Xuyên Thành Nha Hoàn Của Nữ Chính Ta Nằm Yên Làm Giàu

Chương 215

Ba cô nương Bội Lan cũng đi, chiếu theo lời các nàng mà nói, đi vẫn tốt hơn là ngồi đợi, cũng có thể hỗ trợ một chút.

Những hàng hóa kia bán từ từ ở trong cửa hàng, cũng chỉ mới hơn nửa tháng mà đã hồi vốn rồi.

Mà có một số thương nhân lại không dễ bán hàng hóa, Khương Đường nhân cơ hội thu mua lại những thứ đó. Những người đó kiếm được ít tiền hơn một chút, nàng cũng kiếm được một ít, so với bị lỗ vốn vẫn là tốt hơn.

Cứ như vậy, cửa hàng liền mở ra. Trong cửa hàng có chưởng quầy, có tiểu nhị, còn có mấy người trông cửa phụ trách vấn đề an toàn trong cửa hàng.

Người Hồ Tộc cao to, nếu có người tới gây sự còn có thể ngăn cản một chút. Cửa hàng đã mở hơn một tháng, làm ăn cũng không tệ lắm.

Hàng hóa bán được không ít, chỉ chờ đám người Lưu Dương lại đến giao hàng.

Mà đồ đám người Bội Lan gửi bán cũng bán được với giá không tồi, chờ mọi người trở về là có thể đưa tiền cho các nàng.

Cố Kiến Sơn vẫn là năm ngày trở về một lần. Hắn phụ trách rất nhiều việc. Việc trong phủ nếu không quan trọng thì quản sự sẽ đợi Cố Kiến Sơn trở về rồi nói sau, tuyệt đối không đi quấy rầy Khương Đường.

Tuy rằng mang thai nhưng cuộc sống của Khương Đường cũng cực kỳ sung sướng.

Vào tháng mười một, Khương Đường mới có triệu chứng thai nghén rất nhỏ. Bởi vì trời lạnh phải đốt bếp than, cửa sổ chỉ để lại một khe hở, trong phòng kín gió, Khương Đường cảm thấy vô cùng ngột ngạt.

Mà bên ngoài lại có tuyết rơi, Khương Đường cũng không tiện ra ngoài đi dạo. Nếu như bị ngã, cho dù nàng không có việc gì thì người bên dưới cũng sẽ bị liên lụy.

Chờ Cố Kiến Sơn trở về, Khương Đường nói thẳng nàng không muốn ngồi ở trong phòng nữa, Cố Kiến Sơn không nói hai lời, liền dẫn người ra ngoài ngắm tuyết.

Đi bằng xe ngựa, đi đến một ngọn núi ở phía bắc.

Khắp nơi trắng xóa một mảnh, nếu không phải có Cố Kiến Sơn ở đây thì Khương Đường thật sự không dám tới.

Trên núi phần lớn là tùng bách, trên cây chất đống một lớp tuyết thật dày. Dùng sức lay động thân cây, tuyết liền ào ào rơi xuống.

Hai người tới mang theo nha hoàn gã sai vặt, Cố Kiến Sơn nói: “Nàng chờ ta một lát, ta đi vào núi săn thú.”

Mà Xuân Đài Minh Triều lập tức dựng lều, lại đem thịt khô trái cây ở trên xe chuyển xuống, như thể đến đây dã ngoại.

Ở đây không khí trong lành, tràn ngập mùi tuyết, còn có mùi cỏ cây tùng bách. Đầu óc Khương Đường thanh tỉnh, nghĩ đến Cố Kiến Sơn đi săn thú, nàng lại cảm thấy đói bụng.

Trong lòng không khỏi suy nghĩ, đi ra ngoài thật là tuyệt.

Đợt tuyết này dày y như chiếc chăn bông, còn phải là cái loại có mấy lớp chăn bông chất chồng lên nhau.

Xuôi theo vết bánh xe in hằn trên đất từ con đường, vết hằn in ra trông đẹp mắt, dưới dáy bánh xe và thùng xe đều là tuyết, tuyết ở bên này càng dày hơn.

Xuân Đài dẫn người đi dọn dẹp một khoảng đất, căn bản chẳng có ai nói những lời như “Trời lạnh, đại nương tử vẫn nên ở lại trong lều chờ.” Hoặc là “Tiểu chủ tử cẩn thận.”.

Có Cố Kiến Sơn ở đây rồi, hơn nữa quản sự đã có dặn dò từ trước rồi.

Khương Đường thậm chí còn ngồi xổm xuống vo một quả cầu tuyết, một quả be bé.

Nàng không phải là người có tính quá ham chơi, vô được một quả rồi không vo tiếp nữa, nàng nói với mấy nha hoàn rằng: “Ngưng Châu ở cạnh ta, các ngươi đi nhặt củi đi, cùng nhau đi rồi về sớm một chút, cứ ở gần đây thôi chớ đừng đi xa.”

