Trái tim quản gia như thót lại.
Sao đột nhiên lại không vui vậy?! Chẳng lẽ là vì khen Bạch Thủy Kim đẹp trai sao?
Quản gia vội vàng bổ sung: "Nhưng trong gia đình này, người đẹp trai nhất vẫn là ngài ạ."
Vương Hoàn Tu:...
Vương Hoàn Tu: "Bác Trương, nếu tôi nhớ không nhầm thì năm nay bác 62 tuổi rồi phải không?"
"Đúng vậy ạ." Quản gia cười hì hì nói: "Ngài vẫn nhớ tuổi của tôi."
Vương Hoàn Tu liếc nhìn quản gia một cái rồi bước thẳng đi.
Người già rồi bắt đầu nói sảng rồi.
Quản gia thấy vẻ mặt Vương Hoàn Tu không đúng lắm, liền ngậm miệng không nói gì nữa, cầm đồ đạc của Vương Hoàn Tu đi theo sau vào nhà.
Vừa bước vào cửa, Bạch Thủy Kim vốn đang ở bên cửa sổ sàn đã chớp mắt xuất hiện ngay trước cửa, đôi môi nhỏ xinh bóng loáng đỏ au thở hổn hển.
Trong một ngôi nhà mà hai địa điểm cách xa nhau như vậy, khoảng cách xa tít tắp, giống như vừa chạy một cuộc marathon nhỏ, làm cậu mệt đứt hơi.
Nếu mở cuộc thi chạy đường dài ở đây thì chắc sẽ làm kiệt sức một sinh viên đại học mất.
Vì chạy quá gấp nên bụng hơi đau nhói, hít một hơi càng thấy đau dữ dội hơn, Bạch Thủy Kim ôm bụng, thấy Vương Hoàn Tu nhìn mình, liền ngẩng đầu lên nói với hắn: "Chồng yêu ơi, em bị sốc hông rồi."
Đây là đau vì anh đấy.
"Vậy sao?" Khóe miệng Vương Hoàn Tu cong lên một nụ cười châm chọc: "Tôi còn tưởng cậu ăn no quá đấy chứ."
Bạch Thủy Kim:...
Đồ đàn ông xấu xa.
Vương Hoàn Tu đi làm nguyên một ngày, bộ vest trên người vẫn phẳng phiu sạch sẽ, không có lấy một nếp nhăn, nhưng sáng 8 giờ ra khỏi nhà, đến tối 10 giờ mới về đến nhà, thời gian làm việc kéo dài tới 14 tiếng đồng hồ, chỉ nghĩ thôi đã thấy mệt mỏi trong người rồi.
Một ngày tổng cộng cũng chỉ có 24 tiếng, trừ đi thời gian ngủ nghỉ và ăn uống, Vương Hoàn Tu gần như dành toàn bộ thời gian cho công việc.
So với kiếp trước cậu làm việc liên tục không ngừng nghỉ cũng chẳng khác là mấy, hơn nữa Vương Hoàn Tu còn có thói quen xem tài liệu công việc sau khi về nhà.
Làm sao có thể như vậy được chứ, ngoài giấc ngủ ra, cơ thể cũng cần có thời gian nghỉ ngơi khác nữa chứ.
Nhân lúc Vương Hoàn Tu đang thay giày, Bạch Thủy Kim ghé sát bên cạnh hắn: "Chồng yêu ơi, công việc có mệt lắm không?"
Vương Hoàn Tu thuận miệng đáp lại: "Cũng bình thường."
Giây tiếp theo, đột nhiên bị đối phương cọ vào người, Vương Hoàn Tu nhìn cái mông vừa cọ vào mình.
Bạch Thủy Kim lại ghé sát vào người hắn: "Chồng yêu ơi, anh đừng giả vờ nữa."
"Giả vờ gì?"
Bạch Thủy Kim liếc nhìn quản gia và người giúp việc bên cạnh, kiễng chân nói nhỏ đến mức chỉ có hai người nghe thấy: "14 tiếng đồng hồ, anh mệt chết mất."
Vương Hoàn Tu:...
Làm việc quá sức với cường độ cao sẽ gây gánh nặng cho cơ thể, điều này Bạch Thủy Kim hiểu rất rõ.
