phạt là cái gì, nên nhận tội thì cứ nhận tội. Nếu như ta có thể đi vào thăm một lần thì cũng sẽ khuyên nàng ấy biết gì nói nấy. Ta sẽ không để cho đại nhân khó xử, chỉ đưa chút y phục với đồ ăn thôi, đại nhân có thể tự mình kiểm tra một lần."
Giao tình đến cỡ này, đột nhiên Tiền Tùng Minh nghĩ đến liệu hai tiểu tôn tử Cố gia nói đưa đến Nhữ Lâm có thể đang trốn ở Cố gia hay không?
Chẳng qua, cho dù hỏi thì Khương Đường cũng sẽ phủ nhận, hắn cũng không thể bởi vì hoài nghi mà đi lục soát Cố gia được.
Tiền Tùng Minh nói: "Ngày mai ngươi đi Đại Lý Tự, đồ vật mang theo không nên quá nhiều. Trước tiên giao cho giám ngục kiểm tra qua một lượt, lúc nói chuyện có giám ngục giám sát, chỉ có một khắc thời gian."
Khương Đường nói cảm ơn: "Vậy ta cũng không quấy rầy đại nhân dùng cơm nữa."
Tiền Tùng Minh phất phất tay, tiếp tục ăn cơm.
Thăm tù cũng được cho phép, chẳng qua đại đa số mọi người hoặc là mặc kệ hoặc là muốn cứu người, không ai đến Đại Lý Tự thăm tù cả.
Ngày hôm sau, Khương Đường mang theo đồ đạc đi tới Đại Lý Tự.
Đồ vật nàng mang theo đều là đồ ăn, thuốc viên và áo choàng, cũng không mang thư cho Lục Cẩm Dao. Đồ vật trước tiên được quan viên Đại Lý Tự đưa đến đại lao, sau đó chờ giám ngục kiểm tra đồ đạc bên trong rồi mới được giám ngục mang vào.
Bởi vì mỗi phòng giam chỉ có một cửa sổ nhỏ cho nên bên trong đều vô cùng âm u. Trong phòng giam có mấy ngọn nến, ánh lửa màu cam thỉnh thoảng nhảy lên, bên trái bên phải phòng giam là tường gạch, phía trước là song sắt, trên cửa lao đều treo khóa đầu, cách vài bước liền có giám ngục quan sát, ở chỗ này lâu sẽ khiến người ta bị tra tấn phát điên lên.
Hôm qua Khương Đường không dám hỏi Hầu phủ phạm tội gì, nàng nghĩ nhiều người, để thẩm vấn Cố gia còn phải mất thêm mấy ngày nữa.
Hầu như không có phòng giam trống, Khương Đường chỉ nhìn lướt qua, cũng không dám nhìn nhiều.
Đi một hồi lâu, giám ngục mới dừng lại, lấy chìa khóa ra mở cửa bảo Khương Đường đi vào rồi lại đóng cửa lại, giống như thần giữ cửa đứng ở bên ngoài, thiết diện vô tư nói: "Chỉ một khắc đồng hồ, không được nhiều hơn."
Lục Cẩm Dao vốn đang ngồi, nàng không nghĩ tới Khương Đường lại tới. Nàng đứng lên nhìn Khương Đường từ đầu đến chân một lần, cố nén lắm mới không hỏi chuyện Chiêu ca nhi: "Đường nhi..."
Khương Đường hít sâu một hơi nói: "Ta tới thăm ngươi, bên trong bao đồ này có vài thứ, có đồ ăn cũng đồ hữu dụng, ngươi có sao không…"
Nhìn Lục Cẩm Dao có vẻ cũng không sao, chỉ là có chút tiều tụy: "Ta không sao cả, đừng lo lắng cho ta."
Khương Đường nhìn về phía sau Lục Cẩm Dao, ngồi trên ván giường là Hàn thị. Nàng chỉ nhìn thoáng qua rồi lại nói với Lục Cẩm Dao: "Ngươi nhìn xem có thiếu đồ gì hay không, nếu thiếu thì nói cho ta biết."
