Qua mười lăm phút, quản sự ở tiền viện tới thông báo, nói Tứ nương tử của phủ Vĩnh Ninh hầu tới.
Khương Đường lập tức nói: “Mau mời vào.”
Chỗ này không giống như ngõ Trữ Nguyên chỉ cần gọi cửa là được, mọi chuyện đều phải có người thông báo, khách tới thăm cần phải viết bái thiếp, cho dù Lục Cẩm Dao và Khương Đường đã hẹn trước nhưng lúc tới đây cũng phải gửi bái thiếp cho người gác cổng, đợi thông tri xong rồi mới vào trong.
Đây là lễ nghĩa, nhưng vì thế mà lại chậm thêm mười phút.
Ngay khoảnh khắc nhìn thấy Lục Cẩm Dao, đôi mắt của Cố Ninh Chiêu không còn xoay tròn nửa, ngửa đầu nhìn nữ tử ăn mặc hoa lệ này, ngây ngốc hồi lâu, tới tiếng nương cũng quên gọi.
Mãi đến khi Lục Cẩm Dao ngồi xổm xuống, ôm Cố Ninh Chiêu vào trong lòng ngực, Cố Ninh Chiêu mới há mồm gào khóc.
Không giống như lúc khóc trước mặt Khương Đường, lúc đó chỉ là bẹp miệng khóc, đáng thương vô cùng, bây giờ lại khóc đến mức nước mắt nước mũi rơi vãi đầy mặt, cứ như trời sập tới nơi.
Lục Cẩm Dao dỗ dành Cố Ninh Chiêu, sau đó ngượng ngùng nhìn Khương Đường cười cười: “Hắn như vậy là do ta rời đi quá lâu, chỉ có thể trách ta.”
Cố Ninh Chiêu không phải là đứa bé hay khóc, mà đã khóc như thế lại không dễ dỗ, Lục Cẩm Dao thử hết mọi biện pháp, cuối cùng mới nói: “Có muốn Đường di chế giễu con không?”
Lúc này Cố Ninh Chiêu mới ngưng khóc, nhưng lại ôm chặt cổ Lục Cẩm Dao không buông tay, chỉ sợ người sẽ biến mất.
Khương Đường vốn đang cảm động, mẫu tử gặp lại khiến người ta phải bồi hồi, nhưng bộ dáng Cố Ninh Chiêu lúc khóc có hơi xấu, nàng không nhịn được bật cười: “Mau vào nhà ăn cơm đi, tỷ cũng nên trò chuyện với Chiêu ca nhi nhiều một chút.”
Lục Cẩm Dao giao Cố Ninh Chiêu cho bà vú ôm xuống, đợi mình dùng bữa xong rồi nói tiếp.
Đây là cách thế gia nuôi dưỡng hài tử, đều do bà vú chăm sóc, mẫu thân còn có một đống việc cần phải xử lý, căn bản không cần mẫu thân đút cơm hay dỗ ngủ.
Khương Đường bừng tỉnh, lúc ăn cơm Khương Đường đã nói với Lục Cẩm Dao thường ngày nàng hay dỗ Cố Ninh Chiêu ngủ, thời gian này đều như thế: “Ta quên hỏi tỷ bình thường chăm sóc hắn như thế nào, hy vọng ta không gây phiền toái cho tỷ.”
Thói quen không dễ sửa, lúc đó Khương Đường không nghĩ nhiều như vậy.
Lục Cẩm Dao cười lắc đầu: “Sẽ không, ngươi xem vừa nãy ôm hắn xuống cũng đâu có chuyện gì, ta còn phải cảm tạ ngươi, ta kính ngươi một ly trước.”
Trên bàn không có rượu, đành lấy trà thay rượu, Khương Đường cũng uống hết ly trà trái cây: “Tỷ tỷ nói quá lời, ta rất thích Chiêu ca nhi.”
Lục Cẩm Dao nhướng mày, cười nói: “Bây giờ ngươi cũng đã thành thân, cần phải chú ý cơ thể nhiều hơn, cũng không biết đã có hay chưa.”
Lục Cẩm Dao cũng chẳng ngại ngùng nói thẳng ra.
