"Chồng yêu ơi, cách anh quan tâm người khác cũng thật đặc biệt, nghe vừa chó má vừa khó nghe làm sao."
"..."
Sau khi đổi giày xong, Bạch Thủy Kim theo Vương Hoàn Tu ra khỏi cửa. Hôm nay là một ngày đẹp trời rạng rỡ, ánh nắng chiếu lên lớp tuyết đọng trên mặt đất, lấp lánh như những viên đá quý được cất giấu.
Bạch Thủy Kim đeo ba lô đi theo sau Vương Hoàn Tu. Ngoại hình và phong cách ăn mặc của hai người có sự chênh lệch rõ ràng. Vương Hoàn Tu cao khoảng 1m88, Bạch Thủy Kim đã sớm nhận ra rằng những người có vai rộng, dáng cao mặc gì cũng đẹp.
Hắn mặc bộ vest ba mảnh bên trong, bên ngoài khoác một chiếc áo măng tô đen, đôi tay đeo găng da ôm sát. Nhìn từ phía sau, Vương Hoàn Tu toát lên vẻ khí chất phi phàm, vô cùng kiêu ngạo của một trai đẹp chết người. Sự thật cũng đúng như vậy, hắn đẹp trai một cách trực diện khiến Bạch Thủy Kim rất thích.
Bạch Thủy Kim cười hì hì, cậu đội mũ lông, mặc áo phao, trông như một quả tên lửa vậy.
"Chồng yêu ơi." Cậu gọi khi hai người đi ngang qua khu vườn.
Đối phương không đáp lại, Bạch Thủy Kim lại gọi thêm một lần nữa: "Chồng yêu à."
Người phía trước im lặng vài giây, như thể bất đắc dĩ phải trả lời cậu vậy: "Tôi đang nghe đây."
Bạch Thủy Kim bước nhanh vài bước để đi ngang hàng với hắn: "Chồng yêu à, hôm nay anh có đến đón em tan học không?"
Vương Hoàn Tu không cần suy nghĩ: "Không có thời gian."
Một vị tổng tài bận rộn quả thật không có thời gian để đón cậu. Bạch Thủy Kim vùi mặt vào chiếc khăn quàng cổ nhưng vẫn có chút không cam lòng.
"Vậy chồng yêu à, em tan học sẽ gọi video cho anh nhé."
"Để làm gì?"
"Anh đón em qua mạng vậy."
"..."
Dường như việc đón cậu tan học là một nỗi ám ảnh không bình thường. Bạch Thủy Kim lên xe taxi, thông thường đi đâu quản gia đều sắp xếp tài xế, nhưng những việc này cần phải nói trước. Bạch Thủy Kim quên mất nên đành bắt taxi đi.
Thời gian lên lớp sắp đến, Bạch Thủy Kim vội vã suốt chặng đường đến trường.
Cậu hối hả đến phòng học bậc thang trước 9 giờ sáng. Ngay khi bóng dáng được bọc kín mít của cậu xuất hiện, Bùi Tri Hành đã chú ý ngay.
Hai người cùng chuyên ngành cho nên thời khóa biểu cũng gần giống nhau. Chỉ cần gã có mặt trong lớp, Bạch Thủy Kim nhất định sẽ ngồi cạnh. Nhớ lại thái độ lạnh nhạt của đối phương ở quán cà phê lần trước, lần này Bùi Tri Hành miễn cưỡng để chỗ cho cậu.
Gã có thể tưởng tượng ra vẻ mặt ngạc nhiên của Bạch Thủy Kim khi biết chỗ ngồi này là dành cho cậu, có lẽ cậu sẽ hét lên một tiếng rồi nhảy cẫng lên trong lớp học.
Nghĩ đến những hành động hề hước đó, Bùi Tri Hành chợt cảm thấy hơi hối hận. Nhưng khi nhìn thấy Bạch Thủy Kim đang nhìn về phía này, cảm xúc của gã đã bình ổn trở lại.
