Tháng ba bởi vì cung biến nên việc kinh doanh hết sức ảm đạm. Lợi nhuận trong cả một tháng của tiệm lẩu cũng không tới hai trăm lượng bạc. Việc làm ăn của mấy quầy hàng bán đồ ăn vặt miễn cưỡng chắp vá, nhưng lợi nhuận cũng bị giảm một nửa. Tính cả lễ gặp mặt mà Trịnh thị cho nàng cộng với hai ngàn lượng trong tay Cố Kiến Sơn, hiện tại trong tay Khương Đường có một vạn một ngàn bốn trăm lượng bạc.
Tiền ở cùng một chỗ, nhưng sổ sách được ghi riêng.
Cũng không phải là nàng phân chia rạch ròi với Cố Kiến Sơn, chỉ là làm như vậy thì khi tính sổ sẽ dễ dàng hơn, tiết kiệm tiền tiêu tiền cũng biết tiền bạc đổ vào chỗ nào.
Khương Đường đã hỏi thăm qua một lượt, ở bên cạnh thư viện mua một mảnh đất lớn cần khoảng một ngàn lượng bạc. Số bạc này nàng có nhưng cũng không muốn bỏ hết vào trong này.
Số tiền này là toàn bộ gia sản của nàng và Cố Kiến Sơn. Nếu là một lượng bạc thì tùy tiện tiêu chỗ nào cũng được, nhưng một ngàn lượng thì vẫn phải thận trọng.
Một ngàn lượng cũng không phải dễ dàng thu hồi vốn, cũng rất ít người nguyện ý mạo hiểm như vậy.
Nhưng làm ăn vốn là mạo hiểm. Trước khi mở Cẩm Đường Cư và tiệm lẩu cũng không nghĩ tới sẽ kiếm được nhiều tiền như vậy.
Thư viện thắng ở chỗ có lượng khách hàng ổn định, chỉ cần có tên tuổi Tùng Sơn thư viện ở đây, phố ẩm thực sẽ không ngã, nhưng cũng phải cố kỵ nhà ăn trong thư viện nữa, bạc cần chuẩn bị nhất định không thể thiếu.
Tuy rằng không biết Lục Cẩm Dao có thể đầu tư tiền vào đây hay không nhưng Khương Đường vẫn viết một phần văn thư. Trên đó viết phố ẩm thực xây xong đại khái cần bao nhiêu bạc, dự định làm bao nhiêu quầy hàng, cùng với dự tính bao nhiêu năm có thể hồi vốn, tỷ lệ hồi vốn là bao nhiêu.
Một tháng thời tiết không tốt có khoảng sáu bảy ngày. Mỗi ngày mỗi quầy hàng kiếm được một lượng bạc, một tháng chính là sáu bảy lượng. Tiền thuê mặt bằng của mỗi quầy hàng là hai hoặc ba lượng, thậm chí còn cao hơn. Hai mươi ba mươi quầy hàng chính là sáu mươi bảy mươi lượng, trong vòng hơn một năm là có thể dựa vào tiền thuê mặt bằng để thu hồi vốn.
Nhưng cũng có thể không ai tới thuê quầy hàng cả, khi đó cũng để không. Lúc này lại không có khu phòng học, nếu như không kinh doanh được thì mảnh đất kia cũng hoàn toàn không có chút tác dụng nào.
Khương Đường tính toán, tỷ lệ hồi vốn không tới năm thành. Nhưng nếu là hồi vốn, việc làm ăn ở bên này bị ảnh hưởng, sau này đi nơi khác mở quầy hàng bán đồ ăn vặt là cực kỳ dễ dàng, là một bàn đạp cực kỳ không tồi.
Hơn nữa, tiền thuê mặt bằng bên này so với thuê cửa hàng ở Thịnh Kinh rẻ hơn nhiều.
Sau khi viết xong văn thư, Khương Đường không vội vàng đưa cho Lục Cẩm Dao mà hỏi tiệm lẩu gần đây có chuyện gì không.
Trần chưởng quỹ trầm ngâm một lát, sau đó nói đã lâu rồi không thấy Tiền đại nhân.
Trần chưởng quỹ cũng có lưu ý đến các quan viên triều đình, người đến đây ăn không ít, nhưng Tiền Tùng Minh từ ngày đó xong cũng chưa từng tới đây một lần nào nữa.