Ý này là có thể chơi đùa một lúc.

Để bọn họ chơi đùa ngay trước mắt thì cũng không được, khó khăn lắm mới ra ngoài một chuyến, chớ đừng chỉ đi theo mỗi nàng.

Ba tiểu nha hoàn ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi, trong đôi mắt không giấu nổi niềm vui, sau khi đáp tiếng vâng thì đi nhặt củi.

Khương Đường ngắm cảnh tuyết một chốc rồi sau đó quay về lều sưởi ấm ăn đồ ăn.

Tuyết ở nơi này khác với tuyết ở sân nhà.

Ngưng Châu có thể thấy được Khương Đường đang vui, ấy là loại niềm vui xuất phát từ lòng từ dạ.

Khương Đường bóc vài hạt dẻ rồi lại không kìm lòng được nhìn quả cầu tuyết tí xíu mình để ở bên ngoài, chắc là đã qua nửa khắc rồi, Cố Kiến Sơn cũng đã về rồi.

Cố Kiến Sơn xách một con thỏ, hai con gà, thỏ không phải thỏ trắng, cả người nó là lông màu tro, hắn đưa luôn cho Minh Triều, xử lý sạch sẽ tẩm ướp là có thể nướng rồi.

Vừa dặn dò xong thì trông thấy một quả cầu tuyết be bé ném tới qua kẽ mắt, chỉ có điều, quả cầu tuyết này ném thật sự không được chuẩn cho lắm, bay sượt ngang qua áo choàng của hắn.

Sau đó đập lên trên thân cây bên cạnh hắn, sau đó tan thành đống bọt tuyết.

Hắn nhìn theo đường quả cầu tuyết bay đến, Khương Đường đang lấy làm hối tiếc, hẳn là đang nghĩ tại sao lại không ném trúng, Cố Kiến Sơn không hỏi bật cười: “Nàng mà ném trúng thì ngày khác ta sẽ dạy nàng bắn tên, tới khi ấy có lẽ có thể ném ta.”

Khương Đường hơi rung rinh, Cố Kiến Sơn nói ngày khác thì chính là cái ngày lần sau hắn quay về.

Con người hắn ở trong quân đội đã lâu, chưa từng nói lời không giữ lấy lời, nói một là một hai là hai, cũng sẽ không quên béng chuyện này.

Học thêm một thứ cũng không phải vô ích, ở nhà còn có thể giải khuây.

Khương Đường đáp: “Được chứ, đến khi ấy chàng có chạy thì ta cũng có thẻ ném trúng.”

Cố Kiến Sơn ném quả cầu tuyết cho Khương Đường xem, trông có vài phần dáng vẻ của thầy dạy.

Hắn nặn mấy quả cầu tuyết rồi ném vào thân cây, Khương Đường chỉ cái cây nào là hắn có thể ném vào cái cây ấy, thật đúng là chỉ đâu đánh đấy.

Qua một lúc, ba nha hoàn hôm củi quay về.

Mặt ba người này đều lạnh đến độ đỏ bừng, trên vạt váy còn có tuyết, không biết là đã đùa nghịch thế nào.

Củi có rồi, Khương Đường chọc Cố Kiến Sơn bảo rằng: “Mau để ta xem xem tay nghề của chàng nào, đói lắm rồi.”

Cố Kiến Sơn có tí tay nghề ở trên mình, khi trước hắn hành quân đánh trận, có lúc tự mình nấu, hơn nữa mới đầu vào quân đội đều sẽ học những thứ này.

Khi ấy Cố Kiến Sơn vẫn còn có chút tính khí của công tử, đương nhiên ăn uống ở phủ Vĩnh Ninh hầu đều tốt, hắn đợt ấy kén chọn, nấu đồ ăn cũng tủ mỉ nhưng về sau… thì không còn lòng dạ thảnh thơi thế nữa, ở trên chiến trường có thể ăn no là được, sai mà quan tâm xem đồ ăn có ngon hay không.

Sau nữa, trong doanh trại có quy định, hắn lại không phải lính của hỏa đầu doanh nên chỉ quản ăn chứ chẳng quản nấu.

Thi thoảng quay về hầu phủ thì cũng chỉ ăn ở chính viện, không câu nệ ăn thứ gì.

Cho dù không thích ăn đồ ngọt thì cũng có thể nuốt được, chứ càng không thấy được chuyện lãng phí lương thực.

Bây giờ đã thành thân với Khương Đường rồi, ăn uống lại chọn lựa.

Con người ta ai rồi cũng mãi thay đổi.

Tay nghề của Cố Kiến Sơn khá được, hơn nữa đồ gia vị mang đến lại nhiều, nên xoa xoa vuốt vuốt gia vị lên gà lên thỏ trước, sau cùng thêm một lớp mật ong, lúc này mới gác lên lửa nướng.