Giống như Lý Kiệt đã nói, lý do Bạch Thủy Kim trước đây bất ngờ tỏ ra lạnh nhạt với gã là vì gã không có phản ứng gì khi đối phương kết hôn. Vì vậy Bạch Thủy Kim mới từ chối giúp đỡ họ trong vấn đề kế hoạch trò chơi.
Chỉ cần gã tỏ ra quan tâm một chút, trái tim của đối phương sẽ lập tức bay về phía gã. Đối xử tốt với đối phương cũng chẳng có gì xấu, biết đâu sau này gã cần đối phương lấy được một số tài liệu hay thông tin từ Vương Hoàn Tu thì sao.
Bùi Tri Hành vừa cảm thấy ngọt ngào vừa có chút phiền não. Dù sao việc bị Bạch Thủy Kim theo đuổi gã cũng không thích thú gì cho cam. Nhưng kể từ lần trước, Bạch Thủy Kim thờ ơ với gã, gã lại cảm thấy hơi không quen.
Nhớ lại đôi mắt đó nhìn gã đầy oán trách, khiến gã cảm thấy tâm hồn thư thái. Nếu Bạch Thủy Kim không nói chuyện và không trang điểm đậm thì trông cũng khá đẹp, lần trước quả thật đã khiến trái tim gã rung động.
Gã nhất thời chìm đắm trong cảm giác Bạch Thủy Kim bám lấy mình, nhưng lại không muốn đối phương quá phô trương. Bùi Tri Hành ôm đầu cười khổ.
Phải làm sao đây.
Bạch Thủy Kim đi ngang qua gã, ngạc nhiên liếc nhìn.
Cười cái gì thế, nước miếng sắp rớt tới nơi rồi kìa.
Bước chân cậu nhanh hơn vài phần.
Chỗ ngồi bên cạnh trống không, thấy Bạch Thủy Kim đeo ba lô đi về phía mình, Bùi Tri Hành ho khan vài tiếng rồi nói: "Chỉ lần này thôi đấy."
Kết quả Bạch Thủy Kim đi thẳng qua gã, lên hàng ghế phía sau.
Bùi Tri Hành:...
Tại sao cậu ta không ngồi cạnh tôi!
Bùi Tri Hành nhất thời ngớ người, quay đầu nhìn lại, Bạch Thủy Kim đã đi đến chỗ ngồi cạnh bạn cùng phòng Quý Thảo.
Nhìn thấy xác ướp đột nhiên xuất hiện trước mặt, Quý Thảo hỏi: "Cậu vừa từ Ai Cập về à?"
Bạch Thủy Kim khoát tay, ngồi xuống rồi cởi ba lô ra khỏi lưng. Nhiệt độ trong lớp học khá cao, quấn nhiều lớp như vậy khiến cậu hơi nóng. Cậu cởi mũ và khăn quàng cổ ra, vì tóc bị đè nên xẹp lép nên cậu lắc đầu vài cái.
Quý Thảo vừa định cho cậu xem tin nhắn của giảng viên hướng dẫn thì quay đầu lại, một tiếng "Đậu phộng" bất chợt thoát ra khỏi miệng.
Bạch Thủy Kim bị gọi là cỏ đột ngột, nhìn Quý Thảo và nói nhỏ: "Cậu đúng là đúng như tên gọi nhỉ."
"..."
Quý Thảo nhìn dáng vẻ của cậu, nhất thời không nhận ra đó là Bạch Thủy Kim, tưởng rằng người bên cạnh đã bị đổi: "Sao cậu lại thành ra thế này, cậu đi phẫu thuật thẩm mỹ à?!"
"Đâu có, tôi chỉ không trang điểm thôi mà." Bạch Thủy Kim xoa xoa mũi.