Khương Đường cúi đầu, trong lòng hiểu rõ: “Sau này không cần nhìn chằm chằm nữa, cho dù tới cũng coi như khách nhân tiếp đãi bình thường.”
Trần chưởng quỹ vâng một tiếng, trong lòng cảm thấy có chút đáng tiếc. Đại Lý Tự khanh quả thật là chỗ dựa vững chắc, nhưng Khương Đường đã nói như vậy rồi, đương nhiên hắn không thể thêm loạn nữa.
Khương Đường nhìn sổ sách của tiệm lẩu, về cơ bản không có vấn đề gì. Những chuyện nhỏ thì nàng mở một mắt nhắm một mắt cũng cho qua, làm việc ở tiệm lẩu, không thể đến mức một chút dầu mỡ cũng không vớt được.
Tiệm lẩu thì Khương Đường bảo Ngưng Châu nhìn chằm chằm, Hoàn Thành ở bên kia cứ một tháng đưa sổ sách tới một lần. Sóng gió Thịnh Kinh vẫn chưa ảnh hưởng đến Hoàn Thành.
Việc làm ăn ở bên kia cũng ý rất tốt, cùng Đỗ gia hợp tác làm ăn cũng không tệ. Hoàn Thành xem như là một trong những nguồn thu nhập chủ yếu của Khương Đường.
Ở tiệm lẩu đợi đến trưa, ăn một phần lẩu cánh gà chân phượng xong, Khương Đường lại đi đến cửa thư viện, muốn thuyết phục mấy người bán hàng rong thuê cửa hàng. Nếu như lúc này ký kết văn thư trước nửa năm thì tiền thuê mặt bằng có thể rẻ hơn một nửa.
Thế nhưng mấy người bán hàng rong không có ai đáp ứng nàng cả, bọn họ đều nói họ chỉ làm buôn bán nhỏ, kiếm không được bao nhiêu tiền, Khương Đường chỉ có thể thất vọng trở về.
Nhưng phần văn thư về xây dựng phố ẩm thực thì Khương Đường vẫn đưa cho Lục Cẩm Dao, không chỉ như thế, nàng còn đưa cho An Dương quận chúa một phần.
Về phần hai người có thể góp vốn hay không, Khương Đường cũng không biết, cho dù đáp ứng, cũng là nhờ có tình cảm ở bên trong.
Mùng ba tháng tư, Lục Cẩm Dao bên kia trả lời, nói là sẽ đầu tư hai trăm lượng, muốn hai thành cổ phần.
Bên chỗ An Dương, Khương Đường sai người đi hỏi. Nàng ấy nói đầu tư một trăm lượng bạc, dựa theo tỷ lệ góp vốn thì chỉ có thể chiếm một thành cổ phần.
An Dương cũng không phải toàn bộ xem tình cảm, cái mà nàng ấy coi trọng vẫn là việc làm ăn của tiệm lẩu và Cẩm Đường Cư.
Nếu đã quyết định làm, Khương Đường liền đi mua đất. Giá đất trước cửa thư viện cũng không rẻ. Một mảnh đất nhỏ chỉ rộng chừng một mẫu cũng có giá hơn tám trăm lượng bạc. Còn có chi phí xây quầy hàng sau đó cũng phải tiêu tiền, Khương Đường trực tiếp giao cho Ngưng Duyệt đi làm.
Trước kia Ngưng Duyệt chưa từng làm những chuyện như thế này, nhưng phàm là công việc thì chuyện gì cũng có lần đầu tiên. Những chuyện Khương Đường phân phó nàng ấy không muốn cự tuyệt. Nếu như nàng ấy cự tuyệt thì nhất định sẽ không có lần sau, vậy nên đành phải kiên trì.
Mà mấy người bán hàng rong xung quanh sau khi nghe được tin tức này, đối với chuyện này bọn họ cũng chỉ khịt mũi coi thường, đại khái cảm thấy chính mình cho dù có thế nào cũng sẽ không đi thuê quầy hàng ở đây, nhận định đây là cuộc mua bán lỗ vốn.
Trước khi phố ẩm thực khởi công, Khương Đường còn bảo các nàng Vương thị giúp đỡ tuyên truyền, nói rằng ở bên này bán đồ ăn sạch sẽ, cho dù thời tiết như thế nào cũng có thể đến bày quầy bán được.
Khương Đường cũng không dám cam đoan nói rằng nhất định sẽ kiếm được tiền, chỉ có thể chờ phố ẩm thực xây xong đã rồi nói sau.
