Xuyên Thành Nha Hoàn Của Nữ Chính Ta Nằm Yên Làm Giàu

Chương 201

Cố Kiến Sơn không lên tiếng, lại cảm thấy áy náy trong lòng, trong mắt cũng mang theo vài phần hổ thẹn: “Được.”

Khương Đường nói: “Ở phía Tây Bắc kia có được náo nhiệt như thế này không, có nhiều người không?”

Hiện giờ Tây Bắc thái bình, triều đình cố ý phát triển Tây Bắc, nhưng nơi đó rất ít người.

Làm việc lúc mặt trời mọc, nghỉ ngơi khi mặt trời lặn, lại chẳng có tiền, có ai mà muốn đến một nơi như vậy chứ.

Ngay cả thương nhân cũng hiếm khi đi qua đó.

Có lẽ hai nước phải tăng cường trao đổi giao thương thì về sau mới có thể có nhiều thương nhân đến đó được.

Hồ Tộc bán da lông dê bò, Ngự Triều có thể bán gạo, mì, hạt giống vải vóc, tính ra buôn bán ở bên kia còn có thể kiếm được tiền.

Cố Kiến Sơn cố ý nhắc nhở: “Hiện tại không nhiều lắm nhưng về sau hẳn là sẽ nhiều lên. Sau khi hòa thân, tù binh Hồ Tộc cũng không đưa về mà ở ngay tại Ngự Triều ổn định cuộc sống. Có bọn họ ở đây, làm ăn sẽ càng tốt hơn.”

Bây giờ là thời điểm tốt để làm ăn, từ nam ra bắc, chỉ cần nguyện ý chạy thì có thể kiếm được không ít bạc.

Chẳng qua nàng không tiện, mà Lưu Đại Lang đang làm việc này nhưng Lưu Đại Lang lại không có nhiều tiền vốn. Vừa lúc nàng có bạc, có thể đầu tư một ít vào đây, Khương Đường nói: “Chàng thật tốt, còn có thể nói cho ta biết chuyện này.”

Cố Kiến Sơn bất đắc dĩ nói: “Ngoại trừ những chuyện Hoàng Thượng không cho nói ra thì có cái gì ta không nói cho nàng biết đâu, sao chỉ có hôm nay mới tốt được.”

Khương Đường: “Cũng không phải lúc nào cũng tốt mà.”

Cố Kiến Sơn truy vấn: “Lúc nào không tốt?”

“Lúc không có chàng thì không tốt, lúc chàng ở đây đều rất tốt.” Khương Đường cũng không phải thần tiên mà một chút oán giận cũng không có, chẳng qua những ấm ức kia nàng đều đè nén trong lòng.

Cố Kiến Sơn nói: “Ta sẽ sắp xếp xong ngay thôi, rồi sẽ đón nàng đi Tây Bắc.”

Khương Đường cảm thấy chỉ vào Cố Kiến Sơn còn không bằng dựa vào chính mình: “Được rồi, mau ăn đi. Chàng trở về là đã biết mọi chuyện ổn rồi, chuyện của đại ca còn thương lượng với ta, không cất tiền riêng, đi đâu cũng thông báo, còn gỡ… xương cá cho ta nữa.”

Suốt đêm gấp rút chạy về, cả một thân bẩn thỉu, chỉ những chuyện này đã làm bao nhiêu ấm ức trong lòng nàng tan biến.

Cố Kiến Sơn nắm chặt tay Khương Đường: “Ta còn có thể làm tốt hơn.”

Còn ba ngày nữa chính là đại điển đăng cơ, thừa dịp ba ngày này hai người lại dắt nhau dạo quanh Thịnh Kinh.

Khương Đường đã học cưỡi ngựa xong rồi. Nàng học rất nhanh, lại tin tưởng Cố Kiến Sơn, chỉ ngồi trên lưng ngựa do Cố Kiến Sơn dắt ngựa đi hơn một canh giờ liền dám tự mình cưỡi ngựa chạy trên bãi cỏ.

Giữa tháng tư gió ấm áp, gió thổi tới trước mặt làm tóc bay rối tung, Khương Đường chạy vòng quanh Cố Kiến Sơn vài vòng, sau đó dừng lại duỗi tay về phía Cố Kiến Sơn, được hắn đỡ xuống ngựa.