Quý Thảo nhìn cậu chằm chằm vài giây. Bạch Thủy Kim không trang điểm trông cả người như tỏa hương vậy. Nhưng nhìn chằm chằm người khác không lịch sự lắm nên cậu ấy thu hồi ánh mắt, sau đó đưa tin nhắn của giảng viên hướng dẫn cho Bạch Thủy Kim xem. Đại ý là sau khi tan học đến văn phòng của thầy một chuyến.
Quý Thảo cũng cần phải đi. Mặc dù không biết chuyện gì, nhưng bị giảng viên hướng dẫn gọi chắc chắn không phải chuyện tốt. Sau khi tan học, hai người cùng nhau đi.
Bạch Thủy Kim phát hiện ra Quý Thảo có vẻ cao bằng cậu: "Thảo nhi này, cậu cao bao nhiêu?"
Không hiểu sao, cách đối phương gọi cậu nghe như đang chửi người vậy. Quý Thảo đáp: "1m75."
"Ồ..."
Quý Thảo thắc mắc: "Cậu hỏi cái này làm gì?"
"Không có gì, chỉ là cảm thấy chiều cao của cậu khiến lòng người ấm áp thôi."
Đến văn phòng của giảng viên hướng dẫn, thầy ngồi trước bàn lật ra tình hình học tập của hai người. Vấn đề chính là thiếu tín chỉ, mới năm hai đã thiếu tín chỉ, đến lúc đó sẽ rất khó tốt nghiệp.
Quý Thảo chán nản, lại phải cắn răng tham gia các hoạt động của trường.
Bạch Thủy Kim giơ tay: "Kết hôn không phải có thể cộng tín chỉ sao? Nếu em cộng vào thì có đủ không ạ?"
Nếu cậu không nói, Quý Thảo suýt quên mất Bạch Thủy Kim đã kết hôn rồi.
Giảng viên hướng dẫn đẩy kính: "Tín chỉ thực tập xã hội và dấu của công ty em không có cái nào cả."
"..."
Rời khỏi văn phòng, Bạch Thủy Kim cầm trên tay một bảng báo cáo minh chứng thực tập xã hội, giảng viên hướng dẫn yêu cầu cậu hoàn thành càng sớm càng tốt.
Sau khi xác nhận buổi chiều không có tiết học, Bạch Thủy Kim lại quấn mình trong lớp áo dày, đeo ba lô rời khỏi tòa nhà giảng đường hướng về phía cổng trường. Bây giờ đã là buổi trưa, hôm nay dì Lý đã nói sẽ làm món bánh bao xá xíu mà cậu thích, nên cậu phải nhanh chóng về nhà thôi.
Đôi tay đeo găng tay lông thò vào túi áo phao, Bạch Thủy Kim vuốt màn hình điện thoại và bấm một cuộc gọi video.
Bây giờ là thời gian đón tan học qua mạng rồi.
Cuộc gọi video nhanh chóng được kết nối, gương mặt điển trai với đường nét hoàn hảo của Vương Hoàn Tu hiện ra trên màn hình. Vì hắn không giơ điện thoại lên cao nên là góc nhìn từ trên xuống, phía sau là bầu trời xanh.
Cái đầu đội mũ của Bạch Thủy Kim lướt qua ống kính: "Chồng yêu ơi, em tan học rồi nè."
Cảm thấy hình ảnh của mình hơi rung lắc, sợ Vương Hoàn Tu có trải nghiệm không tốt khi đón qua mạng, Bạch Thủy Kim liền tìm một cái cây và ngồi xổm xuống dưới. Cậu cũng tranh thủ nghỉ chân một chút, đúng là mặc nhiều quần áo đi bộ hơi vất vả, chân cứ bước không ra.
Bạch Thủy Kim bắt đầu tán gẫu với hắn: "Chồng yêu à, hôm nay thời tiết đẹp thật đấy, anh nói có phải không?"
"Em vốn định ăn ở căng tin, nhưng hôm nay dì Lý bảo sẽ làm bánh bao xá xíu siêu ngon luôn."