Ngồi ở cạnh đống lửa khá là ấm áp, không khí xung quanh thông thoáng nên cũng không thấy sặc khói.

Nướng thỏ nướng gà còn trống nên Ngưng Châu ném vào đống lửa máy củ khoai lang, rồi lại nổi một đống lửa khác để làm nóng cơm canh và bánh mang đến, cũng đâu chỉ ăn mỗi gà nướng thỏ nướng được.

Trong lòng Ngưng Châu không lèm bèm gì, ngộ nhỡ đồ tướng quân làm ăn không ngon thì đại nương tử cũng bị đói.

Thoắt cái, mùi thơm của đồ ăn dần dần thoang thoảng, có mấy loại cơm nắm, bánh ngàn lớp, rau xào canh hầm đã xong, hình như còn có mùi thơm của thịt xém.

Khương Đường cũng ngửi thấy mùi thơm, nàng ngẩng đầu lên nhìn Cố Kiến Sơn: “Cái này trông khá là ngon.”

Không chỉ có mùi thơm mà trông cũng khá ngon mắt, lớp ngoài cùng khi nướng ra có màu vàng kim, quyện với màu sắc của đồ gia vị, tỏa ra mùi hương mê người.

Có lẽ khá là ngon, màu sắc và mùi thơm đều đã có rồi, vị có thể tệ đến đâu cơ chứ.

Ngày trước lúc Khương Đường dùng lò nướng bánh, đã tính toán thời gian chỉ cần nướng là được, bây giờ lại phải ngồi bên cạnh chờ, thật sự là càng khiến người ta thèm thuồng.

Cố Kiến Sơn dùng lửa nhỏ, cố gắng làm tốt nhất, vừa nói chuyện với Khương Đường vừa xoay xuyên gỗ gà thỏ.

Lòng Khương Đường đều bị mùi hương cuốn đi mất rồi, còn bảo Cố Kiến Sơn tập trung nướng đừng nói chuyện nữa, ngạn vạn lần đừng có nướng cháy.

Cố Kiến Sơn: “… Được, vậy nàng cứ nhìn đi.”

Có lẽ sau khi mang thai khẩu vị có hơi biến đổi, không phải nói là đồ khi trước không thích ăn còn bây giờ thích ăn, mà là nói, muốn ăn thứ gì thì phải ăn cho bằng được, chờ đợi cũng được.

Riêng món này nướng mất nửa giờ, đến khi gà và thỏ nướng thành quắt nhỏ lại, lớp bên ngoài màu vàng kim có lớp da xém màu nâu, Cố Kiến Sơn mới kết luận rằng nướng chín rồi.

Trong ngoài đều chín cả rồi.

Cố Kiến Sơn xé cho Khương Đường một chiếc đùi gà một chiếc đùi thỏ, sau đó dùng dao khứa ít thịt ra rồi đặt vào trong chiếc đĩa con.

“Thử xem.”

Thịt nướng ăn cùng với bánh thật đúng là mỹ vị nhân gian, thịt có lớp ngoài giòn bên trong mềm, cũng không hề có mùi tanh mà lại có mùi thơm gỗ đặc trưng.

Khương Đường nhìn đống củi đang cháy, là lá thông và cành gỗ bách, chả trách.

Sự thèm ăn của Khương Đường nổi lên, ăn hết một cái đùi gà, một cái đùi thỏ, nửa cái bánh nướng với ít đồ ăn, Ngưng Châu muốn khuyên nhưng Cố Kiến Sơn chẳng nói gì cả, nàng ấy làm nha hoàn không dễ mở lời, chỉ sợ lời lạnh đất lạnh này sẽ trúng gió, rồi buổi tối khó chịu.

Cố Kiến Sơn nói: “Muốn thì sau này còn nấu cho nàng ăn, có điều gà rừng ăn không ngon, gà nhà nuôi dày thịt, nướng ra còn ngon hơn.”

Khương Đường ngừng lại đáp: “Vậy thì có thể lấy ít củi về, cành củi này nướng thịt ngon lắm.”

Nàng cảm thấy ăn đã no rồi không ăn tiếp nữa, phần thịt còn lại thì chia cho mấy người Xuân Đài, cả đám người ăn uống cũng rất vui vẻ.

Trên đường quay về trời đã tối đen, nhưng có thể trông thấy đường.

Ánh trăng và ánh tuyết hòa làm một thể, rừng cây lặng thinh, con đường cũng tĩnh lặng.

Thi thoảng có nghe thấy vài tiếng kêu của dã thú nhưng vì người đông nên không cảm thấy sợ hãi.