“Mỗi ngày chàng đều dẫn ta đi cưỡi ngựa đi.” Khương Đường ngửa đầu nói với Cố Kiến Sơn: “Cưỡi ngựa đi chơi, không quá để ý ăn cái gì, buổi tối lại trở về.”

Cố Kiến Sơn nói: “Được, vậy thì trong xe mang theo chút đồ ăn với cả y phục, nhỡ đâu không kịp trở về thì vẫn có y phục để thay.”

Khương Đường hỏi: “Trước kia có phải chàng thường xuyên ở bên ngoài không?”

Những chuyện kia Cố Kiến Sơn không nói với người khác. Lúc lên đường phải chạy cả ngày lẫn đêm là chuyện thường xuyên, lúc đánh giặc càng không kiêng kị những thứ này, lăn lê bò lết cũng là chuyện thường. Một mình hắn thì như thế nào cũng không sao cả, nhưng dã ngoại ở bên ngoài thì nhất định Cố Kiến Sơn sẽ không để Khương Đường bị đói.

Hắn chỉ kể mấy chuyện nhỏ cũng có thể làm Khương Đường vui vẻ, Cố Kiến Sơn cũng cảm thấy những chuyện này không xấu hổ chút nào, mà Khương Đường lại càng không. Khi nói đến những chỗ thú vị, Khương Đường sẽ không nhịn được cười, bộ dáng vô cùng hoạt bát.

Có đôi khi nàng nghĩ, nếu có thể sớm quen biết Cố Kiến Sơn thì tốt rồi. Lúc hắn một mình, nhất định đã rất vất vả.

Cố Kiến Sơn cũng cười theo: “Được rồi, không được chê cười ta nữa.”

Khương Đường cười khanh khách nói: “Vậy ta còn chê cười thì làm sao bây giờ?”

Cố Kiến Sơn chỉ có thể dùng biện pháp của mình làm cho Khương Đường không cười được nữa.

Về đến nhà, đôi môi Khương Đường sưng đỏ, y phục cũng có chút rối loạn, sau khi rửa mặt chải đầu mới có thể đi ra gặp người.

Dáng vẻ của Cố Kiến Sơn cũng không khá hơn chỗ nào, hắn còn bị giẫm một cước, trên giày có dấu chân. Nhưng chân Khương Đường nhỏ hơn hắn nhiều, dấu chân nhìn cũng không lớn.

Cố Kiến Sơn li.ếm môi dưới, cảm thấy hơi đau, cũng là hắn đáng đời.

Hai người ở bên ngoài ăn cơm tối, sau đó Khương Đường đi tới thư phòng gặp Ngưng Duyệt, nói chuyện phố ẩm thực.

Ban ngày đi chơi, chuyện trong phủ, chuyện cửa hàng, còn có chuyện phố ẩm thực phải chất đống đợi đến tối mới xử lý được.

Phố ẩm thực đã thành hình, giọng nói Ngưng Duyệt mang theo sự vui vẻ, tựa như đang tranh công: “Đại nương tử có thể đi xem, bên kia lúc buôn bán cũng tuyên truyền giới thiệu một chút, học sinh trong thư viện đang rất háo hức.”

“Những thứ đưa cho viện trưởng thư viện thì cũng đã đưa rồi, văn kiện kinh doanh của chúng ta phải chờ xây xong đã rồi mới có, nhưng mà quan hệ đã được khơi thông rồi.” Ngưng Duyệt phụ trách những chuyện này, chạy liên tục mấy ngày nay.

Đưa cho viện trưởng chính là sách, nhưng cũng không phải sách bình thường mà là một bộ sách độc nhất vô nhị. Đây là của Lục Cẩm Dao đưa tới, chính là cái gọi là gãi đúng chỗ ngứa, quả nhiên hợp khẩu vị.

Quan hệ khơi thông cũng là tặng đồ nhưng không phải đặc biệt quý giá, toàn bộ đều là nể mặt Cố Kiến Sơn.

Đây là lần đầu tiên Ngưng Duyệt làm những chuyện này, nhưng chạy vài chuyến rồi cũng dần quen thuộc. Hiện giờ bên người nàng ấy còn có một nha hoàn đi theo, gọi nàng ấy là Ngưng Duyệt tỷ tỷ. Tính ra như vậy cũng không uổng công, bây giờ giao nàng ấy quản chuyện gì nàng ấy cũng không còn sợ hãi nữa.