Cứ thế nhờ cái miệng của Bạch Thủy Kim mà hai người nói chuyện qua màn hình hơn mười phút, từ căng tin trường học đến chuyện tuổi tác.
"Chồng yêu à, trông anh chẳng giống 26 tuổi chút nào cả."
"..."
Cái miệng nhỏ của Bạch Thủy Kim cứ lải nhải không ngừng, Vương Hoàn Tu đã hết kiên nhẫn.
"Bạch Thủy Kim."
Bạch Thủy Kim: "Hửm?"
"Cậu còn định ngồi xổm dưới gốc cây bao lâu nữa?"
Bạch Thủy Kim vốn đang ngồi xổm dưới gốc cây bỗng nhiên ngẩng phắt đầu lên, như con quay nhìn quanh bốn phía. Chỗ này đã gần cổng trường rồi, cậu vội vàng đứng dậy chạy vài bước, quả nhiên nhìn thấy bóng dáng của Vương Hoàn Tu ở phía cổng trường.
Trong nháy mắt, đôi mắt cậu sáng lên rực rỡ, Bạch Thủy Kim vui sướng đến phát điên, một tay cầm bảng báo cáo thực tập xã hội, một tay cầm điện thoại, phi thân như bay đến bên cạnh Vương Hoàn Tu.
"Chồng yêu ca ca ơi!!"
"Chồng yêu đến đón bé rồi!"
Cậu thực sự không ngờ Vương Hoàn Tu sẽ đến đón mình, dù sao sáng nay hắn đã từ chối rõ ràng chuyện đón cậu tan học vì không có thời gian mà.
Sự xuất hiện của đối phương dường như đã bù đắp khoảng trống trong mấy chục năm đầu đời của cậu. Từ nhỏ đến lớn, chưa bao giờ có ai đón cậu tan học cả.
Cậu quá ngưỡng mộ, quá khao khát điều đó, nên sáng nay mới thử hỏi.
Bạch Thủy Kim vui vẻ dán chặt vào người Vương Hoàn Tu, chỉ thấy quả bóng mặc áo phao đụng mạnh vào chiếc áo măng tô đen thẳng tắp.
"Chồng yêu à, em thích anh quá đi."
Vương Hoàn Tu không đếm xỉa gì đến cậu, lùi lại kéo giãn khoảng cách: "Chỉ là đột nhiên có thời gian thôi."
Sáng nay ra ngoài quên mang theo tài liệu, hắn cần về nhà một chuyến.
Bùi Tri Hành vừa ra khỏi trường đã nhìn thấy cảnh tượng này, thấy Bạch Thủy Kim và Vương Hoàn Tu đang đứng không xa.
Hòn đá lớn trong lòng gã rơi xuống, gã biết ngay Bạch Thủy Kim sẽ không thích Vương Hoàn Tu mà.
Ơ kìa, hình như Vương Hoàn Tu bị bò húc nên hắn lùi lại hai bước.
Thật là sức bò ghê gớm.
Quả nhiên chuyện trước đây là do gã nghĩ nhiều rồi, nếu không phải có việc gấp Lý Kiệt gọi gã đến công ty, gã nhất định sẽ tiến lên chế giễu Vương Hoàn Tu một phen.
Bùi Tri Hành liếc nhìn về phía Bạch Thủy Kim, trong lòng không được thoải mái cho lắm, nhưng vẫn thu hồi ánh mắt rồi rời đi.
Đã đón được người rồi, Bạch Thủy Kim đi theo Vương Hoàn Tu về hướng đỗ xe. Vì đón người không cần mất nhiều thời gian nên không vào bãi đỗ xe trong trường, mà tìm một chỗ trống bên đường.
Tuy hôm nay thời tiết đẹp, nhưng nhiệt độ vẫn dưới 0 độ, Bạch Thủy Kim nhìn thấy đôi tai đỏ ửng của Vương Hoàn Tu, liền cởi mũ lông của mình đưa cho hắn.
"Chồng yêu à, anh đội đi."