Ở trong xe có hơi lạnh, Cố Kiến Sơn dùng tay xoa bụng cho Khương Đường, thật ra cũng không phải là bụng mà là dạ dày, xoa cho bớt đầy hơi rồi lại hỏi nàng có khó chịu hay không, Khương Đường lắc đầu bảo không, sau đó Cố Kiến Sơn không hỏi tiếp nữa: “Lần sau còn muốn đi đâu, đợi ta về, một mình nàng ta không yên tâm.”

Khương Đường đáp: “Ta đâu phải trẻ con, yên tâm đi.”

Khương Đường biết nặng nhẹ, con của nàng thì nàng chắc chắn sẽ biết cẩn thận, có lẽ mang thai là như thế này, có lẽ là vì Cố Kiến Sơn, nên nàng rất thích con trẻ.

Thi thoảng làm một vài việc có thể với Cố Kiến Sơn, thời gian dài đằng đẵng đến cả bản thân Khương Đường còn chẳng chịu nổi.

Khương Đường hôn một cái lên mặt Cố Kiến Sơn: “Hôm nay cảm ơn chàng, tuy ta và chàng là phu thê nhưng có vài chuyện cũng không phải cứ làm cho bằng được, giống như hôm nay…”

Cố Kiến Sơn biết ý của Khương Đường, hắn nói: “Chuyện của nàng là phải làm cho bằng được, hơn nữa theo nàng ra ngoài ta cực kỳ vui.”

Cho dù thấy Khương Đường chơi quả cầu tuyết, mỉm cười với nền tuyết, hắn cũng đều vui sướng.

Thế nên không chỉ là chuyện của Khương Đường, mà càng là chuyện của hắn.

Đôi khi hai người sẽ nói chuyện tâm sự nhưng gần nhau thì ít mà xa nhau thì nhiều, lúc hàn huyên cực kỳ ít ỏi, trước khi đến Tây Bắc có một lần, trên đường có hai lần, và cả lần này.

Trong nụ cười của Khương Đường có sự đắc ý: “Ta ở cùng chàng cũng vô cùng vui sướng.”

Sung sướng đến độ không còn suy nghĩ vớ vẩn nữa, không tính toán so đo việc Cố Kiến Sơn đối xử tốt với nàng là vì bản thân nàng hay vì con.

Về đến nhà, Khương Đường cũng không cảm thấy khó chịu, ngày hôm say Cố Kiến Sơn lại phải quay về quân doanh, lần này nàng không còn cảm thấy năm ngày còn lại khó chịu nữa.

Con người ta hình như có hơi tham lam, bây giờ còn chê năm ngày quá dài, Khương Đường nói với bản thân phải biết thỏa mãn, như này đã rất tốt rồi.

Thượng tuần tháng mười một, trong phủ nhận được xe ngựa từ Thịnh Kinh tới.

Đi theo là một ma ma hơn bốn mươi tuổi, một trù nương giỏi nấu món cay Tứ Xuyên, có có đồ đạc chất đầy nửa xe, người đến đi tắm rửa trước, sau khi tắm rửa xong mới tới kiểm tra Khương Đường.

Ma ma là lão nhân của hầu phủ, biết nên nói gì nên làm gì, Khương Đường khách khí nói với bà ấy mấy câu rồi sắp xếp người ta ở gian phòng đơn bên phía phòng hạ nhân.

Trù nương thì ở phòng bếp nhỏ, trù nương biết rất nhiều món, nghe người ta nói tên món ăn mà đã muốn ch.ảy nước miếng.

Một chuyến đưa đồ tới này còn có dược liệu và các kiểu xiêm y, Lục Cẩm Dao có viết thư, trên thư kể chuyện làm ăn của Cẩm Đường Cư, mọi người ở hầu phủ thế nào.

Lục Cẩm Dao nhắc đến chuyện của cả nhà Cố Kiến Phong, kể rằng người đã an cư ở Hạc Thành rồi.

Đối với Lục Cẩm Dao mà nói thì Hàn thị là tự làm tự chịu, nàng ấy không hề cảm thấy Hàn thị đáng thương chút nào. Hơn nữa khi ấy thủ đoạn của Hàn thị cực kỳ ghê tởm, có kết quả như này coi như là đánh mất đi thứ muốn có được nhất, đã chẳng còn có thứ gì nữa, cũng coi như là ác có ác báo.

Khương Đường nhớ trong sách cũng bị lưu đày, không có gì khác so với hiện tại.

Điều duy nhất thay đổi chính là hầu phủ tốt hơn trong sách một chút, nhưng phạt chính là phạt, hầu phủ cũng chỉ có thể hứng chịu.

Hầu phủ rất tốt, Chiêu ca nhi cũng khá khỏe, cuối cùng, Lục Cẩm Dao bảo nàng phải chăm lo cho bản thân thật tốt, còn bảo năm sau có cơ hội sẽ tới thăm nàng.
Bình Luận (0)
Comment