Hơn nữa nửa tháng này nàng ấy nhận được không ít tiền thưởng, đều là đại nương tử thưởng cho. Ngưng Duyệt nhìn Khương Đường giống như nhìn cơm áo gạo tiền cũng không quá đáng.

Hơn nữa nhìn về lâu dài, thưởng tiền là chuyện nhỏ. Nàng ấy làm việc nhiều, lại còn làm tốt, vào phủ không được mấy tháng mà đã rất khác so với trước kia.

Khương Đường nhìn ánh mắt Ngưng Duyệt sáng ngời, cổ vũ nói: “Làm tốt lắm.”

Ngưng Duyệt nói: “Đều là nhờ có đại nương tử dạy tốt, bằng không nô tỳ sao dám cùng viện trưởng thư viện nói chuyện được. Trước kia nô tỳ cũng không có bản lĩnh này. Đại nương tử có thể dành thời gian đi xem một chút, nô tỳ nói chỉ sợ không rõ ràng.”

Khương Đường: “Ngày mai chỉ sợ không được, ngày mốt ta đi thư viện xem một chút. Chờ qua mấy ngày nữa chuyển trúc và hoa mai hoa cúc qua, hẳn là sẽ tốt hơn. Thời gian này vất vả cho ngươi rồi, qua lại trên đường nhớ chú ý nhiều hơn một chút. Buổi sáng ngày mai nha hoàn gã sai vặt trong phủ cũng đừng ra ngoài.”

Hiện tại ra ngoài thuận tiện, không quan tâm chậm trễ một hai ngày. Khương Đường bảo Xuân Đài lại mua một chiếc xe ngựa, lại chi ra hơn một trăm lượng bạc, nhưng cũng thuận tiện hơn.

Nha hoàn trong phủ ra ngoài làm việc không thể cứ luôn đi thuê xe được, có một số nơi không thể tránh được.

Ngưng Duyệt ôi một tiếng: “Nô tỳ không vất vả, còn phải cảm ơn đại nương tử dìu dắt nữa, lát nữa nô tỳ sẽ nói với bọn nha hoàn gã sai vặt trong phủ.”

Khương Đường ừ một tiếng.

Nói xong, Ngưng Duyệt liền lui ra.

Ngày mai chính là ngày mười tám tháng tư, cũng là ngày tân hoàng đăng cơ. Đương nhiên Cố Kiến Sơn phải đến tham dự đại điển đăng cơ triều bái tân hoàng, còn không biết đến lúc nào mới xong nữa.

Nàng ở bên này cẩn thận một chút, người trong phủ cũng đừng chạy loạn, tránh va chạm với quý nhân.

Khương Đường còn cân nhắc một chuyện.

Tân hoàng đăng cơ sẽ đại xá thiên hạ, đến lúc đó sẽ xá tội cho rất nhiều tội nhân. Nha hoàn gã sai vặt trong các phủ muốn chuộc thân cũng có thể tự xin chuộc thân cho mình.

Không phải tất cả các phủ đều giống như Yến Kỉ Đường, lại nói tiếp chỉ có khi đại xá thiên hạ, muốn chuộc thân mới không bị gia chủ ngăn cản.

Khương Đường lúc đó có thể chuộc thân hoàn toàn là bởi vì Lục Cẩm Dao. Nếu nàng là nha hoàn của Yến An Đường, phỏng chừng cả đời này đều lưu lại nơi đó.

Tuy nhiên chuộc thân cần phải có bạc, mà cũng không phải chỉ là bạc dùng để chuộc thân. Sau khi chuộc thân xong có thể sống được ở bên ngoài hay không, rốt cuộc là rời đi hay là ở lại, phải tự mình suy nghĩ.

Rất nhiều hạ nhân không muốn chuộc thân. Làm hạ nhân trong phủ cũng có cuộc sống tốt hơn rất nhiều người, cũng có thể tích lũy bạc.

Nhưng một khi xảy ra chuyện thì cũng phải bị dính chung vào, cho dù muốn chạy trốn cũng trốn không thoát, tựa như nha hoàn Yến An Đường, Cố Kiến Phong bị lưu đày thì các nàng chỉ có thể bị bán đi.

Khương Đường định bảo quản sự hỏi một chút xem thử có ai muốn chuộc thân không, không cần trì hoãn nữa.