Mũi Lục Cẩm Dao chua xót. Đã bị giam giữ ba ngày, Bình Dương Hầu phủ cũng không có ai đến thăm nàng cả. Nàng lắc đầu nói: "Không thiếu cái gì, ta ở chỗ này vẫn còn tạm được."
Ở trong phòng giam không dễ rửa mặt chải đầu, lại ở dưới cùng một mái hiên với người mà mình ghét nhất, tâm tình Lục Cẩm Dao có thể tưởng tượng được.
Nhưng chuyện này cũng không có cách nào khác cả.
Sau khi nhìn qua Khương Đường, Lục Cẩm Dao liền thúc giục nàng trở về: "Mau trở về đi, nơi này không phải là chỗ tốt gì đâu."
m trầm, hương vị cũng không tốt, mùi ẩm ướt xen lẫn mùi máu tươi, dễ dàng lây dính đen đủi, vẫn là ít tới thì tốt hơn, Lục Cẩm Dao bảo Khương Đường nhanh chóng trở về.
Khương Đường nhéo nhéo tay Lục Cẩm Dao: "Ta rất tốt, tỷ tỷ đừng lo lắng cho ta."
Chỉ nói với nhau có mấy câu xong Khương Đường liền đi ra ngoài.
Giám ngục thấy vậy rất hài lòng, nhưng nàng lại đợi đến khó chịu, lúc ra tới bên ngoài, hai mắt đã đỏ hoe.
Ra khỏi Đại Lý Tự, Khương Đường liền trở về Cố gia. Mà Lục Cẩm Dao lại đặt bao đồ lên trên tấm ván giường. Nàng nhìn vào khuôn mặt Hàn thị, Hàn thị vẫn là bộ dáng áy náy muốn chết kia.
Khương Đường mang tới rất nhiều thứ, Lục Cẩm Dao cũng phải phí sức chín trâu hai hổ mới xách lên được.
Nàng mở ra xem thử, bên trong có hai chiếc áo choàng mềm mại, còn lại đều là đồ ăn và thuốc men.
Mấy chai mấy lọ, phía trên có dán giấy viết rõ ràng tác dụng của từng loại.
Đồ ăn có thịt khô và bánh nhân thịt, là một chồng thật dày. Lục Cẩm Dao ủy khuất đến muốn khóc, nàng hít mũi, gõ gõ tường phòng giam bên cạnh: “Mẫu thân…”
Giọng nói Trịnh thị truyền tới: “Ta không ăn, có chết ta cũng không ăn đồ vật nàng ta mang tới.”
Lục Cẩm Dao thầm nghĩ, vẫn là bà bà của nàng thông minh. Tuy nhiên nàng là phận con dâu vẫn phải đưa sang, đẩy qua đẩy lại mấy lần cuối cùng vẫn đưa được bánh nhân thịt qua đó.
Bánh vẫn còn ấm, Trịnh thị cắn một miếng bánh thịt, lúc này bà ấy căn bản không còn nhớ tới Vĩnh Ninh Hầu cùng mấy nhi tử bị nhốt ở chỗ khác không được ăn thứ gì. Bà ấy trực tiếp cắn một miếng lớn rồi ăn một miếng thịt khô, hương thơm nức mũi. Mấy ngày liền không được ăn đồ có dầu mỡ, Trịnh thị thèm ăn thịt đến lợi hại, nhưng cắn vài miếng lại cảm thấy có lỗi với Khương Đường, đã khiến nàng phải lo lắng đưa mấy thứ này vào phòng giam.
Vân thị cùng Hứa thị cũng được chia một ít, nhưng mà Lục Cẩm Dao lại không thể đưa đồ của Khương Đường cho Hàn thị.
Hàn thị cũng không muốn. Nàng ấy thế mà lại nhìn thấy Khương Đường, vào thời điểm như thế này mà Khương Đường lại nguyện ý tới đây tặng đồ.
Lục Cẩm Dao vừa ăn, vừa nhìn xem trong bao đồ còn lại thứ gì. Ngoại trừ bánh nhân thịt còn có bánh hành hoa, có thể giữ lại ngày mai ăn. Ngoài ra còn có rất nhiều kẹo, cũng có cái có mùi sữa, giống như là làm từ sữa, cũng không biết làm thế nào mà ngửi thấy mùi hương thơm ngát.