Vương Hoàn Tu nhìn chiếc mũ trẻ con đến phát chết đó, vẻ mặt lộ rõ sự chê bai.
"Không cần, sắp đến xe rồi." Hắn từ chối một cách thẳng thừng.
Tuy nhiên ngay lúc này, từ đằng xa vọng lại tiếng ồn ào.
"Nói bậy, tao mới là bạn trai của cô ấy!"
"Mày là bạn trai của cô ấy, vậy tao là cái gì?"
"Còn có thể là cái gì nữa? Cục phân chó bên đường chứ gì!"
"Mày mới là cục phân chó bên đường!"
Bạch Thủy Kim quay đầu nhìn lại, chỉ thấy hai nam một nữ đang cãi nhau ở cổng trường, ngửi thấy mùi drama siêu hot, trong chớp mắt cậu đứng im tại chỗ, đôi chân tự động đóng đinh xuống đất.
Vương Hoàn Tu thấy cậu không theo kịp: "Sao không đi?"
Bạch Thủy Kim nhìn xa xăm: "Chồng yêu à, dây giày em bị tuột rồi."
Người đàn ông cúi đầu nhìn dây giày của Bạch Thủy Kim buộc rất chặt, nhìn theo hướng cậu đang nhìn, Vương Hoàn Tu nhíu mày, hắn không có thói quen xem náo nhiệt bên lề.
"Chị ơi, anh kia làm có sướng bằng em không?! Đồ khốn nạn!"
"Mày mới là đồ khốn! Chị ấy sớm đã muốn làm tao rồi, mày cút ngay đi."
Một lượng thông tin khổng lồ ập vào đầu.
Bạch Thủy Kim càng nghe càng gay cấn, kéo Vương Hoàn Tu lại: "Chồng yêu à, không xong rồi, bọn họ là 4i*!"
*Trong văn hóa mạng và ngôn ngữ trẻ của Trung Quốc, "4i" thường ám chỉ một tình huống tình cảm phức tạp liên quan đến bốn người, thường là hai cặp đôi hoặc ba người tranh giành một người. Nó có thể chỉ các mối quan hệ tay ba, tay tư, hoặc những tình huống tình cảm rắc rối liên quan đến nhiều người.
Vương Hoàn Tu:...
Người tài xế đứng bên đường đợi mãi không thấy ông chủ quay lại, có chút lo lắng, không lẽ ông chủ quên mất vị trí để xe nên không tìm thấy chỗ, không thể nào, ông chủ của bọn họ luôn rất tinh tường, sẽ không mắc sai lầm cơ bản như vậy.
Nhưng để phòng ngừa, người tài xế vẫn quyết định xuống xe đi xem thử.
Tài xế đi về hướng trường đại học của Bạch Thủy Kim, vừa đi được chưa đầy hai trăm mét đã nhìn thấy Bạch Thủy Kim và Vương Hoàn Tu đứng không xa cổng trường.
Bạch Thủy Kim dùng khăn quàng cổ bọc kín đầu, Vương Hoàn Tu vì quá lạnh nên đã đội chiếc mũ lông của Bạch Thủy Kim, ánh mắt của hai người một tò mò một lạnh lùng, cùng nhìn về phía hai nam sinh đại học đang giằng co không xa, bên cạnh họ có một nữ sinh đang cố gắng can ngăn.
"Hôm nay tao sẽ nhét xi măng vào XX của mày, để chị ấy không thể làm gì mày nữa!"
"Chị ơi, chị nghe kìa, người chị thích là một thằng đực rựa độc ác như thế đấy!"
"Đừng đánh nữa, đừng đánh nữa!"
Bạch Thủy Kim và Vương Hoàn Tu nhìn chằm chằm không rời mắt.
Bạch Thủy Kim lẩm bẩm: "Chồng yêu à, thằng nhét xi măng kia thắng chắc."
"..."
Tài xế đứng không xa:...
Hai vợ chồng này thật là nhiều chuyện.