Lục Cẩm Dao bên kia cũng nghĩ đến chuyện này, cho nên để Lộ Trúc hỏi người của Yến Kỉ Đường xem có ai muốn chuộc thân.

Lộ Trúc đầu tiên là sửng sốt, hỏi qua một vòng rồi trở về lắc đầu với Lục Cẩm Dao: “Hồi đại nương tử, Yến Kỉ Đường không có nha hoàn muốn chuộc thân. Gã sai vặt bên kia đi theo Tứ gia còn chưa trở về, chờ hắn trở về rồi nô tỳ lại đi hỏi một chút.”

Lục Cẩm Dao nhìn thần sắc Lộ Trúc không đúng lắm, nhẹ nhàng cười hỏi: “Lộ Trúc, ngươi đi theo ta mấy năm rồi?”

Lộ Trúc không biết vì sao Lục Cẩm Dao lại hỏi như vậy, chỉ có thể cẩn thận đáp: “Nô tỳ từ lúc mười sáu tuổi đã làm nha hoàn của đại nương tử, hiện giờ đã tám năm rồi.”

Lục Cẩm Dao năm nay đã hai mươi tuổi, lúc Lộ Trúc vừa đến bên cạnh nàng thì nàng mới mười hai tuổi. Thời gian trôi qua cũng nhanh, ngay cả Chiêu ca nhi cũng lớn như vậy rồi.

Nàng nói: “Hoài Hề cũng là tám năm nhỉ, người bên cạnh ta, chỉ có hai người các ngươi vẫn luôn ở đây.”

Nha hoàn trước kia bởi vì phẩm tính thay đổi lại đổi, sau đó xuất giá, bốn người Lộ Trúc là nha hoàn hồi môn đi theo nàng tới đây, Khương Đường cùng Bạch Vi đã chuộc thân, theo nàng biết cuộc sống của Bạch Vi cũng không tệ.

Hiện giờ bên cạnh Lục Cẩm Dao chỉ còn lại hai lão nhân Lộ Trúc và Hoài Hề.

Tình cảm nhiều năm như vậy, hai người chưa bao giờ làm sai cái gì, Lục Cẩm Dao thật sự không cách nào đối đãi với hai người như nha hoàn tầm thường được.

Lộ Trúc cười gật đầu, “Đúng vậy, nô tỳ vẫn luôn ở bên cạnh đại nương tử.”

Lục Cẩm Dao lại nói: “Nhưng trong thiên hạ này không có yến hội nào là không tan, các ngươi cũng không thể cứ luôn ở mãi bên cạnh ta được. Ta đã thành thân rồi, các ngươi cũng phải sống cuộc sống của mình nữa. Cho dù không lấy chồng sinh con, cũng có thể tự mình kinh doanh buôn bán nhỏ, muốn làm cái gì thì làm, không thể cứ mãi ở bên cạnh ta.”

Lục Cẩm Dao vẫy tay với Lộ Trúc, Lộ Trúc liền đi tới.

Lục Cẩm Dao cầm tay nàng ấy nói: “Tám năm qua, ngươi vẫn luôn vì ta, nhưng ta không muốn chậm trễ ngươi một lần tám năm hay hai lần tám năm nữa. Ta biết là bởi vì vừa mới quay trở lại phủ, ngươi cũng không muốn đi bây giờ. Nhưng trong phủ đã dần ổn định lại rồi, ngươi mà đi thì vẫn còn có nha hoàn khác. Ngày sau nếu nhớ ta cùng Chiêu ca nhi thì cứ quay về thăm là được rồi.”

Hai mắt Lộ Trúc ướt đẫm, chóp mũi chua xót, giọng nghẹn ngào nói: “Đại nương tử...”

Lục Cẩm Dao cười cười: “Lại đi hỏi một chút xem có người nào muốn chuộc thân nữa không?”

Những người khác phải lấy bạc để chuộc thân, nhưng Lộ Trúc và Hoài Hề thì khác.

Người đi theo nàng tám năm, đương nhiên không thể so với người bình thường.

Trong lòng Lục Cẩm Dao có chút động dung, điều chỉnh cảm xúc rồi đi tới chính viện nói chuyện với Trịnh thị về chuyện đại xá thiên hạ, hạ nhân trong phủ chuộc thân.

Trịnh thị nói: “Ngươi cứ làm chủ là được rồi.”