Hơn nữa Vương Hoàn Tu rất kiên nhẫn, là một loại sức chịu đựng vượt xa người thường, không quan tâm đến phản ứng của cơ thể mình, trước đây bị gãy xương cũng không hề chớp mắt.
Trong số các loài động vật, loài có sức chịu đựng mạnh nhất là thỏ, chỉ khi bị đối xử cực kỳ tàn nhẫn mới có thể khiến chúng kêu lên, và tiếng kêu đó thường đại diện cho sự kết thúc và đe dọa tính mạng.
Bạch Thủy Kim cảm thấy sức chịu đựng của Vương Hoàn Tu còn hơn cả thỏ, chưa bao giờ quan tâm đến cảm nhận của bản thân, cũng chưa bao giờ để lộ sự yếu đuối trước mắt người khác.
"Chồng yêu này, hôm nay anh đừng vào phòng làm việc xem tài liệu nữa, đi ngủ luôn đi."
Vương Hoàn Tu nhìn đôi môi của Bạch Thủy Kim không ngừng chuyển động, đỏ au, lấp lánh, như thể được bôi son dưỡng vậy, mọng ướt và bóng bẩy.
Tô son rồi à?
Bạch Thủy Kim trước đây có thói quen trang điểm, có son môi cũng không có gì lạ.
Đôi môi đỏ au, làn da cậu vốn đã khá tốt, chỉ là hôm nay tô son nên trông càng thêm rạng rỡ đáng yêu hơn, khóe miệng cong lên, trên người mặc áo len màu be, cổ đeo một sợi dây chuyền bạc mảnh, nằm trên xương quai xanh tô điểm thêm vẻ đẹp của cậu.
Bờ vai và cổ của Bạch Thủy Kim đặc biệt đẹp, có vẻ như cậu cũng biết ưu điểm của mình, làm thế nào cho đẹp thì làm thế ấy, quần áo không có nhiều cổ áo bó sát, thêm vào đó cậu lại thấp, nhìn từ trên xuống, đường nét cổ và xương quai xanh thật đẹp mắt.
Hàng mi đen như quạ của Vương Hoàn Tu hạ xuống, ánh mắt dần trở nên u tối.
"Năm nay cậu bao nhiêu tuổi?"
"20 ạ." Bạch Thủy Kim chớp chớp mắt: "Sao thế anh?"
Lời nói của Vương Hoàn Tu như sét đánh ngang tai: "20 tuổi mà chỉ cao được chừng này thôi à?"
Bạch Thủy Kim:...
Như bị sét đánh năm cái liên tiếp, Bạch Thủy Kim đứng chết trân tại chỗ.
20 tuổi mà chỉ cao được chừng này?
Đối phương đang chế giễu cậu hay đang sỉ nhục cậu vậy! Hay là vừa chế giễu vừa sỉ nhục cậu!
1m76 thì sao chứ?! 1m76 cũng là cậu vất vả lắm mới cao được! Ban đêm xương cốt cậu từ từ nảy mầm đấy!
Bạch Thủy Kim suýt nữa thì tắt thở luôn rồi.
Nói gì thế? Tôi hỏi anh nói gì thế hả?
Bạch Thủy Kim nổi đóa, cậu muốn lên tiếng cho tất cả những người cao 1m76 trên thế giới: "Em cao 1m76 đâu có thấp, chẳng lẽ anh chưa từng cao 1m76 sao?"
"Đó là chuyện của tôi năm 12 tuổi." Vương Hoàn Tu không thèm liếc mắt nhìn cậu nữa, đi thẳng lên tầng ba.
"..."
Lần này Bạch Thủy Kim thành công tắt thở thật rồi.
Trời ơi là trời, tôi muốn báo cảnh sát bắt anh ta!
Sau khi Vương Hoàn Tu lên lầu, Bạch Thủy Kim như quả bóng bay bị thổi phồng lên, ngồi trên ghế sofa dùng ống hút to tướng uống sữa bò một cách hung hăng.
Cậu mới 20 tuổi, vẫn còn có thể cao lên mà! Tục ngữ có câu 23 tuổi vọt một vọt, cậu ngày nào cũng uống sữa, đến ngày 23 tuổi sẽ cao thẳng lên 1m80 luôn!
Cái ống hút trong miệng cậu bỗng biến thành hiện thân của Vương Hoàn Tu, bị cậu cắn chặt một cách tức giận.