Khương Đường và Cố Kiến Sơn thành thân vào ngày mười sáu tháng hai, đến nay đã hơn một tháng, nhưng không biết có gọi y sư tới bắt mạch không, nàng ấy bị bắt giam nên cũng quên dặn dò chuyện này, hiện tại không nhịn được hỏi hỏi: “Nguyệt sự đã tới chưa?”
Khương Đường lúc này mới nhận ra Lục Cẩm Dao đang nói tới chuyện gì, nàng khụ khụ hai tiếng: “Đầu tháng nguyệt sự đã dứt.”
Nàng phát hiện khoảng thời gian này nàng chẳng làm được gì, sau khi thành thân hai người làm xằng làm bậy hết năm sáu ngày, mãi khi thấy nguyệt sự tới nàng mới thở phào nhẹ nhõm.
Bây giờ nàng vẫn chưa muốn có hài tử, thứ nhất là nàng cảm thấy mình còn quá trẻ, sinh hài tử sớm cũng không tốt.
Thứ hai, lúc này Cố Kiến Sơn không ở nhà, lúc trước thấy Lục Cẩm Dao mang thai vất vả như vậy, Khương Đường còn rất sợ đau, một mình chịu đựng mười tháng ròng rã, nàng thật sự không làm được.
Còn có điều thứ ba, nếu nàng mang thai thì chuyện kinh doanh chắc chắn phải tạm gác sang một bên. Hiện tại nàng chăm sóc Cố Ninh Chiêu, đứa nhỏ này lúc ngoan thì rất ngoan, nhưng lúc khóc nháo Khương Đường cũng không chống đỡ được.
Là hài tử của Lục Cẩm Dao nên nàng không thể đánh không thể mắt, ai biết được nếu là hài tử của mình thì nàng có nhịn được không.
Lục Cẩm Dao gật đầu, lại hỏi chuyện phòng the của hai người có hợp nhau không, Khương Đường đỏ mặt đáp: “Cũng được, khụ.”
Lục Cẩm Dao thành hôn mấy năm, hài tử cũng đã lớn như vậy, không có gì ngại ngùng, nàng ấy nói: “Nếu có gì thì cứ tới hỏi ta, đừng nghẹn trong lòng, phải chú ý thân thể, không cần lo chuyện của Hầu phủ.”
Khương Đường đã đủ nhọc lòng, những chuyện khác Lục Cẩm Dao có thể tự xử lý.
Khương Đường gật đầu, nói: “Lục tỷ tỷ, tỷ nhất định phải sống tốt.”
Lục Cẩm Dao không mang Chiêu ca nhi về, chỉ là sau khi nàng ấy dùng bữa xong đã tới đút Cố Ninh Chiêu ăn, sau đó nhìn Thịnh ca nhi ở cách vách rồi mới về Hầu phủ.
Khương Đường thở phào nhẹ nhõm, sảng khoái từ đầu tới chân, rốt cuộc chuyện này cũng xong, nàng cũng có thể dành thời gian lo chuyện buôn bán.
Cũng không biết Cố Kiến Sơn có nhận được thư chưa, lúc nào mới có thể trở về.
Khương Đường nghĩ lúc tân hoàng đăng cơ Cố Kiến Sơn sẽ về, thấy tình hình trong triều như thế, chắc là chuyện đăng cơ chỉ còn cách mấy ngày.
Cố Kiến Sơn không ở đây, một mình nàng đối mặt với những chuyện này, ngoài mệt mỏi thì còn lực bất tòng tâm, Lục Cẩm Dao không nhắc tới Cố Kiến Sơn còn đỡ, nhắc tới lại Khương Đường nhớ hắn vô cùng.
Cuối tháng ba, triều đình trở lại như thường, An Khánh đế đã chuẩn bị xong chiếu thư truyền ngôi, lập Lục hoàng tử Yến Vương Triệu Chân làm Thái Tử, đại điển đăng cơ cử hành vào ngày mười tám tháng tư.
Cũng phải có thời gian cho Lễ Bộ chuẩn bị nghi thức cùng lễ chế, mất khoảng hai mươi ngày, thời gian có chút gấp gáp nhưng bận rộn chút thì vẫn kịp.