Đại phòng bị tội lưu đày, vị trí thế tử còn bỏ trống. Vĩnh Ninh Hầu dự định sau khi tân hoàng kế vị lại xin lập thế tử, cũng biểu lộ lòng trung thành và thần phục của Hầu phủ đối với hoàng thất.

Trịnh thị tin tưởng Lục Cẩm Dao sẽ làm tốt chức vị Hầu phu nhân này, cho dù mấy năm nay trong phủ yên lặng, nhưng vài năm sau, tất sẽ một lần nữa đứng lên.

Lục Cẩm Dao hành lễ: “Vậy thì con dâu xin phép lui ra trước.”

Sau khi trở về, Lộ Trúc cũng hỏi kỹ, đi thư phòng nói chuyện với Lục Cẩm Dao về chuyện chuộc thân của hạ nhân: “Nha hoàn Yến Kỉ Đường có ta, Hoài Hề, Bội Lan, Tĩnh Mặc bốn người muốn chuộc thân.”

Những người còn lại đều là con của người hầu trong Hầu phủ, thân nhân phụ mẫu đều ở đây nên muốn ở lại Hầu phủ làm việc.

Huống hồ, Nguyệt Vân các nàng vốn là nha hoàn nhị đẳng. Trước khi Lục Cẩm Dao gả vào đây là nhất đẳng, mà tứ phòng được chỉ định sẽ kế thừa Hầu phủ. Lộ Trúc Hoài Hề vừa đi, các nàng ấy có thể được trọng dụng. Lục Cẩm Dao là chủ tử tốt, còn có người nhà ở đây, cuộc sống sẽ không kém.

Mà Bội Lan Tĩnh Mặc mặc dù cũng có người nhà ở bên này, nhưng hai người không muốn lại làm nha hoàn nữa.

Đại khái là bởi vì đã thấy người không làm nha hoàn là như thế nào, cho dù sau khi xuất phủ sống không tốt, bọn họ cũng không muốn làm nô tỳ nữa.

Người nhà ở đây, sau này còn có thể trở về thăm.

Lục Cẩm Dao gật đầu: “Được, chờ mấy ngày thánh chỉ hạ xuống, ngươi cũng hỏi người ở viện khác một chút xem có muốn chuộc thân hay không, ghi nhớ lại cùng nhau luôn.”

Nàng quản chuyện của toàn bộ phủ, không thể chỉ hỏi Yến Kỉ Đường.

Lộ Trúc nói: “Vậy nô tỳ liền đi hỏi.”

Tuy rằng muốn chuẩn bị chuộc thân nhưng vẫn phải làm tốt chuyện hiện tại, không thể qua loa được. Có câu nói làm sư ngày nào gõ mõ ngày ấy, đây cũng là một đoạn tình cảm chủ tớ cuối cùng.

Trong lòng Lục Cẩm Dao cũng thoải mái, chỉ chờ ngày mai đăng cơ đại điển xong, hết thảy bụi trần lắng xuống, sau này cuộc sống liền chậm rãi trôi qua.

Ngày hôm sau, ngày mười tám tháng tư, ánh nắng mặt trời chiếu rọi khắp chốn, tân hoàng đăng cơ.

Đổi tên hiện thành Gia Minh, sang năm đổi thành năm Gia Minh.

Hoàng hậu là nữ nhi của Đặng Quốc Công phủ, nhưng Đặng Quốc Công phủ ở trong triều cũng không có chức vụ thực sự, cũng là vì phòng ngừa ngoại thích tham dự chính sự.

Mà đại điển đăng cơ chấm dứt, Gia Minh Đế liền đi tới Cần Chính Điện, Triệu Chân cũng không dám lơi lỏng nửa phần.

Mà Thái Thượng Hoàng cùng mấy vị phi tần đã dời đến cung điện khác, qua mấy ngày nữa chuẩn bị đi tới sống ở biệt cung. Sắp đến Tết Đoan Ngọ, sau Tết Đoan Ngọ trời sẽ rất nóng, đi biệt cung tránh nóng cũng tốt.

Khương Đường chưa từng được xem đại điển đăng cơ, chờ Cố Kiến Sơn trở về bảo hắn kể, nhưng Cố Kiến Sơn cũng miêu tả không ra: “Có rất nhiều người, trời rất nắng, nóng lắm.”
Bình Luận (0)
Comment