Lúc Khương Đường đi có nhéo tay nàng, Chiêu ca nhi không sao cả.
Buổi chiều, rốt cục đến phiên thẩm vấn Vĩnh Ninh Hầu phủ.
Từng người một bị mang ra ngoài, rồi lại từng người một được đưa về.
Ngay cả Hàn thị cũng đi. Đến phiên Lục Cẩm Dao cũng bị hỏi rất nhiều, vấn đề này nối tiếp vấn đề khác. Lục Cẩm Dao cũng không kịp suy nghĩ, nhưng mà tứ phòng chẳng làm cái gì cả, nàng cũng không sợ bị tra hỏi.
Nhưng sau khi Lục Cẩm Dao trở về, đợi hồi lâu cũng không thấy Hàn thị quay về.
Không biết Hàn thị bị dẫn đi đâu. Nàng nghĩ, liệu có phải Cố Kiến Phong ở bên kia cũng bị mang đi rồi không, hai người ấy sẽ nói cái gì, sẽ có kết quả gì.
Bọn họ sẽ bị nhốt đến khi nào.
Đợi đến buổi tối, Hàn thị còn chưa trở về, Lục Cẩm Dao liền không quản nữa.
Khương Đường mang theo không ít đồ, nhưng trời đã ấm áp, để lâu cũng sẽ bị hỏng.
Lục Cẩm Dao chia xong hết số bánh thịt còn lại, thịt khô cũng phân ra một phần. Ngày mai chính là ngày thứ năm bị nhốt, tuy rằng nàng vẫn nói với mình sẽ không xảy ra chuyện gì hết, nhưng nàng cũng nghĩ tới chuyện bị liên lụy sẽ phải mất đầu.
Nếu như thật sự mất đầu, nhất định Chiêu ca nhi cũng sẽ không sao cả.
Nếu vậy thì không có gì phải sợ nữa.
Trong lòng Trịnh thị cũng không dễ chịu. Bà ấy thở dài một hơi, ở trong phòng giam, y phục rối loạn mặt mũi cũng bẩn, làm sao còn có bộ dáng thế gia phu nhân gì nữa.
May mắn duy nhất là không liên lụy đến Cố Kiến Sơn, vẫn còn có một tia hy vọng.
Khương Đường trực tiếp trở về Cố phủ, cũng diện tích trong phủ lớn, Cố Ninh Chiêu có chỗ chơi. Thằng bé và Điểm Kim Ô Kim cũng đã quen thuộc, có thể chạy tới chạy lui theo hai con chó lớn, cũng mấy ngày rồi không hỏi về Lục Cẩm Dao nữa.
Khương Đường mang theo Cố Ninh Chiêu chơi một hồi, lại nghe quản sự gác cổng tới đây: “Đại nương tử, có người tìm ngài, nói là chưởng quỹ Cẩm Đường Cư.”
Khương Đường đã từng nói với chưởng quỹ, nếu thật sự không xử lý được chuyện thì cứ tìm nàng, còn lại đều chờ Lục Cẩm Dao trở về rồi nói sau.
Vậy đến tột cùng là có chuyện gì mà chưởng quỹ không xử lý được mà phải tìm nàng đây.
Khương Đường bảo Ngưng Châu dẫn Cố Ninh Chiêu về phòng, còn mình đi tới tiền sảnh gặp người. chưởng quỹ vẻ mặt gấp gáp, hắn nói: “Tiểu chủ nhân có thể tới cửa hàng một chuyến không, cửa hàng xảy ra chuyện rồi, có người nói điểm tâm của cửa hàng chúng ta không sạch sẽ.”
Khương Đường mệt mỏi ấn mi tâm. Mọi người đều biết sau lưng Cẩm Đường Cư là Vĩnh Ninh Hầu phủ, đây là thấy Hầu phủ xảy ra chuyện nên thừa dịp này tới cháy nhà hôi của rồi.