Phố ẩm thực cần phải đắp móng đổ nền, gần nửa tháng là có thể xây xong. Sau khi xây xong còn phải trang trí, thế nào cũng phải đợi đến tháng năm mới có thể dùng được.
Trong lòng Khương Đường có chút lo lắng, mắt thấy tiền như nước chảy ra ngoài, ban đêm ngủ cũng không ngủ được.
Ngày mùng sáu, Khương Đường nhận được thư trả lời của Cố Kiến Sơn nói khoảng năm sáu ngày nữa là có thể trở về. Nhưng ngày gửi thư là cuối tháng ba, lúc đó hẳn là Cố Kiến Sơn còn chưa nhận được thư nàng viết. Có lẽ là hoàng đế ban chiếu khẩn nên Cố Kiến Sơn tính toán ngày thư về nhà.
Đây là lần đầu tiên Khương Đường biết Cố Kiến Sơn khi nào sẽ trở về nên giống như Trịnh thị. Nàng bảo gã sai vặt gác cổng đi ra cửa thành canh giữ, sau đó lại phân phó từng chuyện một, chuẩn bị gia yến, quét dọn viện tử, để Cố Kiến Sơn đón gió tẩy trần.
Khương Đường hy vọng Cố Kiến Sơn biết khi hắn không có ở đây, khắp nơi trong phủ đều rất tốt.
Nhưng Khương Đường cũng không đem toàn bộ tâm tư đặt trên người Cố Kiến Sơn, phố ẩm thực vẫn chiếm một phần lớn tinh lực của nàng.
Ngay cả nửa đêm, Khương Đường cũng nhẩm tính từng khoản từng hạng mục, đang nhẩm tính, chợt nghe thấy bên ngoài có chút động tĩnh, nàng liền ngồi dậy.
Lúc Cố Kiến Sơn không có ở đây, nha hoàn ở sương phòng gác đêm. Trong viện có Điểm Kim Ô Kim ở, nhưng chó không sủa thì bọn nha hoàn cũng không nói gì.
Khương Đường còn tưởng rằng Cố Kiến Sơn trở về ban đêm, nhưng rất nhanh lại không nghe thấy động tĩnh, phỏng chừng là gió thổi cây lay.
Vừa định nằm xuống, liền nghe thấy tiếng gõ cửa.
Biết Cố Kiến Sơn sắp trở về nên Khương Đường liền để cửa. Dù sao các cửa đều có người canh giữ, đường dẫn vào nội viện cũng có gã sai vặt trông chừng. Ngay cả chính viện cũng có bà tử trông cửa, nhà mình, nàng không sợ.
Ánh mắt Khương Đường sáng lên, đây nhất định là Cố Kiến Sơn, nàng không lên tiếng, chờ người bên ngoài nói trước.
Cố Kiến Sơn đạp trên sương đêm trở về, sau khi người gác cổng mở cửa liền trực tiếp trở về chính viện. Điểm Kim Ô Kim hiện giờ thấy hắn cũng không sủa, còn có thể duỗi đầu ra để sờ.
Cố Kiến Sơn sờ hai cái, muốn vào phòng nhưng lại sợ dọa đến Khương Đường, hắn nói với nha hoàn không cần gác đêm nữa rồi tới gõ cửa: “Ta về rồi, nàng đã ngủ chưa?”
Cũng không biết Khương Đường đã ngủ chưa nên Cố Kiến Sơn lên tiếng hỏi, nếu không có ai trả lời thì đêm nay hắn sẽ tới ngủ ở thư phòng trước.
Nhà mình, Cố Kiến Sơn chỉ muốn từ cửa chính đi vào, không muốn trèo qua cửa sổ.
Lúc ở trên giường hắn náo loạn như thế, nhưng trong xương cốt vẫn là ổn trọng thủ lễ.
Ai ngờ người bên trong nói: “Nhà của chàng, chàng hỏi ta làm gì?”
Cố Kiến Sơn muốn hỏi Khương Đường vì sao trễ như vậy mà vẫn chưa ngủ, hắn trực tiếp đẩy cửa ra. Cố Kiến Sơn bước vào kéo theo một trận gió lạnh.
Vòng qua bình phong, Cố Kiến Sơn không bước tới ngay lập tức.
Trong phòng không thắp đèn nến, nhưng nhờ ánh trăng chiếu qua cửa sổ có thể nhìn thấy người trên giường.
