Lục Cẩm Dao cảm thấy tiếc cho Cố Ninh Viễn, nếu không có những việc này, Cố Kiến Phong thừa tước, giáo dục Cố Ninh Viễn cho tốt, mười mấy năm sau chưa chắc không thể chấn hưng gia môn Hầu phủ.
Hiện tại trong phủ vẫn còn một mớ cục diện rối rắm, ba nhi tử còn lại trong phủ chỉ còn lại Cố Kiến Châu là đích tử, sau này người kế thừa Hầu phủ chắc chắn là Cố Kiến Châu.
Lục Cẩm Dao thở dài trong lòng, an ủi Cố Kiến Châu nói: “Đại ca bên kia, có thể chuẩn bị trước một chút không, để sẵn một ít bạc, tránh cho bọn họ phải chịu khổ trên đường.”
Cố Kiến Châu hiện giờ chỉ còn là một quan Lục phẩm, lại ở Công Bộ, thật sự rất bất lực: “Ừ, để ta nghĩ cách, lần này vất vả cho nàng rồi.”
Hai người thành thân được hai năm, Cố Kiến Châu mới được thăng quan, lúc Lục Cẩm Dao có thai, hắn lại phải đến Điền Nam, cũng không chăm sóc nàng ấy được mấy ngày, chuyện trong phủ đều đổ lên vai Lục Cẩm Dao, những ngày tháng mang thai cực khổ nhất mà hắn cũng chẳng ở cạnh nàng ấy được bao nhiêu.
Lần này Cố Ninh Chiêu cũng là nhờ Lục Cẩm Dao chuẩn bị từ trước, chưa hưởng được phúc mà đã ăn không ít khổ.
Trong lòng Cố Kiến Châu khó chịu, chỉ nghĩ phải đối xử với Lục Cẩm Dao tốt hơn mấy trăm lần.
Lục Cẩm Dao lại nghĩ người vất vả nhất chính là Khương Đường, vốn dĩ chuyện này chẳng có một chút gì liên quan tới Khương Đường, kết quả nàng lại phải ở bên ngoài lo lắng hãi hùng, còn cố sức vào trong một chuyến để đưa đồ đạc.
Nơi như nhà giam này, nhà mẹ đẻ của nàng ấy còn chưa cử người tới thăm, mà Khương Đường lại tới.
Lục Cẩm Dao lắc đầu: “Ta không sao, chàng bị giam ở nơi khác nên không biết mấy ngày trước Đường Nhi đã mang theo một ít đồ đạc tới đây, chờ xử lý ổn thỏa mọi chuyện trong phủ, ta phải tới cửa tạ ơn.”
Cố Kiến Châu nói: “Ta đi cùng nào.”
Cố Ninh Chiêu đã ở chỗ Khương Đường gần một tháng, cũng nên tới cảm tạ người ta.
Lục Cẩm Dao lại nói: “Chàng đừng đi, thời điểm này vẫn nên cẩn thận một chút, đừng kéo thêm phiền toái cho Ngũ đệ.”
Đại phòng bên kia còn không biết khi nào mới đi lưu đày, trong phủ từ trên xuống dưới có rất nhiều chuyện phải chuẩn bị, Lục Cẩm Dao ở trong ngục giam mấy ngày, cũng không thể rửa mặt chải đầu đàng hoàng, sau khi quay về thu thập cho bản thân một chút rồi mới tính tới những chuyện khác.
Nàng ấy cũng nhớ Cố Ninh Chiêu: “Chờ ngày mai ta lại đến thăm Chiêu ca nhi, lúc về sẽ kể cho chàng, đã gần một tháng rồi, cũng không biết hài tử có còn nhận ra nương của hắn không.”
Cố Kiến Châu nói: “Tất nhiên nhận ra chứ, nương là người đối xử với nó tốt nhất, Đường di chỉ đứng thứ hai thôi, ta thân làm cha, miễn cưỡng đứng thứ ba vậy, còn phải cố gắng một chút.”
Rốt cuộc cũng về tới Hầu phủ, từng người từng người bước xuống xe ngựa, trước tiên là bước qua chậu than, sau đó là xối nước ngải cứu rồi mới trở về viện của mỗi người.
Lộ Trúc Hoài Hề đã chuẩn bị xong nước ấm và đồ ăn, xong khi tắm rửa xong xuôi, Lục Cẩm Dao cùng Cố Kiến Châu dùng bữa trước, nhưng ở trong ngục mấy ngày, Cố Kiến Châu đã quen với việc húp nước canh suông, nhất thời được ăn đồ khá hơn lại nuốt không vô, Lục Cẩm Dao cũng đang mệt mỏi nên hai người cũng chẳng ăn được bao nhiêu, đồ ăn còn dư lại đều chia cho bọn nha hoàn.
Vừa cơm nước xong, Nam Hương ở chính viện đã chạy đến thông báo Hầu gia và phu nhân có chuyện cần nói, mời Lục Cẩm Dao cùng Cố Kiến Châu đến chính viện.
Lúc hai người đến nơi thì thấy người của nhị phòng và tam phòng đều ở đó, đã thay đổi xiêm y, không còn vẻ mặt xám như tro tàn lúc còn ở trong ngục giam nữa.
Chẳng qua tinh thần cũng không được tốt lắm, Hứa thị cúi đầu, mân mê chuỗi Phật châu trong tay, Vân thị lo lắng nhìn về phía Lục Cẩm Dao, mà hai người Cố Kiến Thủy và Cố Kiến Hải lại chẳng có biểu cảm gì.
Chờ Lục Cẩm Dao cùng Cố Kiến Châu ngồi xuống, bọn nha hoàn đều được cho lui xuống.
Trịnh thị có vài việc cần nói: “Về sau Cẩm Dao sẽ quản gia, mấy ngày nữa Hầu gia sẽ tiến cung xin chỉ lập thế tử cho lão Tứ, chờ chuyện trong phủ ổn định thì sẽ phân gia. Tài sản trong quỹ chung sẽ chia cho tứ phòng sáu phần, hai phòng khác mỗi phòng hai phần, các con có ý kiến gì không?”
Hầu phủ đã phải giao ra một phần ba tài sản, sau chuyện này tự nhiên tài sản sẽ không chia cho đại phòng nữa, phần còn thừa ra sẽ chia lại cho tam phòng, Trịnh thị cũng không bạc đãi hai thứ tử này.
Gia sản cũng không chia cho Cố Kiến Sơn, hắn đã rời khỏi Hầu phủ, tất nhiên sẽ không được chia.
Công tác chuẩn bị sẽ dùng hồi môn của Trịnh thị xử lý, không động vào tài sản trong quỹ chung.
Sau này hai người bọn họ sẽ ở cùng với Cố Kiến Châu, của hồi môn của bà, bà muốn cho ai thì cho, đừng ai mong đánh chủ ý lên của hồi môn của bà.
Nhị phòng tam phòng tất nhiên không ý kiến, hai phòng chỉ ngóng trông phân gia sớm một chút, đừng để phạm phải sai lầm nữa, nếu có thể thì làm ơn gạch tên bọn họ trong gia phả luôn cũng được, giống như Cố Kiến Sơn vậy.
Nhưng bọn họ cũng không dám nói ra.
Lục Cẩm Dao cùng Cố Kiến Châu cũng không có ý kiến.