Lúc này quản gia bước lại gần, tay bưng một đĩa trái cây to, số lượng trái cây rất nhiều, đều đã được rửa sạch, tỏa ra mùi thơm đặc trưng của trái cây.
Mùi thơm này là thứ mà các chất hóa học không thể tạo ra được.
"Cậu chủ Bạch, cậu mang những thứ này lên cho ngài ấy nhé."
Mang trái cây lên cho Vương Hoàn Tu à?
Nhìn đĩa trái cây đủ màu sắc trước mắt, Bạch Thủy Kim hút một hơi thật mạnh, uống hết sữa trong miệng rồi nói: "Được thôi."
Cậu ném hộp sữa vào thùng rác, nhận lấy đĩa trái cây từ tay quản gia. Giờ cũng không còn sớm nữa, cậu mang trái cây lên trên và tiện thể khuyên Vương Hoàn Tu nghỉ ngơi.
Tuy đối phương là một kẻ nghiện công việc chính hiệu, nhưng cơ thể không phải là sắt thép, chỉ là người trần mắt thịt mà thôi, vẫn nên nghỉ ngơi đàng hoàng thì hơn.
Nếu không khi cơ thể đổ bệnh thì dù có phú quý vinh hoa, xe sang nhà đẹp cũng chẳng thể hưởng thụ được, sức khỏe mới là gốc rễ của tất cả.
Mặc dù Vương Hoàn Tu chế giễu chiều cao của cậu, cũng không biết hối cải, nhưng cậu độ lượng không so đo với đối phương mà còn mang trái cây lên cho hắn.
Bởi vì trên thế giới này có ba vị thánh nhân.
Chúa Jesus, Đức Phật Thích Ca và Bạch Thủy Kim.
Bạch Thủy Kim mỉm cười đắc ý, cười vì bản thân quá tốt bụng, bưng đĩa trái cây tiến lên tầng ba.
Người giúp việc đứng bên cạnh nhìn trời nhìn đất, liếc mắt đưa nhau, chẳng ai nói câu nào.
Cậu chủ nhỏ Bạch này tối nay có lẽ sẽ gặp rắc rối rồi, nói không chừng tối nay sẽ bị đuổi ra khỏi nhà họ Vương.
Quản gia không có cảm tình tốt với Bạch Thủy Kim, mấy ngày nay kể từ khi cậu ta về đây, trừ phi Bạch Thủy Kim chủ động tìm đến, bình thường ông cũng không nói chuyện hay tiếp xúc với cậu ta, hơn nữa tầng ba lại là không gian riêng tư mà Vương Hoàn Tu đã phân chia.
Những người giúp việc như họ chỉ được phép lên đó khi dọn dẹp vệ sinh, thông gió hay thay đổi không khí, mấy ngày trước Bạch Thủy Kim cũng đã chuyển đến ở phòng chứa đồ tầng hai, không ở cùng tầng với Vương Hoàn Tu.
Mà bây giờ quản gia lại bảo Bạch Thủy Kim lên đưa trái cây cho Vương Hoàn Tu, vậy chỉ có thể là ý của chính Vương Hoàn Tu.
Dù sao ngài ấy cũng không cho phép người khác lên tầng ba, buổi tối cũng chẳng bao giờ ăn trái cây.
Cũng không biết cậu ta đã đắc tội gì với ngài ấy.
Nhưng lần này Bạch Thủy Kim chắc là tiêu đời rồi.
Bạch Thủy Kim đi dép lê lộp cộp lên tầng ba, cậu đẩy cửa phòng ngủ.
"Chồng yêu của em ơi, em đến rồi đây."
Bên trong không một bóng người.
Trái tim Bạch Thủy Kim như thắt lại.
Đậu má, không phải đang ở trong một căn phòng nào đó của phòng ngủ chứ.
Phòng ngủ của Vương Hoàn Tu gần như là một phòng đa năng, ngay cả nuôi lợn trong đó cũng chẳng ai phát hiện ra, nhớ lại lần trước cậu đi lòng vòng trong đó, cậu tìm đường ra tới nỗi táo cũng đã bị oxy hóa mất tiêu.
Lúc này bên ngoài cửa vang lên một giọng nói.
"Cậu đang tìm gì vậy?"
Giọng lạnh lùng như những cục băng đọng dưới mái hiên.