Nàng xõa tóc, ngồi nhìn hắn, trong mắt tràn đầy vui mừng. Trong lòng Cố Kiến Sơn nóng lên, bao nhiêu mệt mỏi trên đường đi lập tức tan biến.
Cố Kiến Sơn sải bước về phía trước, y phục trên người cũng vừa đi vừa cởi ra. Hắn trực tiếp kéo người vào trong ngực, lẳng lặng nhìn nàng một lúc rồi cúi xuống đặt nụ hôn vào môi nàng.
Sức lực Cố Kiến Sơn cũng lớn, hắn đứng, Khương Đường bị ép đứng ở bên giường, hai tay treo trên cổ hắn. Eo nàng bị Cố Kiến Sơn nắm chặt, mũi chân giẫm lên chân Cố Kiến Sơn, trọng lượng toàn thân đều đặt trên người Cố Kiến Sơn.
Trong nháy mắt không khí trong miệng đã bị cướp đoạt, Khương Đường muốn trốn về phía sau nhưng phía sau chính là giường, Cố Kiến Sơn thuận thế đè nàng xuống giường.
Chăn gấm phủ đầy hoa, giống như ngã thẳng vào trong khóm hoa, một tay Cố Kiến Sơn đặt trên đỉnh đầu Khương Đường, thở hổn hển hai hơi, vỗ vỗ eo Khương Đường: “Để ta đi rửa mặt trước đã, nàng đừng ngủ, chờ ta quay lại.”
Cố Kiến Sơn phụng chiếu hồi kinh, vì phải đi nhanh nên đương nhiên cưỡi ngựa trở về. Dọc theo đường đi hứng một thân gió cát, hắn phải đi rửa mặt trước, tránh cho Khương Đường bị dính phải, vừa rồi thật sự là không kìm lòng được.
Khương Đường gật đầu, tay nàng vẫn còn ôm lấy cổ Cố Kiến Sơn, liền tiến lên hôn một cái: “Vậy chàng mau quay lại.”
Cố Kiến Sơn nhéo nhéo eo Khương Đường: “Ta đi đây.”
Đã gặp được, thế nên lúc này lại sinh ra cảm giác không nỡ rời đi, Cố Kiến Sơn thật muốn ôm người cùng đi rửa mặt.
Hít sâu hai hơi, hắn đứng thẳng dậy, đi đến mộc thất ở một bên.
Qua hơn một khắc đồng hồ, khi Cố Kiến Sơn đẩy cửa tiến vào, trên bàn đã bày một chén mì nóng. Cố Kiến Sơn cũng không nhìn, tóc hắn còn đang ướt sũng, trên người cũng lạnh lẽo.
Khương Đường cả kinh: “Trong phòng bếp nhỏ lúc nào cũng có nước nóng, sao chàng lại dùng nước lạnh rửa mặt. Lại đây, ta lau tóc cho chàng.”
Mấy ngày thành thân kia, chỉ có Cố Kiến Sơn lau tóc cho nàng, còn Khương Đường chưa từng tự mình làm lần nào hết.
Cố Kiến Sơn Lương đã quen với chuyện này rồi, ở trong quân doanh cũng là như vậy. Bây giờ giật mình ngẫm lại như vậy cũng không tốt, hắn còn phải cùng Khương Đường bạc đầu giai lão, thói quen dùng nước lạnh này phải thay đổi.
Nhưng hắn lại muốn nghe Khương Đường nói chuyện lẩm bẩm, liền mím môi cười không nói lời nào.
Khương Đường thấy hắn không nói một câu nào, nghiễm nhiên là một bộ dáng lợn chết không sợ nước sôi, nàng vừa lau tóc cho Cố Kiến Sơn vừa nói: “Nước lạnh cũng thấm vào tận xương đấy, sao chàng không chịu chú ý chút nào thế hả. Lạnh quá đi, ngay cả tay chàng cũng lạnh nữa.”
Tóc còn chưa lau khô, Cố Kiến Sơn đã ôm người vào trong ngực rồi lại hôn lên, hắn thích bộ dáng Khương Đường lẩm bẩm, thích bộ dáng Khương Đường quan tâm đến hắn.
“Trên bàn có đồ ăn đây, chàng ăn một chút đi.”
Cố Kiến Sơn nói: “Không đói bụng.”
Khương Đường không nói gì nữa, nhẹ nhàng đẩy Cố Kiến Sơn một cái nhưng lại không đẩy nổi, liền chủ động hôn lên.
Hai người đã lâu không gặp, cho dù không cẩn thận chạm vào cũng có thể sinh ra một chuỗi tia lửa, huống chi là chủ động hôn.
Cố Kiến Sơn lần này hôn lại cực kỳ tỉ mỉ, chiếu cố vạn phần chu đáo...
Sau khi hai người làm loạn một trận thì đã qua giờ Tý, đồ ăn trên bàn cũng đã nguội ngắt rồi. Cố Kiến Sơn quyến luyến loại cảm giác này, không hề có tâm tư để ăn cơm, hắn ôm chặt Khương Đường, bàn tay không muốn buông ra nữa.
Đầu óc Khương Đường thanh tỉnh hơn một chút, do dự không biết nên nói chuyện Hầu phủ với Cố Kiến Sơn như thế nào.
Trong thời gian Cố Kiến Sơn đi Tây Bắc đã xảy ra rất nhiều chuyện, hơn nữa, chuyện có liên quan đến Vĩnh Ninh Hầu phủ nên lại càng không thể hàm hồ.
Khương Đường mở miệng nói: “Sau khi chàng đi Tây Bắc...”
Cố Kiến Sơn nói: “Ta biết hết, ta cũng nhận được thư rồi.”
Ở Tây Bắc cũng không phải là toàn bộ tin tức bị tắc nghẽn, rất nhiều tin tức cũng có thể biết, Cố Kiến Sơn cúi đầu nhìn Khương Đường: “Thời gian này vất vả cho nàng rồi.”
Khương Đường lắc đầu, đại khái là chuyện đã qua. Lúc Cố Kiến Sơn nói, nàng cũng không cảm thấy thời gian đó khó khăn đến bao nhiêu, nhưng cẩn thận ngẫm lại, mấy ngày đó quả thật là ngày đêm lo lắng, căng thẳng đến không chịu nổi, ngay cả thời gian để nhớ Cố Kiến Sơn cũng không có.
Nhưng hiện giờ mọi chuyện đã qua, không còn cảm thấy gì nữa.
Cố Kiến Sơn nói: “Hiện tại có ta rồi, cứ giao cho ta.”
Hai người câu được câu không nói chuyện, chỉ chốc lát sau Khương Đường đã ngủ thiếp đi.
Cố Kiến Sơn ngược lại còn không buồn ngủ, ôm chặt người trong ngực.
Đối với hắn mà nói, đó là kết quả tốt nhất.
Cố Kiến Phong bên kia hắn cảm thấy đáng tiếc, nhưng có một số việc chỉ đáng tiếc là không đủ, không ai sẽ cảm thấy hắn chưa làm cái gì cả mà nương tay, đối với người khác cũng không có cách nào để giải thích.
Cố Kiến Sơn muốn hỗ trợ cũng khó, chỉ có thể đưa chút tiền tài, đương nhiên, trước tiên phải thương lượng với Khương Đường cái đã.
Cố Kiến Sơn nhìn người đang ngủ say, Khương Đường nằm trong lòng hắn, trước mắt có màu xanh nhàn nhạt, hiển nhiên thời gian này không được nghỉ ngơi tốt.
Trong lòng Cố Kiến Sơn chua xót tê dại, lại cảm giác như căng chặt lên, hắn áp mặt vào mặt Khương Đường. Cho dù năm nay chưa được thì sang năm Khương Đường cũng có thể theo hắn đi tới Tây Bắc.
Hắn đã mua xong tòa nhà ở Liêu Thành.
Bọn họ sẽ không giống như Từ tướng quân và Phùng di, cứ phải tách ra như vậy.
Ngày hôm sau, Khương Đường dậy muộn, Cố Kiến Sơn đã lên triều từ sớm. Cách ngày mười tám tháng tư còn năm ngày, hiện giờ vẫn là An Khánh Đế ngồi trên cái ghế kia, nhưng sự vụ lớn nhỏ trong triều đều giao cho Thái tử xử lý.
Ngoại trừ ngày đăng cơ đại điển không thượng triều ra, thời gian còn lại đều đúng giờ mà đến, chậm trễ không được.
Làm hoàng đế, càng khó có thể lười biếng ngủ nướng một giấc, càng đừng nói Triệu Chân còn là Thái tử, có ngàn vạn ánh mắt đang nhìn chằm chằm, có chỗ nào mà qua loa cho được.