Bạch Thủy Kim lùi ra khỏi phòng ngủ, quay đầu lại thấy Vương Hoàn Tu khoanh tay đứng trước cửa phòng làm việc nhìn cậu.
Nửa đêm không ngủ trong phòng, quả nhiên là đang làm việc.
Bạch Thủy Kim lẩm bẩm trong lòng, trên thế giới này sao lại có người yêu công việc đến thế chứ.
Kiếp trước cậu đi làm còn làm đến nôn mửa.
"Đang tìm anh đây." Cậu bưng đĩa trái cây đi tới, môi nhỏ hơi chu ra, vừa mở miệng đã nói: "Chồng yêu ơi, sao anh vẫn chưa đi ngủ vậy."
Bàn tay có các khớp xương rõ ràng của Vương Hoàn Tu đón lấy đĩa trái cây nặng trịch từ tay cậu: "Sắp rồi."
"Chỉ là..." Ánh mắt đen như quạ dừng lại trên gương mặt Bạch Thủy Kim: "Còn một quyết định chưa chắc chắn."
Quyết định chưa chắc chắn?
Bạch Thủy Kim đi theo vào trong, cậu rất muốn ăn quả vải trên đĩa trái cây.
Vỏ đỏ au, quả to to, nhìn là biết ngon rồi.
Vải có thể nói là nằm top trong những loại trái cây mắc, trước đây cậu không có tiền mua.
Vương Hoàn Tu đặt đĩa trái cây lên bàn làm việc, mặt bàn của hắn không được gọn gàng cho lắm, cái gì cũng có, giấy tờ bút chì thước kẻ và máy tính các thứ, nhưng lại toát lên một cảm giác ngăn nắp đầy phô trương.
Không hổ danh là hình tượng tổng tài bá đạo, ngay cả bàn làm việc cũng có phong cách như vậy.
Bạch Thủy Kim nhìn thời gian trên máy tính, 11 giờ 20 phút, khá muộn rồi.
"Chồng yêu ơi, anh còn phải suy nghĩ về quyết định này bao lâu nữa?"
Nếu suy nghĩ cả đêm thì chẳng phải là cả đêm đều không ngủ được sao.
Vương Hoàn Tu ngồi trên ghế, đưa tay lấy một quả vải từ đĩa trái cây, động tác lười biếng mà bóc vỏ: "Không biết."
Nước ép từ vỏ vải chảy ra đầy tay hắn, phần thịt trắng trong suốt lộ ra, mang theo chút hương thơm ngọt ngào.
Bạch Thủy Kim liếm môi: "Hay là hôm nay ngủ trước đi."
"Hay là cậu giúp tôi nghĩ xem."
Bạch Thủy Kim chăm chú nhìn quả vải trong tay Vương Hoàn Tu: "Cũng được."
Cậu chỉ cảm thấy cổ tay bị siết chặt, Vương Hoàn Tu khẽ dùng lực kéo, Bạch Thủy Kim đã đến bên cạnh hắn, loạng choạng một bước rồi đứng vững.
"Ngồi xuống."
Vương Hoàn Tu ra hiệu bằng ánh mắt.
Bạch Thủy Kim ngượng ngùng: "Chồng yêu... thế này không hay lắm."
"Có gì không hay chứ?"
Bạch Thủy Kim chu môi: "Cũng được thôi."
Giây tiếp theo, cậu ngồi phịch một cái lên đùi Vương Hoàn Tu.
Vương Hoàn Tu:...
Không khí im lặng như chết trong vài giây, giọng Vương Hoàn Tu trầm xuống: "Ai bảo cậu ngồi đây?"
Bạch Thủy Kim quay đầu lại, giả vờ ngây thơ: "Không phải anh sao?"
Vương Hoàn Tu hít sâu một hơi, nghiến răng: "Tôi bảo cậu ngồi lên tay vịn ghế."
"Ồ." Bạch Thủy Kim ngồi lên tay vịn ghế một lúc, rồi lại nhanh chóng trượt về: "Chồng yêu ơi, hơi cứng ó."
"..."
Không biết còn tưởng mông cậu ta quý giá lắm.
Vương Hoàn Tu nhìn cái mông đang ngồi trên đùi mình: "Cậu đúng là biết chọn chỗ."
Bạch Thủy Kim e thẹn nói: "Một trăm phương thức yêu bản thân."
"..."